Lễ nghi quan hô lên: "Giờ lành đã đến, nghi thức bắt đầu."
Tề vương cùng Tề vương phi đứng hai bên, chuẩn bị bái thiên địa. Bỗng nhiên một âm thanh vang lên: "Chờ một chút."
Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy một đạo thân ảnh cao ráo đi tới, trên người mặc một bộ cẩm y màu lam nhạt, ngũ quan tuấn lãng, nhưng hai đầu lông mày lại nhuộm nhàn nhạt nhẹ buồn, trong đồng tử lại chứa một loại đau khổ như lửa thiêu đốt, cùng với bộ dạng thất hồn lạc phách, khiến người ta nhìn thấy mà không đành lòng.
Người này vừa đi vào , bên trong phòng khách, rất nhiều ánh mắt đắc ý chờ mong xem kịch vui, nhất là Sở Vương Nam Cung Liệt hắn đang ngồi bên trong khách nhân, thấy có người tới gây náo loạn, trong lòng thầm kêu một tiếng thật tuyệt, thấy Thất hoàng đệ cưới mỹ thiếu nữ xinh đẹp xuất sắc như thế, trong lòng cảm thấy vô cùng ghen tỵ, nghỉ không ra tại sao hắn lại may mắn đến thế, lúc trước cưới cái nha đầu Phượng Lan Dạ kia, hiện tại người trước vừa đi thì lại đến một Tô Thanh Nhã, người nào cũng làm cho bao kẻ khác phải hâm mộ.
Nghĩ đến những chuyện đó, hắn thấy ghen tỵ với Nam Cung Diệp tựa như có móng vuốt của mèo đang cào bên trong lòng, giờ phút này thấy có người tới phá rối, tâm tình thật sảng khoái, hận không thể đứng ra trợ giúp người kia một tay.
Bên trong phòng khách, mọi người xôn xao bàn luận: "Đây không phải là thần y Bách Lí Hạo sao? Hắn tới làm gì? Một Âu Dương thái tử vừa đi lại tới một thần y, muốn làm gì đây? Tề vương cùng Tề vương phi đang đám cưới, hắn không phải là muốn cướp cô dâu đấy chứ?"
Sắc mặt Tề vương Nam Cung Diệp lại càng tối sầm lại, tay nắm chặt, thật muốn xuất thủ hảo hảo giáo huấn nam nhân đáng chết này một phen, hiện giờ còn dám xuất hiện.
Một bên, Phượng Lan Dạ đưa tay cản hắn, chờ xem một chút Bách Lí Hạo này muốn làm gì?
Hôm nay là ngày đám cưới của bọn họ, ngàn vạn lần không thể lỗ mãng, chỉ sợ trong số quan khách này có không ít người chờ xem kịch vui, bọn họ cũng không thể để những người này đắc ý được.
Mọi ánh mắt cùng dồn về phía Bách Lí Hạo thấy hắn chậm rãi đi tới, nhìn Phượng Lan Dạ, trong mắt hiện lên chút kinh diễm, và sự đau lòng chợt lóe lên rồi biến mất, bất quá cuối cùng hắn khôi phục bình tĩnh như cũ, dạo bước đi tới phía trước người Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Diệp, ôm quyền trầm giọng.
"Tại hạ chịu sự ủy thác của một người đặc biệt đem tặng lễ vật tới cho Tề vương."
Phượng Lan Dạ nhíu nhẹ lông mày: "Đó là người phương nào?"
"Là lễ vật của Dật thái tử."
Tiếng nói của Bách Lí Hạo vừa dứt, thì hắn xoay người ra trước cửa ngoài vỗ nhẹ tay, chỉ thấy váy hồng áo lục thổi qua, ngoài cửa đi vào bốn cô gái, mặt phấn hàm kiều, uốn lượn hữu lễ đi tới , đồng loạt quỳ xuống, mềm mại mở miệng.
"Tham kiếm Vương gia, Vương Phi."
Bốn gã nữ tử vừa xuất hiện, bên trong phòng khách liền ồn ào, trong đó xen lẫn thanh âm hưng phấn, càng nói càng lớn tiếng.
"Dật thái tử lại đưa nữ nhân cho Tề vương."
"Không biết Tề vương phi sẽ làm thế nào, đuổi đi hay là đánh cho tàn phế?"
"Xem ra Dật thái tử ghi thù rồi, đây không phải là khiến tân vương phi nhục nhã sao?"
Cả sảnh đường nghị luận rối rít, Phượng Lan Dạ sắc mặt âm trầm, gương mặt xinh đẹp như phù dung bỗng lạnh lẻo như băng, khóe môi khẽ cười lạnh, xem ra nàng dạy dỗ Âu Dương Dật vẫn chưa đủ a, con ngươi sâu thẳm dày đặc sương mù, hắn cho là trốn về Lâm Phong quốc thì sẽ không còn vấn đề gì sao?
Nàng đang suy nghĩ, thì ở một bên Nam Cung Diệp đã tiến tới trước, mặt mũi âm lãnh, xoay mình mở miệng: "Người đâu, đem những này người đánh đuổi đi, một người cũng không lưu."
Thị vệ Tề vương phủ từ bên ngoài lập tức tràn vào, lao thẳng tới phía Bách Lí Hạo cùng bốn nữ nhân kia. Bên trong phòng khách rất nhiều người suýt xoa không dứt, họ đều đứng dậy để nhìn kỹ những chuyện trước mắt. Bách Lí Hạo cũng không hoảng hốt, hắn giơ một tay lên, để tất cả mọi người đều an tĩnh lại, rồi mới chậm rãi mở miệng: "Đây chính là đạo đãi khách của Tề vương sao?"
Bách Lí Hạo vung tay lên, bốn gã nữ tử phía sau, thật giống như ảo thuật đồng loạt mở ra bốn cái hộp gấm đang đóng chặt.Chỉ thấy trong mỗi cái hộp gấm đều để bảo bối thượng đẳng, sinh động rực rỡ, giá trị liên thành.
Có minh châu lớn nhỏ các loại, trân châu đen của Nam Dương, còn có san hô đỏ, thượng đẳng Phỉ Thúy cùng một cây tuyết sâm trên trăm năm.
Lúc này, mọi người bên trong phòng khách đều yên tĩnh lại, chỉ thấy Bách Lí hạo chậm rãi mở miệng: "Đây là tâm ý của tại hạ cùng Dật thái tử, hi vọng Tề vương cùng Tề vương phi vui lòng nhận cho."
Nếu Thanh Nhã đã cùng bọn hắn vô duyên, bọn hắn cũng hi vọng nàng hạnh phúc, mà Tề vương bất luận thân phận hay là con người cũng đều là sự lựa chọn tốt nhất.
