Liên Ngã vốn họ Quân, chính là đời sau của gia đình nho học nổi danh, ba năm trước Quân gia xui xẻo tham gia phong trào buộc tội Thương Lượng.
Kỳ thật Thương Lượng bị buộc tội ngần ấy năm, đã sớm luyện được vẻ tự nhiên lù lù bất động, mặc kệ các ngươi buộc tội.
Ngặc nỗi lần đó Quân gia giúp vui không đúng thời điểm, lúc ấy triều đình Mông Cổ nội loạn, Tề vương xuất chinh đại thắng, hướng gió trong triều đột nhiên thay đổi.
Lúc này cục diện biến hoá hết sức kỳ lạ, đối với tất cả phần tử phản động đào góc tường nhà mình, Thương Lượng đều rất coi trọng, vì thế Quân gia không nơi nương tựa trong triều, chẳng chỗ nương nhờ chốn hậu cung, chỉ có danh tiếng trong dân gian liền trúng tuyển, vinh quang trở thành đối tượng giết gà dọa khỉ.
Sau đó trai tráng Quân gia lưu đày ngàn dặm, nữ quyến sung làm quan kĩ, bị bắt đưa vào Giáo phường.
Lúc đó Liên Ngã còn quá nhỏ, bị nhóm ma ma Giáo phường dạy dỗ hơn nửa năm, thật vất vả được người hầu ngày xưa và các tỷ muội che giấu chạy khỏi Giáo phường, lại bị nhóm mẹ mìn bắt cóc, cứ thế bị bán vào lầu xanh.
Cũng may vóc dáng nàng ta xinh đẹp, bị nhóm ma ma chỉ định là hoa khôi tiếp theo, dốc lòng dạy dỗ.
Chỉ là nàng ta không bạo lực không hợp tác, ngày qua ngày bị Thôi ma ma dùng gậy săn sóc, hơn nữa sau đó trốn đi lại bị bắt được, mới có một màn Vạn Dực “Anh hùng cứu mỹ nhân”.
“Công tử, chúng ta còn phải chờ bao lâu?” Liên Khanh hai mắt trong suốt nhìn Vạn Dực.
“Phải kiên nhẫn, thu phục nàng ta quan trọng hơn.”
Vạn Dực vỗ vỗ tay gã, Liên Ngã là lá bài tẩy, vào thời cơ thích hợp sẽ phát huy tác dụng lớn nhất.
Giờ tý, điện Thừa Đức.
Suốt một đêm, Kỳ Kiến Thành trằn trọc trên long sàng thật lâu, cuối cùng cũng không ngủ được.
Loại cảm giác khó hiểu và xa lạ này, khiến hắn ta thấp thỏm không thôi.
“Người đâu!”
Lăn lộn trên long sàng một canh giờ, rốt cuộc Kỳ Kiến Thành không nhịn được nữa, xoay người dậy, quát lớn.
Trong khoảnh khắc, nhóm cung nữ thái giám hầu hai bên bồm bộp quỳ xuống, cùng hô vạn tuế.
Giữa ánh nến trong điện, Kỳ Kiến Thành dùng sức phun ra cơn uất nghẹn ở ngực, tầm mắt lãng đãng tuần tra một vòng lên hàng cung nữ quỳ gối bên dưới, hắn ta tập trung suy nghĩ một lát, tùy ý chỉ chỉ một cung nữ cách mình gần nhất.
“Ngươi ở lại, kẻ khác lui hết ra cho trẫm.”
Cung nữ bị chọn trống rỗng như bị bánh thịt rớt trúng đầu, giống như nằm mơ. Dung mạo của nàng ta thật sự không hơn người, năm nay đã mười bảy tuổi, thấy Tiểu hoàng đế còn nhỏ tuổi, lại xinh đẹp dịu dàng chọn mình, nàng ta cảm thấy tim đập thình thịch, được sủng mà lo, thẹn thùng chua xót khó nén.
“Ngươi lại đây.”
Hoàng đế tựa trên giường ngọc, tư thế lười biếng mà nguy hiểm, nửa thân thể của hắn ta bao phủ trong bóng đêm, áo mỏng màu vàng sáng trên người mở rộng, lộ ra hơn phân nửa vòm ngực trẻ mỏng manh, mái tóc đen xõa tung trên người, uốn lượn chảy xuống thắt lưng mảnh mai......
Cung nữ run rẩy bước đến, khó khăn lắm mới bước đến gần long sàn, tay phải liền bị một lực lớn đột nhiên túm lấy, ngã mạnh lên long sàng.
“Đừng nhúc nhích.” Bên tai truyền đến giọng cảnh cáo trầm thấp.
Nàng ta run run dừng lại, chỉ cảm thấy tay phải nháy mắt bị kéo mạnh, từ khuỷu tay đến bả vai, bị vặn thành một độ cong quái dị, đau đớn dữ dội khiến tay phải của nàng ta run rẩy không thôi, mồ hôi lạnh trên trán tuôn xuống, nhưng dưới áp lực mạnh mẽ của hoàng đế, nàng ta nén nhịn tiếng kêu rên, cắn môi không nói một lời.
“Thực ngoan,” Cánh tay kéo tay nàng ta rốt cuộc cũng buông ra, hắn ta tựa như vừa lòng xoa mặt nàng ta, bàn tay lạnh như băng thô bạo nâng cằm nàng ta lên, theo sát phía sau là đôi môi cũng lạnh lẽo như vậy, đôi môi màu hồng kia chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi nàng ta, liền lập tức dời đi.
“Ngươi thích trẫm ư?” Giọng từ trên cao truyền xuống vang lên.
Nàng ta nhịn đau cong lên một nụ cười tươi, “...... Nô tỳ thíc…thích ạ.”
“Vậy nói cho trẫm nghe xem,” Trên mặt Kỳ Kiến Thành rốt cuộc hiện ra vẻ hiếu kỳ phù hợp với độ tuổi của hắn ta -- “ ‘Thích’ là gì?”
Cũng một đêm mất ngủ, còn có nhóm Tề vương điện hạ.
“Điện hạ...... Chúng ta phải về thôi.”
Quảng Uy tướng quân Tiết Đào cứ đi theo hắn suốt, cuối cùng không đành lòng mà mở miệng.
“Cô...... Đợi hơn nửa đêm rồi,” Kỳ Kiến Ngọc không nhìn hắn ta, vẫn như cũ ngồi ở trên cây cao, ánh mắt dừng trên cửa chính dán chử hỉ đỏ tươi ở nơi xa xa đó, “Y không bước ra.”
Tiết Đào không biết nên an ủi hắn thế nào, thật lâu sau cũng chỉ đành nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích, “Điện hạ...... Thiên hạ thiếu gì cỏ thơm.”
Kỳ Kiến Ngọc im lặng một lát, “Nhưng trên đời này, chỉ có một Vạn Lang.”
“Dù người đó tốt thế nào đi nữa, nếu đã không thích, y sẽ không thương tiếc điện hạ, chi bằng dứt khoát buông bỏ. Đôi cánh của điện hạ, không nên bị trói buộc, lại càng không nên vì một kẻ vô tình, muốn lợi dụng, trói buộc điện hạ...... như mỹ nhân rắn rết kia.”
Kỳ Kiến Ngọc không nói gì.
“Điện hạ, đây không chỉ là kẻ đầu tiên, không, là kẻ thứ hai! Ngày sau y còn có thể cưới chính thê, nạp tiếp được kẻ thứ ba, thứ tư...... Điện hạ sao mà cản được?” Tiết Đào thấy trong mắt Tề vương thoáng chốc hiện lên nỗi đau, bình tĩnh nói, “Vì chính mình, điện hạ nên giữ lại chút tư cách người thừa kế, dù không vì ngài, thì cũng nên vì Thái hậu nương nương nơi thâm cung lo lắng, đấu tranh cho điện hạ nhiều năm......”
“Cho bổn vương một chút thời gian.”
Thật lâu sau, Kỳ Kiến Ngọc bỗng dưng xoay người nhảy xuống đất, không nhìn sắc đỏ đầy phủ kia nữa, “Ta sẽ thử...... Quên y.”
Hôm sau.
Từ trong giấc ngủ, Vạn Dực mơ màng tỉnh lại, phát hiện Liên Khanh đã một lần nữa ‘Lắp ráp’ thân thể xong, giờ phút này đang khoác áo lụa màu tím nhạt ngồi trước gương trang điểm, tỉ mỉ kẻ mày......
“Công tử dậy rồi?” Xuyên qua gương đồng, Liên Khanh không quay đầu lại, tiếp tục chăm chú dặm phấn thơm lên mặt.
Vạn Dực “Ừm” một tiếng, tự nhiên thay quần áo.
Liên Khanh “chậc” một tiếng, cũng không biết Vạn Dực không xem hắn ta là nam nhân, hay căn bản không xem chính mình là nữ nhân.
Cha mẹ Vạn Dực đều đã qua đời, Liên Khanh Liên Ngã cũng chỉ là tiểu thiếp, bởi vậy rửa mặt chải đầu xong Vạn Dực vẫn chỉ làm những việc nên làm, bỏ lại hai tiểu thiếp tủi hờn, y vẫn như cũ đến phòng Nghị Sự làm việc.
Khi vòng qua hành lang dài, y dừng lại trước một cây trúc xanh đã bị bẻ cong, năm ngón tay dưới tay áo rộng nhẹ nhàng phất một cái, không nói một lời xoay người rời đi.
Lần này Kỳ Kiến Ngọc âm thầm về kinh, chỉ ở lại ba ngày, tựa như sương mai, im hơi lặng tiếng biến mất.
Tiểu hoàng đế nhận được tin chiến sự của Tề vương điện hạ mà muốn nội thương.
Sao lại vô sỉ đến vậy, rõ ràng là ngươi một tay xúi giục phản quân tạo phản, còn lặng lẽ triệu tập quân Chính quy dưới trướng hổ trợ, kết quả bị bại lộ, lập tức liền trả đũa, trong thư tràn đầy nhiệt huyết, hiên ngang lẫm liệt khoe khoang đã triệu tập quân đội dưới trướng, vì nước vì dân diệt phản bình loạn, hắn không quan tâm đến an nguy của bản thân, dũng mãnh phi thường xung phong liều chết ở Tây quận thế nào, đúng là tô vẽ lung tung. Vậy cũng thôi đi, không ngờ còn mặt dày nhắc lại, thế lực của phản quân rất lớn, hắn sức yếu lực mỏng, binh lực có hạn, thỉnh cầu hoàng đế phái thêm viện binh trợ giúp.
Kỳ Kiến Thành sao mà không biết, nếu lại phái binh, chính là dùng bánh bao chọi chó, có đi không về.
Nhưng hắn ta cũng chẳng ngồi không, trên triều vui mừng cảm động liên tục điểm tướng, trong thư hồi âm cũng đầy chân thành, huynh đệ tình thâm.
Chỉ là khi viện binh được khẩn cấp đưa đi, lương thảo không năm lần bảy lượt bị đốt bị cướp, thì hành quân đường núi chín cong mười tám quẹo, hư hỏng thất lạc vô số.
Kỳ Kiến Ngọc cũng thức thời, không chơi đùa quá mức, trong lúc hai người thường xuyên trao đổi thư từ, đã kết thúc xong trận nội loạn vô sỉ bất lương. Đương nhiên, nhóm viện binh cũng thực khéo mà tập hợp với quân đội khi nội loạn chấm dứt, mọi người cùng nhau về kinh, luận công ban thưởng.
Vào ngày Tề vương vinh quy về triều, Vạn Dực cũng rời phủ lên triều......
“Tại hạ có thể nói rằng, gặp lại tức là có duyên không?”
Dưới ánh ban mai mờ nhạt, Hoa y sư xách hòm thuốc, đầu đầy sương sớm lộ ra nụ cười còn tươi hơn ánh mặt trời nhìn y, “Thật khéo quá, lại gặp mặt rồi.”