Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong phòng khách hai nữ nhân đưa mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá lẫn nhau, ánh sáng ẩn trong đôi mắt bắt đầu khởi động, giây lát, Phượng Lan Dạ nhàn nhạt nhướng mày: “Vị cô nương này là?"

Kiều Lung đáy mắt toát ra đóm lửa nhỏ, thanh âm trầm thấp vang lên: "Kiều Lung tham kiến Vương phi"

Kiều Lung hành lễ, Phượng Lan Dạ phất tay ý bảo nàng đứng lên: "Nguyên lai là Kiều cô nương, đứng lên ngồi xuống đi.

Hai người phân chia vị trí chủ khách mà ngồi, mỗi người chiếm cứ một góc, một người nhìn qua rất lạnh lùng, một người mặt mày nhuộm ý cười, bộ dạng ôn nhu yếu ớt, khách sãnh yên tĩnh không tiếng động, Diệp Khanh động tác linh hoạt dâng trà, sau đó đứng ở phía sau chủ tử chú ý đến động tĩnh trước mắt.

Kiều Lung thưởng thức một ngụm trà, sau đó để chén xuống trà áng, mở miệng đi thẳng vào vấn đề .

" Kiều Lung ở xa ngàn dặm tới An Giáng thành tìm họ hàng, thế nhưng ai ngờ người thân đã chuyển nhà, cho nên hôm qua ở trên đường hỏi thăm đầu mối, ai biết ngựa của Vương gia từ bên kia đường xẹt qua người, bởi vì hoảng sợ, cho nên ngất đi, Tề vương gia không vứt bỏ mang về Vương Phủ chữa trị."

Nàng cúi đầu tiếng nói nhẹ nhàng vang lên ở khách sãnh, mang theo vẻ không biết làm gì.

Phượng Lan Dạ bất động thanh sắc bưng trà áng, thổi nhẹ lá trà xanh nhạt, khuôn mặt nhỏ bé diễm lệ thần sắc không đổi, hờ hững như cũ , đợi đến khi Kiều Lung nói xong rồi, nàng liền ngửa đầu lên nhìn qua: "Là Vương gia thất lễ, đã kinh sợ Kiều cô nương."

Kiều Lung híp lại mắt, đánh giá Phượng Lan Dạ, thấy nàng thần sắc mặc dù lạnh, nhưng rốt cuộc cũng là tiểu hài tử, hơn nữa tựa hồ rất dễ dàng nói chuyện, nên trên dung nhan quyến rũ càng phát ra nhu hòa.

" Vương Phi khách khí rồi, có thể gọi ta Kiều Lung, hoặc là Lung nhi, bởi vì Kiều Lung từ lúc sinh ra tim đập khác hẳn với người bình thường, cho nên trong lúc nhất thời chỉ sợ không thể rời khỏi Vương Phủ được, bất quá Vương Phi xin yên tâm, chỉ cần thân thể Kiều Lung tốt lên, thì sẽ rời đi ."

Lời này ý tứ rất rõ ràng, trong thời gian ngắn sẽ không đi, Phượng Lan Dạ cũng không nói gì, phía sau Diệp Khanh không vui, không nhịn được mở miệng: "Ngươi?"

Có người mặt dầy vô sỉ như vậy sao? Người ta đem nàng trở về, ngược lại xem nơi này giống như là nhà của mình, thật không biết xấu hổ.

Bất quá Phượng Lan Dạ nhấc tay ngăn cản lời nói của Diệp Khanh..., nàng mặc dù không nói nhiều lắm, bất quá thông qua quan sát nho nhỏ, đã có thể cảm nhận được Kiều Lung có dụng ý khác, sự xuất hiện của nàng chỉ sợ không phải là đơn giản, như vậy nàng muốn gì? nếu đã tiến vào Tề vương phủ, muốn đi ra, chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng như vậy, con ngươi chợt lóe lên huyết quang.

"Tốt, Kiều cô nương bệnh cũng còn không có tốt, vậy ở lại đây đi? Lưu lại, Tề vương phủ chúng ta cũng không thiếu chỗ ăn chỗ ở."

Diệp Khanh vừa nghe Vương Phi nói..., đã sớm kêu lên: "Tiểu Vương phi."

"Được rồi, như vậy hãy phân phó Tích quản gia, cố gắng chiêu đãi tốt Kiều cô nương, đừng chậm trễ khách nhân, nếu chuyện hôm nay cón phát sinh lần nữa, mỗi người đánh hai mươi roi."

"Vâng" Diệp Khanh bất đắc dĩ bỉu môi, phía dưới Kiều Lung đã sớm dịu dàng đứng dậy tạ ơn." Tạ ơn Vương Phi chiếu cố , Kiều Lung rất cảm kích."

Kiều Lung nói xong, đang chuẩn bị rời đi, thì lại có tiểu nha bên ngoài phòng đi tới bẩm báo: "Vương Phi, Vương gia tới."

Kia Kiều Lung vừa nghe Tề vương Gia đã tới, liền thuận thế ngồi xuống, ánh mắt chợt lóe lên nụ cười, vẻ mặt bất động thanh sắc.

Trong khách sãnh Ngân Ca kêu: "Gia tới, Gia tới, Tiểu Vương phi, Gia tới.”

Kiều Lung vừa nhìn thấy con chimđáng yêu như thế, không khỏi cười mở miệng: "Thật đáng yêu Điểu Nhi."

" Vương gia nuôi ."

Phượng Lan Dạ nhẹ giọng mở miệng, ánh mắt Kiều Lung chợt tối sầm mấy phần.

Lúc này phía ngoài khách sãnh đi tới một đạo thân ảnh cao ngất, một bộ tử sắc áo gấm (áo gấm màu tím), thắt lưng bằng ngọc cùng màu, một ngọc bội phỉ thúy trong suốt buông thỏng bên hông, dáng đi ưu nhã quý khí, mặt như quan Ngọc, ôn nhuận tựa như mặt trời tháng ba, tóc thật dày mượt như tơ, nó được sợi tơ buộc lên, phiêu dật xuất trần, phảng phất tựa như trích tiên.

Nam Cung Diệp vừa đi vào, liền cảm nhận được bên trong khách sãnh có thêm một tầm mắt to gan, tùy ý quét mắt một cái, cũng không thèm để ý, đi tới bên người Phượng Lan Dạ ngồi xuống.

“Lan Nhi nơi này có khách."

Bên dưới Kiều Lung vừa nghe lời Nam Cung Diệp nói..., đáy lòng khẽ rung động, không nghĩ tới biết có một cô gái mĩ lệ động lòng người đang xuất hiện ở trước mặt của hắn, thế nhưng nam nhân này làm như không thấy, ánh mắt Tề vương có phải có vấn đề hay không, có lẽ hắn không có nhìn chăm chú đến vẻ đẹp của nàng sao, Kiều Lung nghĩ vậy, lập tức đứng dậy thi lễ.

" Kiều Lung tham kiến Tề vương Gia, ngày hôm qua bởi vì bị ngựa của Vương gia làm kinh sợ đến, cho nên được đưa vào Vương Phủ ."

Phượng Lan Dạ bất động thanh sắc nhìn Kiều Lung, thấy nàng vẫn nhìn chăm chú vào Nam Cung Diệp, trong đồng tử còn có cất dấu tham mộ( chắc là tham lam, ngưỡng mộ), trong lòng hiện lên sự nghi ngờ, chẳng lẽ Kiều Lung không phải là thám tử của Tấn vương cùng Sở Vương bố trí tiến vào, như vậy nàng ta là ai? Nhưng chắc nàng ta nhất định có mục đích không thể cho ai biết.

Nam Cung Diệp cuối cùng cũng nhìn thẳng Kiều Lung, hai mắt đánh giá nàng, ngũ quan tuấn mị không có mảy may biến hóa, con ngươi vừa lạnh vừa sâu, ngó chừng Kiều Lung, làm cho nàng không tự chủ được cảm nhận được một cổ hàn khí lạnh như băng, tựa hồ trong đôi mắt của người này là đầm hồ nước đá, trong nháy mắt đông cứng nàng, nhưng khi hắn quay đầu lại thì ôn nhu, nhưng khiến cho nàng khát cầu không dứt.

