• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm đã ra khỏi nhà, Lý Huỳnh Lam đầu tiên là đến chụp hình quần áo cho vài tờ tạp chí, sau đó buổi chiều thì tới Ánh Sáng tập luyện cùng vài huấn luyện viên, hết giờ mới mở máy chat video thảo luận với Chu Chí Thành về kịch bản vở diễn, cứ bận bịu như vậy cho tới khi mặt trời dần lặn sau dãy núi phía Tây.

Màn hình đầu kia hiện lên hình ảnh của Chu Chí Thành, hắn hỏi Lý Huỳnh Lam “Đêm nay có rảnh không? Có muốn đi ăn không?”

Lý Huỳnh Lam vẫn đang ghi chép gì đó vào sổ tay “Ăn gì?”

Chu Chí Thành biết vậy có nghĩa là có hy vọng rồi, bật người đứng dậy, cao hứng nói “Đi ăn thịt nướng Thiên Thụy nhé? Thèm ghê cơ!”

Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu nhìn hắn, không nói.

Chu Chí Thành vội hỏi “Cậu đừng lo lắng, hai ngày trước tôi làm phụ đạo cho người ta kiếm khá lắm, bây giờ vẫn còn chưa tiêu đâu.”

So với sinh hoạt khá giả của Vương Nghi Hoan và Lý Huỳnh Lam mà nói, gia cảnh Chu Chí Thành không phải quá giàu có, còn phải nói là tương đối khó khăn, trong nhà còn có một em trai em gái, cha mẹ đều là những người lao động phổ thông, hơn nữa Chu Chí Thành muốn lên đại học, lại là ngành nghệ thuật cần tiêu pha nhiều, thu chi trong nhà bình thường cũng chỉ là miễn cưỡng vừa đủ.

Cũng may Chu Chí Thành rất hiểu chuyện, phí sinh hoạt cơ bản đều là tự mình kiếm lấy, mặc dù có hai người bạn có tiền, nhưng về phương diện này lòng tự trọng của hắn phi thương cao, thậm chí đến trình độ thần hồn nát thần tính, một mực từ chối bất luận trợ giúp tiền bạc gì, nếu Vương Nghi Hoan có lời mời, Chu Chí Thành nhất định sẽ mời lại, để tránh trong lòng hắn lại vướng mắc chuyện chiếm tiện nghi người khác.

Vương Nghi Hoan và Lý Huỳnh Lam biết hắn để ý chuyện này, cho nên luôn tôn trọng lựa chọn của Chu Chí Thành, cũng không công kích vào điểm nhạy cảm đó của hắn. Chỉ là trong trường hợp Chu Chí Thành, về phương diện tiền nong, hai người thường sẽ không tùy tiện như vậy.

Lúc này Chu Chí Thành lại có lời mời, Lý Huỳnh Lam nghĩ nghĩ, vốn muốn đáp ứng hắn, nhưng Vạn Hà lại đến.

“Huỳnh Lam, cậu không mở máy à?”

Lý Huỳnh Lam dừng lại, lấy chiếc di động này giờ vẫn nháy đèn liên tục chỗ tay cầm bên cạnh, chỉ có điều nó mới để chế độ im lặng, mở ra mới biết, bên trên báo một loạt cuộc gọi nhỡ.

Vạn Hà nói “Lý lão tiên sinh đánh điện thoại từ công ty tới.”

Lý Huỳnh Lam đặt chiếc di động trở về “Buổi tối tôi không phải là đã báo rồi sao, nói cho ông ấy biết tôi không về được.”

Vạn Hà do dự “Lý lão tiên sinh nói ông ấy sẽ thương lượng chỗ Trác tiên sinh, nếu cậu không trả lời, ông ấy sẽ tự mình đến tiếp.”

Lý Huỳnh Lam nắm chặt cây bút, trầm mặc.

Qua màn hình, Chu Chí Thành thấy bộ dạng lúc này của cậu, hiếm khi khuyên một câu “Huỳnh Lam, nếu không cậu về nhà ăn cơm đi, hôm khác hẹn sau vậy, hôm nay… đã là Trung Thu rồi.”

Lý Huỳnh Lam không biết đã nghĩ gì, đóng quyển sổ lại, nói với Chu Chí Thành “Vậy tôi đi trước.”

Chu Chí Thành còn tưởng lời nói của mình có tác dụng, trong lòng cười khổ một chút, rồi chào Lý Huỳnh Lam một câu, tắt màn hình.