Trải qua đấu võ, trải qua thời gian chung sống, bọn họ cũng đã tận mắt chứng kiến tình cảm sâu đậm của hai người, cho nên cũng đành lựa chọn buông tay, là nam nhân cầm được thì cũng buông được.
Mặc dù rất hi vọng, rất nỗ lực,nhưng cũng chết tâm rồi, nhất là Dật thái tử, lúc trước hắn cũng như người khác lầm tưởng Dật thái tử là cái loại người hèn hạ vô sỉ tiểu nhân, nhưng sau gần gũi nhiều nên hiểu người nam nhân này chẳng qua tích cách thẳng thắng, đã yêu thích thì liền muốn giữ lấy, điều này vốn không gì đáng trách, có lẽ là sẽ hèn hạ, nhưng từ người phương diện khách quan mà nói, hắn cũng là người làm việc quan minh lỗi lạc, có thể ở trước mặt người trong thiên hạ dũng cảm thừa nhận mình hạ Thiên Ti cổ. Người như thế có được mấy người. Âu Dương Dật cũng không có giống như người khác, trước mặt thì ra vẻ tốt bụng, sau lưng lại cầm kiếm đâm người. Chẳng qua bọn hắn muốn so đo một chút đến tột cùng thì người nào nặng tình hơn, nhưng bây giờ đã tận mắt nhìn ra Tề vương Nam Cung Diệp so với bất cứ người nào trong bọn hắn cũng yêu Thanh Nhã hơn, nên bọn họ tự nhiên sẽ buông tay.
Trong đại sảnh, những kẻ muốn xem kịch vui lúc này mang một vẻ mặt thất vọng, còn tưởng rằng có cái tiết mục gì náo nhiệt, đoạt tân nương hay cái gì đó. Thì ra Bách Lí Hạo chỉ đến tặng lễ, thật là làm cho người ta thất vọng.
Mặc kệ có thật nhiều người nghĩ như vậy, Phượng Lan Dạ đã trưng lên khuôn mặt tươi cười, vung tay lên, liền có người Tề vương phủ tiến lên trước nhận lễ.
Oan gia nên giải không nên kết, Âu Dương Dật cùng Bách Lí Hạo so với những người đang ngầm động chân động tay kia thì khá hơn nhiều rồi. Đối với bọn họ kẻ cần đối phó hiện tại chính là những người đang có ý đồ xấu kia, mà không phải Âu Dương Dật cùng Bách Lí Hạo, bọn họ cùng nàng không có trực tiếp xung đột lợi ích.
"Cám ơn tâm ý của hai vị."
"Chúc hai vị hạnh phúc."
Bách Lí Hạo tặng lễ xong, liền vung tay lên dẫn bốn tỳ nữ phía sau rời đi, trên đại sảnh khôi phục an tĩnh, Lễ nghi quan bắt đầu hô lên.
" Nghi thức đám cưới bắt đầu."
Còn tưởng rằng sẽ có cái trò gì khôi hài, hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, rất nhiều người đều thất vọng vì sự việc không như họ muốn, bất quá đám cưới rốt cục cũng được tiến hành như thường.
"Tân nương cùng tân lang bắt đầu bái thiên địa."
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
Cao đường của Tề vương là hoàng thượng, vị trí kia không có ai ngồi, nên hai người hướng về hoàng cung quỳ bái, cuối cùng là phu thê giao bái.
Phu thê giao bái vừa xong, Tề vương Nam Cung Diệp không đợi Lễ nghi quan mở miệng nói chuyện, liền đưa tay ôm Phượng Lan Dạ chạy thẳng về động phòng.
Trong đại sảnh rất nhiều người nghẹn họng nhình trân trối, Tề vương có phải quá nóng vội hay không, Lễ nghi quan còn chưa hô đưa vào động phòng đã vội vàng ôm đi, lập tức có người lên tiếng trêu chọc.
"Xem ra Tề vương không muốn đợi động phòng thêm một khắc nào nữa rồi."
Lập tức có người phụ họa: "Cũng phải, cũng phải, Tề vương phủ không có lấy một nữ nhân, Tề vương nhịn đến hỏng mất."
Bỗng chốc cả sảnh đường cười to, các nam nhân bắt đầu tuỳ ý nói chuyện, còn các vị phu nhân thì đỏ mặt.
Thụy Vương Nam Cung Duệ đứng dậy phân phó quản gia Tề vương phủ, sắp xếp chiêu đãi các tân khách, công việc bận rộn, sắc trời đã không còn sớm, phải chuẩn bị mở yến tiệc.
Tuyển viện.
Trang trí bên ngoài đều đổi mới lại, hành lang treo đầy lụa đỏ bay bay trong gió, nhìn khắp nơi, đâu đâu cũng thấy đỏ tươi, người qua người lại náo nhiệt còn mang theo các rương lớn.
Hôm nay Vương gia làm đám cưới, hai nha đầu Diệp Linh cùng Diệp Khanh bị điều đến Tuyển viện hỗ trợ, lúc này hai nàng đang chỉ huy người ta đem đồ đạc của tân vương phi mang tới sắp xếp trong phòng, hết chỗ này tới chỗ kia, vừa sắp xếp xong xuôi, liền nghe được phía ngoài có người kêu lên.
"Vương gia trở lại."
Tất cả mọi người chạy vội ra ngoài, quỳ trên mặt đất, trên thảm đỏ rải đầy hoa thơm, Nam Cung Diệp một thân cao lớn, cả người mặc đồ đỏ bước qua, trong ngực ôm một tân nương thân mình kiều mỵ như tiên, chính là chủ tử tương lai của các nàng, Nhị tiểu thư Tô phủ.
Hạ nhân Tề vương phủ, cùng hô: "Chúc mừng Vương gia, chúc Vương gia Vương Phi sớm sinh quý tử, bách niên giai lão."
Nam Cung Diệp không thèm quan tâm đến những người quỳ trên đất, ôm Phượng Lan Dạ đi thẳng vào tân phòng của bọn họ.
Chỉ thấy bên trong tân phòng, một mảnh đỏ thẳm chói mắt, màu đỏ như lửa tầng tầng lớp lớp lan tràn ra, mang theo sắc thái vui mừng nhuộm đẫm đến khắp nơi, trên giường để chăn bách tử, còn có gối thêu uyên ương nghịch nước, trên giường lớn còn dùng các loại hoa tươi xếp thành một chữ, dĩ nhiên là chữ ái.
Nam Cung Diệp tức thời cúi người xuống tới, dán vào lỗ tai của nàng nhẹ nói: "Thích không? Việc này là ta đích thân sai bảo làm thành như vậy."