" ừ, ngồi xuống đi."

Nam Cung Diệp cũng không có quá nhiều chú ý đến Kiều Lung, nhưng trong đồng tử chợt lóe lên lãnh lệ (lạnh lùng tàn bạo), hôm nay, buổi sáng liền nghe được Nguyệt Cẩn bẩm báo, không nghĩ tới nữ nhân này lại đưa tới một màn khôi hài, tốt lắm nếu không muốn rời đi Vương Phủ , Nam Cung Diệp thanh âm lãnh khốc vô tình vang lên.

"Nếu đã tốt rồi, vậy thì để cho Tích quản gia đưa ngươi xuất phủ."

Không có nửa điểm cảm giác thương hương tiếc ngọc, Kiều Lung tâm tính thiện lương giống bị con kiến hôi bị dẫm đạp, nho nhỏ đau nhức một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục nghiêm nghị, ôn nhu uyển chuyển mở miệng: "Bẩm Vương gia, Kiều Lung thân thể vẫn chưa hoàn toàn thật tốt, mới vừa rồi Vương Phi đã để cho Kiều Lung ở mấy ngày, Vương gia yên tâm đi, khi Kiều Lung thân thể tốt lại, thì sẽ rời đi ."

" sao?"Nam Cung Diệp quay đầu nhìn về Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ vươn tay tinh tế khéo léo nắm lấy tay Nam Cung Diệp, nàng cũng không trả lời hắn, chỉ hướng bên người phân phó: "Diệp Khanh, đưa Kiều cô nương đi Thanh mãn viện nghỉ ngơi."

" dạ, Vương Phi."

Diệp Khanh kính cẩn nghe theo, tiêu sái đến trước mặt Kiều Lung, nói đi theo nàng

Kiều Lung ôn nhu đứng dậy, ngước mắt, liền thấy nam tử tuấn sắc, hướng về phía tiểu nha đầu bên người, gương mặt toát ra vẻ ôn nhuận hiếm thấy, nàng chú ý tới nam nhân này lạnh lùng mà cường đại, đúng là mẫu người nàng khát vọng, vô cùng mạnh mẽ, lãnh khốc lăng hàn, người mạnh mẽ như vậy mới xứng đôi với nàng, bất quá không nghĩ tới trong mắt của hắn lại chỉ có một tiểu nha đầu như vậy, nhưng chỉ cần là chuyện nàng muốn làm, luôn luôn sẽ thành công, khóe môi nở nụ cười như có như không , từ từ đi ra ngoài.

Trong khách sãnh, Nam Cung Diệp trở tay nắm bàn tay nhỏ bé Phượng Lan Dạ, trầm giọng hỏi thăm: "Lan Nhi, ngươi lại muốn làm gì?"

"Không phải là ta nghĩ làm gì? Là muốn xem một chút nàng ta làm gì? Trong thời gian này, lại toát ra một người như thế, không thể không làm cho người ta sinh nghi, chẳng lẽ nàng ta cho là Tề vương phủ dễ dàng vào như vậy sao? Cho nên cứ chờ xem sao."

Nàng xinh đẹp tươi cười rộ lên, thấy nàng vui vẻ, Nam Cung Diệp trong lòng không khỏi nhuộm lên một sự ấm áp, ngắt taynàng một chút , nhéo cái mũi của nàng, vẻ mặt sủng nịch: "Ngươi a, thật là khôn khéo, người bị tiểu thông minh như ngươi đùa bỡn thật đáng chết."

Trong khách sãnh, hai người đang nói chuyện, Diệp Khanh sau khi đưa Kiều Lung rời đi, thật nhanh đi tới: "Vương gia, Vương Phi, Tích quản gia tới đây bẩm báo, nói Tấn vương cùng Sở Vương điện hạ đã tới."

" Tốt, đem bọn họ mời vào đại sảnh Vương Phủ."

" Vâng" Diệp Khanh đi ra ngoài, Nam Cung Diệp lôi kéo Phượng Lan Dạ đứng lên: "Đi thôi, chúng ta nên đi trông thấy khách nhân."

" đúng vậy a, ta thật mong đợi."

Phượng Lan Dạ khó được nụ cười trên khuôn mặt, bước theo phía sau Nam Cung Diệp đi ra ngoài, trong viện mấy tên tỳ nữ đang quỳ, giữa trưa mặt trời rất mạnh, lần này trên mặt mỗi người đầy mồ hôi ẩm ướt , Phượng Lan Dạ liếc hai mắt, cũng có chút ít đau lòng, bởi vì ở đây đã lâu, nàng cùng các nàng cũng có tình cảm, hơn nữa những tiểu nha đầu này cũng là vì giúp nàng, rốt cục nhu hòa lên tiếng: "Tất cả đứng lên đi, đến trong phòng tư hoá, lần sau có chuyện như vậy nữa, tuyệt không tha thứ."

" Tạ vương phi."

Diệp Linh cùng Hoa Ngạc gật đầu, dẫn người đứng lên đi vào khách sãnh, các nàng cũng biết Vương Phi mặc dù ngoài mặt lạnh, thật ra thì tâm địa rất tốt, cho tới bây giờ cũng không muốn hại ai, so với cái kẻ tự cho là người nhu nhược thì tốt gấp trăm lần, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho ai khi dễ đến Vương Phi.

Chính sảnh của Tề vương phủ, Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt hai người chia nhau ngồi ở hai bên, phía sau mỗi người đều có hai thủ hạ đứng vững, Tích quản gia dẫn hạ nhân đứng ở phía dưới, sớm đã có tiểu nha hoàn mang nước trà lên.

Hai nam nhân này vừa uống trà vừa chau lông mày, quay đầu nhìn Tích quản gia gây khó dễ.

"Thất hoàng đệ đang làm cái gì, rõ ràng là hắn mời bọn ta tới, không ngờ lại không thấy bóng dáng, lại bắt chúng ta ngồi đợi."

Nam Cung Trác nói xong, Nam Cung Liệt lập tức phụ họa gật đầu: “Đúng vậy, đây là ý gì, chẳng lẽ muốn đùa bỡn người ta sao? có người như vậy sao, thật quá đáng, nếu không xuất hiện thì chúng ta đi."

Nam Cung Liệt nói xong, chuẩn bị đứng lên rời đi.

Tích quản gia vừa nhìn thấy vậy, vội vàng cẩn thận mở miệng: "Vương gia cùng Vương Phi đã qua tới, Tấn vương cùng Sở Vương xin chờ chốc lát."

Nam Cung Trác sắc mặt trầm xuống liền phát tác đứng lên: "Nào có đạo lý để cho khách nhân chờ, Tề vương phủ các ngươi quả nhiên là khác người a, hay là thất hoàng đệ ỷ vào phụ hoàng sủng ái, liền khi dễ kẻ làm ca ca này."

Tấn vương gia muốn làm khó dễ, Tích quản gia nào dám nói gì, hắn đang không biết làm như thế nào cho phải, thì liền nghe được ở cửa truyền đến một giọng nói âm ngao lăng hàn : "Đây là sao?"

Tích quản gia thở phào nhẹ nhõm, Vương gia đã tới, bọn họ sẽ không có chuyện gì, hắn ngửa đầu lên nhìn Tấn vương cùng Sở Vương, vừa thấy Vương gia đi vào, sắc mặt họ lập tức tựu thay đổi, so sánh với lúc trước đẹp mắt hơn nhiều lắm, còn xé ra nụ cười giả dối.

“Thất hoàng đệ cũng thật thất lễ, mình mời người lại phủ, nhưng lại là người chậm nhất so với khách nhân”

Một thân màu tím cẩm bào Nam Cung Diệp cao nhã vô cùng đi tới, phía sau chính là Phượng Lan Dạ quanh thân lạnh lùng bức người, trên mặt nở nụ cười kiều diễm, nhu hoà hiếm thấy, khiến cho cả người càng phát ra chói mắt, công bằng mà nói, hai người này đứng chung một chỗ thật rất xứng đôi, đồng thời cũng thật là chói mắt, trong lòng Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt cũng không được tự nhiên.

Nam Cung Diệp chọn nhướng cao đôi lông mày phượng hẹp dài, trầm giọng tiếp lời: "Nhị hoàng huynh, tứ hoàng huynh đừng trách móc, Bổn vương phải đi đón Lan Nhi, cho nên chậm một chút."

Hắn dứt lời, Tấn vương Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt không được tự nhiên, đồng thời gật đầu, coi như là chào hắn, Nam Cung Diệp không hề nhìn hai bọn hắn nữa, mà chỉ quay đầu hỏi thăm Tích quản gia.

"Đã lệnh cho các ngươi ở trong đình Bát Bảo phía sau vườn hoa chuẩn bị tiệc, có chuẩn bị xong chưa?."

" Dạ, Vương gia, đã chuẩn bị xong, xin các vương gia di giá đến đình Bát Bảo."

"Nhị hoàng huynh, tứ hoàng huynh mời."

Nam Cung Diệp tay vừa nhấc lên, liền mời Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt hướng đình Bát Bảo trong hậu hoa viên của Vương Phủ.

Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt không biết thất hoàng đệ có ý tứ gì, nên hai người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng bất động thanh sắc đứng dậy bước ra ngoài, tạo thành một hàng nối đuôi nhau.

Ngày hôm nay, bọn họ vốn có thể không đến, thế nhưng cơ hội trực tiếp bước vào Tề vương phủ, bọn họ không thể lãng phí, cho nên hai người không hẹn mà cùng chạy đến, sau lưng Tề vương phủ đến tột cùng có thực lực ẩn giấu hay không, một đường nối đuôi theo bọn họ vừa ngắm vừa nhìn, cẩn thận theo dõi, nhưng thật đúng là nhìn không ra đầu mối gì.

Đoàn người đi đến đình Bát Bảo phía sau vườn hoa.

Đình Bát Bảo tọa lạc ở ngay giữa hậu hoa viên, tầng tầng thềm đá dài nhỏ, người vào một đường đi đến ngay giữa, trong đình Bát Bảo lúc này thiết yến đơn giản để đãi khách, nước trà điểm tâm cái gì cần có đều có, bốn phía trải rộng nhiều loại hoa, bốn phía đình rèm lụa mỏng bị cuốn lên, vừa nhìn đã hiểu ngay bọn họ có thể thưởng thức được hoa thơm ngoài đình, lúc này ngồi ở trong đình mà thưởng thức trà và ngắm hoa, quả thật có ý vị.

Ngoài đình, còn có thị nữ khảy đàn, tiếng đàn mênh mong vang xa ở bên trong, thanh âm Nam Cung Trác vang lên.

"Thất hoàng đệ có chuyện gì mà hôm nay mời các ca ca đến tụ họp vậy?"

Tứ hoàng tử Nam Cung Liệt không nói tiếng nào, đem mâu quang nhìn xa, đánh giá chung quanh, cuối cùng không thấy được bất kỳ dấu vết khả nghi nào, đành phải thu hồi tầm mắt.

“Bổn vương tới nay đều luôn luôn có chút bất cận nhân tình(không gần với lòng người), đã sớm nghĩ mời các ca ca qua phủ tụ họp, vốn muốn mời luôn Lục hoàng huynh, nhưng sau đó nghĩ lại, thấy nhiều người không thú vị, ngày khác lại mời hắn cũng được."

" có lòng rồi, có lòng ."

Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt liên tục mở miệng, đoàn người liền đi vào đình Bát Bảo, đình Bát Bảo được xây cực cao, một mực nhìn lại, cả tòa Vương Phủ hoa lệ thấy rất rõ ràng trong mắt, này thật hợp tâm ý của Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt, họ đã sớm đặt mông ngồi xuống, mấy người phân vị trí chủ khách mà ngồi.

Phượng Lan Dạ ngồi ở bên người Nam Cung Diệp, từ đầu tới đuôi cũng không nói một câu, chỉ chú ý đến Tấn vương cùng Sở vương, hai người này tâm tư thật đúng là vừa nhìn liền hiểu ngay a.

Tiểu nha hoàn tiến lên pha trà, sau đó liền thối lui đến ngoài đình.

Trong đình thỉnh thoảng vang lên tiếng nói, trong đó lớn nhất là thanh âm của Nam Cung Trác, hắn lộ ra tâm tình vô cùng tốt.

"Vẫn là thất hoàng đệ hiểu lòng người, thì ra cũng là người có tính tình hoà nhã, biết sớm như vậy các huynh đã sớm tới quấy rầy rồi"

Nam Cung Liệt luôn luôn cá tính nội liễm trầm ổn, chỉ phụ họa gật đầu, một đôi mắt đen đồng như có như không quét về phía Phượng Lan Dạ, trong ánh mắt là dò xét cùng tức giận, bất quá trên khuôn mặt cũng nhìn không ra chút nào phản ứng.

“Nhị hoàng huynh cùng tứ hoàng huynh không cần lấy làm phiền lòng, Bổn vương chẳng qua không thích cùng người khác gặp gỡ, sợ làm cho người khác xoi mói."

Nam Cung Diệp bàn tay ưu mỹ nắm áng trà đồ sứ Bạch Ngọc, một tay khác nhẹ nhàng chạm tới , tùy ý nói ra, những lời không tự ti cũng không siểm nịnh, vừa không tầm thường cũng không tự cao đã làm cho Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt dò không ra ngày hôm nay hắn có ý gì? Lấy lòng, hay là thị uy, nhưng hai đều này tựa hồ qua cũng không phải, chẳng lẽ hắn mời bọn họ tới, chỉ là đơn thuần uống trà mà thôi.

" Thất đệ muội thoạt nhìn không có tinh thần?"

Vẫn trầm mặc không nói lời nào bỗng nhiên Nam Cung Liệt mở miệng, Phượng Lan Dạ từ từ chuyển động mí mắt một chút, liếc về phía Nam Cung Liệt, không khó nhìn ra điều mà nam nhân này muốn tìm kiếm, còn có lời nói như cất dấu âm trầm lạnh lẻo.

Phượng Lan Dạ mím môi nhẹ nhàng mở miệng: "Hôm qua tứ hoàng tẩu mời ta qua phủ, không nghĩ tới nửa đường ta bị bắt cóc, cho nên bị kinh sợ, Nhị hoàng huynh cùng tứ hoàng huynh xin đừng trách."

" bắt cóc?"

Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt làm như có chuyện lạ kêu lên, hai mặt nhìn nhau một cái, cuối cùng cùng nhau nhìn về Phượng Lan Dạ, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút ít suy yếu, tựa hồ thật sự bị kinh sợ, nhưng khi bọn họ tiếp xúc mới biết nữ nhân này lợi hại, nàng mà bị kinh sợ sao? Là người khác kinh sợ thì có, ngày hôm qua nàng mắng chửi người ta ác độc vậy, bọn họ đều nhìn thấy, còn đánh bị nhiều người bị thương, nàng có chút nào bị chấn kinh hù dọa, thật là biết giả bộ, chẳng lẽ nói nàng không biết là bọn hắn động tay chân, hay tất cả do nàng ngụy trang thôi, Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt trong lòng suy nghĩ, liền lên tiếng an ủi Phượng Lan Dạ.

" Thất đệ muội nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải."

" đúng vậy a, nghỉ ngơi nhiều, dưỡng tốt thân thể."

Hai người tựa hồ rất quan tâm Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ cũng phối hợp gật đầu” "Cám ơn nhị hoàng huynh, tứ hoàng huynh quan tâm, bất quá Lan Dạ cũng không có bị thương, chỉ là có chút kinh sợ, không có gì đáng ngại , hai vị hoàng huynh khó có dịp quang lâm Tề vương phủ, ta tự nhiên phải tận tâm phụng bồi mới đúng."

Phượng Lan Dạ nói xong, cũng không đợi Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt mở miệng, liền nói tiếp.

"Về phần những người chuyên làm chuyện trộm đạo sỉ nhục, thật nên xuống mười tám tầng Địa Ngục, ta nghĩ những người đó nhất định sẽ bị sét đánh, lão trờ sẽ không cho bọn hắn có kết quả tốt ."

