Nàng biết trong lòng Hoa Ngạc có bóng ma, mặc dù cho tới bây giờ khi ở trước mặt nàng vẫn biểu hiện bình thường, nhưng một cô bé tử tế gặp loại chuyện này, sao có thể xem như không có chuyện gì xảy ra được? Cho nên lúc này Hoa Ngạc khóc cũng xem là một loại phát tiết.
Hoa Ngạc khóc được một lát, quả nhiên đã khá hơn, nàng lau nước mắt nhìn chủ tử đang ngồi ở bên trong phòng khách uống trà, thanh âm khàn khàn mở miệng.
"Công chúa, mới vừa rồi hù chết nô tỳ, nếu như công chúa xảy ra chuyện gì, người nói xem nô tỳ phải làm sao bây giờ?"
Phượng Lan Dạ nhìn thấy nàng đã có thể khống chế tâm tình của bản thân tốt hơn, mới để chén trà xuống, nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt.
"Ta không có việc gì ."
Nói xong nàng đứng lên hướng vào bên trong phòng đi tới, còn bỏ lại một câu: "Dùng đồ ăn sáng một chút đi, đừng để cho bất luận kẻ nào quấy rầy ta."
"Ừ, nô tỳ biết rồi."
Hoa Ngạc từ trên mặt đất bò dậy, nàng biết công chúa muốn trở về phòng luyện công rồi, thời gian gần đây, nàng thường xuyên thừa lúc không ai ở đây mà luyện công.
Kể từ khi công chúa đụng đầu vào cột đến nay, có rất nhiều hành động và sự biến hoá kỳ lạ lộ ra, nhưng là may là có công chúa ở đây, công chúa sẽ bảo vệ nàng, nếu như chuyện buổi tối hôm qua phát sinh một lần nữa, nàng thật không có biện pháp để sống, may là tránh được một kiếp, hơn nữa công chúa nhìn qua thật là lợi hại.
Hoa Ngạc nghĩ đến sự tàn bạo tối hôm qua của công chúa, tâm tình cũng thay đổi tốt hơn, nên đứng dậy thu dọn một phen, liền ngồi ở bên trong phòng khách ăn sáng, vừa vì công chúa mà gác cửa.
Phượng Lan Dạ đang ở bên trong gian phòng tu luyện Huyền Thiên tâm pháp, sơ cấp của Huyền Thiên tâm pháp có chín tầng đẳng cấp, mà trước mắt nàng đã tu luyện đến cấp thứ năm, nên sẽ không mất bao lâu thời gian là có thể tu luyện thành tầng tâm pháp sơ cấp, đến lúc đó mặc dù không thể muốn làm gì thì làm, nhưng cũng có thể tự vệ, người bình thường muốn thương tổn nàng, cũng không phải dễ dàng.
Nói đến Huyền Thiên tâm pháp này, thật ra thì nó có một đoạn uyên duyên cùng nàng, ngày đó bộ bí quyết này đặt ở bên trong Tàng Bảo Các, bởi vì nó có niên đại rất xưa, lại vô cùng sâu sắc khó hiểu một chút, cho nên sư phụ bọn họ đều đòi hỏi rất nghiêm khắc, ai cũng cảm thấy đảm đương không nổi, chỉ có nàng bởi vì không có việc gì để làm, cho nên không lúc rảnh rỗi thì sớm tối nghiên cứu tường tận, vậy mà lại ngộ ra một bộ chân lý, sau đó sư phụ dùng nguyên văn trên kinh thư, làm cho nàng hiểu rõ một chút, nhìn tận mắt nàng tu luyện thành tâm pháp, mới tin tưởng thì ra thế gian thật sự có tâm pháp kỳ diệu như vậy.
Phượng Lan Dạ tu luyện được một canh giờ, thì thu tay lại, trên gương mặt xinh đẹp đổ ra những giọt mồ hôi, khiến cho da thịt trắng mịn trong suốt, thật giống như bị vừa bị nước rửa qua, nó mang theo một chút trong trẻo sáng bóng , như đoá Phù Dung nổi trên mặt nước, cặp mắt đen kia lại càng phát ra ánh sáng ngọc chói mắt, trên đỉnh đầu nàng từng làn khói trắng tinh tế quấn lên, tụ thành một mảnh khí dày.
Ngoài cửa vang lên giọng nói, Phượng Lan Dạ vẫn không động đậy, chỉ nhẹ chau lại lông mày lắng nghe.
Hẳn là thị vệ kia đã quay lại, không biết hắn vừa tới đây làm gì? Phượng Lan Dạ vừa suy đoán, vừa cầm khăn lụa trắng trong tay lau đi những giọt mồ hôi trên mặt, nhích người bước xuống đất mang giầy vào.
Thanh âm của Hoa Ngạc ở ngoài cửa vang lên: "Công chúa, Tam hoàng tử đã tới."
Phượng Lan Dạ đưa tay định kéo cửa một cái, thì dừng lại vài giây, Tam hoàng tử tới đây làm cái gì? Trong thời gian này, nàng không muốn dính dấp cùng bất kỳ người nào trong hoàng thất, các nàng bây giờ nên sống mịt mờ một chút thì tốt hơn.
Bất quá Tam hoàng tử lại nhiều lần tới đây, chỉ sợ những điều các nàng mong muốn không dễ thực hiện.
Phượng Lan Dạ trong mắt chợt lóe lên vẻ không vui, nhưng cũng không nói gì, đưa tay lên kéo cửa ra, Hoa Ngạc đứng ngoài cửa mang vẻ mặt lo lắng, thấy công chúa đi ra ngoài, liền thở phào nhẹ nhõm.
"Công chúa?"
Phượng Lan Dạ người đã bước ra ngoài, vì phòng ngủ cùng phòng khách rất gần nhau, nên chỉ đi vài bước liền nhìn thấy bên trong phòng khách đang ngồi một người, chính là người tặng đàn tối hôm qua Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, hắn mặc một bộ cẩm bào xám trắng, eo buộc đai lưng ngọc, bên hông mang một ngọc bội thượng đẳng, chân mang giàu màu đen có thêu chỉ vàng, hai chân vén lên, thản nhiên ngồi đó, mang theo sự thanh tao lịch sự và tự nhiên, hắn thấy Phượng Lan Dạ đi ra, trong mắt hiện lên vẻ ân cần.
"Nghe nói buổi tối hôm qua có xảy ra chút chuyện, các ngươi không có sao chứ?"
Phượng Lan Dạ không tự chủ nhíu mày, xem ra ở Nô Nhai này không có được nửa điểm bí mật, hoặc là đã bị quá nhiều người chú ý, chuyện xảy ra lúc nửa đêm, mà sáng sớm đã có hai nhóm người tới đây rồi, cái này không phù hợp với chuyện mình là người mới và cũng khiêm tốn rất nhiều rồi.
"Không có chuyện gì, đa tạ Tam hoàng tử phí tâm."
"Cao Bân cái gã hỗn trướng, phải nên sớm chịu giáo huấn rồi, " Nam Cung Tiếp sắc mặt có chút lạnh, bất quá lúc nhìn Phượng Lan Dạ thì lại ôn nhã như ngọc.
Phượng Lan Dạ không để ý tới lời của hắn, hiện tại nàng quan tâm chính là hắn lặp đi lặp lại nhiều lần muốn gặp nàng, là có chuyện gì?
Là hối hận đem đàn đưa cho nàng, muốn lấy về, hay là còn có chuyện lạ khác.
Nếu nàng nghĩ hắn đến đây để lấy lại đàn, chỉ sợ là nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, Phượng Lan Dạ rất bình tĩnh ngồi vào chỗ đối diện với Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, Hoa Ngạc sớm tay chân lanh lợi dâng trà lên, rồi đứng hầu bên người Phượng Lan Dạ.
Phượng Lan Dạ chầm chậm mở miệng: "Không biết Tam hoàng tử tới đây có chuyện gì?"
Nam Cung Tiếp uống xong trà, thì để xuống áng trà bằng sứ trắng, nhàn nhạt khẽ cười .
Ánh sáng nhu hòa chiếu vào trên mặt của hắn, ngũ quan thanh tú, ôn nhuận như ngọc ấm, trong mắt là loé ra hai đám lửa nhỏ, nhìn Phượng Lan Dạ từ trên xuống dưới, từ từ mở miệng.
"Ta muốn hỏi Cửu công chúa một chút, buổi tối hôm qua công chúa khúc nhạc công chúa đàn tên gọi là gì?"
Tối hôm qua hắn trở về suy nghĩ một đêm, cũng không có đem khúc kia ghi chép lại, đây là chuyện chưa từng có trước đây.
Thế nhân đều biết Nam Cung Tiếp si mê âm luật, nhưng không biết hắn lại có sự thiên phú về phương diện này, ở phương diện âm luật có thể nói là một thiên tài rất có thành tựu, dù là loại âm sắc gì chỉ cần hắn nghe qua một lần cũng có thể chính xác viết xuống từ khúc, nhưng ngày hôm qua khúc mà nàng đàn ra làm cho hắn không thể nào nhớ được, không biết có phải do mình lúc ấy nghe quá mê mẩn, hay do từ khúc kia ảo diệu vô cùng, làm người ta khó nắm trong tay, cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên mới sáng sớm hắn đã lệnh cho Trữ Cảnh tới đây mời Cửu công chúa đến trà lâu chỉ giáo, nhưng lại không ngờ tiểu nha đầu thậm chí rất có ngạo khí, một chút mặt mũi cũng không cho hắn, bất quá Nam Cung Tiếp không thèm để ý với mấy cái lễ nghi này.
Phượng Lan Dạ cũng là ngây ngẩn cả người, vốn nàng cho là Tam hoàng tử tới đây vì hối hận đem đàn đổi khúc, không ngờ hắn chỉ vì muốn biết mình đã đàn ra khúc gì?
Thật ra thì cái thủ khúc kia là lúc nàng không có chuyện gì làm tự mình sáng tác ra, căn cứ vào cách vận dụng âm luật của đời Tống, sáng tác khúc chỉ là chuyện giết thời gian, nàng cũng không nghĩ qua có một ngày được coi trọng như thế, sau khi sửng sốt, trên gương mặt nàng có chút ít nụ cười, nhẹ nhàng phác thảo trên môi nói.
"Thủ khúc kia tên Long Phượng Ngâm, nếu như Tam hoàng tử thích, không bằng ta đem từ phổ viết xuống, Tam hoàng tử có cần không?"
"Long Phượng Ngâm."
Nam Cung Tiếp lập lại một lần, chợt cảm thấy được trong miệng tràn đầy hương thơm, nhớ tới tối hôm qua tiếng đàn kia rung động đến tâm can, quả thật có khí thế của Rồng ngâm Phượng Ngâm, đáy mắt trong trẻo của hắn hiện lên dòng khí nóng: "Làm phiền Cửu công chúa."
Phượng Lan Dạ quay đầu phân phó Hoa Ngạc: "Có giấy bút hay không? Chuẩn bị mang tới đây."
"Công chúa xin chờ một chút."
Hoa Ngạc vội vàng gật đầu, may là hôm qua có mua một bộ, là Tiểu Đồng bảo nàng mua, nàng vốn không muốn mua nó, không nghĩ tới hôm nay lại có chỗ dùng đến.
Bên trong phòng khách, Phượng Lan Dạ không nói thêm cái gì, chỉ cúi đầu vuốt vuốt bộ bạch ngọc trà sứ bên cạnh, tay nàng cảm thấy có chút thô ráp, làm cho người ta có thể dễ dàng cảm thụ ra đây là loại thứ phẩm kém chất lượng, nhưng bây giờ các nàng có tư cách gì nói vậy? Hiếm có nhất chính là Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp không có so đo, thật ra khiến người bất ngờ. . . . . .