Phượng Lan Dạ gật đầu, hắn bỏ ra thật không ít tâm tư. Lần này không cần hắn chủ động, nàng trực tiếp ngẩng đầu lên hôn hắn, bất quá cũng đúng lúc hắn đang cúi người xuống, sau đó thật nhanh buông ra, khóe môi tươi cười
"Phần thưởng cho ngươi."
"Nàng a."
Nam Cung Diệp nhìn Lan nhi tươi cười như vậy, trong lòng rất vui vẻ, ôm nàng đặt ở trên giường, nhẹ giọng hỏi thăm: "Đã đói bụng không? Nếu không ăn chút điểm tâm đi."
Trên bàn bày biện đầy đủ món ăn là chuẩn bị bọn hắn hành lễ hợp cẩn. Nam Cung Diệp sợ Phượng Lan Dạ đói bụng, nên hỏi nàng. Phượng Lan Dạ lắc đầu, có lẽ lúc bình thường sẽ đói rồi, nhưng hôm nay kỳ quái là một chút nàng cũng không thấy đói bụng, trong lòng chỉ tràn đầy hạnh phúc, hoàn toàn không thấy đói bụng.
"Ngươi đi chiêu đãi khách nhân đi, ta ở chỗ này chờ ngươi."
"Tốt."
Nam Cung Diệp đứng lên, gọi Đinh Đương cùng Vạn Tinh vào: "Chăm sóc tốt cho chủ tử các ngươi."
"Dạ, thưa Vương gia."
Hai nha đầu cúi người, Nam Cung Diệp đi ra ngoài chào hỏi khách khứa, mặc dù có Ngũ hoàng huynh trợ giúp hắn chiêu đãi khách, nhưng hắn là chủ nhân, vẫn phải khách sáo xã giao.
Trong phòng, chỉ có Đinh Đương cùng Vạn Tinh, hai tiểu nha đầu liền chúc mừng Phượng Lan Dạ.
"Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu thư, chúng nô tỳ cuối cùng cũng có cơ hội chúc mừng tiểu thư."
"Đứng lên đi."
Phượng Lan Dạ đỡ nàng đứng dậy, rồi quay đầu đánh giá gian phòng. Đinh Đương vẫn không quên hỏi thăm chủ tử: "Tiểu thư đói không? Nô tỳ chọn chút đồ ăn người thích cho người."
"Không cần, ta không đói bụng, chờ Vương gia trở lại rồi ăn sau."
"Dạ, " hai người đứng sang một bên, gian phòng an tĩnh trở lại. Hôm nay Tề vương cùng tiểu thư làm đám cưới thật là vô cùng náo nhiệt hơn nữa còn rất ý nghĩa. Chỉ sợ chuyện này sẽ nhanh chóng lan truyền ra An Giáng thành, cũng như là Tề vương đã tuyên bố rồi, cuộc đời này chỉ nạp một phi, không còn có người nào khác vào Tề vương phủ, chủ tử coi như là khổ tận cam lai rồi.
Lúc này, cả căn phòng yên tĩnh không tiếng động.
Bữa tiệc ở Tề vương phủ, nơi đâu cũng thấy người, cực kỳ náo nhiệt, Tề vương Nam Cung Diệp cùng Thụy Vương Nam Cung Duệ đi mời rượu, phần lớn rượu đều là Nam Cung Duệ uống đỡ thay hắn, hôm nay hắn là tân lang, không thể uống rượu say. Đời người có hai chuyện lớn, là đề danh bảng vàng và đêm động phòng hoa chúc. Ngày vui cảnh đẹp như thế không thể phụ tân nương xinh đẹp được.
Nhờ vậy Nam Cung Diệp cũng uống không nhiều rượu. Đến phần mời mời rượu xong, thì sắc trời đã tối, Thụy Vương Nam Cung Duệ liền để cho hạ nhân đưa Tề vương trở về phòng, phần còn lại tự mình hắn trông nom.
Nam Cung Diệp quay về Tuyển viện.
Vừa về tới gian phòng, liền thấy tiểu nha đầu kia đã nằm ngủ trên giường nên không khỏi đau lòng, biết bận rộn cả một ngày rồi, vì vậy hắn khẽ gọi nàng: "Lan Nhi, Lan Nhi."
Phượng Lan Dạ vốn ở trong phòng chờ hắn, ai biết chờ chờ một hồi lại ngủ thiếp đi, lúc này vừa nghe tiếng kêu của Nam Cung Diệp, nên mở to hai mắt, lười biếng vươn cánh tay ôm cổ hắn.
"Ngươi đã trở lại."
"Ừ, nàng mệt mỏi sao."
Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ ngồi vào bàn, chuẩn bị làm lễ hợp cẩn, bên trong gian phòng có Đinh Đương cùng Vạn Tinh, ngoài cửa thì vừa đi tới hai bà mối, chuẩn bị hầu hạ Vương gia Vương Phi tiến hành lễ hợp cẩn, cùng tất cả nghi thức, nhưng Nam Cung Diệp thấy Phượng Lan Dạ hơi mệt, liền vung tay: "Đều lui xuống đi."
Hai bà mối cùng Đinh Đương và Vạn Tinh, cung kính quỳ xuống, đồng loạt hô.
"Chúc vương gia cùng Vương Phi sớm sinh quý tử, bách niên giai lão."
Quỳ xong liền lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ. Phượng Lan Dạ đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, khóe môi cười cười nhìn Nam Cung Diệp, trong đầu nhớ lại chuyện mẫu thân dặn dò tối hôm qua, còn có chuyện động phòng, nên sắc mặt không khỏi càng đỏ hơn, giống như một đóa hoa nhỏ rực rỡ đợi hái. Nam Cung Diệp thấy vậy ánh mắt càng thâm thúy, cúi người xuống liền hôn Phượng Lan Dạ một cái, sau đó bưng ly rượu hợp cẩn trên bàn đưa tới trong tay của nàng.
"Lan Nhi, chúng ta những lễ khác có thể bỏ qua, cái này thì không thể bỏ qua. Uống rượu này xong, từ nay về sau hai người chúng ta chính là một, vĩnh viễn tương thân tương ái, ngọt ngào mỹ mỹ."
"Ừ."
Phượng Lan Dạ đồng ý, hai người uống rượu hợp cẩn xong, Nam Cung Diệp liền đút cho Phượng Lan Dạ ăn mấy khối điểm tâm.
