Sau khi nhìn thấy Cao Khôn, Lý Huỳnh Lam cũng ngủ thẳng mấy giờ liền. Đến khi mở mắt, lại thấy anh vẫn ngồi cạnh giường, đang ủ ấm bàn tay vì truyền nước mà lạnh như băng của mình, cả tư thế cũng chưa hề biến đổi, trong khi giờ này đã sắp rạng sáng.
Lý Huỳnh Lam đưa mắt nhìn anh, rồi cắn răng nhích vào phía trong, chừa ra phân nửa giường.
Cao Khôn hiểu ý, lúc này không do dự mà chỉ cởi áo khoác đến nằm cạnh cậu.
Lý Huỳnh vẫn phát sốt nhưng không quá cao, chờ Cao Khôn vừa nằm xuống liền chậm rãi dịch tới, thân thể ấm nóng dán lại đây.
Cao Khôn cẩn thận đưa tay ôm lấy, để Lý Huỳnh Lam nằm trong khuỷu tay, cằm anh đặt trên trán cậu, một tay nhẹ vỗ về lưng đối phương, hỏi: “Còn thấy khó chịu chỗ nào không?”
Ngay sau đó tay đã bị bắt lấy, Lý Huỳnh Lam trực tiếp nhét vào vạt áo mình.
Cao Khôn liền cảm giác đầu ngón tay đang chạm đến một làn da ấm áp mịn màng, đầu tim nhảy dựng, rốt cuộc nhịn được không cuống quýt rút ra.
Lý Huỳnh Lam giương mắt: “Ở trên.”
Cao Khôn nghe theo, tay chầm chậm dời lên.
Lý Huỳnh Lam lại nói: “Trên nữa….”
Tay lại lên vài tấc.
Cứ một khẩu lệnh một động tác như vậy, đầu ngón tay dọc một đường từ bụng trơn nhẵn đến dưới xương sườn, đôi lông mày Lý Huỳnh Lam chợt nhíu chặt lại.
Hiển nhiên Cao Khôn không có biệt tài trị thương, nhưng Lý Huỳnh Lam lại quen thuộc khả năng phát tán, lồng ngực đến phía sau lưng cùng lúc co rút vì đau, lúc này bàn tay dày rộng của anh đang mát xa quanh vị trí vết nứt một cách thật nhẹ nhàng cẩn thận.
Hơi thở của Lý Huỳnh Lam dần nặng nề, thi thoảng sẽ phát ra một tiếng hừ nhẹ, thần sắc đau đớn trên mặt cũng vơi đi ít nhiều. Bỗng nhiên, cậu lại mở mắt, nhìn Cao Khôn đang kề cận, tiếp đó cậu nở nụ cười.
Lẫn trong nét cười như hoa ấy lại có cả một tia đắc ý, chầm chậm ghé bên tai Cao Khôn nói: “Điều hòa cao lắm sao?”
Cao Khôn hơi ngửa ra sau: “Cũng ổn… em không thể cảm lạnh.”
“Nhưng anh rất nóng,” Lý Huỳnh Lam nhìn chóp mũi lấm tấm mồ hôi của anh mà ý cười nơi khóe môi càng sâu, “Còn… chọc em.”
Cao Khôn khựng lại, gương mặt nghiêm nghị chẳng mấy khi lộ ra biểu tình mất tự nhiên, nếu chẳng phải Lý Huỳnh Lam đang gối lên cánh tay còn lại chắc anh cũng xoay người xuống giường chạy thật xa.
“Xin, xin lỗi…” Cao Khôn dịch chân ra ngoài.
Lý Huỳnh Lam lườm anh một cái: “Nói xin lỗi là xong ư?”
Cao Khôn bị hỏi không biết phải làm sao, tay đang mát xa cũng dừng lại.
Đôi mắt Lý Huỳnh Lam đảo một vòng, lại nói: “Nhưng có thể từ xa xôi chạy đến đây, thật ra em vẫn nợ anh nhiều hơn, thế này xem như huề nhau đi…” Dứt lời liền bất ngờ sáp lại gần, nhướn người đặt nụ hôn dịu dàng lên môi anh, hôn xong cũng không lập tức rời khỏi, càng khiến nụ hôn trở nên lưu luyến mà sâu sắc, mãi đến khi Cao Khôn định thần lại cũng ôm lấy cậu cùng triền miên.
Hai người cũng đã có một thời gian dài không gần gũi, hiển nhiên khó lòng kiềm chế, đến khi Cao Khôn chợt nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của Lý Huỳnh Lam mới biết mình hơi thái quá, anh mau chóng buông người ra, nhưng Lý Huỳnh Lam lại có vẻ muốn đọ sức, Cao Khôn chỉ đành đỡ eo đối phương, sau đó liền thấy khóe môi đau xót, Lý Huỳnh Lam cắn anh một ngụm xong mới chịu lui.
“Còn lại chờ em khỏe hãy tính…” Lý Huỳnh Lam khẽ liếm khóe môi đỏ bừng.
Trong nước hạ nhiệt có thành phần gây ngủ, thành thử cậu đã mệt mỏi từ sớm, chẳng qua vẫn cố chịu đựng đến lúc này, hiện tại mới nói xong hai mí mắt trĩu nặng dần buông xuống.
Cao Khôn ngắm nhìn khuôn mặt Lý Huỳnh Lam đang ngủ yên, nặng nề thở ra một hơi, thật lâu sau mới ừ một tiếng.
o O o
Vạn Hà tuy biết về sự tồn tại của Cao Khôn, cũng hiểu sơ tầm quan trọng của người này với Lý Huỳnh Lam, nhưng trước giờ vẫn chưa một lần tận mắt chứng kiến tình huống hai người họ ở chung. Hiện tại, chính chủ đang ở đây, Vạn Hà mới nhận thấy những thực tế đang diễn ra hoàn toàn khác xa với tưởng tượng, ngay cả khi đã có chuẩn bị trước còn như thế, thì càng khỏi nói đến trợ lý khác.
Với bề ngoài lãnh đạm thường thấy ở Lý Huỳnh Lam mà ai nấy tiếp xúc đã thành quen, giờ lại hốt nhiên thay đổi đến một chiều hướng không ai ngờ tới, thật gây bất ngờ không nhỏ. Thế nhưng nếu nói cậu trở nên khác biệt hoàn toàn thì cũng không hẳn, Lý Huỳnh Lam vẫn là Lý Huỳnh Lam, không thể qua một đêm biến thành Tưởng Nhất Tuyền hay Hồ Dương ra đường hay quên mang não như vậy. Trong mắt người ngoài, cậu với Cao Khôn ở chung cũng không đến mức thân mật thái quá, dính như keo hồ, thậm chí phần lớn thời gian hai người họ chỉ ngồi đó, thỉnh thoảng nói với nhau đôi ba câu, nhưng kỳ lạ ở chỗ không khí này người ngoài nào cũng không thể tìm được một lý do để xen vào.
Tiểu Bao đến giờ vẫn háo hức quá độ, cậu ta vừa vào cửa đã thấy vị tên Cao Khôn nọ đang ngồi trên sofa đọc sách, mà Lam thiếu nhà mình thì an vị cạnh bên, có điều đầu lại dựa lên vai người ấy, trên vai khoác một chiếc áo không phải của mình, gương mặt mang một nét tĩnh lặng mà bình yên.
Chẳng qua khi phát giác có người, cậu thoáng chốc mở mắt song vẫn không ngẩng đầu, trái lại còn rúc vào hõm vai Cao Khôn sâu thêm một chút, Cao Khôn vội đỡ hông đối phương, ôm người chặt hơn, hai người cùng lúc nhìn về hướng Tiểu Bao đột nhiên xuất hiện.
Ánh mắt Lý Huỳnh Lam như đang hỏi, đôi lông mày nhíu lại, phảng phất như bị quấy rầy, Tiểu Bao không khỏi giật thót, qua quýt mượn đại một lý do rồi vội vã lui ra, lúc ra tới ngoài trán cậu ta đã túa đầy mồ hôi hột, chẳng biết vì sao mặt cũng nóng bừng.
Vạn Hà thấy thế lại lấy làm lạ: “Làm gì mà căng thẳng thế kia?”
Tiểu Bao lắc đầu nguầy nguậy: “A, không có… không có…” Lại nghĩ gì đó mà không kiềm được thấp giọng hỏi: “Anh Vạn, vị kia…. anh ta thật sự là….”
Không chỉ có Tiểu Bao, mà rất nhiều người từ đồng nghiệp trong công ty đến bạn học cùng trường từng tiếp xúc với Lý Huỳnh Lam đều có chung một suy nghĩ, không biết về sau vị nào mới có thể được cậu thiếu gia khó gần này coi trọng. Có lẽ trong đầu họ đã mường tượng ra N phiên bản, nào quốc sắc thiên hương nào trâm anh thế phiệt. Song dù cải biến gấp trăm ngàn lần, trong đó cũng không hề có loại hình của Cao Khôn, lại còn là đàn ông. Chẳng phải anh không tốt mà ấn tượng đầu tiên như thể hai người họ không cùng chung thế giới vậy, chỉ là nhìn lâu hơn chút nữa sẽ có một cảm giác hài hòa khó tả. Điều này khiến Tiểu Bao thấy sao mà quá lạ kỳ.
Vạn Hà trừng mắt nhìn, đang toan dạy dỗ để cậu ta chớ lắm miệng, quay đầu sang đã thấy Bạch Huy lại đến.
Hôm nay chú Mậu không ở đây, Vạn Hà vẫn có phần kiêng nể, cậu thiếu gia nhà họ Bạch này đã theo đuổi Lý Huỳnh Lam nhiều năm nay, nhưng trong lúc đó vẫn dính líu nhiều mối quan hệ phức tạp, thỉnh thoảng hắn mới nảy lên hứng thú chinh phục mà đột ngột chạy tới, dĩ nhiên là vào thời gian này.
Song Vạn Hà vẫn ngăn cản như thường. Qua mấy hôm, Bạch Huy vốn kiên nhẫn đã ít nay càng cạn kiệt, không khỏi cao giọng tranh chấp với Vạn Hà.
Tiểu Bao thấy vậy buộc lòng phải cho hắn vào, nhưng từ bên trong thình lình truyền ra tiếng quát lạnh của Lý Huỳnh Lam.
“Kêu hắn cút!”
Âm thanh này tuy không quá lớn nhưng vừa nghe đã biết dành cho kẻ đang quấy rối nọ, Bạch Huy tất nhiên hiểu được, sắc mặt tức thì đen như đít nồi, đẩy Vạn Hà ra muốn vọt vào, bất chợt cửa phòng bật mở, một người đàn ông cao to xuất hiện.
“Nơi này là bệnh viện, phiền cậu giữ im lặng.” Lời người nọ nghe khách khí, nhưng biểu tình vẫn lạnh lùng nghiêm nghị.
Bạch Huy khựng lại, thấy đối phương nhìn hơi quen mắt, song trong lúc nhất thời hắn chưa nhớ đã từng gặp người này ở đâu.
“Mày là ai?” Mà cũng dám ngăn cản hắn?
Cao Khôn không đáp lời, chỉ lặp lại câu nói kia một lần.
Bạch Huy nổi đóa, muốn trực tiếp lướt qua đối phương, lại thấy Cao Khôn hơi nghiêng người chặn phía trước. Người này còn cao hơn hắn cả nửa cái đầu, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống lẫn theo thâm ý khó nói thành lời, không hiểu sao lại khiến Bạch Huy như đóng đinh tại chỗ, nửa bước cũng không dám tiến thêm.
“Giờ không phải thời gian thăm bệnh, mời cậu về cho.” Cao Khôn nhắc lại, thanh âm cũng trầm xuống.
Sau một lúc lâu Bạch Huy mới hoàn hồn, thầm nghĩ sao mình lại để một tên tiểu tốt như thế cản đường, chuẩn bị nổi bão, bỗng nghe thấy một tiếng nói lạ lẫm từ xa truyền đến.
“Cậu ta nói đúng đấy.”
Mọi người quay đầu lại, chứng kiến một nhóm đàn ông đang đi đến, mà chính giữa chẳng phải Trác Diệu thì là ai.
Trác Diệu vừa đáp chuyến bay, bề ngoài phong trần mệt mỏi, y bước nhanh đến, đầu tiên là nhìn Cao Khôn, biểu tình có phần khó tả, kế đến quay sang Vạn Hà, anh ta vội vàng báo cáo lại tình hình của Lý Huỳnh Lam hiện giờ.
Đa phần Trác Diệu đều biết, đoạn y mở cửa đã gặp Lý Huỳnh Lam đang ngồi trên sofa, bấy giờ Trác Diệu mới lia mắt sang Bạch Huy, hỏi: “Bạn cháu? Đến thăm cháu à?”
Lý Huỳnh Lam chỉ nhìn Cao Khôn, đáp: “Cháu không quen hắn.”
Bạch Huy như bị sét đánh ngang tai, lại đúng lúc thấy người cản mình vừa rồi tiến lên, nhặt áo khoác bị rơi trên mặt đất, khoác lại lên vai Lý Huỳnh Lam, còn thay cậu chỉnh lại cổ áo vì nghiêng mình mà hơi lệch sang bên, Lý Huỳnh Lam nhìn anh, trong mắt thấp thoáng ý cười thâm tình, ánh mắt ấy đừng nói là hắn, mà với bất cứ ai cũng chưa một lần hiển lộ.
Ngay sau đó, cửa đã bị Trác Diệu đóng lại, bản thân y cũng chẳng buồn liếc lại hắn lấy một lần.
Trong phòng, Trác Diệu lạnh mặt, sau khi ổn định cảm xúc y mới hỏi Lý Huỳnh Lam về tình hình sức khỏe.
Lý Huỳnh Lam cũng phối hợp trả lời, chỉ là mỗi lần Trác Diệu nhắc đến việc phái người tới chăm sóc cậu rồi chuyên gia dinh dưỡng này kia, câu trả lời của Lý Huỳnh Lam đều chỉ một: “Có Cao Khôn ở đây.”
Khả năng kiềm chế của Trác Diệu quả thật không tồi, rõ ràng gân xanh trên trán đều lồi hết lên rồi, nhưng ngoài mặt vẫn che giấu hết thảy, chỉ hơi cau mày để lộ một ít cảm xúc.
Cuối cùng Trác Diệu thở dài, nói: “Cậu đã nhận được điện thoại…”
Dường như Lý Huỳnh Lam đoán ra chuyện y đang muốn đề cập, quay sang nói với Cao Khôn: “Em đói bụng.”
Cao Khôn đứng dậy: “Để anh đi gọi.” Tiệm ăn gần đây có dịch vụ giao cơm tận nơi, “Muốn ăn gì?”
Lý Huỳnh Lam lắc đầu: “Không muốn ăn cái kia, ăn cái khác…”
Cao Khôn hiểu ý, đi ra ngoài.
Trác Diệu nhìn theo bóng lưng anh, đợi đến khi cánh cửa khép lại rồi mới hỏi: “Cháu không muốn cậu ta biết?” Hiển nhiên là chuyện trong nhà của Lý Huỳnh Lam.
“Anh ấy biết.” Lý Huỳnh Lam dựa về sofa.
Trác Diệu nhịn một lát song vẫn nói: “Lẽ nào cháu không còn muốn sống cuộc đời của mình nữa sao?” Thay đổi nhiều như vậy, vứt bỏ nhiều như vậy, tất cả chỉ vì một người dưng.
Lý Huỳnh Lam nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi lại: “Cuộc đời của mình? Tựa như trước đây ư? Cậu thấy như vậy có ý nghĩa?”
Trác Diệu sửng sốt, không thốt được một lời.
Y ra khỏi phòng bệnh thì thấy Cao Khôn đang đi tới, tay còn cầm một bọc to, hình như trong đó chứa vài món ăn vặt.
Cao Khôn nhìn thấy Trác Diệu vẫn lễ phép gật đầu. Trác Diệu nhìn lại anh, biểu tình không phòng bị như dĩ vãng nhưng vẫn không mấy tốt đẹp, còn lẫn một tia bất đắc dĩ khó tả.
“Tôi sẽ không chấp nhận cậu, bởi trước đây cậu đã không cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Cao Khôn trầm mặc.
“Tình cảm của Huỳnh Lam dành cho cậu đã quá sâu đậm, tôi cũng không có cách nào can thiệp. Nhưng nó chân thành với cậu như thế, còn cậu thì sao?” Trác Diệu nhìn thẳng vào mắt Cao Khôn, như muốn quan sát biến hóa cảm xúc nơi ấy, nhưng thật đáng tiếc, y không hề nhìn ra bất thường nào. Đây cũng là điều mà y kiêng kỵ nhất, vì trong môi trường y hoạt động loại người gì cũng có, đủ loại tâm tư, đủ loại bản chất y hoàn toàn có thể ứng phó. Vậy mà đến nay, vẫn tồn tại một người y không thể nhìn thấu, trước đây không thể, nhiều năm trôi qua người đó đã trưởng thành vẫn không thể, chưa một lần.
“Thực ra tôi không biết cũng không sao, nhưng Huỳnh Lam có tư cách được biết toàn bộ chân tướng,” Trác Diệu ngừng một chốc lại nói, “Vậy mà có đôi lúc tôi lại sợ, thậm chí còn muốn cảm ơn cậu đã che giấu, bởi vì có những chuyện Huỳnh Lam không thể chịu đựng, sự thật… quá tàn khốc.”
Trác Diệu dứt lời, không nhìn Cao Khôn đang cúi đầu ở đó thêm lần nào, lướt qua anh rời khỏi…
『Hết chương 77』