Phượng Lan Dạ không chút khách khí tức giận mắng, nghĩ đến giả làm trò này để mắng hai người trước mặt, trong lòng cảm thấy sảng khoái hơn rồi, mắt thấy Tấn vương cùng Sở Vương sắc mặt càng ngày càng xanh, nàng càng vui vẻ hơn, dừng lại một chút lại mắng tiếp.

"Những kẻ đó đáng bị giết thiên đao vạn hoạ, ngay cả nữ nhân đều không buông tha, heo chó không bằng, chẳng những bị sét đánh, cần phải bị hỏa thiêu, ngũ mã phanh thây, cuối cùng vứt xác nơi hoang dã."

Phượng Lan Dạ đang hưng phấn mắng, thì ở một bên Tấn vương trên mặt đổ mồ hôi, bên xanh bên trắng, bịch một tiếng đứng lên, bên cạnh Sở Vương cũng không khá hơn chút nào, nắm chặc hai tay khắc chế mình, nếu không cũng đã sớm đứng dậy.

Nam Cung Diệp vừa nhìn nhị hoàng huynh cùng tứ hoàng huynh sắc mặt đều khó coi, lấy làm kỳ quái nhếch lên lông mày hẹp dài: "nhị hoàng huynh, tứ hoàng huynh, sao vậy?"

Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt cả kinh, mồ hôi trên mặt nhiều hơn, bất quá đã thanh tỉnh mấy phần: "Thật sự là quá đáng giận, không ngờ dám khi dễ Thất đệ muội, một hài tử nhỏ như vậy, những người đó quá đáng hận."

Phượng Lan Dạ buồn cười vừa giả hận gật đầu: "Đúng vậy a, nhị hoàng huynh cùng tứ hoàng huynh rốt cuộc đềi là người hoàng gia, tự nhiên sẽ không giống những tặc tử kia, những người đó sẽ sống không được tốt, sớm muộn gì có một ngày phải nhận lấy báo ứng, tốt nhất để cho bọn họ cái gì đều không với tới được, chỉ có hai bàn tay trắng."

Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt sắc mặt càng ngày càng đen, thật có một ý nghĩ muốn bóp cổ nàng, bất đắc dĩ người ta không phải nói bọn họ a, bọn họ kích động cái gì a, nhưng làm sao cũng ngồi không được nữa, Nam Cung Diệp thanh âm ôn nhuận chỉ chỗ ngồi: "nhị hoàng huynh, tứ hoàng huynh, các ngươi ngồi xuống đi, đừng làm cho những người xấu kia chọc tức không khí hoà nhã giữa huynh đệ chúng ta, tốt lắm Lan Nhi không có việc gì, nếu không Bổn vương nhất định phải tra rõ ràng là ai gây nên."

Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt lần nữa quanh thân ra mồ hôi lạnh, hai người chầm chậm ngồi xuống, bị ăn đau khổ, ngay cả thời điểm đối mặt với phụ hoàng, cũng không có khó chịu đựng như vậy, Tề vương phủ so sánh với đầm rồng hang hổ càng lợi hại hơn, xem ra đây không phải là địa phương tốt:

Lúc này bên ngoài phòng vang lên giọng nói: “ Vương gia?"

Chính là thủ hạ Nguyệt Cẩn của Nam Cung Diệp, có việc muốn bẩm báo Vương gia.

Nam Cung Diệp nghe được thanh âm của hắn liền ý bảo Phượng Lan Dạ dừng thanh âm lại, hướng ra phía ngoài mở miệng: "Chuyện gì?"

"Bẩm Vương gia, thuộc hạ hôm nay đi ra ngoài mua đồ, mò được một chút tin tức, bên trong thành An Giáng thành có một ít nhân sĩ không rõ lai lịch?"

“ người nào?"

" Thuận đường thuộc hạ đã tra ra một chút, những người đó hình như là người của Trưởng Tôn nhất tộc ."

"được, biết rồi, ngươi đi xuống, phái người của Vương Phủ giám sát động tĩnh kinh thành ."

" dạ, thuộc hạ hiểu, thuộc hạ đi làm ngay " Nguyệt Cẩn lui ra ngoài, trong đình Bát Bảo lần nữa an tĩnh lại, Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt ánh mắt sáng ngời, đáy lòng liền hiểu rõ, đồng thời cũng tìm được đề tài: "Không nghĩ tới thất hoàng đệ cũng nhận được tin tức, chúng ta cũng vừa nhận được tin tức, kinh thành có một nhóm nhân sĩ không rõ, rất có thể chính là người đã ám sát phụ hoàng, bọn họ chính là dư âm nghiệt của Trưởng Tôn nhất tộc, lần trước còn làm liên lụy tới Thất đệ muội, lần này chúng ta nhất định phải bắt được những người này, cho Thất đệ muội một công đạo."

" tạ ơn hai vị hoàng huynh."

Phượng Lan Dạ nhàn nhạt mở miệng, hết sức khiêm tốn hữu lễ, một bên Nam Cung Liệt cũng tiếp lời: "Sở Vương phủ cũng nhận được tin tức, Bổn vương đã sớm phái người điều tra nơi ẩn náo của bọn họ rồi, có tin tức, lập tức bắt về quy án, sau đó báo lên cho phụ hoàng."

"Thì ra là nhị hoàng huynh cùng tứ hoàng huynh tin tức sớm như thế, làm phiền hai vị hoàng huynh."

Nam Cung Diệp mở miệng, Nhị hoàng tử Nam Cung Trác cùng Tứ hoàng tử Nam Cung Liệt không muốn đợi thêm ở chỗ này nữa, cảm giác hết sức bị đè nén, chỉ muốn rời đi, hai người đồng thời đứng dậy: "Bổn vương còn có việc muốn làm, ngày khác ghé thăm."

" đúng vậy a, Bổn vương nhớ được còn có việc, xin được cáo lui trước."

" ngày khác các huynh đệ lại tụ họp."

Nam Cung Diệp khóe môi ẩn thầm lãnh ý, hướng ra phía ngoài kêu: "Tích Đan đưa Tấn vương cùng Sở Vương xuất phủ."

" dạ, Vương gia."

Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt dẫn thủ hạ riêng của mình bước nhanh rời đi, Tích Đan dẫn hạ nhân đem hai vị Vương gia đưa ra Vương Phủ, không ngờ đi đến Thanh mãn viện trong Vương Phủ, ngoài ý muốn thấy bên trong cửa mở rộng có một đạo thân ảnh mỹ lệ, Nam Cung Trác con ngươi tối sầm lại, không nhịn được mở miệng hỏi thăm Tích quản gia.

" ai vậy a?"

" hôm qua Vương gia trở về phủ, bởi vì ngựa chạy mau, kinh sợ đến cô gái này, nàng tạm thời ở trong vương phủ tĩnh dưỡng."

Hai người cũng không nói gì liền đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi Tề vương phủ, mấy người liền thở phào nhẹ nhõm, phiên thân lên ngựa riêng của mình trở về phủ, đối với chuyện phát sinh ngày hôm nay, bọn họ có một loại cảm giác không thể nắm lấy, Tề vương cùng Tề vương phi đối với chuyện bị bắt cóc, tựa hồ hoàn toàn không biết chân tướng, nếu như trong tay bọn họ thật sự có người mà nói..., làm sao có thể không biết đây? Nhưng nếu nói là một chút cũng không biết thì..., Tề vương phi mắng rất khó nghe như vậy, tựa hồ cố ý tức giận mắng, nhưng nàng luôn luôn không phải là người dễ xúc động, cuối cùng thì chuyện gì xảy ra, hai người nghĩ đến đau cả đầu, cuối cùng quyết định cái gì cũng không suy nghĩ, trước mắt hãy tra rõ dư đảng của Trưởng Tôn nhất tộc ở địa phương nào, tốt nhất phải bắt được bọn họ, đây cũng là chuyện lập công.

Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ lập tức phái người theo dõi chặt chẽ động tĩnh của An Giáng thành . . . . . ."

. . . . . ." .

Tề vương phủ - trong đình Bát Bảo, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ ngồi ở trong đó thưởng thức trà, đối với chuyện phát sinh vừa rồi, Phượng Lan Dạ trên mặt nở nụ cười, kể từ khi vào Tề vương phủ, nàng từ từ đã mở rộng ra trái tim, trở nên sáng sủa rất nhiều, thỉnh thoảng trên mặt cũng nhiều nụ cười hơn, giờ phút này nàng đang nhìn Nam Cung Diệp, nhàn nhạt mở miệng.