Ánh đèn mê ly, hai người nhìn nhau, không khí liền trở nên mập mờ, hô hấp cũng trở nên dồn dập, trong mắt dấy lên ngọn lửa, tựa hồ có cái gì thiêu đốt, không khí trong phòng cũng nóng lên theo. khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Lan Dạ càng ngày càng hồng, đầu cứ cúi xuống. Bàn tay to của Nam Cung Diệp nhẹ nhàng chạm tới khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cảm giác trơn mềm từ đầu ngón tay truyền đến cơ hồ muốn đốt nóng lòng hắn, hô hấp càng ngày càng nặng. Nam Cung Diệp đưa tay lên ôm lấy Lan nhi hướng giường đi tới.
Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, qua bao nhiêu ngày đêm đau khổ, qua bao nhiêu đau đớn cả ngày lẫn đêm, hiện tại nàng đã trở lại bên cạnh hắn, từ nay về sau, nàng chính là thê tử của hắn, nữ nhân của hắn.
Tim Nam Cung Diệp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thân mình nóng ran, ý niệm cuồng loạn khiến cho phía dưới cũng có phản ứng.
Trên chiếc giường đỏ rực, rãi đầy những cánh hoa, nên làm cho không khí lượn lờ một mùi thơm, Nam Cung Diệp đem Phượng Lan Dạ nhẹ nhàng đặt trên những cánh hoa. Thiên kiều bá mị, so với những cánh hoa, Lan nhi còn thơm hơn, mềm mại hơn, xinh đẹp quyến rũ động lòng người.
Tay hắn không tự chủ được mà sờ lên mặt của nàng, lông mày của nàng, cái mũi của nàng, môi của nàng, mỗi một nơi đều mang theo hơi ấm, nụ cười nhẹ nhàng tràn đầy trên khóe môi của nàng, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng phát ra ánh sáng chói mắt mê hoặc.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, bỗng nhiên từ phía ngoài bệ cửa sổ vang lên một tiếng động, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đều nghe thấy, hai mắt nhìn nhau. Nam Cung Diệp đưa tay lên vơ bừa ở trên giường tìm thấy một ít đậu phọng, tượng trưng cho sớm sinh quý tử, liền ném đi ra ngoài. Lúc này chỉ nghe phía ngoài có người kêu lên ai nha một tiếng.
Sau đó liền có âm thanh vang lên: "Bị phát hiện, bị phát hiện rồi."
Ánh mắt Nam Cung Diệp trầm xuống, trên ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc nổi lên bực bội, hắn vội vàng đưa tay kéo Phượng Lan Dạ ngồi dậy, giúp nàng sửa sang lại y phục trên người.
Lúc này gương mặt Phượng Lan Dạ ngại ngùng đến đỏ rực, phải hít sâu vào mới thấy khá hơn một chút.
Cửa phòng kêu một tiếng thì bị đẩy ra từ bên ngoài, Nguyệt Cẩn cùng Ngọc Lưu Thần hai người đi đến, bất an mở miệng: "Vương gia, bọn họ muốn nháo động phòng."
Sau lời của bọn hắn, mấy đạo thân ảnh liền đi đến.
Tứ hoàng tử Sở Vương, Ngũ hoàng tử Thụy Vương, Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử, còn có Tây Môn Vân tướng quân cùng một vài công tử quan to trong triều, chen chen chúc chúc bên ngoài, mỗi người ai nấy cũng mở to hai mắt nhìn hai người trong phòng, Nam Cung Diệp lông mày dựng lên, quanh thân tràn ngập lãnh ý.
Ngũ hoàng tử Thụy Vương sợ Thất hoàng đệ phát tác, hôm nay dù sao cũng là ngày vui, hơn nữa náo động phòng là phong tục từ trước, mặc dù đây chỉ là tục lệ nhỏ của dân chúng, nhưng nếu các huynh đệ đã đến nháo một chút thì cũng không nên lộ ra gương mặt như thế, vậy thì quá keo kiệt hà khắc rồi. Nghĩ thế Ngũ hoàng tử Nam Cung Duệ giành mở miệng trước một bước.
"Thất hoàng đệ, ngày hôm nay là ngày đại hỉ, các huynh đệ đều muốn qua gây náo nhiệt một chút, coi như có thêm điềm tốt mà."
Thấy vậy Phượng Lan Dạ vươn tay lên nắm chặt tay Nam Cung Diệp, ngày đại hỉ, vẫn không nên tức giận, hơn nữa náo động phòng cũng không có cái gì quá đáng.
"Tốt, nếu tới cả rồi thì cũng ngồi xuống đi."
Nam Cung Diệp bình tĩnh đứng lên, ra lệnh một tiếng, Nguyệt Cẩn lập tức mang tới rất nhiều ghế , mấy Vương gia Hoàng tử đều ngồi xuống, những người khác đứng quanh cửa, tất cả đều chờ xem náo nhiệt.
Phượng Lan Dạ vẫn không nhúc nhích chỉ quét mắt nhìn một vòng đối diện, Tứ hoàng tử Sở Vương cùng Bát hoàng tử nghiêm mặt đối với mình, rõ ràng là có địch ý, nhưng không biết vì sao bọn họ đối với mình có địch ý, về phần những người khác thì phần lớn là xem kịch vui, có lẽ bị Tứ hoàng tử cùng Bát hoàng tử cho lôi kéo tới, không biết bọn họ muốn làm gì?
Phượng Lan Dạ còn đang suy nghĩ, thì Bát hoàng tử đã đứng lên cười hì hì mở miệng.
"Ngày hôm nay đại hôn, các huynh đệ tới đây là muốn xin uống chén rượu của Hoàng tẩu, có lẽ rượu Hoàng tẩu châm có hương vị khác đây."
Bát hoàng tử vừa nói xong, mọi người ở trong phòng lập tức cười to, thế này cũng có thể coi như là chú em đùa giỡn chị dâu rồi. Nhưng dù sao hôm nay là đại hôn, náo động phòng như thế cũng không có gì đáng ngại. Khóe môi Phượng Lan Dạ nhếch lên, nếu muốn nàng mời rượu, thì sẽ mời đến khi các ngươi uống không nổi nữa mới thôi, nghĩ thế liền mềm mại đứng dậy, nhẹ nhàng cười. Rất nhiều người thấy vậy liền si ngốc, thật là quá xinh đẹp rồi.
Tề vương thật có phúc khí, Tô gia Nhị tiểu thư này chẳng những tự nhiên hào phóng, không tự ti không kiêu ngạo, hơn nữa bản thân toát ra một vẻ uy nghi hào phóng, làm cho người ta nhìn một cái mà không dám có nửa phần coi thường, Giống như tiên nữ vậy.
Phượng Lan Dạ đứng lên, mặt mũi sáng trong cùng nụ cười nhẹ nhàng. "Nếu Bát hoàng tử muốn uống rượu Hoàng tẩu sẽ mời, ngày hôm nay đại hôn, ta cũng chưa có rót rượu mời mọi người." Nói xong nàng đi tới trước bàn, tự mình rót rượu, bưng tới đưa cho Bát hoàng tử.
Ánh mắt Bát hoàng tử Nam Cung Sâm chợt lóe lên tia sắc lạnh, nhìn nữ nhân trước mặt, trong lòng không khỏi nhớ tới Phượng Lan Dạ, mới có một thời gian ngắn, mà Thất hoàng huynh đã có niềm vui mới rồi. Vì tiếc hận thay cho Phượng Lan Dạ, nên buổi tối hôm nay hắn mới tới đây nháo động phòng, chủ yếu là muốn gây khó dễ cho vị tân hoàng tẩu này.
Không nghĩ tới Hoàng tẩu này cũng rất đỉnh đạt hào phóng, ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không cảm thấy khó chịu, cũng không thấy được có cái gì không ổn, mà còn trái ngược lại, bộ dạng của nàng như đang làm chuyện rất đứng đắn, làm cho hắn thấy mình như kẻ tiểu nhân.
Bát hoàng tử duỗi tay ra định đón chén rượu, thì khóe môi Phượng Lan Dạ nhếch lên cười lạnh, khẽ vận một chút lực, chén rượu nho nhỏ bỗng như nặng cả trăm cân, lúc này Bát hoàng tử Nam Cung Sâm vừa chạm đến thì thấy bất ngờ, không nghĩ tới hoàng tẩu này cũng là người võ công bất phàm, vì thế hắn trở tay không kịp, khiến chén rượu kia rơi xuống đất, nhất thời rượu đổ chén vỡ.
Mọi người lập tức nhìn về Bát hoàng tử, hôm nay là đại hỉ trong đời của người ta, chị dâu ngươi rót rượu cho ngươi, ngươi cũng không thể đỡ nổi.
Lúc này Đinh Đương cùng Vạn Tinh lập tức đi tới, quỳ xuống nói: "Đổ vỡ là nở hoa, vạn sự cát tường."
Hai người động tác nhanh nhẹn dọn dẹp chén vỡ đi ra ngoài, Tứ hoàng tử Nam Cung Liệt lập tức bất mãn trợn mắt nhìn Bát hoàng tử một cái: "Bát hoàng đệ, ngươi làm cái gì, hoàng tẩu mời rượu lại không đỡ được."
Người khác liền lên tiếng cười: "Có lẽ là Tề vương phi quá đẹp, Bát hoàng tử nhìn thất thần."
Bát hoàng tử trầm xuống, lui trở về, không nói một lời nào chỉ nhìn chăm chú vào này tân Thất hoàng tẩu, nàng ta không phải là nhân vật đơn giản. Người khác không biết, nhưng hắn biết, chén rượu vừa rồi là nàng động tay động chân, nàng hẳn biết võ công, xem ra chính mình đã đánh giá thấp nàng.
Bát hoàng tử vừa lui xuống, thì Phượng Lan Dạ xoay người đi về phía bàn, nhàn nhạt mở miệng: "Không biết mọi người có nghe thấy được trong phòng có mùi thơm hay không ? Đừng nói ta không có nhắc nhở các vị, hương này gọi Vạn Tủy Hương, nếu người hít phải, vô cùng ngứa ngáy, ba ngày sau mới khỏi."
Tiếng nói vừa dứt, lập tức cả đám người đều cảm thấy cả người khó chịu, muốn ra ngoài, sau đó là tất cả mọi người vội vàng chạy ra bên ngoài, trong nháy mắt tân phòng không còn một người.
Khuôn mặt Nam Cung Diệp âm trầm, khó coi đến cực điểm. Chuyện tối hôm nay, không cần nghĩ cũng biết là do Tứ hoàng tử lôi kéo mọi người tới, hiện tại bị trúng phấn ngứa, đáng đời.
Nhưng mà sao hắn lại không cảm thấy ngứa vậy? Nam Cung Diệp cảm thấy kỳ quái, đi qua ôm Phượng Lan Dạ: "Lan Nhi, ta làm sao không ngứa?"
"Đây là giải dược."
Phượng Lan Dạ cười tít mắt cầm giải dược đút vào miệng Nam Cung Diệp, dám đến náo động phòng của nàng, muốn chết sao, hôm nay chỉ dùng phấn ngứa là vì ngày đại hôn, nếu còn có một lần nữa, cũng đừng trách nàng không khách khí.
Đêm đã khuya, Nam Cung Diệp đưa tay lên ôm lấy Phượng Lan Dạ, rồi dán vào lỗ tai của nàng, lặng lẽ mở miệng: "Lan Nhi, đừng để ý tới những người đó nữa, hôm nay là đêm động phòng của chúng ta."
Nếu không phải là đại hôn, Tuyển viện này cũng không phải nơi để người khác có thể tùy tiện đi vào. Bất quá bây giờ không cần để ý tới những người đó nữa, đây là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.
Phượng Lan Dạ vừa nghe thấy lời nói của Nam Cung Diệp, gương mặt xinh đẹp lại đỏ bừng, nhớ đến chuyện kế tiếp hai người sẽ làm, mặc dù mẫu thân có nói qua, mình ở hiện đại cũng xem phim A, linh tinh …, nhưng chân chính làm vẫn không tránh khỏi có chút khẩn trương, tay không tự chủ được nắm chặt. Nam Cung Diệp vốn là cũng rất khẩn trương, nhưng khi nhìn bộ dáng của nàng, ngược lại không thấy khẩn trương nữa, hắn vươn tay nắm lấy tay nàng đưa đến miệng, ôn nhu hôn nhẹ.
"Lan nhi có phải rất khẩn trương hay không, ta cũng có chút như vậy."
Phượng Lan Dạ ngẩng đầu lên, nam nhân này có chút là sao? Tựa hồ không giống lắm, là rất khẩn trương sao. Nhìn thấy trên mặt hắn cũng lấm tấm mồ hôi, làm nàng buông lỏng tâm trạng xuống, tựa vào trong ngực của hắn.
Nam Cung Diệp ôm nàng đi về phía giường lớn, trên mặt giường lớn nhưng cánh hoa tuy có chút xộc xệch, nhưng vẫn duy trì hoàn hảo như cũ, hắn nhẹ nhàng đem Phượng Lan Dạ đặt trên những cánh hoa, nghiêng người tựa vào bên cạnh nàng, đôi mắt nhu tình ngắm nhìn nàng. Đến khi thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, mới vươn tay ra nhẹ nhàng tháo xuống trâm phượng trên đầu, bỏ những trang sức trên người nàng xuống, mái tóc xõa tung xuống gối uyên ương, kiều tích dục thuý, cổ họng hắn bỗng khô rát, nhịn không được cúi người xuống hôn nàng.
