“Công tử!” Thấy Vạn Dực xuống xe ngựa, hai mắt Thư Đồng nhỏ lập tức sáng ngời, gấp rút chạy tới.
“Chờ lâu rồi nhỉ.” Vạn Dực nhìn cái đầu đầy mồ hôi của hắn ta.
“Không có không có, vừa mới ra đứng đây thôi.” Thư Đồng nhỏ lắc lắc tay, chờ sau khi Vạn Dực quay về phòng ngủ thì mới đột nhiên giữ chặt ống tay áo của công tử, không ngừng đánh giá cao thấp, “Công tử có sao không? Hoàng thượng vội vả gọi người tiến cung, có gây khó gì cho công tử không?”
Vạn Dực vỗ vỗ vai hắn, “Ta đương nhiên sẽ không sao, đừng lo lắng.”
“Vậy, hoàng thượng cho gọi công tử, là vì bài thi của kỳ thi cuối sao.”
Vạn Dực gật đầu, “Đúng thế.”
Thư Đồng nhỏ ngẩng thẳng mặt, “Quả là như thế, vậy...... sao công tử có thể thoát thân?” Dù sao bài thi này, đúng là rất chấn động, hoàng thượng vốn là vua của một nước, nhìn thấy bài thi ngỗ nghịch như vậy, có thể xem như nhìn mà không thấy sao?
Vạn Dực cười mà không đáp.
Bị Thư Đồng nhỏ tràn đầy lòng hiếu kỳ truy hỏi mấy lần, ung dung hứng thú trả lời, “Trí tuệ có thể dùng vào chỗ mà người không biết, cũng có thể dùng vào chỗ mà người không thể.”
Thư Đồng nhỏ mờ mịt nhìn nàng: “......?”
Vạn Dực thở dài, lại nói thêm, “Giấu mưu vào vô hình, thường thắng vì không tranh không giành.”
Thư Đồng nhỏ xấu hổ ôm đầu, tiếp tục mờ mịt, “......??”.
Vạn Dực vỗ trán, cuối cùng tận lực nói trắng ra, “Đạo đối đáp với quân vương, chính là nghĩ một đằng nói một nẻo. Muốn mưu cầu cái gì, nếu ý ‘tranh’ lộ ra sẽ bị đề phòng, không bằng ‘không tranh’, đây là tranh trong vô hình, tranh mà không tranh......”
Thư Đồng nhỏ gật đầu, “A! Cái này ta biết. Công tử thật lợi hại!”
Vạn Dực khốn khổ quay đầu.
Nằng luôn hoài nghi thật sâu là quyết định chọn Ngôn Trọng làm Thư Đồng nhỏ bên người năm đó có chính xác hay không?
Sau khi kỳ thi cuối kết thúc, để ăn mừng việc tạm thời thoát khỏi kiếp sống khổ sở vì bài vở và thi cử, nhóm các công tử bèn hẹn đến Phong Nhạc lâu, bàn bạc tìm nơi tiêu khiển.
“Vạn Dực, ý ngươi thế nào?” Thương Hủ theo thói quen quay đầu hỏi nàng trước.
Vạn Dực mím một nụ cười thần bí, “Dù chưa làm lễ đội mũ, nhưng chúng ta cũng đã đến...... tuổi biết việc hiểu chuyện.”
Thương Hủ “A?” Một tiếng, không kịp phản ứng.
Lý Hoan khanh cũng đã hiểu được ngụ ý của Vạn Lang, sắc mặt không khỏi thêm khó coi.
Tiểu công tử Úy Trì nhà Thái Úy không dám tin vào lổ tai của mình, lúng ta lúng túng nói, “Vạn Lang, ý của ngươi...... có phải là ý mà ta đang nghĩ không?”
Vài công tử phong lưu lớn tuổi hơn một chút đã hiểu rõ việc gió trăng lặng lẽ trao đổi ánh mắt – hiểu mà không nói, nói với Vạn Dực, “Vậy Vạn Lang muốn đến Túy Nguyệt lâu, hay là...... Nam Phong quán?”
...... Nam Phong quán?!
Trong nháy mắt Vạn Dực liền đen mặt, nàng chưa bao giờ thể hiện loại tình cảm quý mến gì với các thiếu niên trong Quốc Tử Giám, vật mà bọn họ còn muốn đi Nam Phong quán!
Vạn Dực nói như đinh đóng cột, “Đương nhiên là Túy Nguyệt lâu!”
Thương Hủ thoáng chốc cảm thấy đất bằng dậy sóng.
Vạn Lang...... Vạn Lang gìn giữ bao năm, thì ra trong lòng vốn yêu nữ tử.
Cũng đúng, bao nhiêu thái học sinh ưu tú trong Quốc Tử Giám ngưỡng mộ Vạn Lang, nhưng mấy năm nay chưa bao giờ nghe được chuyện tình gì của hắn.
Nhưng, Tề Vương điện hạ thì sao...... Tề Vương điện hạ phải làm sao.
Vạn Dực không nhìn đến tâm tư của nhóm người trước mắt, trực tiếp gõ bàn, “Vậy đêm mai liền đến Túy Nguyệt lâu.”
“Công tử, Túy Nguyệt lâu kia......” Sau khi trở về Thư Đồng nhỏ ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi..
Vạn Dực tùy ý lấy từ trong hộc tối ra một bình sứ màu xanh, đổ ra một viên thuốc.
Ngôn Trọng nói, “Công tử ngài là muốn......”
“Đây là lần cuối cùng ta uống thuốc.” Vạn Dực nhắm mắt trút nước, nuốt viên thuốc vào, chậm rãi nói, “Nay ta đã mười lăm, là lúc thuốc này nên phát huy tác dụng lớn nhất.”
Gần đây Thái Hậu thực u buồn.
Hoàng tử đã mười bảy mà vẫn còn là đồng tử ở trong cung cũng chẳng là việc quang vinh gì.
Con cái tròn mười sáu tuổi của Tiên hoàng chỉ còn trưởng công chúa, nhưng Ngọc nhi......
Chẳng lẽ đúng như lời người đồn đại, Ngọc nhi...... thích nam phong?
Cũng không đúng, lúc trước Thị Lang vụng trộm tặng nam sủng lại bị Ngọc nhi đánh sưng một trận.
Không dễ dàng gì mới có một ngày nó tới tìm mình, lắp bắp nửa ngày, thì ra là muốn nhờ bà phái đến cho nó một vị cung nữ chuyên việc phòng the.