"Như thế nào? Ta mắng chửi người có phải rất tốt không, hai người bọn họ mặt đều đen hết, thật bội phục bọn họ có thể nhịn được, nếu là ta khẳng định nhịn không được."

"Nàng a, kỹ thật diễn thật tốt, ta rất muốn vổ tay cho nàng đó."

“Ngươi cũng không kém , biểu hiện mọi việc như thật vậy" Phượng Lan Dạ không quên khen Nam Cung Diệp, nụ cười càng sâu, Nam Cung Diệp bởi vì lời nói của nàng, ánh mắt trở nên sâu xa thâm thúy, mâu quang xẹt qua ánh sáng, nửa thân thể nghiên qua một bên thành thật mở miệng: "Chúng ta là trời sanh một đôi, bất kể nhìn từ đâu."

Trong lời nói khẳng định này còn lộ ra vui vẻ, kể từ khi cưới Phượng Lan Dạ, người luôn luôn lãnh khốc vô tình như hắn, đã có thêm tình người hơn, trên khuôn mặt băng hàn tuấn mỹ, cũng có nhiều sắc thái hơn, trên mặt thường có nụ cười, khiến cho hắn càng phát ra xuất chúng, làm cho người ta dời không ra tầm mắt.

"Phải không?"

Phượng Lan Dạ hí mắt trên dưới đánh giá hắn một cái, bộ dạng ưu nhã như trúc, mặc một bộ trường sam màu tím, áo ống tay áo đều dùng sợi tơ trắng để thêu bông tuyết, cánh hoa thanh tân, như hơi thở mát mẻ đập vào mặt, tóc đen như mực dùng Bạch Ngọc buộc lên, cả người thoạt nhìn, thật tựa như trích tiên ở ngoài cửu thiên, xứng với mình sao? Đúng là không thua kém mình, chẳng qua là nàng muốn trêu chọc hắn, cho nên ánh mắt liếc xéo.

" ta đây vẫn còn nhỏ, ngươi có phải quá già rồi hay không?"

" Già sao? Già sao?"

Trên ngũ quan tuấn mị của Nam Cung Diệp luôn luôn trầm ổn không thay đổi bây giờ đã tối sầm lại, đôi mắt đen thâm tuý lại càng nổi sóng ngầm, tiếng nói liền âm ngao vài phần, nhỏ giọng cơ hồ như không muốn tốn hơi thừa lời thêm.

“ ta thật có già như vậy sao?"

Nói xong bàn tay to nhấc lên nắm lấy thân thể của nàng, Phượng Lan Dạ vội vàng tránh thoát, đáng tiếc là chậm nửa nhịp, bị người ta bắt được, kéo tới ngồi ở trên đùi của hắn, hai tay không chút khách khí cù ngứa nàng, Phượng Lan Dạ luôn luôn sợ nhột, nàng không nhịn được cười phá lên, năn nỉ.

" Đừng a, ta sợ ngứa, đừng cù."

" Lần sau còn nói ta già không? Còn già nữa không?"

Người này vẫn không quên hỏi, người luôn luôn sâu không lường được, tính tình cũng có một mặt trẻ con như vậy, bất quá chỉ giới hạn điều này ở trước mặt một người, Phượng Lan Dạ đã sớm giơ hai tay xin hàn: "Được rồi, không dám, Nam Cung Diệp, không dám."

"Gọi gì?"

Nam Cung Diệp tay dừng lại, uy hiếp nhìn Phượng Lan Dạ, nha đầu này lập tức sửa lời nói: "Diệp, không dám, đầu hàng, đầu hàng."

" tốt, lần sau tái phạm, ít nhất cù thời gian một nén hương ."

Phượng Lan Dạ chậc lưỡi hít hà, lập tức biết điều một chút gật đầu, giơ tay biểu quyết: "Tốt, lần sau không dám."

" ừ, lúc này mới ngoan."

Nam Cung Diệp vươn tay sủng nịch nhéo gương mặt của nàng, nha đầu này da tốt thật, bóng loáng, tựa hồ có cảm giác nghiện muốn nhéo một cái, làm cho người ta muốn sờ thêm nữa, nhưng Phượng Lan Dạ lập tức kháng cự : "Không được, đau ."

" tốt, không chọc nữa"

Nam Cung Diệp buông gương mặt nàng ra, Phượng Lan Dạ nhảy xuống, đào thoát khỏi ngực của hắn ngồi vào đối diện, vừa nhìn thấy Nam Cung Diệp lại duỗi tay tới đây, vội vàng mở miệng: "Chính sự, nói chính sự."

Cuối cùng người này cũng an phận rồi, đôi mắt gợn sóng nhìn nàng, Phượng Lan Dạ sửa sang đầu tóc, chỉnh lại y phục, không nhanh không chậm mở miệng: "Tại sao lại đem tin tức Trưởng Tôn nhất tộc để lộ ra?"

Nàng biết vừa rồi hắn cố ý làm như thế, để lộ ra tung tích của Trưởng Tôn nhất tộc, nói vậy hắn nhất định là biết, nhưng vì sao lại muốn tiết lộ ra ngoài, như vậy hai nam nhân kia không phải sẽ đoạt được công lao sao? Cho nên hắn nhất định là cố ý làm như thế, chẳng qua là tại sao vậy chứ?

" ta luôn luôn không để ý tới chuyện của triều đình, nếu như chuyện này là do Tề vương phủ phát hiện, ngược lại sẽ khiến cho phụ hoàng chú ý, nếu như do Tấn vương phủ hoặc là Sở Vương phủ phát hiện, cũng là chuyện rất bình thường, đối với danh lợi, ta không ham."

“ừ, vậy cũng được."

Hai người đang nói chuyện, Nguyệt Cẩn từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt cung kính mở miệng: "Vương gia, Vương Phi, trong cung truyền đến tin tức."

"Chuyện gì?"

Hai người ánh mắt lập tức sâu u đi xuống, nhìn Nguyệt Cẩn, không biết trong cung đã xảy ra chuyện gì?

"Nghe được tin tức, Mộc Miên nương nương mang thai."

" Miên phi mang thai."

Phượng Lan Dạ không nhịn được lẩm bẩm, thế nhưng chuyện mang thai này, đến tột cùng là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây, thật sự là dùng kế mang thai sao? Trong cung luôn có một đoàn sương mù, khó bề phân biệt được, bất quá mặc dù phức tạp hơn nữa, nàng cũng sẽ tra rõ ràng, Phượng Lan Dạ trong đồng tử chợt lóe lên ánh sáng sắc bén, Như hai thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, tia sáng lạnh bắn ra bốn phía, khóe môi cười nhạt.

"Ngày mai ta tiến cung đi thăm nàng, nói vậy sẽ có rất nhiều người cũng tiến cung thăm nàng."

" không được, nàng tiến cung đi thăm nàng ta, tiếp xúc như vậy không phải là tự tìm phiền toái sao, bởi vì họ biết nàng dùng độc, phàm là chuyện hạ độc cũng sẽ đỗ lên trên người của nàng."

Nam Cung Diệp lập tức phản đối, Phượng Lan Dạ biết hắn nói đúng, nhưng nàng suy nghĩ một chút, hiện tại ở trong cung người họ đối phó không phải là nàng, hẳn là chuyện tranh đấu bên trong giữa các phi tầng, một số người tiến cung chịu đựng một thời gian rất lâu mới có thể thụ thai, nhưng Mộc Miên tiến cung thời gian không lâu, liền mang thai, tuy nói đứa bé trong bụng của nàng chưa chắc là con trai, nhưng hoàng thượng sủng ái nàng ta, chuyện gì cũng đều có thay đổi , những người muốn đoạt địa vị kia nhất định đang lo lắng.

"Ta không có việc gì ."

" Không được."

Nam Cung Diệp kiên quyết không đồng ý, hắn biết nha đầu này thông minh lợi hại, nhưng hắn không muốn để nàng đặt mình ở địa phương nguy hiểm, chuyện gì cũng có thể bàn, riêng chuyện này thì không được.

Phượng Lan Dạ liếc Nam Cung Diệp, một khi nam nhân này đã kiên quyết, rất khó đã thông được, nhưng chuyện nàng quyết định, đồng dạng cũng sẽ không thay đổi: “Ngày mai ta cùng An vương phi tiến cung với nhau."

Như vậy hắn sẽ yên tâm, trên ngũ quan hoàn mỹ của Nam Cung Diệp, có thể cảm nhận rõ ràng sự lãnh khốc, bất quá cuối cùng cũng hòa hoãn một chút, trầm giọng: "Mọi việc không thể lỗ mãng."

"Vâng, Vương gia."

Vừa nhìn thấy Nam Cung Diệp cau mài trợn mắt, nàng lập tức đổi lời nói: “ Diệp, ta sẽ cẩn thận ."

Nam Cung Diệp sắc mặt đường viền rõ ràng như được điêu khắc, lông mày Phượng hẹp dài, nằm trên hai mắt đen sâu không lường được như hồ nước, lúc này nó đã nổi lên rung động, vươn tay nắm tay nhỏ bé của Phượng Lan Dạ : "Lan Nhi, ta biết nàng vì sao phải tiến cung, là muốn tra ra manh mối nguyên nhân năm đó mẫu phi chết đi, nhưng mà nàng phải biết rằng, Bổn vương hiện tại chỉ có nàng, nàng phải hảo hảo sống tốt, chuyện mẫu phi chết đi từ từ sẽ điều tra rõ ràng, quan trọng nhất là chúng ta phải sống."

"Chúng ta không có việc gì ."

Phượng Lan Dạ lời nói như đinh đóng cột, không có chút băn khoăn ngập ngừng, nàng từ bây giờ cũng không giống với lúc trước nữa, trước đây nàng sống không vướng bận và chết cũng không có gì khác biệt, nhưng hiện tại nàng có người để ý và coi trọng, cho nên nàng sẽ không chết, nếu nàng chết, Vụ Tiễn cùng Diệp sẽ thương tâm , cho nên nàng phải sống, hơn nữa còn sống rất tốt, nếu nàng đã không muốn chết, thì ai cũng đừng nghĩ lấy mạng của nàng.

" vậy thì tốt, đi, ta đưa nàng trở về."

" ừ."

Hai người đi ra khỏi đình Bát Bảo, Nam Cung Diệp đưa tay cằm tay Phượng Lan Dạ, vẫn đem nàng đưa đến bên trong Liên viện, mới xoay người rời đi.

Trong Liên viện, Phượng Lan Dạ ngồi xuống, phân phó Diệp Linh đi An vương phủ đưa tin, sáng sớm ngày mai nàng ấy ở cửa phủ ngoài đợi nàng, hai người cùng nhau tiến cung thỉnh an Miên phi nương nương.

Ban đêm, trăng rằm bị mây mù che lại, trong thiên địa một mảnh đen nhánh.

Bên trong Tề vương phủ, thỉnh thoảng thị vệ đi qua lại tuần tra , trong tay cầm đèn lồng, mái nhà cong, trên những con đường nhỏ, khắp nơi là ánh đèn, mông lung thành một mảnh.

Ban đêm sương mù ươn ướt dầy cộm nặng nề, dưới ánh đèn, hoa cỏ thanh tân mùi thơm ngào ngạt, mùi vị triêu người.

Bỗng nhiên một vầng sáng xanh xẹt qua, chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến nỗi làm cho người ta nhìn không kịp, cho nên những thứ thị vệ kia phát hiện không được.

Trong Liên viện một mảnh an tĩnh, hai tiểu nha hoàn trực đêm, đang nghiêng đầu tựa vào trên vách tường ngủ gục, trên con đường u tối, phía cuối hành lang cũng có hai người ở gác đêm, cả Liên viện như chìm ở trong bóng tối của ngọn đèn vàng, gian phòng một mảnh đen nhánh.

Lúc này, vầng sáng xanh lần nữa hiện ra, rơi thẳng đến trên bậc hành lang, không một tiếng động, từ cửa sổ nhảy đi vào.

Trong phòng ngủ, Phượng Lan Dạ đang ngủ ở bên trong màn lụa, thân thể mệt mỏi rụt lại, rất là khả ái, tóc đen phát tán rơi vào phía trên áo gối, khuôn mặt kiều diễm nhỏ nhắn như một đóa hoa nở rộ, ánh sáng xanh hiện lên, ở phía ngoài làm màn lụa cũng nhuộm màu xanh trên dưới đung đưa, người vẫn bình yên ngủ ở trên giường cảm nhận được tia lãnh khí, xoay mình mở mắt, quát to một tiếng: "Người nào?"

Nàng quát một tiếng làm thức tỉnh Diệp Linh đang làm nhiệm vụ trong phòng, nàng ta chưa mặc quần áo đã vội vàng chạy tới, vô ý đụng vào một vật, tựa hồ cùng giống như một người, nhưng ngẩng đầu liền thấy vầng sáng xanh toả ra, màn lụa lại bị nhấc lên, tuy nhiên lại nhìn không thấy tới nửa thân ảnh, Diệp Linh bị làm cho sợ đến kêu to lên: “Có ai không, có quỷ, có quỷ a?"

Vầng sáng xanh kia đã xông vào trong màn lụa rồi, Phượng Lan Dạ mặc dù không nhìn thấy người, nhưng lại có thể cảm nhận được, nhanh chóng nghiêng người, tránh khỏi ánh sáng xanh kia, cả người nhảy ra khỏi giường hẹp, đứng ở ngay giữa phòng, trầm giọng quát lên: "Ngươi là người nào? Ta biết ngươi là người? Đừng giả thần giả quỷ, đi ra ngoài."

Đáng tiếc không ai phản ứng, lúc này, Thiên Bột Thần lắc mình vào, lòng bàn tay ngưng tụ khí, liền hướng tới vầng sáng xanh đánh ra, chiêu thế sắc bén tàn nhẫn, vầng sáng xanh né tránh được, đáng tiếc Thiên Bột Thần không phải người bình thường, nên liên tục ra tay, lục quang kia không dám chần chờ, thật nhanh nhảy phía cửa sổ chạy trốn ra ngoài.

Thiên Bột Thần theo sát phía sau, xông thẳng ra, một người một vầng sáng đuổi nhau ở trong màn đêm.

Nơi này xảy ra sự kiện quái dị, bên trong Liên viện tất cả mọi người đều đã thức tỉnh, đứng đầy ở thềm đá và phòng ngủ, Phượng Lan Dạ cảm nhận không thấy sát ý nữa liền quay người ngồi xuống, ngửa đầu lên chỉ thấy Diệp Linh đang tựa vào trước ngực Hoa Ngạc, sắc mặt trắng bệch mở miệng.

"Có quỷ a, chỉ có một vầng sáng xanh, cứ lơ lửng trên dưới, thật là dọa người a."

Nha đầu này rất sợ quỷ, chuyện này Phượng Lan Dạ có thể lý giải, bất quá tối nay vật tới đây ám sát nàng, căn bản không phải là quỷ ma gì, mà là người sống sờ sờ, về phần tại sao có không nhìn thấy bóng người, nhất định là trên người kẻ đó có bảo vật gì đó, cho nên mới phải không nhìn thấy bóng người, cũng giống như Thiên Bột Thần, Thiên Bột Thần thì tập thuật ẩn dấu, vậy người nọ là cái gì đây?

Phượng Lan Dạ ngồi nhíu lông mày, một thân màu trắng quần áo trong, tóc rối bù, cả người tựa như đóa hoa nở trong màn đêm, nhìn bộ dạng không thấy chút nào chật vật, ngược lại là càng phát ra Thanh tao.

Thiên Bột Thần đuổi theo vầng sáng xanh, bám được một đoạn, thì ra khỏi Tề vương phủ, rất nhanh liền đi đến nơi yên lặng không động tĩnh, trên đường cái một bóng người cũng không có, Thiên Bột Thần thân thể dừng lại, thanh âm lãnh khốc vô tình vang lên: "Tốt lắm, ngươi đến tột cùng là người nào? Còn không hiện thân, tại sao lại có Dạ Long Châu?"

Dạ Long Châu là bảo bối thế gian khó gặp, đem đặt ở trên người, ban đêm đi lại, sẽ không nhìn thấy bóng người, chỉ nhìn thấy một vầng sáng màu xanh, người nhát gan thường thường có cho là quỷ Minh u hỏa (lửa của quỷ), thật ra thì chỉ là ánh sáng của Dạ Long Châu thôi, bởi vì ánh sáng phát ra quá mạnh, nên che giấu đi dáng người .

Nhưng mà Dạ Long Châu này vẫn là bảo bối của lão chủ tử, sao lại xuất hiện ở nơi này đây? Thiên Bột Thần vẻ mặt như có điều suy nghĩ, người này cũng không trực tiếp cùng hắn so chiêu, mà chỉ một đường dẫn hắn tới đây, chắc là muốn gặp hắn .

Thiên Bột Thần tiếng nói vừa dứt, vầng sáng kia quả nhiên dừng lại, từ từ trong ánh màu xanh, lộ ra một người ,trôi lơ lửng ở không trung.

Đây là một cô gái, toàn thân màu trắng sa y, Dạ Long Châu treo ở trên đỉnh đầu của nàng, phát ra ánh sáng lục sắc, làm nổi bật được thân ảnh nàng tựa như ảo mộng, mặt mày như bức tranh, một chút cảm thụ chân thật cũng không có, nhưng người này hắn có biết , chính là Kiều Lung ở tại Tề vương phủ , nàng ta sao lại có Dạ Long châu?

"Ngươi là người phương nào?"

" Thiên Bột Thần, ngươi thật to gan, có biết vật này là cái gì không?"

Kiều Lung bộ dạng không còn nhu nhược như lúc trước, giờ phút này nàng tao nhã mở miệng, một tay chỉ hướng đỉnh đầu Dạ Long Châu, nhàn nhạt hỏi Thiên Bột Thần.

Thiên Bột Thần không biết câu hỏi của nàng là có ý gì? Thành thực trả lời: “Đây là bảo vật ngàn năm khó gặp, Dạ Long Châu, bất quá tại sao lại ở trên tay ngươi."

"Đây là quà của Quỳ cơ lão nhân tặng cho ta, ta là trưởng công chúa Long Tường quốc - Kiều Lung, bởi vì Quỳ cơ lão nhân có ân với Long Tường quốc chúng ta, cho nên đã phái người đi Long Tường quốc chúng ta yêu cầu đám hỏi, người hắn chọn trúng chính là ta, cho nên ta liền tới đây."

Kiều Lung vừa thu lại Dạ Long Châu, nắm ở trong tay, niệm một chuỗi chú ngữ, Dạ Long Châu liền tản đi tia sáng, giống như các loại hạt châu bình thường khác, nàng cất xong, xoay người nhìn lại Thiên Bột Thần, Thiên Bột Thần mở to hai mắt, có chút khó có thể tiêu hóa được những tin tức này, hắn không phải là phát tin tức trở về Nhu Yên đảo sao? Lão chủ tử chẳng lẽ không thấy được sao? Làm sao lại phái nữ nhân này tới đây, còn đám hỏi, phải biết rằng Vương gia rất thương Tiểu Vương phi, căn bản người bình thường không thể thay thế, nếu bị hắn biết, khoản cách giữa lão chủ tử cùng Thiếu chủ ngày càng lớn, hắn chỉ sợ thiếu chủ không trở về Yên Hải nữa.

"Ngươi lập tức trở về cho ta, thuận tiện nói cho lão chủ nhân, Thiếu chủ đã nạp phi."

Kiều Lung nheo mắt lại, âm ngao nhìn Thiên Bột Thần, đi tới bên cạnh hắn, cười lên khanh khách.

Đầy mê hoặc lòng người, bộ dạng này, những nam nhân khẳng định bị mê hoặc, đáng tiếc Thiên Bột Thần luôn luôn vô tình, đối với sắc đẹp cực ít có phản ứng, cho nên căn bản bất vi sở động, chẳng qua là lạnh lùng ngó chừng Kiều Lung, nữ nhân này ưu nhã mở miệng.

"Nói thật ra, việc hôn sự này ta vốn không thích, nhưng mà ngươi nên biết Long Tường quốc chúng ta cùng Nhu Yên đảo cách nhau rất gần, nhiều năm như vậy, nếu không phải Quỳ cơ lão nhân giúp chúng ta bố trí cơ quan, chỉ sợ sớm đã thành vật trong túi của các đại quốc, cho nên chỉ cần hắn mở miệng, chúng ta không có lý do gì cự tuyệt, bất quá bây giờ chuyện báo ân đã không cần rồi, người nam nhân kia đúng là nhân trung long phượng, chính là người mà ta muốn sở hữu, hơn nữa giống như lời Quỳ Cơ lão nhân, ta cùng hắn mới là một đôi trời đất tạo nên, cái công chúa vong quốc gì đó, coi là thứ gì, nàng thân phận đê tiện căn bản không xứng với Tề vương, hơn nữa còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ Tề vương muốn đợi nàng lớn sao?"

“Ngươi, các ngươi?"

Thiên Bột Thần luôn luôn không thích nói nhiều lời, giờ phút này bị Kiều Lung nói một tràng đã kích đến nói không ra lời, sắc mặt khó coi dị thường, bất quá hắn chưa quên lập trường của mình.

"Không được, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi phá hỏng bọn họ, chẳng những phá hỏng, ngươi còn muốn giết Tiểu Vương phi."

"Ta không muốn giết nàng, chỉ là muốn hủy hoại nàng."

Kiều Lung lạnh lùng sửa lời, Thiên Bột Thần sắc mặt càng phát ra âm ngao: "Chuyện này có khác biệt sao? Ngươi, ngay lập tức trở về Long Tường quốc đi, nơi này đã đủ loạn rồi, ngươi đừng ở lại nữa, nếu để cho Thiếu chủ biết, ngươi sẽ không có thứ tốt để ăn, nếu để cho Thiếu chủ biết lão chủ tử làm những chuyện như vậy, chỉ sợ đến chết cũng sẽ không tha thứ cho hắn ."

" Thiên Bột Thần, ngươi chỉ là một thuộc hạ, nghe lệnh mà làm việc, lại dám can đảm ra lệnh cho ta, nên nhớ, trước khi đi, Quỳ Cơ lão nhân đã dặn dò ta, lệnh cho ngươi phải phối hợp với hành động của ta để làm việc, hi vọng ta có thể mau sớm mang Thiếu chủ trở về Yên Hải."

Kiều Lung nói xong không thèm quan tâm đến lý lẽ của Thiên Bột Thần, trong bóng tối, Thiên Bột Thần cứng lại, rất nhanh kịp phản ứng với lời nói của Kiều Lung: "Ngươi trở lại."

Đáng tiếc trong đêm tối một chút tia sáng cũng không có, Kiều Lung đã sớm mất đi bóng dáng, không khó nhìn ra thân thủ của nàng hết sức lợi hại, người bình thường căn bản không phải đối thủ của nàng, xem ra hắn vẫn phải canh giữ ở bên người Tiểu Vương phi, Tiểu Vương phi mặc dù thân thủ không tệ, bất quá sợ không phải đối thủ Kiều Lung, mà hắn tuyệt đối không thể nói ra, thân phận của Kiều Lung, nếu như tiết lộ thân phận của nàng, chỉ sợ thiếu chủ sẽ rất hận lão chủ nhân, đến lúc đó, bọn họ thật sự vĩnh viễn giải trừ không được khúc mắc rồi, trước mắt hay là nhanh chóng phái người đưa tin trở về Yên Hải, bẩm báo tình huống nơi này cho lão chủ tử.

Thiên Bột Thần nghĩ thông suốt, liền thi triển thân hình trở về Tề vương phủ, hiện tại hắn là không thể tùy tiện rời đi Tiểu Vương phi .

. . . . . ." .

Liên viện - Tề vương phủ, trong phòng ngủ, lúc này tiểu nha hoàn đã lui xuống, Tề vương Nam Cung Diệp một thân lãnh chìm thị huyết, nhẹ nắm thân thể nhỏ bé của Phượng Lan Dạ, lẳng lặng ngồi ở một bên trên giường êm, Phượng Lan Dạ không nhịn được mở miệng: "Ta không sao ."

"Bọn họ thật là quá mức, không chỉ một lần, mà tới ba lần đối với ngươi hạ độc thủ, xem ra Bổn vương là quá dễ dàng tha thứ cho họ rồi."

Nam Cung Diệp vừa mở miệng, Phượng Lan Dạ liền biết hắn nghĩ đến việc này là do Tấn vương cùng Sở Vương, lúc trước nàng cũng cho là do Sở Vương cùng Tấn vương động tay chân, nhưng mà sau khi nghĩ lại, ban ngày mới vừa thoá mạ qua bọn họ, vừa tiết lộ thêm tin tức của Trưởng Tôn nhất tộc cho bọn hắn, bọn họ hiện tại hẳn là đang lo tra sự kiện kia mà không phải đến đối phó nàng a, hơn nữa lần này cùng với trước kia khác nhau, trước đây cho tới bây giờ nàng cũng chưa có thấy qua đồ vật thần quái thế này, chỉ nhìn thấy vầng sáng xanh mà không nhìn thấy người.

"Chỉ sợ không phải bọn họ."

"Nàng cảm giác là người khác?"Nam Cung Diệp híp mắt, cúi đầu nhìn nàng, sau đó nhớ tới một chuyện : "Bắt đầu từ ngày mai ngươi chuyển đến tuyển viện ở đi."

" không cần, nơi này rất tốt, người kia không phải không đắc thủ sao?"

" không được, trong tuyển viện có bố trí cơ quan, người bình thường vào không được, cho nên sáng sớm ngày mai liền đem đồ mang đến Tuyển viện đi, ta không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến ngươi."

Nam Cung Diệp ôm chặc Phượng Lan Dạ, thân thể nàng cứng ngắc, tựa hồ thật sự rất kinh sợ, lúc này Phượng Lan Dạ còn muốn cự tuyệt, thì ở chỗ tối có dị động, chắc là Thiên Bột Thần trở lại, Nam Cung Diệp mặt mày trầm xuống, mở miệng: "Thiên Bột Thần? Chuyện gì xảy ra?"

Thiên Bột Thần lên tiếng, một thân màu đen cẩm y, ngũ quan không chút thay đổi, ôm quyền mở miệng: “ Thiếu chủ "

"Như thế nào? Đó đến tột cùng là thứ gì?"

Nam Cung Diệp sắc mặt khó coi cực kì, quanh thân không khí giết chóc, bất quá cũng không ảnh hưởng phong tư của hắn, giở tay nhấc chân vẫn cao quý cường đại như cũ, chẳng qua là làm cho người ta cảm nhận được sát khí của hắn, lạnh lùng ngó chừng Thiên Bột Thần.

Thiên Bột Thần đáy lòng thở dài một hơi, nghĩ tới việc lão chủ nhân tự chủ trương, thật rất bất đắc dĩ, nếu như lão chủ nhân muốn cho Thiếu chủ trở về Yên Hải, còn không bằng tính toán ở trên người Tiểu Vương phi, như vậy phần thắng lớn hơn một chút, hiện tại phái ra một nữ nhân như vậy, sẽ chỉ làm khoảng cách hắn và Thiếu chủ càng ngày càng xa.

Bất quá hắn cũng không thể để cho Thiếu chủ phát hiện chuyện Dạ Long Châu, may là Thiếu chủ không biết vật này, nếu không? Thiên Bột Thần cung kính mở miệng.

" Thiếu chủ, thuộc hạ truy đuổi theo vầng sánh xanh kia, bất quá kia tia sáng đi quá nhanh, cho nên thuộc hạ đã thất thủ, xin Thiếu chủ trách phạt."

Thiên Bột Thần nói xong một tiếng quỳ xuống, Phượng Lan Dạ nhìn hắn quỳ xuống, cũng có mấy phần thương hại, vội mở miệng: "Ngươi đứng lên đi, cũng không phải là lỗi của ngươi."

Thiên Bột Thần căn bản bất động, cúi đầu nhìn mặt đất, hắn chỉ có thể nói là mình sai, mà Kiều Lung kia không thể giữ lại, nhưng hắn không ra lệnh cho Kiều Lung được, lại không có biện pháp bẩm báo lai lịch của nàng cho Thiếu chủ biệt, nếu làm như vậy chính là phản bội lão chủ tử, hắn được lão chủ tử nhặt về, không thể làm người vong ân phụ nghĩa, nhưng đồng dạng hắn đã đi theo Thiếu chủ mấy năm, hắn vẫn nghe theo lệnh của thiếu chủ, nhìn hắn vẫn lãnh khốc như Băng, đến bây giờ có chút ôn nhuận, mặc dù ôn nhuận nhu hòa chỉ nhằm vào Tiểu Vương phi, nhưng trong cả vương phủ đều có không khí sung sướng, tin tưởng trong vương phủ tất cả mọi người đều biết, Vương gia vui vẻ là do Tiểu Vương phi mang lại, nhưng mà lão chủ tử không biết tình huống này, đã phái tới một mỹ nhân như vậy, cho là xứng đôi với Thiếu chủ, nhưng không biết Thiếu chủ không cần những thứ kia, chính là bởi vì Tiểu Vương phi quái gở lãnh ngạo, còn có thân phận kham khổ không chỗ nương tựa, mới kích phát đáy lòng Thiếu chủ ý muốn bảo hộ, hắn nghĩ bảo vệ Tiểu Vương phi không để cho bất cứ người nào thương tổn nàng, cho nên, nếu hắn biết chuyện lão chủ tử làm, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngài ấy.

“Ngươi đứng lên đi."

Nam Cung Diệp lên tiếng, Thiên Bột Thần chậm rãi đứng dậy, chỉ có thể ở đáy lòng tự nhủ, hắn tuyệt đối phải bảo vệ tiểu Vương Phi, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất đưa tin về Yên Hải, đem quan hệ lợi hại trong đó nói một lần, hi vọng lão chủ nhân có thể rút về mệnh lệnh đã ban ra.

Đêm đã rất khuya, Phượng Lan Dạ ngáp dài, nàng mệt mỏi thật sự, người nọ đã đi, nói vậy sẽ không quay lại nữa.

" Diệp, ngươi trở về đi, ta mệt mỏi, muốn ngủ ."

Ai biết nàng lời nói vừa dứt, thân thể đã bay lên, thật tình nhìn lại, hẳn là Nam Cung Diệp đang ôm nàng, thân hình cao lớn không tốn chút sức chút nào, trực tiếp đi ra ngoài, Phượng Lan Dạ không nhịn được kêu lên: “Làm gì? Ta muốn đi ngủ, ta muốn đi ngủ."

" tối nay ở Tuyển viện, sáng sớm sẽ thu thập đồ đem qua."

Phượng Lan Dạ trợn tròn mắt, một hồi lâu cũng không kịp phản ứng, có cần khoa trương như vậy hay không a, nàng không có chuyện gì a, chờ đến khi kịp phản ứng đã đi ra khỏi Liên viện rồi, vội vàng kêu lên: "Nam Cung Diệp, thả ta trở về, không có chuyện gì, không có chuyện gì, ta không có việc gì , ta đi qua bên ngươi, ngươi ngủ ở đâu a."

" Nàng ngủ trên giường, ta ngủ trên sàn."

"Không được, ta phản đối" Phượng Lan Dạ lên tiếng nói, cùng hắn ngủ một cái phòng, nàng ngủ không yên, ông trời a, có cần thiết thật tình như vậy sao? Nàng không có việc gì, thật có chút khóc không ra nước mắt.

"Phản đối không có hiệu quả" Hết lần này tới lần khác Nam Cung Diệp cũng không có nói đùa, hơn nữa cực độ thật tình, hai người một đường vừa nói vừa chạy thẳng tới Tuyển viện , ở bên trong Liên viện một đám tiểu nha đầu không biết tình huống như thế nào, ai cũng không dám lộn xộn, đợi đến Tiểu Vương phi đi rồi, mới thì thầm nói nhỏ, sau đó tự mình tản đi, có chuyện gì đợi ngày mai buổi sáng rồi nói sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK