Nguyên Thanh Vũ nghe vậy thì chỉ rũ mi mắt, ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên cán ô, thờ ơ lau sạch vết máu, thản nhiên bảo: “Nói tiếp đi.”
“Ta không biết tình cảm của phụ hầu đối với người là thế nào, về sau phụ hầu biết mình đã xử oan mẫu thân nhưng vẫn không hề tranh cãi hay gây bất lợi cho người. Cho tới tận lúc diệt xong Minh gia, phụ hầu vẫn dùng mọi cách để cứu cô mẫu ra, trong nhiều năm vẫn không ngừng tìm kiếm người, khi nhắc tới người cũng vừa thương vừa xót. Phụ hầu thường nhắc tới cô, nói người là con vợ lẽ, mẫu thân của người là đào hát, lại qua đời sớm, Hầu gia gia chăm sóc người cũng không chu đáo. Tuy người là tiểu thư nhưng đến đồ chơi cũng không có, nên đành phải học hát hí khúc trước gương.”
Nguyên Thanh Vũ ngẩn ngơ: “Thì ra nhị ca… vẫn còn nhớ,” bà mơ màng nói: “Năm ấy ta lên năm, nhị ca đón ta về cùng ở, sau đó ta gặp được Minh lang.”
“Phụ hầu từng nói, khi còn bé, lòng dạ cô mẫu rất thiện lương, ngay cả con kiến cũng không nỡ giết, điểm này rất giống với mẫu thân.”
“Câm miệng, đừng nhắc tới mẫu thân của ngươi, ả làm sao so được với ta.” Nguyên Thanh Vũ đột nhiên hét vào mặt Phi Bạch.
Phi Bạch cũng không để ý chỉ bình tĩnh kể tiếp: “Dần dà, cô mẫu bắt đầu hay lẩm bẩm một mình, lúc thì dịu dàng đáng yêu, lúc lại ương bướng, cay nghiệt. Phụ hầu nói, trong người cô mẫu dường như có hai con người, hơn nữa tuổi càng lớn lại càng biểu hiện rõ.”
Tôi thầm kinh hãi, đây rõ ràng là rối loạn đa nhân cách, thảo nào bà ta khi thì buồn rầu, oán hận, lúc lại giận dữ điên cuồng. Nói cách khác, từ bé bà ta đã mắc bệnh này, sau đó thảm án của Minh gia đã hoàn toàn khiến bà ấy thành tâm thần phân liệt ư?
“Tâm tư của người cũng chia đôi cho hai người, một nửa dành cho Minh Phong Dương, còn một phần là dành cho phụ hầu. Nhưng thân thể của người thì không thể làm thế, người gả cho Minh Phong Dương yêu quý nhưng vẫn không bỏ được phụ hầu. Người hận Minh Phong Dương lúc luyện công bị tẩu hỏa nhập ma đã yêu mẫu thân ta, nhưng người càng hận vì trong lòng phụ hầu chỉ có mình mẫu thân. Vì lòng đố kỵ và tính chiếm giữ, người muốn Minh Phong Dương thay lòng đổi dạ phải mất hết võ công, muốn mẫu thân ta chết trong tay phụ hầu, mà phụ hầu cũng phải sống trong đau khổ mãi mãi.” Nguyên Phi Bạch cao giọng nói, ánh mắt vô cùng đau xót.
Tôi phải khẳng định, nếu Nguyên Phi Bạch mà sống ở hiện đại, anh ta hẳn sẽ là một bác sĩ tâm lý xuất sắc hoặc một chuyên gia phá án. Thiếu niên này tuy còn rất trẻ nhưng đã trải qua những thăng trầm tàn khốc nhất ở đời, lòng dạ sâu xa đến vậy, tâm tư cực kỳ kín đáo, chẳng trách Nguyên Thanh Giang tán dương anh ta như thế. Ngẫm nghĩ một hồi mà toát cả mồ hôi lạnh, hẳn anh ta vẫn luôn lưu ý những hành động thường ngày của tôi, bảo sao tôi nghĩ gì, làm gì anh ta đều biết cả.
Nguyên Phi Bạch nhìn Nguyên Thanh Vũ chòng chọc, còn Nguyên Thanh Vũ cũng dừng vuốt cán ô, ngẩng đầu lên nói khẽ: “Đúng vậy, ta đã tu luyện Vô Tiếu kinh. Đó là một bộ võ công vô cùng kỳ diệu, trước khi gả tới Minh gia, ta đã bắt đầu luyện.”
Bà ta cười nhạt, có phần tự giễu lại mang theo đau thương vô hạn, chỉ nghe bà ta nói tiếp: “Ban đầu ta vốn muốn luyện cùng nhị ca. Chỉ cần nhị ca luyện cùng ta, huynh ấy sẽ không gả ta ra ngoài, sẽ để ta ở lại bên huynh ấy mãi mãi,” mắt bà tuôn hai hàng lệ trong: “Nhưng khi ấy, trong lòng nhị ca chỉ có Tạ Mai Hương, huynh ấy chỉ thản nhiên khuyên ta không nên luyện loại võ công ấy, nói nó không hợp với ta. Về sau ta mới biết, phải luyện cùng Vô Lệ kinh thì mới hoàn thành được thần công tuyệt thế. Sau đó ngẫu nhiên biết được, Vô Lệ kinh chính là đồ gia bảo của Minh gia, thế nên ta giục nhị ca gả ta cho Minh lang, vốn định chờ Minh lang luyện xong Vô Lệ kinh rồi mới cùng nhau tu tập Vô Tiếu kinh, ai ngờ chàng lại trở nên ngây dại. Điều khiến ta càng đau lòng là, chàng lại đi thích Tạ Mai Hương? Ngay cả lúc tỉnh táo, chàng cũng ở trong sân cả ngày, ngơ ngác nhìn hoa mai mình trồng, ta biết chàng đang nghĩ đến ả, tại sao lại có thể như thế?”
“Ta không hiểu đàn ông trên đời bị làm sao nữa. Vì sao họ đều thích một nữ tử bình thường như vậy, đừng nói là võ công, ả ta thậm chí còn không biết chữ, cũng không thích ăn diện điểm trang, suốt ngày chỉ biết trồng rau cắm hoa, thêu khăn, xuống bếp. Một đứa đầy tớ chỉ thích làm việc nặng, ngoại trừ bộ dáng khá xinh đẹp, còn lại cái gì ả cũng kém ta. Đến Tần Mẫn Nghi ghen tuông thành thói kia cũng tốt hơn ả cả trăm lần.”
“Rốt cuộc ta đã thua ở đâu?” Nguyên Thanh Vũ lớn tiếng gào thét: “Nhị ca mà ta yêu nhất vì ả mà đoạn tuyệt với Tần gia, luôn miệng nói Minh gia giúp Tần gia hại chết cha, rõ ràng huynh ấy vì một người đàn bà mà hại chết cha. Nếu huynh ấy đã gả ta cho Minh gia thì sao lại phá hủy Minh gia, khiến người thân của ta phơi thây đầu đường, khiến Dương nhi của ta đầu thân hai chỗ? Nhị ca, tại sao huynh lại có thể khiến ta không nhà để về, huynh làm tất cả còn không phải vì tiện nhân kia sao? Nhị ca mới chính là kẻ điên.”
Phi Bạch nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ bi ai nhưng giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Chẳng lẽ cô mẫu không biết rằng, có đôi lúc toan tính đủ điều cũng không bằng một tấm lòng chân thật.”
Lòng tôi chấn động, anh ta đang nói về ai… Nhưng Phi Bạch đã chậm rãi dời ánh mắt về phía Nguyên Thanh Vũ.
Bà ta bỗng vung cuốn tay áo, hai tay bóp chặt cổ họng Phi Bạch, kề sát người lại, sát khí trong mắt dày đặc: “Ta muốn giết sạch nhà họ Nguyên là vì báo thù cho Minh gia.”
Sắc mặt Nguyên Phi Bạch vẫn như cũ, anh ta nhìn Nguyên Thanh Vũ, cười nhạt: “Cô mẫu muốn giết sạch người nhà họ Nguyên, ta không có nửa câu oán hận. Người nói đúng, có thể người nhà họ Nguyên toàn là một lũ điên, đều đáng chết, đáng giết, ngay đến mạng của ta, người cũng có thể lấy,” ánh mắt của anh ta bỗng thay đổi, lạnh như băng, sắc như kim: “Thế nhưng, người tuyệt đối không nên làm hại Hoa Mộc Cẩn, lại càng không nên hạ độc thủ hại chết mẫu thân ta.”
Vừa dứt lời, bóng trắng trong tay lóe lên, cổ tay của Nguyên Thanh Vũ đã bị trâm ngọc đâm trúng, máu chảy không ngừng, kia chính là cây trâm mà Minh Phong Dương vẫn nắm chặt.
Nguyên Thanh Vũ kêu thảm một tiếng, quăng Phi Bạch tới góc tường ngay cạnh tôi. Lúc tôi bò tới thì Phi Bạch đã nôn ra vài búng máu tươi, gương mặt không còn chút sắc máu.
“Tiểu nghiệp chướng,” Gương mặt tựa hoa của Nguyên Thanh Vũ nhăn nhó vặn vẹo. Bà ta nhìn cây trâm ngọc trên cổ tay vẻ khinh miệt, nhẹ nhàng rút ra, chỉ hơi dùng lực đã bẻ nó thành hai đoạn. Tiếng trâm ngọc rơi xuống đất trong trẻo dễ nghe. Nguyên Thanh Vũ giẫm nát trâm ngọc dưới chân rồi chậm rãi đi về phía chúng tôi, tựa như nữ người máy trong Kẻ hủy diệt 3, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn: “Ngươi là tiện chủng do nha hoàn sinh ra, năm đó ta sai người động tay vào con ngựa ngươi cưỡi. Ngươi may mắn không chết nên ta mới tha cho, bây giờ nghĩ lại, quả nhiên diệt cỏ phải diệt tận gốc.”
Phi Bạch lau vết máu trên khóe miệng, vịn vào vai tôi ngồi xuống, cười giễu: “Cô mẫu có lòng tốt như vậy sao? Bà chỉ muốn ta phải sống hết phần đời còn lại trong đau khổ, mẫu thân và Nguyên Thanh Giang sẽ càng đau đớn hơn bà, như vậy bà mới thỏa mãn, không phải sao?”
“Chỉ tiếc, loại người như phụ hầu, chưa bao giờ đặt tình yêu nam nữ lên hàng đầu, cô mẫu,” anh ta mệt mỏi nói tiếp: “Năm đó, bà cũng biết ông ấy coi trọng mẫu thân thế nào. Về sau xương cốt mẫu thân còn chưa lạnh, phụ hầu đã mang một đứa con tư sinh về rồi vội vàng lấy người khác. Những nữ nhân đó, hoặc là xinh đẹp tuyệt trần, hoặc là hữu dụng với tiền đồ của ông ấy, cô mẫu, bà muốn giết, giết được hết sao?”
“Tuy giết không hết nhưng vẫn muốn thử một lần, đừng nói là nữ nhân của của nhị ca, toàn bộ nhà họ Nguyên đều phải chết, ngay cả nhị ca cũng đáng chết,” Nguyên Thanh Vũ nở một nụ cười tuyệt mỹ, nụ cười đó cứ như thể bà ta chỉ đang cười ngọt ngào nói hôm nay nhất định phải búi kiểu Triêu dương chứ không phải sắp thực hiện một vụ thảm án diệt môn. Bà vung tay áo một cách tao nhã, nhẹ nhàng lướt tới trước mặt chúng tôi rồi ngồi sụp xuống: “Nghiệp chướng, tiếc là ngươi sắp chết rồi, không thể nhìn thấy ta hút khô máu bọn người Nguyên gia.”
Hút… Hút máu… thật.., thật à?
“E rằng cô mẫu không còn đủ thời gian nữa,” Phi Bạch bỗng cười lạnh: “Minh Phong Dương tới nơi này vì muốn gặp mẫu thân lần cuối. Ông ấy trúng một mũi tên, trên tên toàn là độc dược bí truyền của Nguyên gia. Lẽ ra với võ công của mình, ông ta có thể tìm một nơi vắng vẻ để bức độc nhưng ông ta lại không làm vậy. Dọc đường đánh tới đây, máu của ông ta đã nhiễm đầy độc, trâm ngọc trong tay ông cũng dính đầy máu độc. Cô mẫu vừa bị ta dùng trâm ngọc đâm trúng, cô mẫu tính xem, người còn có thể sống bao lâu?”
Nguyên Thanh Vũ ngây ra, giơ cổ tay phải đã biến thành đen sì, màu đen đáng sợ đó vẫn tiếp tục lan lên, bà ta kinh hoảng thét lên: “Không.”
Nguyên Thanh Vũ rút phắt một thanh đoản kiếm từ trong dù trắng, chặt đứt lìa cái tay bị nhiễm độc kia, rồi nhanh chóng điểm huyệt cầm máu.
Tôi bị dọa sợ, hét liền mấy tiếng, nhưng Nguyên Thanh Vũ hét còn vang hơn tôi nhiều: “Nghiệp chướng, ta phải băm ngươi thành trăm mảnh.”
Bà ta vung cán dao, xông về phía chúng tôi, như hồng nhạn xuất thế. Phi Bạch bình tĩnh so chiêu với bà ta, trước sau vẫn luôn đứng chắn trước mặt tôi.
Nguyên Phi Bạch cười lạnh: “Cô mẫu, cho dù bà giết ta cũng không thể đoạt lại trái tim của dượng và phụ hầu. Tuy phụ hầu không cưới mình mẫu thân nhưng dù ông ấy lấy bao nhiêu người, trong lòng vẫn chỉ có mẫu thân của ta.”
Nguyên Thanh Vũ như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt cực kỳ kinh hãi. Bà ta đá một cú vào Phi Bạch rồi xoay người phi về phía giường Tạ phu nhân: “Tiện nhân, ngươi mau dậy xem con trai ngoan của ngươi đang làm gì kia, để ta nhìn xem bây giờ người vừa già vừa xấu, làm sao quyến rũ được nhị ca và Minh lang nữa.”
Nguyên Phi Bạch nhanh chóng vung roi về phía Nguyên Thanh Vũ nhưng lúc ngọn roi vừa tới gần người bà ta, anh ta bỗng đổi hướng, chiếc roi bay về phía lò hương bằng ngọc bích. Sau đó Phi Bạch kéo tôi trốn ra sau bức bình phong duy nhất trong phòng.
Tức khắc, vô số mũi tên bắn ra từ màn trướng hồng nhạt. Cho dù võ công Nguyên Thanh Vũ có cao tới đâu cũng không chống nổi màn mưa tên như vậy. Mùi máu tanh nồng cả phòng, tiếng kêu thảm thiết của bà ta không ngừng vang lên.
Nguyên Phi Bạch ép lên người tôi, che chở cẩn thận. Bình phong chỗ chúng tôi trốn trong suốt như tơ bạc nhưng cực kỳ kiên cố, những mũi tên sắc nhọn hoàn toàn bị chắn bên ngoài.
Khoảng nửa canh giờ sau, tiếng tên bay đã lặng xuống, Phi Bạch mới ôm tôi ra ngoài. Toàn bộ căn phòng cắm đầy tên, tấm màn của Tạ phu nhân cũng sụp xuống. Người Nguyên Thanh Vũ như một con nhím, nằm xoài ra đất, một mắt của bà ta bị ba mũi tên cắm trúng, mắt còn lại hung tợn trừng Nguyên Phi Bạch. Bà ta nôn ra máu đen: “Ngươi… Thật ra ngươi cố tình dẫn ta tới Ám cung, cố ý khiến ta buông lỏng cảnh giác để dẫn ta vào mộ thất giả, sau đó dùng mấy mũi tên đó bắn chết ta.”
“Chính nhị ca muốn ngươi dẫn ta tới đây để giết chết ư?” Nguyên Thanh Vũ run giọng hỏi.
Phi Bạch ôm tôi thật chặt, tôi có thể cảm thấy người anh ta cứng lại, lồng ngực không ngừng phập phồng, thậm chí còn hơi run run, nhưng anh ta vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn bà ta rồi cười nhạt. Nụ cười đó giống hệt Nguyên Thanh Giang lúc đưa Đời đời không xa cho tôi.
Nguyên Thanh Vũ chực giơ kiếm vung về phía Phi Bạch nhưng lại bị tên bạc găm chặt xuống đất. Bà ta thử mấy lần đều không được, chỗ trúng tên càng chảy nhiều máu đen, cuối cùng bà đành ngừng giãy dụa: “Quả nhiên nhị ca vẫn không chịu tha thứ cho ta…” Nguyên Thanh Vũ nhìn Phi Bạch, cười cay đắng: “Ngươi… lúc mỉm cười rất giống… nhị ca, ngươi rất giống huynh ấy, không hổ là con của nhị ca.”
Bà dùng một mắt nhìn xương sọ của Minh Phong Dương đằng xa, rơi lệ nói: “Minh lang đáng thương của thiếp, đến lúc chết chàng cũng không được gặp ả lần cuối, không phải sao? Chàng đúng là đồ ngốc.”
Giọng điệu tha thiết chân thành vừa thương tiếc, giống như lúc ở ngoài Ám cung, bà ta kể cho tôi nghe về đêm tân hôn, Minh Phong Dương và bà ngọt ngào thế nào, lúc còn trẻ Nguyên Thanh Giang yêu thương bà ra sao, giọng nói đầy xúc động và dịu dàng.
Nước mắt không ngừng rơi, bà ta cố gắng ngồi dậy, dùng tay còn lại nhổ hết đống tên rồi bò đi, máu vẫn chảy không ngừng. Rốt cuộc cũng với tới xương sọ của Minh Phong Dương, bà ôm vào lòng, ngây ngốc nói: “Có điều chẳng sao đâu, Minh lang, cuối cùng Thanh Vũ cùng tìm được chàng rồi, ba người nhà chúng ta rốt cuộc cũng có thể đoàn tụ. Từ nay về sau, chàng không cần phải sợ nữa, thiếp sẽ không bao giờ… đánh chàng, cũng không bao giờ rời khỏi chàng, không để tiện nhân kia hay nhị ca thương tổn chàng. Đôi ta sẽ không bao giờ… xa cách nữa…”
Nguyên Thanh Vũ nhếch miệng mỉm cười, đáy mắt sáng lên niềm vui sướng, khiến gương mặt bà nhìn càng khủng khiếp nhưng lại toát lên vẻ bình thản, an ổn. Bà nhìn lên không trung, ngọt ngào kêu: “Minh lang! Chàng tới đón ta đấy ư?”
Sau đó Nguyên Thanh Vũ hạnh phúc nhắm mắt lại, trút hơi thở cuối cùng.
Tôi thầm thở dài trong lòng, tôi nghĩ trong nháy mắt trước lúc chết, bà ta đã hiểu ra người mình yêu nhất trong cuộc đời.
Nguyên Thanh Vũ chọn một nửa trái tim yêu Minh lang tha thiết, chọn lựa nhân cách trở thành vợ hiền mẹ tốt, chứ không phải nửa tình cảm gập ghềnh, lưu luyến si mê Nguyên Thanh Giang kia. Khi tâm hồn đã được yên ả, Nguyên Thanh Vũ cười vui sướng đến vậy, nhất định là vì gặp được Minh lang, mà Minh lang cũng đã tha thứ cho bà. Chỉ mong kiếp sau bà không còn bị kẹp giữa thù hận của nhà chồng và nhà mẹ đẻ, không phải chịu nỗi đau mất chồng mất con nữa.
Tôi quay đầu lại thì thấy Phi Bạch đang ngẩn ngơ nhìn Nguyên Thanh Vũ và xương cốt của Minh Phong Dương trên mặt đất. Một lát sau anh ta mới thu ánh mắt, quay sang nhìn tôi chăm chú, dịu giọng hỏi: “Nàng… Nàng… có ổn không?”