Lý Huỳnh Lam không để Vạn Hà đưa về, cậu tự lái xe trở về nhà.

Trong phòng khách không có lấy một bóng người, một lát sau lại thấy dì Tạ mới bưng một tô canh nóng đi ra.

“Huỳnh Lam về rồi đấy à, ăn cơm thôi, nhanh lại đây ngồi đi!”

Lý Huỳnh Lam vừa nhìn đủ cái loại quà tặng bày lổn ngổn trên salon, vừa hỏi “Ông ngoại đâu?”

Dì Tạ đáp “Lão tiên sinh còn đang trong thư phòng, chiều nay hai bác của cháu đến, vừa mới đi thôi, dì tưởng họ ở lại ăn cơm nên nấy nhiều món hơn một chút, bây giờ thì lãng phí quá…”

Lý Huỳnh Lam không trách dì Tạ, mỗi lần Lý Càn và Lý Linh tới đây, Lý Nguyên Châu chưa bao giờ để họ ở lại ăn cơm, đối với ông mà nói, so với việc gặp mặt hai đứa con trai này, nhìn bộ bút lông sói để trên bàn làm việc trong nhà còn đáng giá hơn nhiều.

Quả nhiên, Lý Nguyên Châu thấy động tĩnh thì ra ngoài thư phòng, thấy một đống bao lớn bao nhỏ trong phòng khác, bất mãn hỏi dì Tạ “Sao lại lộn xộn thế kia?”

Dì Tạ vội vàng dọn dẹp sạch sẽ “Để tôi mang xuống kho cất vậy.”

Lý Nguyên Châu lại nói “Thôi không cần, tốn diện tích, cô mang hết đi đi!”

Đôi mắt dì Tạ sáng lên, còn định làm bộ từ chối, nhưng Lý Nguyên Châu trực tiếp phất tay bảo dì đi, rồi lại quay đầu lại nhìn Lý Huỳnh Lam, có ý trách cứ “Di động thế nào mà không tiếp, gọi nhiều như vậy mới mở máy, dù bận công việc cũng không thể không trở về nhà.”

Lý Huỳnh Lam khẽ ừ một tiếng “Biết”

Lý Nguyên Châu hết giận rồi đi tới bàn ăn ngồi xuống, dì Tạ trở về bắt đầu chia thức ăn cho hai người, lại bị Lý Nguyên Châu ngăn cản.

“Từ từ đã, người còn chưa đủ, gấp cái gì?”

Dì Tạ vâng dạ rồi buông thìa xuống.

Ba người cứ như vậy ngồi quay quanh bàn, tầm một tiếng đồng hồ sau, Lý Nguyên Châu lúc này mới hỏi “Sao Tiểu Quân vẫn còn chưa về, cô gọi điện cho nó chưa?”

Dì Tạ đáp “Tôi gọi rồi, nhưng không nghe máy”

“Nó biết hôm nay phải về ăn cơm không?”

“Dạ biết, chiều nay lúc ra ngoài cô ấy còn nói với tôi cổ đáp ứng”

Lý Nguyên Châu nghĩ nghĩ “Vậy chờ một chút vậy, nói không chừng là đang lái xe, không cần phiền vậy.”

Dì Tạ “Vâng” một tiếng trả lời.

Lý Huỳnh Lam nghe vậy, châm chọc nhếch khóe miệng lên.

Không biết đã qua bao lâu, thức ăn trên bàn nguội lạnh dần, từ màu sắc hương vị hấp dẫ đến khi tan biến hết, thật phí công chuẩn bị cẩn thận, Lý Huỳnh Lam tự cảm thấy trạng thái đồ ăn bây giờ thật thú vị, cậu nhìn chằm chằm những món ăn trên bàn đang dần biến hóa, tò mò rốt cuộc chúng nó rồi sẽ biến thành dạng gì đây.

Cuối cùng Lý Nguyên Châu cũng bắt đầu bực mình, nhưng ông vẫn cố nhịn, cho tới khi không thể kiên nhẫn hơn được nữa bắt đầu ném điện thoại tới trước mặt Lý Huỳnh Lam.

“Cháu gọi điện cho mẹ, hỏi xem nó rốt cuộc là đang ở đâu.”

Lý Huỳnh Lam dừng lại, vẫn nhận lấy chiếc di động kia, sau đó cậu hỏi “Số của bà ta là gì?”

Lý Nguyên Châu khó chịu nhíu mày.

Thấy ông ngoại không định nói trước, Lý Huỳnh Lam vẫn tự mình tìm kiếm một dãy số, một lát sau đặt di động xuống nói “Tắt máy!”

Nếp nhăn giữa nhân tung của Lý Nguyên Châu lại càng sâu.

Dì Tạ theo thói quen mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm*, chỉ chờ tình trạng chiến tranh trong yên lặng này nhanh nhanh qua đi, dì mới có thể làm xong sớm một chút còn nghỉ ngơi.

*Nguyên văn眼观鼻鼻观心 ý nói cúi đầu xấu hổ.

Đương lúc kiên nhẫn của Lý Nguyên Châu sắp cạn kiệt, chuẩn bị tuyên bố bữa tiệc chấm dức, chuông cửa bỗng vang lên, dì Tạ lập tức chạy đi mở cửa, sau đó một giọng phụ nữ vui vẻ truyền tới.

“Con về rồi, mọi người chưa ăn cơm sao?”

Theo sau tiếng gót giày cộp cộp vang lên, Lý Tiểu Quân tay xách nách mang hai túi đồ rất lớn từ ngoài đi vào, chị ăn diện thời thượng mà xinh đẹp, năm nay tuy đã gần bốn mươi, nhưng trông ra như chỉ sắp tới ba mươi là cùng, ngoại hình thập phần giống Lý Huỳnh Lam, nhìn vào có khi còn tưởng chị em, chỉ là khí chất của Lý Huỳnh Lam thanh lãnh, nói năng thận trọng, mà Lý Tiểu Quân lại như đóa hoa hồng vừa diễm lệ, vừa kiều mỵ, đôi khi còn có cảm giác hơi phóng túng.

Thấy đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, Lý Tiểu Quân khoa trương ái dà một tiếng, tiện đà ghét bỏ nói “Ngày lễ lớn thế này sao lại ăn mấy đồ này, đi, con mời mọi người, chúng ta sẽ cùng nhau ăn thật ngon!”

Nói xong, ném hai cái túi to đùng xuống, ý bảo mọi người đi cùng với mình, chỉ thấy Lý Nguyên Châu lạnh lùng nhìn chị hỏi “Con lại định chạy đi đâu?”

Lý Tiểu Quân ngẩn ngơ, lập tức đáng thương dán vào người Lý lão gia “Ba, sao ba lại nổi nóng thế, thế này con còn nói thế nào nữa đây?” Sau đó xoay người, lấy trong cái túi to tên sa long ra một đồ vật đưa cho ông cười nói “Con hiện giờ chỉ chuẩn bị được thế này thôi, cũng chẳng gây bất ngờ gì được.”

Lý Nguyên Châu thấy con gái mở hộp quả, lấy chiếc áo lông bên trong ra, lập tức cong mắt lên cười, sắc mặt vui mừng khen.

“Lông cừu à… không tồi không tồi…”

Lý Tiểu Quân làm nũng “Màu xám có được không nhỉ, con cố ý chọn đó, rất hợp với ngài”

Lửa giận của Lý Nguyên Châu nháy mắt biến mất, chỉ thấy ông mừng rỡ, mặt mày hớn hở, vuốt ve chiếc áo lông mà cửa hàng nào cũng bán kia, yêu thích không buông tay.

Dì Tạ cũng đi qua khích lệ, một đám người đi tới đi lui náo nhiệt cực kỳ, duy chỉ có Lý Huỳnh Lam yên lặng mà nhìn họ, không nói được một lời.

Lý Tiểu Quân lúc này mới chú ý tới con trai, vội vã trở lại, lấy ra một hộp quà nữa mang tới, cười nói “Huỳnh Lam, mẹ mua cho con đồ này, mẹ chọn lâu lắm nhé, đoán xem là gì?”

Lý Huỳnh Lam liếc mắt qua một cái, thản nhiên nói “Cám ơn, nhưng tôi không cần.”

Nụ cười trên mặt của Lý Nguyên Châu và Lý Tiểu Quân cứng đờ

Lý Nguyên Châu nói “Con còn chưa bóc quà, sao đã biết không cần?”

Lý Tiểu Quân cũng nói “Đúng vậy, mấy hôm trước mẹ thấy con mất di động, muốn đổi một cái, hôm nay mẹ đi rất lâu mới chọn được, là loại mới nhất, hiện tại mấy đứa trẻ tụi con không phải đều thích cái này sao?”

Thấy Lý Huỳnh Lam vẫn không động đậy gì, Lý Nguyên Châu có chút mất hứng “Đây là tâm ý mẹ con, kể cả chọn con không thích, nhận lấy là lễ tiết cơ bản.” Lý Nguyên Châu ngày thường thường xuyên răn dạy hai đứa con trai, nhưng đối với đứa cháy ngoại này ông luôn ôn hòa dạy bảo, nói như vậy đã coi như rất coi trọng rồi.

Lý Huỳnh Lam nghe vậy, sau đó vươn tay cầm lấy di động.

Lý Nguyên Châu rất vừa lòng, đã thấy cậu chìa tay ra, đưa hộp quà cho dì Tạ.

“Tôi nhận đồ, nên đây là của tôi, bây giờ tôi muốn tặng cho dì” Ngữ khí Lý Huỳnh Lam vô cùng bình tĩnh, lại làm cho hai người kia thay đổi sắc mặt.

Dì Tạ nào dám nhận, chỉ lùi xuống dưới, xấu hổ nhìn Lý Nguyên Châu, lại liếc Lý Tiểu Quân, không dám nhìn thẳng vào Lý Huỳnh Lam.

Lý Nguyên Châu sinh khí “Huỳnh Lam, con thế là không được, phải giải thích với mẹ ngay!”

Lý Huỳnh Lam trực tiếp đứng lên trả lời “Tôi ăn xong rồi, đi trước!”

“Đứng lại!”

Lý Nguyên Châu trầm giọng quá, sau đó hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén lửa giận, muốn nói chuyện tử tế với cháu mình.

“Hôm nay là lễ lớn, có việc gì khó chịu, thì ngồi xuống chậm rãi nói, người một nhà có hiểu lầm gì không thể tháo gỡ sao?”

“Hiểu lầm?”

Gương mặt lạnh nhạt của Lý Huỳnh Lam rốt cuộc xuất hiện một tia cảm xúc, chỉ là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

“Sao phải tháo gỡ hiểu lầm? Có một người bị hiểu lầm, bị oan uổng, sau đó chết, bị phế, rất xứng đáng phải không, là anh ấy xui xẻo, người bên ngoài thì cần gì phải làm điều thừa?”

“—— Choang!”

Lý Nguyên Châu rốt cuột ném chiếc bát trong tay, phẫn nộ quát “Mày lại nháo cái gì, vì một người chết sao. Nhiều năm như vậy vẫn không thể ngừng, mày xem mày tự gây ra cái gì, bây giờ còn đổ lên người chúng ta sao? Nhiều năm mày quái gở như thế, vậy mày có bao giờ nghĩ tao và mẹ mày lúc trước là vì ai, vì ai không? Chúng ta không nợ mày, Lý Huỳnh Lam, đẻ ra mày, nuôi mày ngần ấy năm, không ai nợ mày hết! Thằng ăn cháo đá bát!”

Lý Nguyên Châu ngày thường nho nhã phon độ, bình thường cùng lắm chỉ nói vài lời lạnh nhạt mà thôi, rất ít khi nổi giận như vậy, giống hệt như Lý Huỳnh Lam. Trong lòng Lý Huỳnh Lam tuy có oán, nhưng cậu chưa bao giờ dùng ngôn ngữ trực tiếp để đối phương thấy tâm trạng của mình, hôm nay, cả hai đều không thể nhịn được nữa.”

Lý Nguyên Châu nói vậy, khiến Lý Huỳnh Lam giật mình một cái trong chớp mắt, rồi sau đó, cậu nở một nụ cười, chỉ là nụ cười ấy sao mà bi thương, ánh mắt lạnh lẽo tới tận xương tủy.

Cậu gật đầu, nói “Đúng, là tôi ăn cháo đá bát, nếu không sao có thể để các người đối đãi với anh ấy như thế, cuối cùng vẫn là báo ứng của tôi…”

Lý Nguyên Châu ngẩn ngơ, mà Lý Tiểu Quân bên cạnh nghe con trai nói vậy khuôn mặt càng trắng bệch, hai người cùng nhìn bóng dáng Lý Huỳnh Lam rời khỏi, thật lâu vẫn chẳng nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK