Trong tình cảnh bị vây vòng trong vòng ngoài, y không tự giác dừng bước......
“Công tử?” Quản gia bên cạnh nghi hoặc nhìn qua.
Vạn Dực cong khóe miệng, “Không có việc gì.”
Lập tức không dừng lại nữa, đi nhanh về phía trước.
Trong chính sảnh, chữ hỉ đỏ nhủ vàng còn đó, trong phòng lại rối loạn một trận, người người canh giữ, có chút lạnh lẽo.
Quản gia xoay đầu qua, nói nhỏ, “Công tử, hai vị di nương đã chia ra đưa vào phòng kề phía tây.”
Vạn Dực khẽ gật đầu, “Ta qua thăm họ.”
Bởi vì mới vừa bị cướp đi, giờ phút này dù Vạn Dực đi đâu, phía sau đều trùng điệp theo sát một chuỗi dài hộ tống.
Xuyên qua hành lang gấp khúc, Vạn Dực dừng trước cửa phòng Liên Ngã đầu tiên, chỉnh trang lại áo mũ, Vạn Dực liền tươi cười hòa nhã, chậm rãi đẩy cửa vào --
Ngay khi nghe thấy cửa phòng mở ra, sớm biết tin tức Vạn Dực rốt cuộc cũng bình an trở về, Liên Ngã không nén được xiết chặt áo cưới màu hồng, không yên lòng thẳng lưng mong đợi, má phấn dưới khăn voan ửng đỏ, nín thở chờ mong --
Giày mềm dẫm lên thảm dày, tiếng bước chân đều biến mất.
Liên Ngã hạ tầm mắt, theo tầm mắt bị khăn voan che mất, thấy một đôi giày mũi cong thêu hoa văn đứng trước người nàng ta, nháy mắt tim nàng ta liền đập nhanh hơn, siết chặt tay nín thở chờ đợi, lại chậm chạp không thấy y xốc khăn voan.
“Liên Ngã......” Vị hôn phu tương lai của nàng ta đột nhiên mở miệng, “Nghe tên liền khiến người ta nhịn không được mà sinh lòng thương tiếc.”
Mặt Liên Ngã ửng hồng, cắn môi nghĩ nàng ta có nên đáp lại những lời này không? Phải trả lời thế nào mới không quá ngả ngớn?
Không chờ nàng ta giãy dụa xong, Vạn Dực liền nói tiếp, “Tối nay ta không ở lại, ngươi rửa mặt chải đầu, rồi ngủ đi.”
Cái gì?
Liên Ngã quýnh lên, thấy y thật sự nhấc chân muốn đi, nhịn không được, tự xốc khăn voan, run giọng nói, “Chàng...... Ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái, chàng cũng không muốn, liền rời đi sao.”
Vạn Dực khó chịu dừng bước, quay đầu, tỉ mỉ đánh giá nàng ta.
Chỉ thấy mắt nàng ta rưng rưng, môi đỏ cắn chặt, mặt đầy buồn khổ nhìn y.
Vạn Dực hít một hơi, ngón cái khẽ quét qua khóe mắt của nàng ta, lau đi một giọt sắp rơi xuống, dịu giọng nói, “Hôm nay Liên Ngã rất đẹp.”
“Vậy...... Vì sao chàng lại đi?” Liên Ngã nhịn không được tới gần thêm một bước, ngửa đầu nhìn y, “Vì sao không nhìn ta?”
Vạn Dực ngậm miệng không đáp.
Tiện thật nhỉ, có kẻ dám chặn bước y.
Liên Ngã cảm thấy mình đã đoán đúng, nàng ta nhịn không được nói thêm, “Là, là vì Liên Khanh tỷ tỷ?”
“Ngươi tham quá rồi.” Vạn Dực một tay nâng mặt của nàng ta, hơi cúi đầu nhìn xuống, “Trước hôm đón dâu ta đã từng nói, ta không phải là phu quân của ngươi, ta cũng vĩnh viễn sẽ không đáp lại ngươi, đừng động lòng với ta.”
Liên Ngã ngẩn ra.
“Không phải ta đã cứu ngươi sao, ít nhất đã kết thúc kiếp sống tiếp khách ở lầu xanh.” Vạn Dực không chút lưu tình nói, “Ngươi phải làm, chính là biết ơn, thứ khác thì đừng nghĩ tới.”
Liên Ngã một tay túm chặt vạt áo mình, im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu lên nhìn y, “Liên Ngã hiểu rồi...... sau này công tử muốn Liên Ngã làm gì, Liên Ngã đều sẽ cố gắng làm.”
Vạn Dực hé môi, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ vỗ đầu nàng ta, nói, “Liên Khanh còn đang chờ ta.”
Dứt lời liền trực tiếp xoay người rời đi.
“Công tử ~”
Giọng nữ mềm mại đáng yêu khiến người ta nghe mà nhũn người vang lên.
Lúc Vạn Dực đi vào một hành lang dài khác ở góc phòng Liên Khanh, ánh nến khắp phòng nháy mắt bị dập tắt.
Vạn Dực bất đắc dĩ thở dài, đỡ lấy ngay thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện trong lòng y --
“Liên Khanh, chơi đủ chưa?”
Người đẹp thiên kiều bá mị vừa rồi chậm rãi nâng đầu lên, nước mắt trong suốt nhìn y, “Mấy tháng không gặp công tử, người ta nhớ muốn chết, nhớ mà tim phổi đều đau.”
Vạn Dực liếc nàng ta một cái, “Nếu không buông tay, có muốn thử cảm giác tay đau chân đau đầu đau luôn không?”
“Công tử thật xấu mà ~” Liên Khanh không cam lòng đứng dậy, vén tay áo đi châm nến.
Khi bên trong một lần nữa được ánh nến ấm áp bao phủ, Vạn Dực ngồi trên ghế, một tay nhận lấy danh sách Liên Khanh dâng lên, “Tất cả đều ghi chép hết rồi?”
Liên Khanh mềm mại không xương lại dựa lên người Vạn Dực, vểnh đôi môi đỏ mọng gợi cảm, “Người ta đã ra tay, công tử còn lo lắng gì chứ?”
Vạn Dực đọc nhanh như gió từng trang trong danh sách, “Hai năm nay...... Vất vả cho ngươi rồi.”
“Liên Khanh làm việc cho công tử, sao có thể vất vả chứ?”
Vạn Dực nghiêng đầu kề sát vào nàng ta, chậm rãi kéo gần khoảng cách của hai người, “Chơi đến nghiện rồi? Thật muốn cứ vậy mà gả cho công tử ta ư?”
Giọng Liên Khanh vốn đang mềm mại gợi cảm bỗng trở nên nghiêm chỉnh, mang theo chút khàn khàn của riêng phái nam, “Lòng dạ công tử thật độc ác, vừa đi liền đi mấy tháng, Liên Khanh thật sự rất nhớ công tử.”
Cùng với lời nói, Liên Khanh thối lui vài bước, hai tay quen thuộc phất qua xương vai và mấy huyệt lớn trên người......
Rốp rốp.
Chỉ nghe một loạt tiếng xương rôm rốp khiến người ta dựng cả tóc gáy, Liên Khanh mặt không đổi sắc, từ một nữ nhân kiều diễm, thân thể hoàn toàn biến thành một nam nhi cao ngất, nàng ta...... Không đúng, hẳn là – gã ta! Lúc này mới thản nhiên một lần nữa tới gần Vạn Dực.
Súc Cốt công này thật khiến Vạn Dực mở rộng tầm mắt.
Một kẻ giả phượng, một gã hư hoàng*. (*cũng là giả phượng nhưng nói theo cách khác)
Hai nhân vật giả trang, đều sắm vai như đúc, mỗi khi gặp gã, Vạn Dực luôn có cảm giác gặp người cùng lưu lạc chân trời. Nên độ bao dung với Liên Khanh, cũng tương đối cao.
Vạn gia...... Chậc, thật sự là nhân tài đông đúc mà.
Khi Vạn gia tỉ mỉ bồi dưỡng được cao thủ hư hoàng, hai năm trước lúc Liên Khanh vừa vượt qua kỳ sát hạch, liền được đưa vào Túy Nguyệt lâu.
Sau khi bị chuốc rượu rồi trèo lên giường, chính là lúc nam nhân lắm miệng.
Hỏi khắp thế gian có nơi nào dễ tìm hiểu thông tin hơn lầu xanh?
Liên Khanh là tay ăn chơi trời sinh, vào lầu xanh không khác thả én vào rừng, phối hợp nhịp nhàng với người đã lẻn vào Túy Nguyệt lâu làm nội ứng trước đây, trong hai năm thu hoạch vô cùng phong phú.
Chỉ là dù sao gã cũng là nam thân, lăn lộn trong nơi ở của nữ nhi hai năm liền đã là cực hạn, nếu cứ kéo dài, đến lúc dậy thì thân thể trưởng thành nhanh chóng sẽ lộ ra nhiều sơ hở, bởi vậy sau khi thu thập đủ danh sách liền nhân cơ hội này thoát thân.
Vạn Dực bình tĩnh tự nhiên đưa tay với vào trong lòng Liên Khanh, lấy ra một gói gạo nếp to bằng nắm tay, “Hèn chi hôm nay cứ có cảm giác cứng hơn rất nhiều, sao không mặc cái áo giả ngực kia.”
“Không phải người ta đã gả cho công tử sao.” Liên Khanh ném một ánh mắt hút hồn qua, “Với công tử, còn giả vờ làm gì.”
Vạn Dực cau mày, “Mọi việc đều phải cẩn thận, ngươi sơ suất quá.”
Liên Khanh liếc xéo, oán giận lẩm bẩm, “Thật là không hiểu phong tình......”
Vạn Dực nhịn không được run rẩy một cái, cây quạt trong tay gõ lên ót gã, “Đứng đắn một chút, Liên Ngã bên kia......”
Không đợi y nói xong, Liên Khanh liền tiếp lời, “Ta hiểu, ta sẽ xử lý nha đầu kia trong thời gian ngắn nhất, công tử cứ yên tâm.”
Vạn Dực cũng miễn cưỡng gật đầu.
Liên Khanh nói, “Cả nhà họ Quân trước đây, trong nhóm nữ quyến chỉ còn lại một mình nàng ta, lão Thương Lượng làm việc nham hiểm có thừa, tàn nhẫn lại không đủ, lão gia nhà chúng ta làm việc, lưu loát hoàn mỹ hơn.”
Vạn Dực ‘Ừ’ một tiếng, người cha Vạn An của y không chơi thì thôi, nếu đã ra tay, nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc.