• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ba hôm túc trực bên linh cữu, ngày an táng Cao Trọng Thủy thoáng chốc đã đến. Có lẽ vì để có tiền chạy chữa cho ông mà thím Cao Khôn đã phải chạy vạy khắp nơi vay mượn, bản thân bà lại không còn giữ liên hệ gì với bên thân, người trong Cao gia chỉ lác đác vài mối nên càng khó kiếm ra người khuân vác quan tài, may mà nhờ có Cao Khôn ở đây bỏ tiền ra thuê vài thanh niên trong thôn hỗ trợ. Mới đầu chẳng ai thèm ngó ngàng gì, nhưng nhác thấy thù lao hậu hĩnh nên không ít người quẳng đi lá gan, thành thử kéo đến một đống, trên đường đi nom còn rộn rã vô cùng, quả thật cũng hợp với tính sĩ diện của Cao Trọng Thủy khi còn sống.

Thôn Mạc Lan vẫn giữ phong tục thổ táng, trải qua bốn mươi phút đường núi mới đến phần mộ tổ tiên Cao gia. Cao Khôn tất bật tới lui, thím anh chỉ có mình Lý Huỳnh Lam quan tâm đến. Bà thường khóc ngất lên ngất xuống nên Lý Huỳnh Lam hầu như phải nửa đỡ nửa kéo bà suốt chặng đường, giữa tiết trời đông lạnh là vậy mà lưng áo cậu cũng ướt đẫm mồ hôi.

May thay sau khi hoàn tất các nghi thức, người cũng thuận lợi về nơi an nghỉ cuối cùng.

Thừa dịp họ đang thắp hương vái lạy lần cuối, Lý Huỳnh Lam tìm một góc nghỉ tạm. Ngày cậu bị thương cách đây chưa được bao lâu, phần dưới sườn bấy giờ lại đau như kim châm vậy.

Không ngờ vừa đến nơi lại nghe được tiếng xì xầm bàn tán vang lên sau lưng, hóa ra là dì cả và thím hai ngoài mặt mang tiếng vội về chịu tang, trên thực tế chỉ muốn xem náo nhiệt.

“… Quái lạ, trước khi chôn cất bậc trưởng bối, nước mắt còn chẳng rơi nổi một giọt, chậc chậc…”

“… Cần gì đến bậc trưởng bối, phần mộ bên cạnh hắn còn chưa liếc lấy một lần kìa… Đó chính là cha hắn đấy…”

“Chả hiểu nổi, một giọt máu đào hơn ao nước lã… chẳng phải chú hắn từng tốt với hắn lắm sao… Hừ, từ nhỏ đã chẳng nên thân, chả trách giờ không ra gì, nghe bảo còn từng ngồi tù cơ.”

“… Nghĩ lại, số nhà này cũng khổ quá đi chứ, điên hoại bệnh chết đều đủ cả.”

“Bà chưa biết gì à, bà còn nhớ bà Trương ở thôn Viện Bắc cũ không, là cái người mà trị hết bệnh cho cậu hai với lão Tam nhà bà Lý đấy, bã linh lắm, năm đó Hà Xảo vừa mới hạ sinh chẳng phải bã đã phán rồi đó sao, đứa trẻ này mệnh quá hung, là sát tinh đầu thai…”

“Suỵt, nhỏ nhỏ thôi.”

“Tôi nào có nói bậy, bà xem xem Cao gia hiện giờ còn tốt chỗ nào, cha thì say rượu ngã chết, mẹ bệnh nặng qua đời, bệnh điên của Cao Quyên thì càng ngày càng nặng, chả nhận ra ai với ai, ông chồng cũng ngại phiền quẳng gánh bỏ chạy, có mỗi đứa con gái đang tuổi xuân rực rỡ lại gặp phải loại chuyện ấy, giờ đến phiên anh Thủy, để lại bà vợ góa không con không cái, tới hồi già rồi thì biết làm sao… Thật chẳng biết dính phải lời nguyền gì.”

“… Nghĩ cũng phải, trên đời vẫn có một số chuyện mình không tin không được, nên tránh vẫn tốt hơn…”

Hai người đang nói chuyện đến tâm đầu ý hợp, lúc này đột nhiên phát giác phía trước có một tia sáng nghiêm nghị đến rợn người, ngẩng lên liền thấy một thanh niên vóc dáng cao gầy đang nhìn về phía mình với nét mặt lạnh lùng. Rõ ràng gương mặt ấy cực kỳ đẹp, nhưng ánh mắt sắc lạnh kia lại làm cho người ta phải khiếp hồn khiếp vía. Sau một khắc kinh sợ mới nhận ra đối phương chính là người bạn đi cùng Cao Khôn, cả hai tức tốc ngậm miệng, tẩu tán nhanh chóng.

Lý Huỳnh Lam thu lại tầm mắt, đi đến chỗ Cao Khôn, bên kia anh cũng đúng lúc đứng dậy, Lý Huỳnh Lam nói: “Cho em ba nén.”

Cao Khôn hơi ngẩn ra, sau đó rút ba nén nhang, đốt lên đưa cho cậu.

Mấy người phụ nữ trong thôn gần đó làm như muốn nhắc nhở, nhưng thấy thím Cao Khôn chỉ nhìn mà không nói câu nào, họ rốt cuộc cũng xem như có mắt, nuốt lại lời nói.

Sau khi Lý Huỳnh Lam thắp hương rồi đốt xong tiền giấy, quay sang thì thấy một tấm bia với dòng chữ Cao Bá Sơn bên cạnh. Chỉ là trên đó ngoài tên, ngày tháng năm sinh và mất thì không còn gì cả, không vợ cũng không con. Lý Huỳnh Lam chợt nhớ đến phần mộ cách ly trên đỉnh núi của Trương Hà Xảo, cậu không khỏi liếc mắt nhìn Cao Khôn, lại thấy anh không ngẩng đầu, dường như không phát hiện ra.

Đợi giấy tiền vàng bạc hóa xong trong chậu, Cao Khôn đi sang nắm tay Lý Huỳnh Lam: “Xuống núi thôi.”

Lý Huỳnh Lam chỉ gật đầu.

o O o

Sau khi xuống núi, Cao Khôn đi trả tiền cho các thôn dân, Lý Huỳnh Lam vốn muốn hỗ trợ, nhưng anh chỉ nói mình có tiền, để cậu với thím anh về nghỉ ngơi trước.

Thế nhưng trước khi đi, Lý Huỳnh Lam bỗng dưng gọi anh lại, sau đó vươn tay về hướng đối phương.

“Đưa chìa khóa nhà cho em.”

Tuy mấy hôm này họ đều ở nhà thím anh để túc trực bên linh cữu, nhưng Lý Huỳnh Lam biết Cao Khôn nhất định muốn trở về, sợ anh lo lắng, cậu lại bổ sung một câu.

“Mấy nay không ngủ nên muốn tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ một lát, em biết nhà anh để chăn ở đâu rồi.”

Cao Khôn hiểu Lý Huỳnh Lam nghĩ thế nào, song anh vẫn do dự, cứ đứng đờ ra đấy không nhúc nhích, rốt cuộc Lý Huỳnh Lam tự thân vận động, lấy chìa khóa từ trong bóp tiền của anh.

“Mau đi đi, nếu về không thấy em ở đây thì về nhà anh tìm. Em đợi anh.”

Lời hứa hẹn “Em đợi anh” này bỗng chốc chạm vào tâm Cao Khôn, cuối cùng anh cũng đồng ý. Chỉ là vừa quay đi bước chân có phần vội vàng, ngay cả mấy câu thím anh vừa dặn anh cũng quên béng đi mất.

Hiện tại cảm xúc của bà đã khá ổn định, nhưng Lý Huỳnh Lam vẫn không yên tâm bỏ bà một mình. Mặc dù đã mệt đến mức không ngồi thẳng lưng được, cậu lại lấy một chiếc ghế đẩu rồi cứ vậy mà ngồi cạnh cửa, có điều vừa quay qua lại thấy bên cạnh có đặt một chén cháo kê.

“Con trai… đói bụng rồi chứ, trong nhà không nhiều đồ lắm, con ráng ăn đi.” Bà đưa thêm cho Lý Huỳnh Lam một chiếc đũa.

Lý Huỳnh Lam vội nhận lấy: “Bác gọi con là Huỳnh Lam được rồi.”

Bà gật đầu: “Vậy con cứ như Khôn Tử gọi thím đi, Huỳnh Lam à, mấy hôm nay vất vả, may nhờ có các con giúp thím.”

“Không có gì đâu ạ, là việc nên làm mà.” Lý Huỳnh Lam đã bao giờ nói những lời khách sáo như vậy với người khác, thế mà cậu thật sự thốt ra.

Bà chỉ thở dài: “Các con đều là những đứa trẻ tốt, con tốt, Cao Khôn cũng tốt.”

“Cao Khôn rất tốt…” Lý Huỳnh Lam nhỏ giọng phụ họa, nét mặt toát vẻ chân thành.

Bà hiểu được, gượng cười: “Khôn Tử từ nhỏ đã rất thông minh, không như những kẻ làm nông như chúng ta, tầm nhìn hạn hẹp. Thím cũng hay xem tivi, biết chốn này vậy mà cũng tạo ra được thủ khoa. Nếu không xảy ra chuyện năm đó, nhất định hôm nay nó đã không phải bộ dạng này. Nói cho cùng, chỉ tại chú thím có mắt như mù, học làm ăn cái gì không biết…”

“Thím đừng nói vậy,” Lý Huỳnh Lam nhíu mày, “Muốn trách cũng phải trách con.”

“Không, con chưa biết, chú thím đối đãi với nó không tốt, không như con đã tốt với nó như thế,” Bà vừa nói viền mắt lại đỏ hoe, “Chú thím biết rõ cha nó không phải loại người gì tốt lành, vậy mà chú thím vẫn không dám đến giúp đỡ, cứ thế để lại một mình nó với mẹ hứng chịu ngày này qua ngày khác, Khôn Tử thật sự là đứa con có hiếu… Nếu nó không có khả năng che chở mẹ mình, e rằng hai mẹ con đã bị đánh chết từ lâu rồi…”

Lý Huỳnh Lam ngây người, lại nghe đối phương nói.

“Cao Bá Sơn chết là tốt, cái gì gọi là báo ứng, đó chính là báo ứng… Ông trời thật có mắt, nhưng mà vẫn muộn, quá muộn rồi, ngày vui của Hà Xảo ngắn chẳng tày gang, Khôn Tử lại còn nhỏ như thế! Chú thím có lỗi với nó, cũng không còn mặt mũi nào gặp lại Hà Xảo…”

Dứt lời, bà lại lần nữa bật khóc, khóc một hồi bà đột nhiên đứng dậy đi vào phòng, sau đó mang từ trong ra một chiếc hộp lớn.

“Thứ này… Lát nữa con đưa cho Khôn Tử dùm thím.”

“Đây là…” Lý Huỳnh Lam mờ mịt.

Bà tiếp lời: “Đây là di vật của Hà Xảo, mẹ của Khôn Tử để lại, khi đó cô ấy biết mình không qua khỏi, lại hiểu biết nhiều hơn chú thím, rằng cứ ở mãi một nơi như thế này, thì cả đời Khôn Tử chỉ có khổ và khổ thôi, cho nên cô ấy hy vọng Khôn Tử có thể rời khỏi đây. Lúc A Thủy tới U thị, cô ấy còn năn nỉ ổng dắt theo nó… Thật ra số tiền đó không phải của chú thím, mà là của Hà Xảo để dành cho con mình. Chúng… chúng có thể lo đủ cả ba năm trung học cho Khôn Tử, nhưng A Thủy làm ăn thua lỗ, mới… mới lấy đi trong đó một ít, ổng vốn tưởng có thể bù lại ngay, mà ngờ đâu… ngờ đâu… Chú thím vẫn cứ lừa dối, thực ra ổng không ở lại U thị là vì không còn mặt mũi, chú thím đều không còn mặt mũi nào nhìn Khôn Tử…”

Nước mắt của bà rơi như mưa.

“Mà nó thì vẫn trước sau như một, mỗi tháng còn gửi tiền cho chú thím, thím biết nó khổ, nhưng chú thím cũng khổ, chú thím quả thật không còn mặt mũi… thật đáng xấu hổ….”

“Thím,” Lý Huỳnh Lam đi tới đỡ vai người phụ nữ lung lay sắp đổ, “Đó đều là quá khứ rồi, hiện tại anh ấy không khổ, sau này cũng sẽ không khổ.”

