• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bấy lâu nay, ở trước mặt Lý Huỳnh Lam thì Cao Khôn ngoài kiềm chế cũng chỉ là kiềm chế. Đây cũng là lý do Lý Huỳnh Lam thường thích trêu chọc anh, mà hình như hiện giờ cậu cũng phát hiện ra một phương pháp khiến Cao Khôn mất đi khống chế, chỉ là làm thế sẽ mất nhiều hơn được. Như lúc này đây, sau khi Lý Huỳnh Lam gắng gượng đuổi Cao Khôn đi làm xong, bản thân thì nằm phịch trên giường không gượng dậy nổi.

Nhớ lại sự tình đêm qua, trong lòng Lý Huỳnh Lam còn hơi sờ sợ. Chẳng biết ai lúc đầu còn dè chừng thân mình chưa khỏi hẳn. Kết quả, chưa tới hai ba câu đã không biết chừng mực.

Lý Huỳnh Lam chậm rãi giơ tay lên, áo ngủ mềm trượt xuống khuỷu tay, lộ ra hai vết nắm đỏ sậm ngay phần cổ, rõ nhất là năm dấu tay dưới eo, sắc mặt cậu trở nên phức tạp, trở mình vùi đầu trong chăn, nhỏ giọng oán một câu.

“Lúc đầu gỗ bị châm lửa, thật không dễ chút nào…” 

Tuy rằng nói vậy, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cong lên thành một nụ cười ngọt ngào rồi thiếp đi.

o O o

Một lần nữa tỉnh lại đã thấy Cao Khôn trở về, anh nấu sẵn canh cá bưng đến trước giường cho Lý Huỳnh Lam.

Cậu khoác thêm áo, chầm chậm ăn từng muỗng từ tay Cao Khôn. Thật sự phải nói, không biết Cao Khôn đã lớn lên như thế nào, mà từ học hành trên lý thuyết cho đến thực hành trong thực tế đều vượt trội đến khó tin. Điển hình là rất nhiều món anh chưa từng biết tới, song chỉ cần nếm thử vài lần sẽ làm được không khác gì bản chính. Hơn nữa, chỉ cần là món Lý Huỳnh Lam thích ăn, Cao Khôn sẽ học cách làm được, còn nếu Lý Huỳnh Lam không thích, anh cũng sẽ học làm sao cho cậu thích. Phải chăng nhờ ôm chấp niệm như vậy mà bấy giờ chỉ sau một thời gian ngắn học lỏm từ bác bếp trưởng trong quán, trình độ của anh đã tiến bộ vượt bậc. Nếu sau này còn được trải qua một khóa chuyên môn, chắc hẳn càng khó lường hơn.

Lý Huỳnh Lam thoải mái ăn được non nửa chén, nhưng khi Cao Khôn vừa thu tay, cậu lại ngồi không được nữa, hệt như chú mèo không xương ngả vào lòng đối phương.

Cao Khôn nhanh tay bỏ chén xuống rồi ôm lấy.

“Mua chưa?” Lý Huỳnh Lam lầm bầm hỏi.

Cao Khôn gật đầu: “Mua rồi,” suy nghĩ một chút lại nói, “Sa tế hơi nhiều mỡ, em không được ăn nhiều, sẽ tiêu chảy.” Hơn nữa vừa rồi còn chưa ăn hết.

Lông mày của Lý Huỳnh Lam thoắt cái chau lại, lộ vẻ xấu hổ ngàn năm có một, không vui nói: “Còn trách em?”

Cao Khôn ngoan ngoãn nhận sai: “Tại anh không tốt…”

“Hừ,” Lý Huỳnh Lam nói khẽ với giọng mũi, “Anh nói xem, chờ đến khi phim công chiếu, em còn phải chịu tội thêm bao nhiêu lần? Không biết là ai từng bảo làm minh tinh rất tốt nữa…”

Nhận thấy cậu ngồi khó chịu, Cao Khôn không khỏi đưa tay đến sau thắt lưng, nhẹ nhàng mát xa cho Lý Huỳnh Lam, vừa nói: “Sẽ không có lần sau.”

“Sẽ không? Vậy nếu em còn quay cảnh giường chiếu…. A!” Lý Huỳnh Lam vừa hít một hơi, chợt phát giác lực tay sau lưng bất ngờ mạnh hơn, không nhịn được suýt xoa một tiếng, sau đó cáu lên quay lại trừng tên đầu sỏ gây tội.

Cao Khôn luống cuống: “Ơ, xin lỗi, có đau không?”

Lý Huỳnh Lam nghiến răng: “Anh nói đi?! Đồ lừa đảo!”

“Em cũng lừa đảo…” Cao Khôn thế mà bẻ lại một câu.

Lý Huỳnh Lam cười lạnh: “Thế sao anh lại tin?”

Cao Khôn không nói lời nào.

Lý Huỳnh Lam cũng không bỏ qua.

Anh chỉ đành nhẹ giọng nói: “Chỉ là… không thoải mái.”

“Đồ ngốc.” Chân Lý Huỳnh Lam thò ra từ trong chăn đá anh một cái, trong mắt thoáng hiện ý cười, “Vậy sau này em chỉ nhận được phim hoạt hình thôi.”

Bất chợt, khóe mắt liếc thấy một góc giấy hồng lộ ra từ túi áo Cao Khôn, tiện tay rút ra.

“Đây là gì…” Nói nửa chừng lại dừng, Lý Huỳnh Lam hơi bất ngờ nhìn về phía Cao Khôn.

Tờ giấy trong tay Lý Huỳnh Lam đang cầm là biên nhận gửi tiền qua ngân hàng, con số phía trên không nhỏ, khoảng chừng một vạn. Tiền lương mỗi tháng của Cao Khôn cậu đã sớm được biết, còn biết anh có một cuốn sổ tiết kiệm đang để trong ngăn tủ đầu giường. Dù rằng Lý Huỳnh Lam chưa xem chi tiết bên trong, nhưng dám chắc không phải ngân hàng này. Đây là của ngân hàng thương mại nông thôn, ở U thị không phổ biến lắm. Vả lại, Cao Khôn cũng không cần làm thứ này.

Lý Huỳnh Lam suy nghĩ một thoáng đã hiểu: “Anh vẫn… gửi tiền cho họ?”

Cao Khôn cầm lại, tùy ý đặt sang bên, gật đầu: “Hai tháng trước hơi bận nên hôm nay gửi chung một lượt, chú anh không khỏe, chắc chắn rất cần tiền.”

Thấy Lý Huỳnh Lam chỉ nhíu mày không nói, Cao Khôn vội giải thích thêm: “Tuy giờ anh đang cố tiết kiệm, nhưng… chi phí cũng không nhiều lắm, mỗi tháng vẫn dư lại một ít, cũng đủ… lo cho cả hai.”

Lý Huỳnh Lam buồn cười: “Sao phải là anh nuôi em? Anh không thể để em nuôi sao?”

Cao Khôn sửng sốt, ậm ờ nói: “Anh có thể chăm sóc em…”

“Ừm, quả thật giờ phải nhờ anh ‘chăm sóc’ đấy…”

Cậu gác cằm lên vai Cao Khôn, thình lình há miệng cắn nhẹ tai đối phương.

Cao Khôn chỉ cần nghiêng đầu sẽ thấy ngay cần cổ mảnh khảnh trắng nõn đang gần kề, trên đó in đầy dấu vết do chính mình gây ra, đầu tim nhảy dựng, theo phản xa buộc chặt tay, kéo sát Lý Huỳnh Lam vào người.

Lý Huỳnh Lam bị ép đau kêu lên một tiếng, lại muốn đi cắn Cao Khôn, cằm đã bị đối phương chế trụ, giây phút môi Cao Khôn sắp thay thế tai mình, đột nhiên tiếng chuông từ đâu vọng tới phá tan không khí vui đùa giữa hai người.

Di động của Cao Khôn rất khi reo, anh cứ nghĩ chắc là điện thoại của Diêu Chính Quý hoặc Hỉ Nhạc, ai ngờ màn hình hiển thị một dãy số lạ, Cao Khôn do dự một lát mới gọi lại.

Lý Huỳnh Lam vẫn bên cạnh, mặt hai người kề sát nhau nên có thể nghe hầu hết những gì qua ống loa. Bởi thế, khi Cao Khôn cứng người, Lý Huỳnh Lam cũng biến sắc theo.

Bên kia nói hồi lâu, sau mỗi câu Cao Khôn cũng chỉ vâng một tiếng duy nhất, mãi đến lúc kết thúc, anh mới an ủi đối phương một câu rồi nói: “Cháu sẽ về ngay…”

Sau khi cúp máy, không khí ái muội vừa rồi cũng đã tan thành mây khói. Lý Huỳnh Lam ngồi dậy, nhìn Cao Khôn buông mình ra, mang chén trên đầu giường đi rửa sạch, rồi lấy túi xách, bắt đầu thu xếp.

“Trong tủ lạnh có đồ ăn, nãy anh mới nấu xong, em mà đói cứ lấy ra bỏ vào lò vi sóng là được,” Cao Khôn cúi đầu tay chân nhanh nhẹn, “Nhưng tốt nhất vẫn nên ăn đồ tươi thôi…”

“Chừng nào ra cửa nhớ tắt hết điều hòa, khóa bình ga, đừng quên mang theo chìa khóa.”

Cao Khôn đang nghĩ xem còn quên dặn gì nữa không, chỉ có những việc quen thuộc này anh mới có thể nói năng lưu loát, nhưng trong khi anh cứ huyên thuyên một hồi như vậy, Lý Huỳnh Lam vẫn chưa hề đáp lại một câu, chỉ đứng một chỗ dõi theo anh.

Cao Khôn không ngẩng đầu, sau khi kéo khóa xong, anh mới quay sang, lo lắng nói: “Nếu có việc gì thì gọi anh.”

“Gọi anh, anh có thể lập tức quay về không?” Lý Huỳnh Lam thâm ý hỏi.

Cao Khôn khựng lại, cam đoan nói: “Xong việc anh sẽ về.”

Lý Huỳnh Lam mím môi đến trắng bệch, thấy thế Cao Khôn đi tới vuốt tóc cậu, lại cúi đầu hôn cậu một cái.

“Không sao đâu, đừng đứng như vậy, kẻo lát lại cảm lạnh, buổi tối đi ngủ sớm một chút.” Nói xong, Cao Khôn buông đối phương ra muốn đi lấy chùm chìa khóa trên bàn.

Ai ngờ, Lý Huỳnh Lam chẳng những không buông tay, bàn tay sau lưng Cao Khôn còn siết thật thặt.

Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cao Khôn: “Em cũng đi…”

Cao Khôn đờ ra, nhưng đã mau chóng thu lại vẻ kinh ngạc, lắc đầu với Lý Huỳnh Lam: “Không, không cần, anh sẽ về ngay thôi, em không cần…”

“Em đi cùng anh,” Lý Huỳnh Lam kiên quyết ngắt lời, “Em không sao, em muốn đi cùng anh.”

“Huỳnh Lam…” Cao Khôn lộ vẻ khó xử, sắc mặt hơi trầm xuống.

Lý Huỳnh Lam vẫn giữ vững lập trường: “Em không muốn đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ, không muốn lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, em chỉ muốn thoát khỏi, thực sự thoát khỏi, hơn nữa đã có anh ở đây… phải không?”

Cao Khôn nhíu chặt mày, im lặng chốc lát, rồi ôm lấy cậu.

“Phải, có anh ở đây…”

Cho nên không phải sợ.

o O o

Nhiều năm trôi qua, Lý Huỳnh Lam lại một lần nữa ngồi trên máy bay đến huyện F tỉnh Y.

Chú của Cao Khôn là Cao Trọng Thủy lâm bệnh nặng, sau khi Cao Khôn ra tù đã gửi tiền cho họ vài lần, dù lúc ấy có để lại thông tin liên lạc nhưng thím anh chưa hề gọi. Bấy giờ, bà vừa gọi báo tin chú anh sắp không qua khỏi, hy vọng Cao Khôn có thể về nhìn mặt lần cuối. Chỉ là hối hả thế nào, cuối cùng vẫn chậm một bước. Trong đêm trước khi Cao Khôn đến kịp, Cao Trọng Thủy đã qua đời.

Người Cao gia không mấy khá giả, thuở xưa Cao Trọng Thủy còn rời khỏi thôn Mạc Lan ra phố làm ăn. Song từ hồi đột quỵ, để lo thuốc men cho ông tiền trong nhà cứ thế đội nón ra đi. Bán nốt căn nhà ngoài phố, lại dọn về chốn xưa, đúng lúc này qua đời, thật như thể lá rụng về cội.

Bấy giờ Cao Khôn vừa vào thôn, hầu hết người ở đây đều không nhận ra. Vả lại, bên anh còn có Lý Huỳnh Lam, dù đã cố ăn mặc giản dị hết mức, nhưng người ta vẫn cứ cho rằng chắc hẳn nhân vật lớn nào đó. Kết quả về tới nhà, nghe thím anh gọi mới té ngửa, hóa ra là người cháu mới ra tù của Cao Trọng Thủy.

Năm đó, tin về vụ trọng án chấn động ở tỉnh Y tràn lan khắp các mặt báo, trong thôn ai cũng biết. Mặc dù rõ kẻ bị giết kia tội ác tày trời, nhưng ra tay tàn độc như vậy cũng khó lòng chiếm được thiện cảm. Không những thế, Cao Khôn trước đây còn lãnh nhiều tiếng xấu, sống trong cảnh bê tha rượu chè ưa phá làng phá xóm của người cha, thì mấy năm qua trong tù chẳng biết đã biến chất đến trình độ nào. Ngay cả Cao Trọng Thủy sống hào phóng và phát đạt là thế mà trong mấy năm ngã bệnh cũng không một ma nào tới ngó nhìn, để mãi khi người đã chết mới ý nhị tạt ngang qua. Hiện tại thấy Cao Khôn có thể không sợ hay sao?

Thế là, linh đường mới đó còn rôm rả, sau khi Cao Khôn xuất hiện cứ thế như ong vỡ tổ tan sạch hết cả.

Thật ra Cao Khôn không để ý cách họ đối đãi như thế nào, mà bắt đầu từ lúc xuống máy bay anh chỉ đặt hết lực chú ý lên người Lý Huỳnh Lam. Ngược lại, Lý Huỳnh Lam trông rất bình tĩnh, vẫn kiệm lời như thường ngày, trên xe còn cậu chợp mắt một giấc, duy chỉ bàn tay Cao Khôn đang nắm có phần hơi lạnh lẽo.

Lý Huỳnh Lam khẽ lắc đầu với anh, ý nói mình chỉ hơi say xe, vừa giương mắt liền thấy một người phụ nữ đang đứng trước mặt.

Thím Cao Khôn so với sáu năm trước thì trông già đi nhiều, tuổi của bà cũng không lớn hơn Lý Tiểu Quân là bao, mà trên mặt đã chằng chịt nếp nhăn hơn cả mẹ chị, bọng mắt thì rõ mồn một.

Ngay lúc này, thím anh cũng đang đánh giá họ, bà còn suýt nhận không ra Lý Huỳnh Lam, nhưng với gương mặt như vậy, e rằng đời này họ chỉ có dịp gặp qua một lần. Mặc dù đã trưởng thành, song đường nét vẫn còn đó, ánh mắt bà thoáng chốc trở nên phức tạp. Chẳng qua khi thấy Cao Khôn và Lý Huỳnh Lam cùng quay sang, mắt bà đã đỏ lên, không kìm được bật khóc.

Cao Khôn bèn vội tới an ủi, thím anh khóc hồi lâu, rốt cuộc cũng mệt mỏi, nghẹn ngào nói: “Khôn Tử à Khôn Tử… Cuối cùng con cũng về rồi, con chịu khổ, chú con cũng khổ, chúng ta đều khổ, chúng ta đều khổ…”

Cao Khôn nắm tay bà không ngừng nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”

Thím anh lắc đầu: “Không trách được con, không trách được con, chỉ tại chú con không muốn cho con gặp thôi, thật ra ổng vẫn luôn tự trách mình, trách mình cả tin, gặp phải kẻ như vậy, mới hại đến con, các con… Mấy năm qua ổng chẳng có đêm nào được ngủ ngon giấc.”

“Không liên quan tới ông ấy, không liên quan tới ai cả.” Cao Khôn lần nữa nhấn mạnh, “Là lựa chọn của con.”

Cao Trọng Thủy không có con, người lại vừa khuất núi. Cao Khôn hiển nhiên toàn quyền xử lý, bận rộn cả ngày, buổi tối còn phải túc trực bên linh cữu, một cỗ quan tài nằm trơ trọi giữa căn nhà rách nát, sự yên tĩnh của màn đêm càng khiến không gian thêm cô quạnh. Cao Khôn vốn muốn Lý Huỳnh Lam đi ngủ một lát, nhưng cậu không đồng ý, chỉ cùng anh ngồi, ánh mắt xa xăm nhìn ngọn nến chập chờn, không biết đang nghĩ ngợi gì.

Trong nhà chỉ có ba người họ, những thân thích còn lại của Cao gia năm đó không đến, không có người phụ nữ điên Cao Quyên, không có ông dượng béo, cũng không có con gái của họ Cao Tuệ.

『Hết chương 79』

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK