Giang Thiệp đứng bên giường nhìn Tiền Vĩnh Phi mê man trước mắt. Trong đầu nhất thời nảy lên rất nhiều suy nghĩ. Người nằm đây chính là kẻ năm đó đã ngang nhiên giựt giây gây tai nạn xong rồi bỏ trốn. Cầm lái đâm chết người là mình, vì thế mà mình trở thành tên tội phạm truy nã, nhưng còn đồng phạm Tiền Vĩnh Phi này lại dựa vào các mối quan hệ trong nhà ngụy biện bằng mọi giá, thậm chí không ngại đóng vai chàng sinh viên mẫu mực tương lai tươi sáng, để rồi đổ toàn bộ tội danh lên đầu Giang Thiệp.
Giang Thiệp từng nghĩ: Cớ sao ông trời lại bất công đến thế…
Trước ánh mắt kinh ngạc của Tiền Vĩnh Phi, trong con ngươi đen nhánh của Giang Thiệp xẹt qua một tia tăm tối, sau đó y chậm rãi vươn tay đến cổ tay đối phương.
Kế đó, đặt hai ngón lên mạch đập Tiền Vĩnh Phi, tay kia cầm ly nước đã nguội ngắt trên bàn, Giang Thiệp cất giọng lạnh nhạt: “Nhịp tim của cậu nhanh quá, còn sốt cao như vậy thì tốt nhất nên uống nhiều nước, nhưng ly này lạnh rồi, cậu uống đỡ trước đi. Giờ tôi đi mua thuốc, lát nữa về sẽ hâm nóng cho cậu…”
Từ hôm đó trở đi, Giang Thiệp ở lại chăm sóc Tiền Vĩnh Phi thêm ba ngày. Bận trong bận ngoài, đến tận khi đối phương hoàn toàn hạ sốt, sức khỏe cũng hồi phục hơn phân nửa.
Trên giường hai người ngồi đối diện nhau, Tiền Vĩnh Phi buồn bã hối lỗi với Giang Thiệp, rằng tất cả đều là lỗi của hắn, Giang Thiệp đừng nên tự trách mình. Nếu về sau có khó khăn gì chỉ cần nói hắn sẽ sẵn sàng hỗ trợ, hai người họ sẽ vẫn mãi là anh em tốt.
Giang Thiệp vẫn giữ im lặng suốt quá trình. Đến cùng chỉ nói một câu: “Đời này của tôi không còn đường trở lại nữa rồi…
Đêm nay là đêm cuối Giang Thiệp còn ở đây. Hai người nằm trên giường, nhớ lại rất nhiều kỷ niệm thú vị ngày trước khi còn trên ghế nhà trường. Lâu lắm rồi Giang Thiệp chưa cười một trận thỏa thích đến vậy, nhưng cười một hồi sau lại thấy lạnh quá, y không ngừng cuộn tròn mình lại. Tiền Vĩnh Phi không rõ vì sao cũng bị y lây truyền, vội chia phần chăn còn lại cho đối phương.
Trên trán Giang Thiệp toát đầy mồ hôi, y thảng thốt một câu hết lần này đến lần khác: Xin lỗi…
Đến khi tất cả rơi vào giấc ngủ, căn phòng trở nên yên tĩnh không có lấy một tiếng động. Tiếng hít thở đều đều, dần dần lộ ra sự kiềm nén điên cuồng trong đêm tối.
Giang Thiệp thình lình mở mắt, quay đầu nhìn cái người mang danh bạn tốt trước mặt. Một hồi lâu sau, y chậm rãi cầm lấy gối đầu của chính mình, dốc toàn lực đè lên mặt gã…
Đây là một trong những phân cảnh quan trọng nhất, thể hiện quá trình chuyển biến tâm lý phức tạp vặn vẹo của Giang Thiệp. Từ lúc tay chân vụng về chăm sóc Tiền Vĩnh Phi đến khi cố gắng học được cách chu đáo tỉ mỉ, từ đoạn hồi tưởng ngày tháng ngây ngô hồn nhiên cho đến ra tay ngoan độc kết liễu một mạng người, rồi lại ngơ ngơ ngác ngác chẳng biết vì sao. Đoạn ngắn này Lý Huỳnh Lam chọn bao gồm cả ba tính cách hoàn toàn khác biệt, mà tất cả đều bộc lộ từ một con người.
Cậu không sử dụng đạo cụ, song động tác buông lỏng tay ở phút cuối đã đủ khiến cho mọi người đều hiểu, thứ cậu ném xuống chính là chiếc gối đầu hung khí.
Cùng lúc đó, trong ánh mắt Giang Thiệp nhìn vào con người bất động bên cạnh như trỗi dậy một loại hưng phấn khó tả, lại như chút bi thương, lẫn cả sự tàn nhẫn, tất thảy cùng hòa làm một, khiến người ta không khỏi giật mình thảng thốt. Ấy vậy mà đến cuối kẻ sát nhân này lại như biến thành một đứa trẻ nhút nhát, nhịp thở dồn dập, mọi cảm xúc bỗng chốc bị đẩy lên đến mức đỉnh điểm.
Đợi đến khi Lý Huỳnh Lam thu lại động tác, Hách Định Xuyên mới định thần chậm rãi tựa về lưng ghế. Dường như suýt nữa thôi hắn đã buột miệng hỏi: Có phải cậu đã từng giết người hay vào viện tâm thần rồi không? Mà sao có thể thể hiện tâm lý nhân vật còn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Quan trọng hơn cả, là những chuyển biến này không hề được viết một chữ trong kịch bản. Hoàn toàn đều dựa vào sự tự nghiệm của Lý Huỳnh Lam, mà kết quả thật sự xuất sắc đến những người ở đây phải giật mình!
Ôn Dần quay sang nhìn người đầu giờ vẫn ngồi yên lặng gặm táo – Đỗ Lê Tri. Y rút hai tờ khăn giấy đưa qua, hỏi nhỏ: “Thế nào rồi? Vẫn giữ nguyên ý kiến chứ?”
Đỗ Lê Tri không trả lời, chỉ trưng vẻ mặt “Chú tìm được rồi đấy” nhìn về phía Hách Định Xuyên.
Lý Huỳnh Lam thấy họ mắt đi mày lại như vậy, không khỏi chủ động mở lời, cơ mà việc cậu hỏi lại là: “Cảm phiền cho tôi xin hai tờ khăn giấy được không?”
Ôn Dần nhìn Lý Huỳnh Lam, sau đó nở nụ cười, đưa hẳn một bịch.
Lý Huỳnh Lam nhận lấy đi về phía Cao Khôn ở cửa, đến trước mặt anh, nhìn bộ đồ ướt nhẹp trên người anh, cậu không vui nói: “Để thêm lúc nữa thể nào người anh cũng nổi mốc lên cho xem.”
Cao Khôn không ngờ lúc này mà Lý Huỳnh Lam còn có thể quan tâm đến mình. Vốn là định chối từ, nhưng vừa cúi đầu thấy bộ dáng chật vật của bản thân, tự dưng thấy ngượng, cáo lỗi với mấy người trong phòng, rút khăn giấy lau sơ qua.
Lý Huỳnh Lam căn bản mặc kệ ánh mắt đánh giá xung quanh, còn tự tay giúp Cao Khôn chỉnh lại vạt áo đến khi vừa lòng thì thôi, sau đó mới quay lại nhìn người ở đằng xa bằng ánh mắt “Tôi cho các vị thời gian, xin hỏi các vị đã suy xét xong chưa”.
Hách Định Xuyên dừng lại một lúc, rồi thẳng thắn đưa ra đáp án: “Được rồi, cứ như vậy đi.”
Chủ đích ban đầu của hắn là còn muốn tranh thủ thời gian, nhưng sau một câu “Giờ không còn sớm nữa, chắc ai cũng mệt cả rồi. Chậm mà chắc, các vấn đề sau từ từ tính.” của Ôn Dần thành công làm mọi người giải tán.
Đợi Lý Huỳnh Lam và Cao Khôn vừa đi khỏi, Hách Định Xuyên cũng hết nhịn được thẳng tay đập lên bàn.
“Con bà nó, qua năm cửa ải chém sáu tướng, mong sao ngóng trăng, sau vô số lần gặp yêu ma quỷ quái, cuối cùng ông đây cũng tìm được một viên kim cương hàng thật giá thật!”
Đỗ Lê Tri không để ý tới hắn, chỉ hỏi Ôn Dần: “Cậu trai kia từ đâu tới?”
Ôn Dần: “Cháu họ nhà Trác Diệu đấy.” Thấy sắc mặt của Đỗ Lê Tri, lại bổ sung thêm, “Không phải đi đường tắt đâu, mà là Định Xuyên xem xét lâu rồi mới mời cậu ấy tới đây.”
Kết quả, đối với vẻ tự đắc của Hách Định Xuyên, Đỗ Lê Tri lạnh lùng tạt gáo nước lạnh: “Xem xét cái đếch, còn dám tự xưng là hỏa nhãn kim tinh, chuyện này chẳng phải liếc mắt một cái là xác định được rồi sao, coi chú dây dưa bao lâu kìa? Trác Diệu cũng thật là, nếu đó là cháu ngoại tôi, cho dù là cao dán tôi cũng muốn dán lên mặt đó! Chú thử lột xem.”
“Ông chỉ có châm chọc là giỏi… Mẹ kiếp ông…”
Mắt thấy hai người này lại sắp cãi nhau, Ôn Dần lập tức đứng lên, kéo Đỗ Lê Tri ra ngoài.
“Bớt mưa rồi, về thôi…”
Quẳng tiếng ai đó đang rít gào ra phía sau, Đỗ Lê Tri cùng Ôn Dần xuống bãi đỗ xe.
Đỗ Lê Tri đột nhiên hỏi: “Cậu thích chàng trai kia à?”
Ôn Dần nhướng mày: “Sao tự dưng lại hỏi vậy?”
Đỗ Lê Tri hừ lạnh: “Cậu cười với cậu trai đó bao nhiêu lần rồi? Tưởng tôi mù chắc, coi kìa, mới nhắc lại cười nữa…”
Ôn Dần nói, khóe mắt vẫn đọng ý cười: “Này là cười với cậu mà.”
“Xùy…” Đỗ Lê Tri khinh thường, song khóe miệng lại nhoẻn lên.
“Tôi thấy cậu ấy không tồi, rất có năng lực,” Ôn Dần thành thật, lại hỏi hắn, “Cậu không thích cậu ấy sao?”
Đỗ Lê Tri lấy chìa khóa xe: “Tôi thích người khác cơ.”
Có thể được Đỗ thiên vương ưu ái, một người bình thường còn có thể mọc lông phượng sừng lân. Thế nhưng hai người chỉ mới gặp mặt mà thôi, tuy Ôn Dần thấy chàng trai kia có khí chất rất trung hậu, nhưng quả thật không hiểu vì sao Đỗ Lê Tri lại có cảm tình với một người đến thế.
Đến cuối, Đỗ Lê Tri bất chợt cho Ôn Dần một đáp án khiến y phải cạn lời.
“Thì bởi vì cậu ấy thực sự không, nhận, ra, tôi,” Vẻ mặt Đỗ Lê Tri háo hức như bắt được vàng. Đầu năm nay có thể tìm được một người như vậy đâu có dễ, thậm chí còn rơi vào tình huống đối phương hộ mình đẩy xe, “Nếu lần tới cậu ấy còn giữ nguyên trạng thái đó, tôi phải xin số điện thoại mới được.”
Ôn Dần: “…”
…
Sau khi Cao Khôn với Lý Huỳnh Lam cùng ngồi vào xe, lúc này Cao Khôn mới thấy bả vai căng thẳng của Lý Huỳnh Lam rốt cuộc cũng buông lỏng, thoát lực tựa đầu ra sau.
Nhẹ cầm bàn tay rũ bên người cậu, anh còn cảm nhận được sự run rẩy nơi ấy, vậy nên anh có thể hiểu màn thể hiện vừa rồi đã khiến Lý Huỳnh Lam chịu áp lực đến nhường nào. Bấy giờ Cao Khôn bỗng thấy lo đến việc một khi Lý Huỳnh Lam nhập diễn, trong quãng thời gian ghi hình đằng đẵng, cậu sẽ vượt qua thế nào đây.
Lý Huỳnh Lam lại cầm lại tay đối phương, quay sang nói: “Anh có biết vừa rồi em đã nghĩ gì không?”
Cao Khôn lắc đầu.
Lý Huỳnh Lam nở nụ cười: “Giang Thiệp không phải là anh, cũng không phải là em, kết cục của hắn đều bắt nguồn từ bi kịch…”
Cao Khôn tức thì sửng sốt, đoạn mỉm cười đáp lại.
Đây như thể một cánh cửa. Bên kia cánh cửa là người trong vở kịch, bên này chính là cậu. Lý Huỳnh Lam thỉnh thoảng có lẽ sẽ cần qua bên kia, nhưng cậu nhất định cũng sẽ trở về, vì cậu không nỡ bỏ mình.
Cao Khôn tra chìa khóa vào ổ, khẽ nói với Lý Huỳnh Lam: “Về nhà thôi…”
o O o
Hách Định Xuyên vừa lên kế hoạch ra mắt bộ phim mới, các trang báo đài đã lần lượt đưa tin. Khi thì đoán kịch bản, khi thì đoán diễn viên. Tuy nhiên, sau khi công bố danh sách nhà đầu tư, quả thực cho thiên hạ một phen xôn xao không nhỏ. Dù rằng diễn viên góp mặt đa phần đều là những gương mặt mới, nhưng cũng không khiến dư luận kiềm chế được tò mò với lai lịch của họ. Thế là Lý Huỳnh Lam bỗng chốc bị đưa vào tầm ngắm, song tiếc thay xuất thân của cậu được bảo vệ quá tốt, mối quan hệ với Trác Diệu chẳng mấy ai biết được. Cho nên người ta chỉ biết cậu tốt nghiệp từ viện đào tạo chính quy, làm gương mặt đại diện cho không ít thương hiệu, ngoài ra thì việc còn trẻ tuổi mới mẻ như thế đã tích lũy rất nhiều tác phẩm lại không biết do dâu.
Tại khu hoa viên Đông Hủy, Lý Huỳnh Lam vừa tiếp điện thoại từ Hách Định Xuyên, chuyện là ngày mai cậu sẽ bắt đầu gia nhập đoàn. Lý Huỳnh Lam cúp máy, tựa lưng về sô pha, ngước nhìn màn hình đang chiếu các tin tức giải trí mới nhất, tấm hình có cậu trên đó được phóng rất to, dàn diễn viên vai chính và phụ cùng đứng cạnh nhau, còn người phát thanh viên thì đang giới thiệu nội dung của ‘Kẻ liều mạng’ một cách sôi nổi.
Lý Huỳnh Lam lướt qua mình, chậm rãi dời tầm mắt đến gương mặt người đóng vai nam thứ.
“… Theo thông tin cho biết, vốn đầu tư chủ yếu đến từ công ty J.W, mà ngoài dàn diễn viên sáng giá, còn có tin tức quan trọng cho hay khâu âm nhạc sẽ do Đỗ Lê Tri nhà sản xuất đình đám đã nhiều năm lui vào hậu trường đảm nhiệm, đây cũng là tác phẩm thứ ba Đỗ thiên vương hợp tác cùng Hách Định Xuyên sau ‘Bóng xưa Quan Đông’ và ‘Năm tháng đã qua’. Bên cạnh đó, danh sách hợp tác còn có sự tham gia của chủ tịch công ty giải trí Kha Tạp, đến lúc ấy…”
Cao Khôn đã bưng đồ ăn đến phòng khách và gọi Lý Huỳnh Lam ăn cơm, nhưng thấy cậu cứ mải dán mắt vào màn hình nên Cao Khôn cũng đi tới, nhìn người bên trong, một lát sau lại rơi vào trầm tư…
Lý Huỳnh Lam đột nhiên hỏi anh: “Ngày mai anh có rảnh không?”
Cao Khôn nói: “Có.”
Bấy giờ khóa học nấu ăn của anh đã gần kết thúc, mà tay nghề của anh đã sớm xưa đâu bằng nay, chẳng qua anh vẫn muốn tiếp tục học đào tạo chuyên sâu và có lẽ sẽ đến khi đạt được trình độ có thể mưu sinh sau này. Nhưng vì lo cho tình trạng của Lý Huỳnh Lam, anh đã thu xếp trước vài ngày nghỉ.
“Ngày mai anh sẽ đi cùng em…”
Sau lần thử vai hôm ấy, Cao Khôn thỉnh thoảng cũng đón Lý Huỳnh Lam về muộn. Có khi anh còn chạm mặt với đám người Hách Định Xuyên, song dù sao cũng coi như chỗ quen biết. Hơn cả là anh muốn đi theo để xem tình hình của Lý Huỳnh Lam, biết hoàn cảnh lưu lại tạm thời sau đó của cậu, dẫu biết đối phương hiện giờ ít mất ngủ hơn trước rất nhiều, nhưng anh vẫn cứ thấy lo.
Trong lòng Lý Huỳnh Lam như có luồng nước ấm chảy qua, cậu khẽ gật đầu rồi ngồi vào bàn ăn.
Hôm sau ‘Kẻ liều mạng’ khai máy, bởi vì đa số bối cảnh đều là đô thị nên sẽ lấy thành phố U làm nơi ghi hình. Trong khi đó ngày trước Giang Thiệp vẫn còn là học sinh, nên địa điểm được chọn cách đại học nội thành không xa lắm, đứng trên mặt cỏ phóng tầm mắt ra xa sẽ thấy được tòa thư viện của đại học U.
Ở bãi đậu xe, Lý Huỳnh Lam và Cao Khôn bắt gặp Ôn Dần đang đi đến. Bên cạnh y là một người đàn ông, có dáng vẻ rất nhu hòa, còn lễ độ cùng họ chào hỏi.
Sau khi họ đi khỏi, Lý Huỳnh Lam quay sang lại thấy vẻ mặt Cao Khôn có phần suy tư, không khỏi hỏi anh: “Anh biết người đó?”
Cao Khôn gật đầu: “Là… Thành Kiêu phải không?”
Lý Huỳnh Lam đáp ừ, trên mặt vẫn lành lạnh như trước: “Thật hiếm thấy người nổi tiếng nào được anh nhận ra đấy…”
Nghe vậy, Cao Khôn chợt nghĩ câu này mà để Thành đại thiên vương nghe được chắc phải thổ huyết mất: “Trước kia anh từng nghe vài bài hát của anh ta.”
Lý Huỳnh Lam vừa lòng gật đầu: “À.”
Thực ra Lý Huỳnh Lam cũng biết bên J.W có người đối ngoại bên ngoài, Ôn Dần và Thành Kiêu không cần phải ra mặt, nên có lẽ lúc này họ đến đây là để dạo chơi một vòng, chỉ có Đỗ Lê Tri là tránh không kịp bị phóng viên chặn đường.
Lúc khai máy, các nhà đầu tư đã yên vị chỗ ngồi, nghi lễ còn phô trương hơn hẳn ‘Tiên Cung’. Dù chủ yếu mọi người ở đây đều là những gương mặt mới, trước đó chưa có tác phẩm nào tạo dấu ấn, nhưng cũng vì Hách Định Xuyên dám đặt cược mời họ nên không khí ở trường quay vẫn khá thoải mái, duy chỉ có Lý Huỳnh Lam, ít nói như cũ. Kết lễ, cậu còn bị Hách Định Xuyên giữ lại dong dài một tràng mới thả ra.
Không thấy Cao Khôn, chẳng biết đã chạy đi đâu, Lý Huỳnh Lam ngược lại không nôn nóng, cũng không gọi điện cho anh. Cậu chỉ chậm rãi bước tới một bãi cỏ ít người qua lại, ngồi xuống dưới gốc cây cổ thụ.
Chưa bao lâu, sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân, một người đi đến bên cạnh.
Lý Huỳnh Lam vẫn không động đậy.
Người đó chỉ tay về phía tòa nhà đằng xa rồi nói: “Cách đây rất lâu tôi từng mượn một quyển sách ở thư viện, vẫn chưa trả, không biết… phải chăng giờ này không còn kịp nữa?”
Lý Huỳnh Lam rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn người đang đứng trước mặt. Cách ăn diện của hắn đã thay đổi không ít, bắt kịp xu hướng ngày nay, nhờ vào ngoại hình vốn có mà càng nổi bật thấy rõ, nếu so với cậu sinh viên mộc mạc ngày trước với bây giờ thì như hai người vậy.
Lý Huỳnh Lam gật đầu: “Đúng vậy, không còn kịp nữa.”