Giấc ngủ của Lý Huỳnh Lam vẫn không tốt như trước, nhưng ít nhất có Cao Khôn ở đây, cậu sẽ tự ép mình không uống thuốc, mỗi đêm nghe thấy người ấy tra chìa khóa mở cửa, sau đó là bước vào rửa mặt, chờ tới khi không còn động tĩnh gì nữa, tâm Lý Huỳnh Lam mới thả lỏng, sau đó cậu tự ép mình chậm rãi rơi vào mộng đẹp, sáng sớm ngày hôm sau, âm thanh đối phương rời giường khiến cậu tỉn lại, chỉ mới mấy ngày thôi, những tiếng động ấy tựa một chiếc đồng hồ báo thức nhanh chóng hình thành ở cậu một loại phản ứng sinh lý cố định.
Kết quả, đêm nay Lý Huỳnh Lam mở mắt nhìn trần nhà mãi vẫn không thể nghe được bất cứ động tĩnh gì.
Ngày hôm sau, Lý Huỳnh Lam theo thường lệ đứng lên vội đi công tác, ngày thư ba, thứ tư, cậu vẫn không hề gặp Cao Khôn.
Rác rưởi trong nhà đã dọn sạch, sàn nhà, phòng bếp đều có người lau, chứng minh Cao Khôn đã trở về, có lẽ vì thời gian công việc của anh và Lý Huỳnh Lam bất đồng, hoặc anh cố ý làm vậy. Lý Huỳnh Lam cảm thấy bản thân cậu thật ngốc. Hiển nhiên, việc Trác Diệu xuất hiện vẫn ảnh hưởng tới hành vi của Cao Khôn, hơn nữa lại còn theo hướng mà Lý Huỳnh Lam chẳng hy vọng tẹo nào.
Vì vậy, hôm nay Lý Huỳnh Lam cố ý kết thúc công việc vào tâm trưa, trở về quả nhiên gặp Cao Khôn chưa kịp ra ngoài, chẳng qua, khi nhìn hành lý lỉnh kỉnh trong tay đối phương, Lý Huỳnh Lam lập tức biến sắc.
“Anh đang làm gì vậy?” Lý Huỳnh Lam hỏi.
Chỉ thấy Cao Khôn đang khiêng một chồng sách, cẩn thận đặt vào trong một thùng giấy lớn, mà va li của anh cũng đã dọn dẹp xong xuôi để sang một bên.”
Cao Khôn ngẩn ra, không ngờ sẽ gặp phải đối phương, xấu hổ mà xoay tay, đứng dậy bảo “Tôi…”
“Anh đang định rời đi?” Lý Huỳnh Lam trách móc.
Cao Khôn nghĩ nghĩ “Tôi… Chỗ làm hiện tại của tôi… bao ăn ở?”
“À” Lý Huỳnh Lam gật đầu “Đi đi, đi đi…”
Cao Khôn thấy cậu quyết đoán rời đi thì vội đuổi theo hai bước “Chỗ ở của tôi cách đây rất gần, ngay ngoài phố đối diện thôi, cậu cần gì thì tới tìm tôi.”
Đối phương trực tiếp đóng cửa phòng “Rầm!” một tiếng, Cao Khôn chỉ có thể đứng đực trong phòng, không biết nên đi vào trong tiếp tục hay ngừng dọn đồ thì mới tốt.
Lý Huỳnh Lam vừa vào trong phòng mình thì khuôn mặt lập tức trở nên lạnh tanh, tức giận đến nỗi hai tay nắm chặt thành quyền, thiếu chút nữa cậu đã không kiềm chế nổi bản thân mà đạp đổ đồ vật chung quanh, nhưng cậu lại không, cậu hít một hơi thật sâu để khiến mình tỉnh táo lại, yếu ớt nhìn chồng quần áo sạch sẽ chỉnh tề vừa mới được gấp và đăt trên giường, nheo mắt…
*********
Đoạn quảng cáo của hãng thể thao Belloc được phát sóng được phản ứng rất tốt, Lý Huỳnh Lam quả thật rất có duyên đối với những loại quảng cáo kiểu này, không ít người xem đều thấy cậu rất quen mắt, thậm chí trên mạng còn có người cố ý đăng bài thảo luận, nội dung là người mới này “có khí chất quý công tử”, chờ đến cuối năm khi ‘Tiên cung’ quay xong xuôi sẽ tới giai đoạn PR hình ảnh trên báo.
Hai hôm nay, bọn họ đang vội chụp poster cho một hãng, dự định sẽ chụp ngoại cảnh ngoài bờ biển, tới giờ giải lao, Vạn Hà đang nói kế hoạch công tác sắp tới cho Lý Huỳnh Lam thì chiếc di động trong tay cậu bỗng vang lên.
Lý Huỳnh Lam nhìn thoáng qua, tắt máy.
Vạn Hà tiếp tục nói, nhưng chiếc điện thoại lại vang lên một lần nữa.
Lý Huỳnh Lam vẫn tắt máy, nhưng sau đó nó rất nhanh lại đổ chuông.
Vạn Hà dừng lại, nhìn cái tên báo trên màn hình – Đầu Gỗ.
Xưng hô thân mật như vậy lại có thể xuất hiện trong điện thoại Lý Huỳnh Lam, điều này làm Vạn Hà có chút giật mình, sau lần nói chuyện với Chu Chí Thành hôm ấy, anh ta vẫn chưa thảo luận chuyện đó với Lý Huỳnh Lam, có lẽ bởi tâm trạng của cậu hai ngày hôm nay có vẻ không tốt, nên không tiện mở miệng, lúc này lại nhịn không được.
“Không nghe à?”
Lý Huỳnh Lam không tắt máy nữa, mặc cho nó vang, vẻ mặt cậu giờ này không còn cảm xúc phiền chán và lãnh đạm nữa, mà có chút nghiêm túc nhìn màn hình, thật giống như cậu đã chờ cuộc gọi này từ rất lâu rồi.
Cậu không trả lời thẳng vào câu hỏi của Vạn Hà, mà sắc sảo hỏi “Anh muốn nòi gì?”
Vạn Hà đánh giá vẻ mặt của cậu “Trước… Mấy hôm trước tới trường cậu không dẫn Tiểu Bao và Tiểu Sa tới à?”
Vạn Hà biết tính cách của Lý Huỳnh Lam, cậu không thích nói chuyện riêng tư với người ngoài, nếu như chuyện đó quá nhỏ nhặt, cậu cũng sẽ lười nói ra, còn nếu là quan trọng, cậu sẽ giữ kín bưng.
Kết quả, lần này Lý Huỳnh Lam lại thoải mái đáp “Vâng, một người bạn khác theo giúp đỡ tôi, vừa khéo anh ấy đang có thời gian, xin lỗi không nói qua cho anh.”
Bạn à…
Thân phận sâu xa nhỉ.
“À, vậy lần sau cậu nhớ nói với tôi một tiếng đấy, không tôi lại tưởng Tiểu Bao và Tiểu Sa nhàn rỗi quá.” Vạn Hà cười.
Lý Huỳnh Lam cũng hơi nâng khóe miệng, nhưng theo Vạn Hà thấy thì nụ cười của cậu có bao nhiêu là châm chọc, giống như đã sớm hiểu ra ẩn ý sau lời nói khách sáo của anh.
“Tôi sẽ.” Lý Huỳnh Lam nói.
Vạn Hà nghiêm túc bảo “Huỳnh Lam, cậu có biết, tôi rất hy vọng cậu có nhiều bạn một chút, chỉ là trước kia tôi hơi lơ là chuyện đó, giới diễn cũng khá phức tạp, cẩn thận một chút cũng không sai.” Vạn Hà đang nói Hạ Tuấn Đồng, gần đây chẳng hiểu gã đắc tội Trác Diệu thế nào, mấy hôm nay bị chỉnh không ít lần, Vạn Hà còn nhận được chỉ thị, để Lý Huỳnh Lam về sau giữ khoảng cách hơn với gã nhiều hơn. Tuy rằng Vạn Hà cảm thấy bọn họ thật kỳ quặc, nhưng ngộ nhỡ lại có âm mưu gì sau đó, nên anh không thể không đề phòng.
“Hiện giờ tôi rất cố gắng, anh ấy không ở trong giới.”
Khẩu khí của Lý Huỳnh Lam vừa bình tĩnh, vừa mang một chút đắc ý nho nhỏ, khiến Vạn Hà cảm thấy có chút kỳ quặc khó hiểu, cho dù nhắc tới Chu Chí Thành cậu ấy cũng chưa từng có thái độ như vậy.
Tiếng chuông ngừng lại, thế nhưng ngay sau đó báo tới một tin nhắn.
Lý Huỳnh Lam chậm chạp mở tin nhắn ra nhìn, nhíu mày, rồi bỏ điện thoại vào trong túi, ý cười trên khóe miệng không qua được con mắt của Vạn Hà.
Vì hiệu quả ánh sáng, theo concept của bức hình, Lý Huỳnh Lam phải đứng ở đằng kia chịu cả ngày gió biển thổi tới, cậu một câu cũng không oán hận, tạo dáng theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, cho tới khi sắc trời triệt để tối đen mới được tan tầm.
Trên đường trở về, Vạn Hà thấy Lý Huỳnh Lam luôn tựa ra đằng sau xe mãi chẳng nhúc nhích, Vạn Hà lặng lẽ kéo cửa sổ lên, lại bị Lý Huỳnh Lam cản.
“Đừng, bí lắm…”
“Tôi giảm nhiệt độ đi nhé?”
Lý Huỳnh Lam không để ý tới, ngửa đầu ra sau trông bộ nhữ đi ngủ, Vạn Hà nhìn qua kính chiếu hậu, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Tới nửa đêm mới trở về vườn hoa Đông Hủy, Lý Huỳnh Lam lảo đảo xuống xe, Vạn Hà thấy vậy liền dặn tối mai sẽ qua đón cậu, để Lý Huỳnh Lam ngủ yên một giấc.
Lý Huỳnh Lam ngẩng đầu nhìn ánh đèn hắt ra từ ô cửa sổ căn hộ của mình, yên lặng vuốt cằm.
Vừa lên tầng, còn chưa kịp tra khóa vào ổ, cửa đã tự động mở ra, Cao Khôn đứng đó kinh ngạc nhìn cậu.
Lý Huỳnh Lam không nhìn anh, né anh ra rồi bước vào trong.
Cao Khôn chỉ cảm thấy cả người cậu đều mang theo gió lạnh.
“Huỳnh Lam…” Cao Khôn níu cậu lại.
Lý Huỳnh Lam tùy ý tháo khăn quảng cổ, đi vào rửa tay.
Mặc kệ Cao Khôn đi đằng sau.
“Huỳnh Lam” Cao Khôn lại gọi một tiếng.
Lý Huỳnh Lam vẫn không để ý tới anh.
“Huỳnh Lam!” Lần này, Cao Khôn trực tiếp chặn trước mặt cậu.
Lý Huỳnh Lam rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh “Anh không đi à?”
Cao Khôn ngừng lại “Tôi… Tôi trở về lấy ít đồ.”
“À, vậy mau đi đi, tôi muốn đi ngủ.”
Lý Huỳnh Lam miễn cưỡng mà nói, tiếp tục né anh ra, nhưng Cao Khôn không để vậy.
“Sao cậu không đóng bình ga lại?” Vẻ mặt Cao Khôn nghiêm túc, nhớ tới hôm nay vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi ga gay mũi thì cực kỳ lo lắng, cố gắng không làm phiền tới Lý Huỳnh Lam, nếu không phải vì anh chẳng biết đối phương đang ở đâu, Cao Khôn đã trực tiếp tới đó rồi, “Tôi nhớ từng dặn cậu, đường ống ở đây biến chất rồi, chốt mở cũng nhạy nữa, nhất định phải thường xuyên kiểm tra, cậu có biết như vậy rất nguy hiểm không.”
Lý Huỳnh Lam không cho là đúng “Tại sao tôi phải nhớ, anh dặn lúc nào ấy nhỉ?”
Cao Khôn giật mình.
Lý Huỳnh Lam đẩy anh ra “Đừng chặn đường.”
Kết quả, người nọ chẳng khác gì một ngọn núi, ngược lại, Lý Huỳnh Lam bởi vì động tác của mình phản tác dụng mà lui về phía sau một bước, rồi hơi mất thăng bằng, đôi chân Lý Huỳnh Lam đã mềm nhũn, nếu không phải Cao Khôn nhanh tay lẹ mắt đỡ, cậu đã ngã sấp xuống rồi.
Cao Khôn nắm chặt cổ tay Lý Huỳnh Lam kinh ngạc, lạnh tới thấu tâm, nhưng trán cậu thì lại nóng tới phỏng cả tay.
Cao Khôn vội vàng sờ trán của Lý Huỳnh Lam.
Cậu giãy dụa “Tránh ra!”
Cao Khôn không buông, nói “Cậu phát sốt.”
“Liên quan gì tới anh!” Lý Huỳnh Lam cả giận nói, muốn kéo cổ tay tránh đối phương, lực đạo của người kia lại hệt như kìm sắt. Lý Huỳnh Lam đành lấy đầu húc anh “Buông, anh không cần lo!”
Cao Khôn không chút sứt mẻ, cẩn thận tránh ra, miễn cho đối phương lại đau, bàn tay cũng không dám dùng sức, đành khuyện nhủ “Cậu… Cậu đừng giận…”
Lý Huỳnh Lam đau đầu như sắp nứt ra, vốn dùng tinh thần mà cố cầm cự, nhưng hành động hiện tại kỳ thật chẳng khác gì đập đầu vào tường, ngực người này cứng y hết đá tảng, đầu Lý Huỳnh Lam ong cả lên, cảm thấy toàn bộ thế giới như bắt đầu xoay tròn, cuối cùng cậu vẫn rốt cuộc không chịu được nữa, cắn rắng tựa vào ngực Cao Khôn.
Cao Khôn ôm cổ cậu, đỡ thắt lưng Lý Huỳnh Lam dẫn người vào phòng, sau đó cẩn thận trải giường cho cậu, đặt người nằm xuống.
Sắc mặt Lý Huỳnh Lam ửng đỏ, thống khổ nhíu chặt mày, nhưng đôi mắt lại ngoài dự đoán, vẫn như trước trừng Cao Khôn.
Cao Khôn thành thục lấy hòm thuốc ra, khử trùng nhiệt kế, sau đó ngồi xồm xuống, đưa tới bên môi Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam lại không há miệng.
Cao Khôn lo lắng nhìn cậu.
Có vẻ đã thưởng thức đủ vẻ mặt của đối phương rồi, Lý Huỳnh Lam rốt cuộc mới chậm rãi hé môi, để đối phương đưa chiếc nhiệt kế thủy tinh lạnh lẽ vào trong.
Chỉ trong chốc lát đã có kết quả, vậy mà gần 39 độ.
Cao Khôn lo lắng “Đi bệnh viện thôi.”
Lý Huỳnh Lam trùm chăn lên đầu, thanh âm rầu rĩ “Có phải trẻ con đâu.”
Cao Khôn còn định nói gì đó, nhưng nhìn đống chăn trước mặt, rốt cuộc vẫn xoay người rời đi.
Cách một lớp chăn, Lý Huỳnh Lam lắng nghe động tĩnh bên ngoài, Cao Khôn cất hòm thuốc xong, sau đó đun nước, một lúc lâu sau mới tiến vào.
“Uống thuốc…”
Lý Huỳnh Lam tỏ vẻ gió thoảng bên tai.
Cao Khôn đành kéo chăn cậu, nhưng Lý Huỳnh Lam lại giằng lại.
Trong chốc lát, bên ngoài cũng buông ra, Lý Huỳnh Lam vẫn gắt gao kéo góc chăn, chỉ là cả người cậu lúc này đau nhức vô cùng, dùng lực lâu rồi mệt, nghĩ đối phương đã bỏ cuộc, vậy nên chậm rãi thả lỏng.
Nhưng lúc này lực bên ngoài mới mạnh lên, chiếc chăn bị xốc lên, nhìn lại, Cao Khôn vậy mà vẫn ngồi xổm bên cạnh, thấy Lý Huỳnh Lam mở mắt liền đưa thuốc và cốc nước tới.
“Uống thuốc xong sẽ ổn.”
Lý Huỳnh Lam không còn lời gì để nói.
Có lẽ cậu thật sự đã nghịch đến mệt rồi, hoặc là do tác dụng của cơn sốt, Lý Huỳnh Lam cũng yên tĩnh trở lại.
Cao Khôn dọn đệm vào phòng Lý Huỳnh Lam, giống hệt như hôm đầu tiên tới đây, sợ người này không thoải mái hoặc mình sơ sót điều gì, sau đó tới mở vòi nước, thấm ướt khăn mặt, rồi vội vàng tới lau mặt cho cậu.
Lý Huỳnh Lam ngoan ngoãn nằm đó, mắt rũ xuống, hai má và bờ môi vì sốt cao mà càng thêm hồng.
Cao Khôn dùng lực rất nhẹ, chỉ sợ ngón tay thô ráp của mình làm cậu đau đớn, thỉnh thoảng vô tình xẹt qua làn da non mịn kia, cảm giác như có dòng điện chạy qua khiến anh không dám dừng lại quá lâu.
Lý Huỳnh Lam còn mặc quần áo bên ngoài, Cao Khôn cầm áo ngủ tính thay cho cậu, lại sợ đánh tỉnh người vừa khó khăn lắm mới ngủ được, đang do dữ, lại thấy khuôn mặt vốn đầy vẻ bình thản của Lý Huỳnh Lam bỗng mở mắt, không hề nháy mắt nhìn anh.
“A Khôn…” Lý Huỳnh Lam nhẹ nhàng gọi.
Cao Khôn lập tức tới gần “Tôi đây.”
Có lẽ bởi chẳng còn sức lực gì nữa, giọng nói của Lý Huỳnh Lam ngược lại trở nên cực kỳ nhẹ nhàng.
Cậu nói “Em khó chịu…”
Câu này hệt như một liều thuốc phiện chích vào lòng Cao Khôn.