“Thế, thế thì tốt…” Bà liên tiếp gật đầu, “Thím chỉ mong nó có thể sống tốt, nó nhất định phải sống tốt, bằng không A Thủy có lỗi với Hà Xảo, không yên lòng nơi chín suối…”

Lý Huỳnh Lam cùng bà nói thêm hồi lâu, rốt cuộc mới giúp đối phương bình tĩnh lại mà đi ngủ.

Lý Huỳnh Lam lại ngồi một lát, không biết có phải do vết thương chưa khỏi hay không, mà phần dưới sườn chẳng những không đỡ mà còn đau hơn. Đoạn cậu nhìn đồng hồ, nghĩ cũng nên nghỉ ngơi rồi, lỡ như lại đổ bệnh thật, chỉ mất nhiều hơn được mà thôi.

o O o

Từ lúc bước vào thôn Mạc Lan đến nay, tâm lý của Lý Huỳnh Lam được khống chế không đến nỗi nào, vẫn cố gắng duy trì ở mức không quá căng thẳng, một khi bất ổn sẽ lập tức tìm Cao Khôn để chống đỡ. Thế nên đến giờ vẫn xem như trong phạm vi bình thường, vả lại cậu cảm thấy mình có thể tiếp tục, dù sao việc cũng sắp giải quyết xong, họ sẽ rời khỏi đây nhanh thôi, chỉ cần cậu vượt qua được cửa ải lần này thì từ nay về sau, sẽ thấy nơi này không còn gì đáng sợ nữa.

Chỉ là khi bước vào khoảng sân nhỏ của Cao gia, thấy cánh cửa im lìm phía trước, nhịp tim Lý Huỳnh Lam lại bắt đầu đập loạn. Cậu nhìn xuống vị trí mình đứng hiện giờ, ở đây, chính là ở đây, cậu còn nhớ rõ, lúc cậu đứng tại đây phát hiện ra kẻ kia, gã cũng đang nhìn lom lom vào cậu, sau đó gã quay người bỏ chạy, rồi lại ngã sấp xuống, đợi đến khi mình bước đến….

Lý Huỳnh Lam cứ thế hoảng hốt sững người tại chỗ. Qua tận mấy phút sau, mới hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ, cậu hít một hơi thật sâu, một lần nữa nhắc nhở bản thân tất cả đều đã là quá khứ, kẻ đó sẽ không bao giờ còn xuất hiện, cũng không còn gì nguy hiểm, hết thảy đều đã bị hủy diệt dưới tay Cao Khôn.

Lý Huỳnh Lam tiến lên, dùng chìa khóa mở cửa.

Trong phòng vẫn bài trí hệt như năm cậu cùng Cao Khôn đến, không gian đầy hoài niệm, tất cả những ký ức tưởng như ngủ vùi lại trỗi dậy, mạnh mẽ và da diết. Lý Huỳnh Lam mất hai giây ngừng lại, mới chậm bước tiến vào.

Mở cửa sổ cho từng trận gió đông ùa vào, dẫu có lạnh cũng phần nào cuốn vơi đi mùi hương ẩm mốc khó chịu. Lý Huỳnh Lam làm theo Cao Khôn, mở tủ quần áo, lấy chăn ra trải giường, sau đó quét dọn đơn giản.

Làm xong thì ngoài trời đã sụp tối, Cao Khôn mới gọi đến một cuộc, bảo rằng mình đang trên đường về, Lý Huỳnh Lam cúp máy, lẳng lặng ngồi bên giường nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Đêm đông trong thung lũng rất lạnh, nhưng trời trong không một gợn mây, chỉ còn bóng trăng trong vắt rọi sáng mảnh sân trước mặt. Lý Huỳnh Lam ngắm nhìn hồi lâu, mới dời tầm mắt sang chiếc hộp bên cạnh.

Vỏ hộp bằng thiếc, bề mặt gồ ghề, hoa văn và màu sắc đều là đặc trưng của thế kỷ trước. Có lẽ do được sử dụng thường xuyên, nên mép hộp đã chóc đi lớp sơn, lộ màu hoen gỉ loang lổ.

Lý Huỳnh Lam đưa tay vuốt nhẹ, móng tay vừa khẩy viền mép, lập lại vài lần, cạch một tiếng, nắp hộp mở ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK