Cuối cùng như mộng thành sự thật, theo đường cong duyên dáng của đôi môi kia, phun ra một câu -- “Thôi ma ma, Vạn mỗ muốn vị cô nương này.”
Khi rời khỏi Túy Nguyệt lâu, sắc trời còn sáng. Mặt trời còn chưa khuất về Tây, vẫn sót lại vài hơi ấm.
Úy Trì Trì chắp tay nói, “Chúc mừng Vạn Lang, dung mạo Thanh quan kia trong veo, hôm nay ngươi diễm phúc thật sâu rồi.”
“Nếu Uất Trì huynh thích, Vạn Dực vui lòng tặng lại thứ mình yêu thích.”
“Trăm ngàn lần đừng thế,” Úy Trì Trì lộ vẻ đau khổ, “Cuộc đời Tam tiểu thư hận nhất điều này, ngươi đừng có hại ta.”
Vạn Dực cười nhẹ, “Vạn mỗ đã chịu thiệt vì Uất Trì huynh, chủ động rời khỏi nhóm người tranh làm con rể nhà Đô ngự sử.”
“Huynh đệ tốt!” Uất Trì vỗ vai Vạn Dực, “Ngày sau nếu tẩu tử tương lai của huynh so đo chuyện này, ta chắc chắn sẽ đứng ra bảo vệ danh dự cho Vạn Lang!”
Mũi Vạn Dực khẽ hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Úy Trì Trì đành ngượng ngùng sờ sờ ót, nói như có như không, “Ngươi tính để Thanh quan kia ở Túy Nguyệt lâu dạy dỗ vài ngày? Càng kéo dài...... e là...... nảy sinh biến cố.”
Vạn Dực cười như không cười nhìn hắn ta.
Úy Trì Trì thấy y không định tiếp lời, đành mặt dày chủ động nhắc tới, “Vậy...... chỗ Thương huynh và Lý Hoan Khanh...... Khụ khụ......” Nếu bọn họ biết hắn ta giật dây khiến Vạn Dực nạp thiếp, chắc không thể không tuyệt giao với hắn ta.
Vạn Dực ung dung búng búng tay áo, túm tay Úy Trì Trì, híp híp mắt, dừng trước mặt một gã ăn mày trẻ tuổi bẩn thỉu, “Không biết Uất Trì huynh có phát hiện không, gần đây ăn mày lưu lạc trong kinh, càng ngày càng nhiều.”
Úy Trì Trì không hiểu ra sao nói, “Vậy thì sao?”
“Nghe kỹ giọng của họ đi,” Vạn Dực nói, “Gần như tất cả đều là dân chạy nạn đến từ Tây quận, Vạn mỗ đã điều tra, vài quận gần đây, có thêm rất nhiều ăn mày xứ khác, chỉ mới đầu năm, mặc dù trong triều cao thấp cực lực ca tụng thiên hạ thái bình, oai trời mênh mông cuồn cuộn, nhưng nạn dân lại rào rạt đổ tới, chắc chắn là có huyền cơ.”
Úy Trì Trì vốn là Thị lang bộ Công, đương nhiên biết một vài chuyện, “Việc này Công bộ Thượng thư đã phái người điều tra, chỉ có thể nói Tây quận xui xẻo, cuối năm đột nhiên bị một trận lụt mùa đông mấy trăm năm hiếm gặp, nhưng năm mới lại kiêng kỵ chuyện xấu, báo lên không phải là tự tìm xui xẻo sao......” Nói đến đây, hắn ta thấp giọng, nói nhỏ, “Ta chỉ nói với ngươi thôi nhé, Thượng thư tính ém chuyện này một tháng, chờ qua tháng giêng sẽ trình báo lên.”
Vạn Dực gật đầu, “Việc này Vạn mỗ chắc chắn miệng kín như bưng, Uất Trì huynh cứ yên tâm.”
“Đương nhiên rồi, chúng ta là huynh đệ tốt mà! Đã dám nói với ngươi, sao lại không tin ngươi được?” Úy Trì Trì thề sống thề chết, bày tỏ tình bạn vững vàng với Vạn Lang, rồi sau đó tái chợt nhỏ giọng, “Vậy...... vậy phía Lý huynh và Thương huynh......” Thương Hủ thì cũng chả sao, sẽ không lợi dụng người cha làm Thủ Phụ lấy thế ép người, đau đầu nhất vẫn là con rắn độc Lý Hoan Khanh kia, không chừng ngày nào đó liền đẩy thuốc độc đến chỗ hắn ta.
Vạn Dực lấy tay áo che miệng, giống như một con hồ ly gian xảo, lời đầy sâu xa, “Vạn Dực nghe không hiểu Uất Trì huynh đang nói gì, có chuyện gì có liên quan với Uất Trì huynh sao?”......
Đợi sau khi hai người vừa nói vừa rời đi, gã ăn mày trẻ tuổi bẩn thỉu bê bết trên đất kia bỗng dưng mở mắt, bộc lộ tài năng.
“Những ngày sống không bằng chết thế này sẽ kéo dài bao lâu đây......” Lão ăn mày lớn tuổi cách đó không xa ho sù sụ, tay chân nứt nẻ, thối rữa hơn phân nửa. Lão cũng từng là một tiên sinh dạy học, không ngờ cuộc sống vốn yên bình lại rơi vào địa ngục, vợ con qua đời, cháu trai duy nhất cũng chết trên đường chạy nạn, nay chỉ sợ sẽ chết nơi đất khách quê người......
“Trời già đày đọa, chính vì quân vương đương thời không phải là người do mệnh trời sắp đặt, mới giáng tai ương......”
Lão ăn mày kinh ngạc ngẩng đầu, “...... Lời này...... Lời này quá đại nghịch bất đạo......”
“Nếu quân vương do trời chọn lựa, sao mấy năm nay thời cuộc náo loạn, cuộc sống của dân chúng ngày càng gian nan? Kêu than khắp chốn? Vì sao sắp qua năm mới, lại bất ngờ chịu trận lũ hiếm gặp? Chuyện lớn như thế, là trời cao cảnh cáo......”
“Vậy, chúng ta sao có năng lực......” Đúng vậy, nay nghĩ lại, trong lòng mọi người không khỏi nghi ngờ, nếu tân đế thật sự do trời sắp đặt, vì sao vừa đăng cơ liền xảy ra họa lớn, đây là trời cao trừng phạt triều Đại Chu.
“Vương hầu, tướng lĩnh thì đã làm sao?” Người trẻ tuổi kia khí thế tăng cao, nhóm ăn mày xung quanh dần dần vây đến, “Đã lưu lạc đến mức ăn xin, chúng ta còn gì mà sợ mất. Dù sao cũng chết, các vị có muốn đi cùng bọn ta không? Không phải chờ chết, mà là dùng hết sức cố gắng giành lấy một khoảng trời mới, không còn bần cùng, không còn đói khát, mỗi người chẳng phân biệt ngươi ta, không phân cao quý đê hèn, đều là một nhà......”
Nhóm ăn mày sợ hãi hỏi, “Thật...... Thật có thể có một vùng trời như vậy sao?”
“Đúng vậy, chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, chúng ta nhất định có thể nhìn thấy.”
Ông lão lảo đảo đứng dậy, bước chân tập tễnh, “Lão đây đã quá bảy mươi...... Không biết kiếp này có thể nhìn thấy hay không......”
“Không xa đâu, ngày đó cách chúng ta không xa, các ngươi nguyện ý theo ta chứ? Cùng đi xem khoảng trời mới chứ.”
“Nếu, nếu thật có một ngày như thế......” Nhóm ăn mày tốp năm tốp ba túm tụm bên cạnh gã --
“Có xa hơn nữa, chúng ta cũng nguyện ý theo ngươi......”
Gợn sóng kỳ quái nổi lên trong các góc tối ở kinh thành, như mồi lửa, từng đốm từng đốm nhỏ, nhanh chóng lan tràn mở rộng.
Từng chút từng chút một, dồn nén thêm dồn nén, bọn họ đang chờ đợi ngày bùng nổ......
Cùng lúc đó, cả đế đô vẫn như cũ đắm chìm trong việc ca múa mừng cảnh thái bình xa hoa lãng phí.
Đến ba ngày sau, Tề vương điện hạ của chúng ta mới nghe được tin tức Vạn Dực nạp thiếp.
Hắn ngơ ngác ngồi dựa vào ghế quý phi, siết chặt chén rượu trong tay.