Ánh mắt Kỳ Kiến Ngọc trong nháy mắt ảm đạm, nhận thấy được bàn tay Vạn Dực bị hắn mạnh mẽ giữ ở trước ngực đang cố gắng di chuyển ra bên ngoài...... hắn theo bản năng lại gia tăng vài phần khí lực, không cho y rụt tay về.
“Điện hạ!”
“cô không buông!” Kỳ Kiến Ngọc bị người trong lòng cho một kích, thuộc loại giống đực theo bản năng mãnh liệt mạnh mẽ xông tới tìm bạn đời, đơn giản không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, dứt khoát giương cánh tay đột nhiên đem Vạn Dực cả người ôm vào trong ngực: “Ta không tin! Bổn vương không tin ngươi đối ta không có một chút ít tình ý nào!”
Vạn Dực không hề báo động trước bị một cái ôm ấp kiên cố khóa trụ, dù gì thì y cũng là một người cường thế, bỗng nhiên giận giữ hét lên: “Kỳ Kiến Ngọc, buông tay!”
“không buông”. Trước khi tới đây hắn đã uống một bầu rượu ở tướng quân phủ, nam vô tửu như kỳ vô phong, Tề vương điện ha anh minh kiêu ngạo nổi lên sự ngang bướng làm càn đến đây, cũng là thành thạo: “cô biết ngươi cũng động tâm với cô...... Năm đó ở Tây quận, ngươi, có thể dễ dàng đãquên như vậy sao.”
Kẻ bạc tình Vạn Dực không chút do dự gật đầu: “đã quên.”
“......”
Tể vương điện hạ hộc máu tam thăng, hung hăng nói,“-- cô liền ôn lại cho ngươi một lần nữa!”
“Ngài......” Vạn Dực ngạc nhiên trợn to mắt, tiếp theo trong một cái chớp mắt là đôi môi thô bạo hơi ngại ngùng chạm vào nhau--
Miệng thốt ra lời độc ác như thế, nhưng khi Kỳ Kiến Ngọc thực sự hạ môi xuống thì ngay cả cánh tay đang giữ chặt người trong lòng kia cũng khôngthể điều khiển nổi nữa rồi......
hắn kìm nén quá cực khổ.
Ba năm qua ngay cả hôn môi cũng không có thời gian...... Quả thực vô cùng đói khát.
Đầu lưỡi ở trong miệng hắn vô cùng đòi hỏi quét trọn một vòng, trong miệng y còn có một chút hương thơm nhàn nhạt của trà xanh, Kỳ Kiến Ngọc không khỏi có chút lo lắng có phải mùi rượu cay độc hắn uống lúc trước sẽ khiến y không vui?
Suy nghĩ tới điều này, Kỳ Kiến Ngọc mạnh mẽ kiềm chế chính mình, lưu luyến mút nhẹ nhàng một cái ở trên môi y, rồi sau đó chậm rãi rút ra, cúi đầu ôn tồn gọi tên người trong lòng: “Vạn Dực......”
Người đang ở trong lòng hắn lùi ra sau, tiếp theo cũng chậm rãi mở mắt ra......
Đôi môi kia vừa mới bị hắn hôn qua, rốt cuộc không hề nói mấy lời làm đau lòng người ta nữa. Vạn Dực bình tĩnh nhìn hắn, tim hắn đập dồn dập mãnh liệt làm hắn không nhận rõ thần sắc lưu chuyển phức tạp trong mắt y, vì thế Kỳ Kiến Ngọc đưa tay, nhẹ nhàng gẩy một cái mi mắt của y, nhiễu loạn suy nghĩ của y, kêu ầm lên không nể nang ăn vạ nhõng nhẽo dụ dỗ y…….
“không cần suy nghĩ nhiều như vậy, ở trong mắt ta, ngươi chính là ngươi, ngươi cũng chỉ muốn đem ta, trở thành ta...... Ta sẽ không can thiệp vào chuyện của ngươi. Con nối dòng, ngươi muốn có, ta không thể ngăn cản, nhưng tình cảm của ngươi, có thể lưu lại cho ta được không?”
Người trong lòng không trả lời hắn, Kỳ Kiến Ngọc bám riết không tha truy hỏi: “không đề cập tới triều chính, không đề cập tới tất cả, chỉ đơn thuần có hai người ngươi và ta...... Ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết, ngươi đối với ta không có một chút ít tình ý gì sao.”
Y chớp mắt, lông mi thật dài nhẹ nhàng phớt qua tay Kỳ Kiến Ngọc, y vẫn không có trả lời, nhưng đôi đồng tử đen như mực của y bình tĩnh nhìn chằm chằm, lại dần dần thoáng hiện một chút thần thái khác thường......
Dưới ánh mắt như vậy, Kỳ Kiến Ngọc không rõ nguyên do, trống ngực càng tăng nhanh, hắn không tự giác dời mắt, quay đầu nghiên cứu hoa văn chạm trổ cạnh cửa sổ, nắm vòng eo nhỏ nhắn không đến một gang tay của người nọ, lại càng chặt hơn vài phần.
“Kỳ Kiến Ngọc......” Nhìn dáng điệu lo lắng của hắn như vậy, ánh mắt Vạn Dực bất giác nhu hòa hơn vài phần, y thấp giọng gọi tên của hắn, bắt được vạt áo của hắn, chậm rãi từng chút từng chút kéo đầu hắn xuống.
rõ ràng lúc trước uống không ít nước, Kỳ Kiến Ngọc lại cảm thấy miệng có chút khô, nghe được y rốt cuộc dịu dàng ngay cả họ cả tên của chính mình cũng kêu ra, vui sướng trong lòng rất nhiều lại cảm thấy hơi ngại mới lạ: “Ngươi có thể gọi là Kiến Ngọc......” Nhớ tới nữ tử dân gian đều đặt biệt danh thân mật cho tình lang của mình, Tề vương điện hạ ngượng ngùng lại bổ sung một câu: “Hoặc là...... gọi ta là Ngọc Lang.”
Vạn Dực thỏa mãn hắn, y nguy hiểm khép hờ mắt, mang theo một tia khiêu khích để sát vào môi hắn, phảng phất một chút hấp dẫn yêu mỵ cùng tinh ranh, chậm rãi vươn lưỡi, liếm một cái ở trên đôi môi khô khốc mà run rẩy của hắn, cúi đầu kêu một tiếng: “Ngọc Lang......”
Kỳ Kiến Ngọc trong đầu thoáng chốc trống rỗng, ở dưới ánh mắt của y, Tề vương điện hạ giống như một thiếu nữ đanng tơ tưởng người yêu vậy, không tự chủ được nhắm mắt lại, khẩn trương...... Mà chờ mong.
“Điện hạ......”
Đôi môi cách hắn bất quá một khoảng cách thì lại làm người ta bóp cổ tay dừng lại, Vạn Dực ngậm miệng cười đột nhiên khiến hắn giống như sấm sét giữa trời quang --
“So với nam nhân, Vạn Dực càng ưa thích nữ nhân hơn...... Nếu là như thế, điện hạ cũng không để ý sao?”
Kỳ Kiến Ngọc thoáng chốc trúng đao giữa ngực: “Nhưng là......” Nhưng mà mới vừa rồi, khi y hôn hắn, rõ ràng vô cùng tốt a. (TT__TT)
“Vạn Dực cũng không phải là chưa từng động lòng với điện hạ, chỉ là......” Vạn Dực đem móng vuốt cào xuống thắt lưng của Kỳ Kiến Ngọc, nắm tay lại, nói: “Chẳng qua là cảm thấy thân thể nữ nhân mềm mại, so với ôm ấp nam nhân, thoải mái hơn nhiều.”
Kỳ Kiến Ngọc...... Kỳ Kiến Ngọc bắt đầu nghiêm túc lo lắng có nên béo thêm nữa không, nhằm làm cho thân thể...... mềm mại hơn một ít?
“Nhưng quan trọng nhất là…,” Vạn Dực lộ ra bản chất hung ác, tươi cười phóng đãng: “Vạn mỗ -- tuyệt đối không ở phía dưới.”
Đành phải...... chấp nhận xuống phía dưới?
Kỳ Kiến Ngọc nghi hoặc lặp lại một lần, khi tầm mắt chạm phải khóe miệng nở nụ cười tà ác như đóa hoa kia của Vạn Dực thì hắn bất ngờ tỉnh hồn lại, bỗng nhiên lui về phía sau ba bước!
Người, ở, phía dưới...... ̄ O  ̄
Vạn Dực bị trói buộc ung dung dễ dàng một lần nữa được Tể vương buông lỏng thắt lưng, vẫy vẫy tay, mang đi một tâm hồn thiếu nữ vỡ tan tành sợ hãi: “Điện hạ nếu đã suy nghĩ kĩ, liền tới Vạn phủ tìm ta nhé.”
Giờ hợi canh ba, Hoàng cung.
“...... Chỉ dùng để chắp tay đau xót báo cáo, than thở trời cao xin cứu giúp. Mong muốn dưới sấm sét dẫn bảo, phân biệt núi sông thần kỳ. Bắc thang một tấc lên mây, hoàng hôn sâu rộng ngàn dặm. Khiến cho mùa màng bội thu, nhưng dân chúng vẫn còn thường thường bậc trung......” Thuận đế nắm chặt tờ giấy thanh đằng trong tay, có chút hăng hái đọc theo sách đỏ nơi điền bài thanh từ cầu mưa.
Vào lúc mùa xuân Tây Bắc gặp hạn hán, Vạn Dực dâng lên bài thanh từ cầu mưa, vẫn hiểu tâm tư hắn ta sâu sắc như cũ.
Làm quân vương, kiêng kị nhất là hạ thần hiểu rõ thánh ý.
Nhưng ba năm trở lại đây, trình độ của Vạn Dực nắm chắc vô cùng tốt, vừa làm cho tâm tư hắn ta dễ chịu, cũng sẽ không vượt quá giới hạn, khiến hắn ta kiêng kị sinh ra chán ghét.
Kỳ Kiến Thành rảnh rỗi đọc lại, quét mắt về phía thần tử đoan chính đang quỳ gối dưới chân hắn, nhíu nhíu mày, không muốn làm cho y đứng lên nhanh như vậy.
Đối với Thuận đế mà nói, sai lầm lớn nhất của Vạn Dực, đó là y làm quá tốt. Có một cánh tay đắc lực của bề tôi quá mức thân thiết như vậy, khôngkhỏi làm hắn ta cảm thấy có chút nguy hiểm, lúc nào cũng không quên chèn ép y.
Cho tới khi đọc xong bài Thanh từ, Kỳ Kiến Thành mới mở miệng cho y đứng lên: “ Ngày mai ban bố bài Thanh từ này xuống, không cần thay đổi lại”.
Vạn Dực thần thái bình tĩnh vén y phục đứng dậy, trên mặt cười tủm tỉm nói: “Có thể làm bệ hạ vừa lòng, đây là vinh hạnh của thần.”
Kỳ Kiến Thành thoáng nhìn, mặt như băng bó nói: “Cợt nhả, còn ra cái thể thống gì.”
“Đối với bệ hạ không cần làm ra vẻ” Vạn Dực nói, rất là giống quân thần hòa thuận tình thâm.
Kỳ Kiến Thành cũng không quản y hồ ngôn loạn ngữ, trực tiếp rũ áo ngồi xuống, làm một động tác tay với Vạn Dực, Vạn Dực cũng biết ý theo sát sau ngồi ở phía hắn ta chỉ xuống: “Bệ hạ có gì chỉ giáo?”
hiện nay Kỳ Kiến Thành đối với Vạn Dực nửa tin nửa ngờ, bởi vậy không hề giống như trước, bất luận hắn ta đứng hay ngồi, đều để Vạn Dực phải quỳ, vĩnh viễn thấp hơn hắn ta một đoạn!-_- “Trẫm nghe nói, ngươi cùng hoàng huynh hôm nay ôn lại chuyện tình cũ.” Kỳ Kiến Thành nhấp một miệng trà, nô tài bên cạnh chờ hắn đặt chén trà xuống lập tức lại rót đầy.
Vạn Dực ngược lại không bất ngờ vì sao hoàng đế lại biết việc Tề vương lén lút mời y, y chỉ nâng chén trà lên, đưa tới bên môi nhẹ nhàng thổi thổi, nhắm mắt thản nhiên hít sâu hương vị hớp trà: “Trà ngon!”
Kỳ Kiến Thành cũng không thúc giục, chích liếc mắt nhìn y một cái.
Chờ sau khi Vạn Dực khẽ uống một hớp trà, thở ngắn than dài chính trực nói: “Người đẹp thị phi nhiều a......”
Kỳ Kiến Thành nhịn không được thái dương co quắp, âm thanh lạnh lùng nói: “nói như vậy, hoàng huynh vẫn như cũ đối với ngươi mê luyến khôngthôi?”
Vạn Dực tâng bốc chính mình, đối với tiểu hoàng đế bày ra trọn vẹn khuôn mặt xinh đẹp của y: “Khổng Tử nói rằng, thực sắc tính dã.”
Kỳ Kiến Thành chụp được tay y: “Vạn khanh có tính toán gì không?”
Vạn Dực đong đưa dưới ngón trỏ: “Thần chỉ nói đúng một câu với Tề vương điện hạ, hắn liền biết khó mà lui.”
Tiểu hoàng đế hếch mày lên: “nói cái gì?”
Y vô cùng thâm ý nói: “Vạn Dực, cũng không...... khuất phục ở phía dưới.”
“Hả?” Cũng không biết Thuận đế đến tột cùng là nghe rõ, hay là là hiểu sai ý, tròng mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào Vạn Dực, kéo dài thanh âm nói: “Vạn khanh, khẩu khí thật lớn. Mặc dù ở trước mặt trẫm, cũng dám nói như thế?”
Vạn Dực mỉm cười, giống như trâu ăn mẫu đơn*, uống ừng ực một phát toàn bộ trà bên trong chén, y lau khóe môi màu hồng, nửa thật nửa giả nói –
*Ngưu tước mẫu đơn: con trâu ăn đóa hoa mẫu đơn, có nghĩa là con trâu không biết thưởng thức vẻ đẹp của hoa mẫu đơn, đối với nó mẫu đơn quý giá cũng chỉ đơn thuần là một loại cỏ dại, ăn vào cho no bụng là được rồi
“Vạn Dực cái gì không lớn, nhưng mà lá gan...... Cũng không nhỏ đâu”.