“Thì ra Hoa thần y là người tình sâu nghĩa nặng!” Vạn Dực cười như không cười nói.
Hoa Ứng Nhiên vô cùng đau đớn: “Vạn Lang không tin ta sao? Với tấm lòng của một thầy thuốc, ta luôn suy nghĩ nếu không có ta, không biết Vạn Lang sau này mỗi lần đau ốm sẽ như thế nào? Cứ nghĩ như vậy lòng ta lại đau như cắt.”
Vạn Dực không nhanh không chậm nói: “Quý phủ đã có y sư, Hoa huynh tốn nhiều tâm tư rồi.”
“Vậy sao?” Ngón tay cái Hoa thần y nhẹ vuốt bờ môi hồng nhuận, khẽ nói: “Y sư của quý phủ đã nhiều năm như vậy mà vẫn chưa thể chữa khỏi bệnh tật trên người của Vạn Lang, sao không để cho tại hạ thử một lần? Tốt xấu gì thì tại hạ cũng có ít hư danh.”
Đôi mắt nàng chợt tối sầm lại, bình tĩnh nói: “Vạn Dực thân mình khoẻ mạnh, chưa từng có bệnh tật nào.”
Hoa Ứng Nhiên ý vị sâu xa: “...... Thật không có sao?”
Vẻ mặt của Vạn Dực vẫn thản nhiên, ánh mắt làm như vô ý xẹt qua mặt gã: “Tại sao Hoa huynh lại nói vậy?”
Hoa Ứng Nhiên tự nhận mình là một thầy thuốc luôn biết thương xót bệnh nhân, không nhanh không chậm nói: “Dù sao thần y và y sư bình thường sẽ tồn tại sự khác biệt, lương y như từ mẫu, cớ sao Vạn Lang lại nghi ngờ tại hạ? Dù sao chúng ta đã từng đồng cam cộng khổ trong lúc hoạn nạn, tại hạ là người luôn biết cách đối nhân xử thế, Vạn Lang rõ ràng là......” Nói đến đây, gã lại nhân tiện lợi dụng thời cơ, da mặt dày sửa lại cách xưng hô: “Ngu huynh cùng đệ mới gặp mà đã như quen biết từ lâu, lần này gặp lại đệ...... Khụ, thổ lộ được tình cảm, hình như là có duyên từ trước, ta luôn coi vạn đệ như người nhà. Đã coi nhau như huynh đệ, làm sao có thể nào nhẫn tâm nhìn thấy đệ đệ mình mang bệnh tật trong người, mà nhắm mắt làm ngơ được? Về phần tiền khám bệnh...... ta sẽ dựa theo tình cảm…ừm tình cảm của chúng ta.”
Vạn Dực chậm rãi cười: “Hả, ta nhớ rất rõ lần trước Hoa huynh đã từng nói ‘Ai nói thầy thuốc nhất định phải có tấm lòng cha mẹ, mặc dù là anh em ruột, một văn tiền khám bệnh cũng không được thiếu’?”
“Bởi vậy mới nói Ngu huynh đối với vạn đệ là mới gặp đã như bạn bè lâu năm, hết sức yêu thương, tuy không phải anh em ruột nhưng mà tình cảm còn hơn hẳn cả anh em ruột đó.”
Vạn Dực 囧......
Lần đầu tiên nàng gặp phải một thần y mặt dày bám dai như đỉa, Vạn Dực nhất quyết không thèm để ý đến gã nữa.
Nhưng Hoa Ứng Nhiên một mực chắc chắn nàng mang trong mình hàn khí nhiều năm tích tụ, ánh mắt thâm ý của gã khiến Vạn Dực ngờ vực --
Hay là, gã đã nhận thấy được điều gì?
Cũng tốt, nếu gã tự động đưa mình đến cửa, nàng cần gì phải khách khí, đơn giản chỉ cần nhét hắn vào phủ, nàng muốn xem xem Hoa thần y này đến tột cùng là muốn làm gì!
Vạn Dực đã quyết định, ôn hoà hiền hậu cười, chắp tay nói: “ Nếu như thế thì đành làm phiền Hoa huynh tạm thời đến hàn xá vậy.”
Hoa Ứng Nhiên không ngừng đáp lễ: “ Đây là việc tất nhiên là phải làm, phải làm.”
Vạn Dực trở lại liền bảo gã sai vặt gọi quản sự đến, dàn xếp ổn thỏa chỗ ở cho Hoa thần y. Nháy mắt lại mơ hồ nghe thấy Hoa Ứng Nhiên ở phía sau nàng lặng yên than thở: “ Nhan sắc quả thật cũng là một loại gánh nặng mà......”
Vạn Dực:......?? ()
Bởi vì Tề vương điện hạ đại thắng trở về, tuy nhiên dù hành quân với tốc độ nhanh nhất nhưng buổi trưa hôm sau mới đến. Trên triều đình, nội dung lâm triều lần này đến một nửa nghi vấn đều quay xung quanh vấn đề về việc ban thưởng cho Tề vương điện hạ.
Nếu tiếp tục thăng quan thì chức vụ của Tề vương trên triều đình sẽ ngày càng cách vị trí hoàng đế rất rất gần.
Đối với một gian thần đã có kinh nghiệm, Vạn Dực lại càng biết cách quan sát sắc mặt và lời nói của đối phương để dễ dàng có thể đoán được tâm tình của họ.
Cũng chính vì lẽ đó cho dù xung quanh đều là những lời khen ngợi thao thao bất tuyệt về Tề vương điện hạ, thì Vạn Dực vẫn duy trì sự trầm mặc. Tuy rằng trên gương mặt tiểu hoàng đế luôn duy trì một nụ cười không thay đổi, nhưng nàng biết giờ phút này hoàng đế miệng thì cười đấy nhưng trong lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vì vậy nàng đâu cần phải trở thành vật hy sinh!
--“Vạn khanh, ngươi có ý kiến gì không?”
Đột nhiên lại có ánh mắt hướng về phía mình, Vạn Dực vẫn cố gắng che giấu sự tồn tại của mình từ nãy đến giờ bất thình lình bị hoàng đế hỏi.
“Vi thần......” Vạn Dực âm thầm cắn răng, ngoài miệng vẫn bình tĩnh nói: “Vi thần muốn nói, lời của các chư vị đại nhân nói vừa rồi hết sức chu toàn, vi thần hoàn toàn tán thành không muốn bổ sung thêm gì cả.”
Không những lời đối đáp này cực kỳ khô cứng và nhạt nhẽo mà bên trong còn có ý tứ nịnh bợ các quan viên triều thần.
Hoàng đế bệ hạ không hề che giấu nhíu nhíu mày, rõ ràng không hài lòng đáp án của y, sau đó liền vung tay cho Vạn Dực lui về chỗ.
Lần này, tất cả đều âm thầm cắn răng hận Vạn Dực không từ thủ đoạn biến bọn họ trở thành bàn đạp để giẫm chân đi lên, ai cũng tức đến ói máu, trong lồng ngực không ngừng phun ra một ngụm đầy trọc khí.
Vạn Dực dùng vẻ mặt miễn cưỡng lui về chỗ, không thèm để đến ánh mắt vui sướng khi người gặp họa bên cạnh, y vẫn bình thản đứng đó.
Trong khi Kỳ Kiến Ngọc vẫn lo lắng về sự hỗn loạn của dân chúng, đem phần lớn binh lính đóng ở ngoài thành, hắn chỉ mang theo ba trăm thân binh cùng tiến vào kinh đô thì Vạn Dực vẫn đang mải mê ở Hàn Lâm viện sửa sang lại thư sử.
Trên danh nghĩa thì chức vụ của nàng đơn giản chỉ là biên soạn chiếu thư của hoàng đế, mỗi ngày cần phải đọc rất nhiều sách vở, để đến khi nào hoàng đế triệu kiến có thể tiền hành bàn bạc, giảng giải.
Tuy chỉ là một chức vị suông nhưng từ khi nhậm chức cho tới nay Vạn Dực cũng chưa bao giờ bị triệu kiến. Nàng biết tâm lý của tên tiểu hoàng đế kia rất âm u, không phải là một người đơn giản, chỉ cần lo trước khỏi họa thì việc thăng quan sẽ không khó.
Vừa qua giờ Mùi*, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận huyên náo.
*Giờ Mùi: từ 13h-15h
Hàn lâm học sĩ cùng thứ cát sĩ cũng bắt đầu rục rịch theo nhưng Vạn Dực đến cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, nàng vẫn ngồi yên lặng đọc văn thư như cũ.
“Vạn đại nhân! Tề vương sắp vào thành rồi, đại nhân có muốn...... muốn đi ra ngoài nhìn xem một lúc không ạ?”
Sau thời gian một chung trà, mọi người cử ra một người, thừa dịp hiện tại đang lúc thanh nhàn, thật cẩn thận nhìn về phía Vạn Dực hỏi.
Vạn Dực đầu cũng không thèm ngẩng lên, tay nắm thư cuốn sách tùy ý giơ giơ lên, thoải mái nói: “Đi đi, không cần phải đợi ta đâu.”
“Dạ!”
“Cám ơn đại nhân......”
“Đa tạ đại nhân......”
Cho đến lúc tất cả các tạp âm đều biến mất, Vạn Dực rốt cuộc mới dời mắt, đưa tay cầm lấy cuốn sách văn thư từ nãy tới giờ vẫn chỉ dừng lại ở trang thứ nhất nhẹ nhàng đặt lại trên bàn.
Thời tiết vẫn còn ở giữa hạ, kinh thành tràn ngập ánh nắng giống như câu thơ: ‘Mai tử liêu toàn tiện sỉ nha, Ba tiêu phân lục thướng song sa’.** Đây đúng là thời tiết tốt.
**Trích trong bài thơ “Hạ Thủy Khởi” (Sau giấc ngủ ngày hè) của nhà thơ Dương Vạn Lý (1124-1206)
Mai tử liêu toàn tiện sỉ nha
Ba tiêu phân lục thướng song sa
Nhật trường thủy khởi vô tình tứ
Nhàn khán nhi đồng tróc liễu hoa
Dịch nghĩa:
Chảy thêm nước miếng ngó mai già
Tàu chuối xanh xanh rợp mái nhà
Ngủ dậy ngày dài tình tứ rỗng
Rỗi nhìn đàn trẻ đuổi săn hoa
( Nguồn tham khảo: Đường - Tống thơ bốn câu _ Bùi Hạnh Cẩn biên dịch xuất bản năm 2014)
Mặc dù đi phía sau Tề vương có đến ba trăm thân binh nhưng tất cả đều thống nhất mặc chiến giáp màu đen, ngân lượng khôi giáp bao trùm toàn bộ diện mạo từ xương ngực tới các đốt ngón tay, kể cả tuấn mã cũng được trang bị một màu đen duy nhất từ mũ đội đầu cho đến yên ngựa.
Kỳ Kiến Ngọc cũng một thân khôi giáp đen tuyền, bên ngoài mũ giáp đánh tơ vàng uốn lượn phức tạp lấy đó làm ký hiệu.
Hắn cưỡi một con tuấn mã đỏ thẫm, dẫn đầu đoàn người, hắc giáp hồng mã, vẻ mặt thì nghiêm túc không tiếng động, khiến cho những nam tử mềm mại nữ tĩnh thích chưng diện son phấn trong kinh thành đều cảm thấy ngại ngùng, xấu hổ.
Màu đen của khôi giáp hòa với chiến hỏa dưới ánh nắng ngày hè chói chang thật khiến cho người ta vô thanh vô tức choáng ngợp hơn cả vẻ đẹp nguy nga vàng son của cung điện đế đô. Khung cảnh ấy cứ như trải dài vô tận trên con đường hoàng thành.
Tề vương còn chưa tiến vào cửa cung, liền nghe thấy tiếng truyền dụ từ phía xa xa, tiếng nói cố ý kéo dài cổ họng, từng tiếng như hồi âm:“Hoàng thượng giá lâm --”
Kỳ Kiến Ngọc chợt nhíu mi, ánh mắt phía sau khôi giáp hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn.
Mắt thấy đã gần đến cửa cung, Kỳ Kiến Ngọc giơ tay phải hướng sau giương lên --
Chỉ nghe thật mạnh một tiếng “Bá!”
Ba trăm binh lính đồng thời xuống ngựa, nhưng lại chỉ có một thanh âm.
Chư vị đại thần từ sớm đã chờ ở trước cửa cung nghênh đón Tề vương không khỏi biến sắc, lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo của Tề vương đảo qua, không hẹn mà cùng nhau ngậm miệng thật chặt.
Kỳ Kiến Ngọc đợi đến khi vị minh hoàng cùng một đám tùy tùng gần đến chỗ mình đứng mới không nhanh không chậm xuống ngựa, lưu loát đi đến phía hoàng đế quỳ xuống rồi nói: “-- Thần đã may mắn không làm nhục sứ mệnh.”
Kỳ Kiến Thành dùng vẻ mặt tươi cười nâng hắn đứng lên: “Hoàng huynh đi đường lần này rất vất vả, nay đã đắc thắng trở về, trẫm cảm thấy được an ủi rất nhiều.”
“Hoàng thượng không cần lo lắng, thần một lòng trung thành, vì giang sơn xã tắc, thần không ngại gì vất vả......”
Huynh đệ tình thâm vô cùng thân mật thăm hỏi lẫn nhau, lời nói toàn là huynh tốt, đệ tốt, mọi người đều tốt, cố nén sự chán ghét đối phương trong lòng, cùng dắt tay nhau đến gặp Thái hậu.