Đêm từ từ qua đi, nhiệt độ trong phòng càng ngày càng tăng lên, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ như đôi tình nhân mới nếm thử trái cấm. Vành tai và tóc mai nóng bỏng chạm vào nhau. Thân thể cùng tâm hồn hòa hợp vào nhau, thân thể theo bản năng tiến tới. Bàn tay to của Nam Cung Diệp nhẹ mở vạt áo Phượng Lan Dạ, một tầng lại một tầng y phục được cởi ra, qua trung y màu trắng, cuối cùng chỉ còn lại cái yếm đỏ tươi, cùng quần lót màu trắng, cả người ngọc hiện ra trên mặt giường lớn, da thịt trắng noãn kiều diễm nằm trên những cánh hoa tươi, cùng hương thơm tràn ngập ở trong không khí.
Gương mặt nàng xinh đẹp, ánh mắt thì mê ly, động tác ngây ngô, đủ để làm cho nam nhân nổi điên.
Nằm giữa mái tóc đen xoã trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng như một đóa hoa mềm mại, lấp lánh ánh sáng ngọc làm cho người ta không chịu nổi, nụ hôn mang một phần tôn thờ, một phần yêu thương như mưa rơi, nhẹ nhàng như nước, mang theo sự nhu hòa, như mưa rơi trên sông hồ, rồi chậm rãi cho nở rộ bao phủ khắp nơi.
Y phục cởi ra đến hết lớp cuối cùng, thời điểm da thịt kề sát nhau, giống như một mảnh thiên lôi địa hỏa oanh động, thiêu đốt thành một đại dương mênh mông.
Trong cơ thể nam nhân nóng bỏng dâng lên, toàn thân như bị thiêu đốt, tất cả tương tư, tất cả khắc cốt ghi tâm đều hóa thành nhiệt tình triền miên. Lúc đầu nhẹ nhàng rồi dần dần trở nên nóng bỏng mà triền miên, những giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời hắn, có lẽ không còn có cái gì có thể gây kích động lòng người hơn lúc này.
Khi hắn tiến sâu vào thân thể của nàng, thời điểm hai người hợp làm một, đây mới thực là thân thể cùng linh hồn hợp nhất, hai người không nhịn được đều khẽ ngâm thành tiếng.
Nàng là xử nữ nên thấy đau một chút, một giọt nước mắt trào ra nhưng là nước mắt của hạnh phúc. Từ nay, nàng chân chính trở thành nữ nhân của hắn, nắm tay hắn đi đến cuối cuộc đời, vì hắn sinh con dưỡng cái.
Thân thể như con thuyền nhỏ bồng bềnh trôi tìm được bến bờ. Các giác quan hưởng thụ từng đợt sóng cảm xúc không ngừng dâng lên. Thân thể nhỏ nhắn thừa nhận tất cả yêu thương cuồng nhiệt, từng đợt từng đợt diễn ra ở trong phòng.
Mà lúc ban đầu hắn còn chưa hiểu chuyện, rồi sau đó nhanh chóng tìm được đột phá. Cảm xúc có nàng một cách chân thật, khiến cho hắn mừng như điên, tâm tình kích động. Đêm trôi qua mê người như thế.
Trong phòng, trình diễn một màn kích tình cuồng nhiệt, thật hy vọng đêm kéo dài mãi không bao giờ đến sáng.
Nàng thừa nhận hoan ái của hắn, rồi lại khiến hắn không dừng lại được. Thân thể mềm mại như ngọc không tì vết của nàng, lúc này bởi vì những nụ hôn của hắn mà loang lổ những dấu ngân hôn hiện ra trước mặt hắn. Cuối cùng hân thể nho nhỏ của nàng dường như không thể chịu thêm âu yếm của hắn nên cuối cùng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Nam Cung Diệp ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn nàng, vươn tay lấy chăn đắp lên người nàng. Lan Nhi, ngủ đi, mệt đến muốn chết rồi sao.
Sau mấy phen ân ái, đã gần đến sáng, hai người ôm nhau ngủ.
Ngoài cửa Tuyển viện, hạ nhân đã dậy sớm, nhưng cũng không dám phát ra chút động tĩnh nào. Vương gia cùng Vương Phi chắc hẳn là còn đang nghỉ ngơi, hai người đêm qua nhất định rất ân ái. Ngàn vạn lần không nên kinh động bọn họ, chẳng may chọc giận Vương gia thì bọn họ tốt nhất là tự mình cầu phúc.
Chẳng qua là vẫn có người không biết thức thời như thế.
Nguyệt Cẩn từ bên ngoài đi tới, gương mặt tuấn dật lại mang vẻ bất đắc dĩ, hắn tới phía ngoài tân phòng Vương gia Vương Phi, cố giảm thấp âm thanh xuống gọi khẽ.
"Vương gia, Vương gia."
Con ngươi Nam Cung Diệp vừa mở ra mang theo sắc bén và lạnh lẽo tràn ngập, sắc mặt hắn khó coi, sau đó cẩn thận nhìn Lan nhi ở trong ngực, thấy nàng vẫn chưa tỉnh, nên cũng yên lòng liền nhẹ nhàng rút cánh tay, lôi lại chăn đắp lên cho nàng, hôn một cái trên trán nàng rồi mới chậm rãi xuống đất mặc y phục đi ra ngoài.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía Nguyệt Cẩn đang đứng, âm thanh băng lãnh phát ra.
"Có chuyện gì?"
Nguyệt Cẩn nhìn sắc mặt Vương gia, liền biết tâm tình của hắn cực kỳ không tốt, không khỏi khẽ run lên, trong lòng kêu oan uổng a, hắn đâu có muốn làm chuyện chọc người này. Gia đám cưới, hắn biết hai người rất ân ái, nhưng Lục hoàng tử sáng sớm liền tới đây, ở ngoài Tuyển viện muốn gặp chủ tử, nếu không chịu đi bẩm báo, hắn sẽ xông vào. Bọn họ làm thuộc hạ với những chuyện như thế thì đâu có biện pháp gì.
"An vương gia đã tới, muốn gặp Vương Phi."
"Hắn muốn làm cái gì? Trúng cái gió gì hả?"
Nam Cung Diệp kêu lên một tiếng tức giận, sắc mặt cực kỳ khó coi, trực tiếp hướng ngoài Tuyển viện đi tới. Hôm qua là đại hôn, Lan nhi mới nếm thử cá nước thân mật, cả người đều mệt mỏi rã rời rồi, làm sao có thể ra ngoài gặp hắn. Hắn thật là không tức thời mà, có chuyện gì không thể chờ hai ngày sau rồi hãy tìm Lan nhi không được sao.
Trước cửa Tuyển viện, Lục hoàng tử Nam Cung Quân đang tức giận, đi đi lại lại, nghe thấy tiếng bước chân, hắn vội ngẩng đầu lên lại thấy Thất hoàng đệ đi ra, liền xông lại túm lấy Nam Cung Diệp, nhìn quanh: "Thất đệ muội đâu? Thất đệ muội đâu?"
"Ngươi điên rồi, có chuyện gì thì nói với ta, Lan Nhi còn chưa tỉnh dậy."
Lúc này trời đã bắt đầu sáng, cách cửa Tuyển viện cũng không ít người nhìn vào, Nam Cung Diệp vốn đang phát hỏa, lại thấy những người đó thì giống như sư tử cuồng nộ, trừng mắt về phía họ thét lớn: "Nhìn cái gì, nếu còn nhìn nữa, kéo toàn bộ ra ngoài đánh chết. "
Những người đó bị làm cho hoảng sợ chạy trốn như chuột hết cả. Chỉ trong nháy mắt một bóng người cũng không còn. Thị vệ canh cửa Tuyển viện cũng núp vào một góc, chỉ có Nguyệt Cẩn cùng Ngọc Lưu Thần thì đứng ở phía sau.
Nam Cung Quân như phát điên lên, đẩy Nam Cung Diệp sang một bên, muốn chạy đi tìm Phượng Lan Dạ, vừa giãy dụa vừa hét lên.
"Không thấy Vụ Tiễn đâu, không thấy nàng đâu, ta muốn hỏi Thất đệ muội, nàng đi đâu rồi!"
Nam Cung Diệp tức giận, lòng bàn tay ngưng tụ nội lực, một chưởng đánh thẳng vào Nam Cung Quân đang không có chút nào phòng bị, làm hắn phải lùi ra xa tới hơn ba, bốn mét, thân thể xiêu vẹo một chút mới đứng vững lại được.
"Tự nhiên ngươi tới nơi này náo loạn cái gì! Hôm qua là ngày thành thân của chúng ta, ai rảnh mà trông nom nữ nhân kia, hơn nữa không thấy nàng, ngươi đi mà hỏi Tô phu nhân, chứ hỏi Lan Nhi làm cái gì?"
"Không có, ta đã hỏi rồi, hiện tại ta chỉ có thể hỏi Thất đệ muội thôi, nếu không, không ai biết nàng đã đi nơi nào. Không thấy nàng, không thấy!"
Lần này hắn là quyết tâm cùng nàng rời đi, ai biết Hạo Vân Đế đột nhiên lại đến An vương phủ tìm hắn, lúc hai người nói chuyện lại bị Vụ Tiễn nghe được. Hắn cứ nghĩ rằng ngày hôm qua là ngày thành thân của Phượng Lan Dạ, nàng không thể bỏ đi, cho nên hắn chờ tới khi Thất hoàng đệ cùng Thất đệ muội bái đường xong liền đi Tô phủ, nhưng mọi người trong Tô phủ đều không biết nàng ở đâu. Như vậy chỉ còn một người có thể biết nàng đi đâu, chính là Thất đệ muội, dựa vào tình cảm của nàng với Thất đệ muội, nhất định nàng sẽ nói cho Phượng Lan Dạ biết nàng đi đâu !
Đáng tiếc Nam Cung Diệp không cần biết hắn nghĩ như thế nào, cũng sẽ không quản chuyện nhà hắn, hiện tại hắn chỉ biết là Lan nhi đang mệt muốn chết, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy nàng.
"Lục hoàng huynh, Tề vương phủ không hoan nghênh ngươi, mời ngươi lập tức rời đi, nếu không đừng trách Bổn vương vô tình."
Nam Cung Diệp trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người liền hướng Tuyển viện đi, bước được hai bước thì dừng lại quay đầu mở miệng :
"Nam nhân làm việc nên quyết đoán, nếu như ngươi đã quyết đoán mang nàng đi, ta nghĩ nàng sẽ không bỏ ngươi mà đi, cho nên xét đến cùng là vấn đề của ngươi."
Nói xong thì xoay người đi vào Tuyển viện, không thèm quan tâm đến nam nhân đang đứng như bị sét đánh ở phía ngoài. Nam Cung Quân ngây người như bị hóa đá, thật lâu sau đó thì ngồi sụp xuống trên mặt đất.
Nam Cung Diệp đi vào Tuyển viện, âm thanh lạnh lùng vang lên.
"Nguyệt Cẩn, Ngọc Lưu Thần, nếu như hắn náo loạn đòi vào nữa thì cứ việc đánh, hai ngươi nên biết điểm giới hạn của ta."
"Dạ, Vương gia."
Nam Cung Diệp nhẹ nhàng chạy thẳng tới tân phòng của mình, Đinh Đương cùng Vạn Tinh liền lui ra ngoài, canh giữ ở trước cửa, Nam Cung Diệp cởi quần áo, nằm lên giường, ngắm Lan nhi đang ngủ.
Phượng Lan Dạ đang ngủ, mơ hồ lẩm bẩm một câu: "Diệp, có chuyện gì sao?"
Nam Cung Diệp sợ nàng ngủ không ngon, vội vàng ôm nàng vào lòng: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngủ đi."
"Ừ, " tiểu nha đầu tự động tiến vào trong lòng của hắn, tiếp tục ngủ.
Hai người ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao mới rời giường, Phượng Lan Dạ mở mắt ra, chỉ cảm thấy quanh thân đau nhức, thật giống như bị bánh xe cán qua vậy, không có một chỗ nào mà không đau nhức, sự đau nhức này làm nàng nhớ đến tối hôm qua diễn ra chuyện lần đầu của hai người, mặt thoáng cái lại đỏ bừng lên, ánh mắt nhấp nháy. Sự thẹn thùng này đã sớm rơi vào đôi mắt đen của người khác trên đỉnh đầu. Nam Cung Diệp đã tỉnh từ lâu, hắn đang ôm nàng, nhìn nàng chăm chú. Thấy nàng tỉnh lại, hắn cúi người hôn nhẹ lên gương mặt của nàng.
"Sớm, Lan Nhi."
"Sớm, Diệp."
Phượng Lan Dạ âm thanh có chút buồn bực, thật vất vả mới tách ra được, cuối cùng thấy Nam Cung Diệp áo lót cũng đã mặc xong rồi, mà mình còn chưa mặc được gì, không khỏi đỏ mặt, kéo chăn trùm qua đầu, rầu rĩ mở miệng.
"Ngươi ra tngoài trước đi, ta muốn mặc quần áo."
Nam Cung Diệp cũng không muốn làm khó nàng, đây là lần đầu làm chuyện như vậy, nên khó tránh khỏi ngượng ngùng, sau này sẽ quen, nên hắn rời giường trước, mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài phân phó Đinh Đương cùng Vạn Tinh: "Hầu hạ Vương Phi tắm rửa."
"Dạ, Vương gia."
Đinh Đương cùng Vạn Tinh đi vào. Phượng Lan Dạ hé mặt ra, thấy trong phòng chỉ có Đinh Đương cùng Vạn Tinh, sắc mặt vẫn hồng hồng. Đinh Đương cùng Vạn Tinh cười híp mắt tiêu sái tới, phúc thân một chút nói: "Vương Phi, người có thấy đói bụng không ?"
Ngày hôm qua chủ tử đã không ăn cái gì, lại cộng thêm một đêm triền miên lâu, nhất định là rất đói bụng.
Đinh đương vừa mở miệng, bụng Phượng Lan Dạ liền phối hợp vang lên một tiếng, nhưng nghĩ tới trên người mình loang lổ những dấu hôn, liền nói: "Đem y phục đưa cho ta."
"Dạ vâng."
Đinh Đương lấy y phục đưa tới, liền thấy trên cánh tay của Tiểu Vương phi tất cả đều là vết hôn ngân, nhìn lên trên cổ của nàng khắp nơi đều có, lại còn ở trước ngực, nên không khỏi ngạc nhiên kêu lên: "Vương Phi, trên người của ngươi tại sao lại có nhiều vết thương vậy a?"
Đinh Đương mặc dù là nữ nhi đến từ hương viện, nhưng cũng chưa có trải qua chuyện nam nữ, nên đối với chuyện này cũng không có hiểu biết, mà Vạn Tinh cùng Tiểu Ngư thì đã từng đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tự nhiên là sẽ có kiến thức hơn, lập tức đưa tay lên che miệng của nàng: "Ngươi nói bậy cái gì."
"Kia kìa?"
Đinh Đương chỉ vào thân thể của Phượng Lan Dạ, lúc này gương mặt Phượng Lan Dạ đỏ giống như tôm luộc rồi, vội vàng nhanh nhẹn mặc quần áo. Vạn Tinh vừa trợn mắt nhìn Đinh Đương vừa nhanh nhẹn hầu hạ chủ tử, sau đó dìu nàng đứng dậy, ôn nhu mở miệng: "Vương gia bảo để cho chủ tử đi tắm rửa trước."
"Ừ."
Thân thể ê ẩm, tê tê này nếu có thể được tắm nước nóng thì thật là thoải mái rồi, Phượng Lan Dạ gật đầu. Hai người hướng phòng cách vách đi tới, Vạn Tinh nhìn Đinh Đương còn đang đi phía sau, trầm ngâm suy nghĩ, không hiểu tại sao trên người Tiểu Vương phi lại có những dấu thanh ngân đó. Khiến Vạn Tinh vừa bực mình vừa buồn cười gọi nàng.
"Đinh đương, chuẩn bị cho chủ tử tắm rửa rồi thay quần áo."
"Được"
Đinh Đương phục hồi lại tinh thần, bỏ lại vấn đề đó ra sau, chờ sau đó hỏi Vạn Tinh là được, nàng tay chân lưu loát chuẩn bị hầu hạ Phượng Lan Dạ tắm rửa thay y phục.
Trong phòng tắm, có một hồ tắm lớn hình bán nguyệt, chứa đầy nước ấm, nó bốc hơi tạo thành một lớp sương mù, mặt nước rải đầy những cánh hoa, hương thơm tràn ngập cả căn phòng.
Phượng Lan Dạ cởi y phục, ngâm người vào. Da thịt quanh thân như được dãn ra, chỗ đau nhức được ngâm trong nước nóng cũng nhanh chóng thấy thoải mái, chỉ còn lại có một chút mềm yếu vô lực, bởi vì thật đói bụng.
Đinh Đương chuẩn bị cho chủ tử một bộ y phục màu hồng, bên hông là một nơ con bướm cùng màu với dây lụa thả xuống, búi mội búi tóc lỏng, dùng một cành trâm phượng cài lên, thanh lệ kiều diễm, mang theo thần thái của một tân nương hạnh phúc chói mắt.
"Chủ tử, đi ăn cơm thôi."
Đối với cấu trúc bên trong Tuyển viện, các nàng đã tranh thủ tối hôm qua cùng sáng nay để xem xét và nhận biết rõ ràng rồi.
Đoàn người đi thẳng tới chính sảnh. Trong sảnh, Nam Cung Diệp đang ngồi ở bàn chờ các nàng, vừa thấy Phượng Lan Dạ xuất hiện, hắn vội cười chờ nàng đi qua. Đợi đến khi nàng ngồi xuống, liền ôn nhu mở miệng: "Đói bụng không, ăn một chút gì đi."
"Ừ, thật là đói."
Phượng Lan Dạ không thèm khách khí, động đũa ăn cơm. Lúc này, Diệp Linh cùng Diệp Khanh đứng một bên thầm đánh giá chủ tử mới, không ngờ rằng lại phát hiện ra vị chủ tử này cùng Tiểu Vương phi trước kia có điểm rất giống, thậm chí còn có phần hấp dẫn hơn.Trong lúc nhất thời các nàng trầm mặc, không biết nói gì. Nên trong phòng rất yên tĩnh, bỗng nhiên một âm thanh om sòm vang lên: "Tiểu Vương phi thật xinh đẹp, Tiểu Vương phi thật xinh đẹp."
Phượng Lan Dạ ngẩng đầu, cao hứng khi nhìn thấy Ngân Ca. Chỉ thấy Ngân Ca nhảy tới nhảy lui khen Phượng Lan Dạ xinh đẹp. Phượng Lan Dạ hí mắt nhìn nó, phát hiện con chim này thật đáng yêu. Chim không giống với người. Người luôn nhìn bề ngoài mà nhận thức, có đôi khi lại mơ hồ không chính xác, ngược lại với loài chim, bọn chúng không phức tạp như thế, dùng hơi thở nhận thức, nên đôi khi lại chính xác hơn.
Giờ phút này Ngân Ca rất tự nhiên gọi nàng, chắc là do quen thuộc mùi trên người nàng. Bằng không Ngân Ca này rất kiêu ngạo, mặc dù những lời dễ nghe thường xuyên nói, nhưng sẽ không tùy tiện gọi Vương Phi.
"Mang nó lại đây."
Phượng Lan Dạ vừa ăn cơm vừa gọi Đinh Đương. Đinh Đương nhanh nhẹn đi qua, mang lồng chim tới đặt ở ghế bên cạnh.
"Ngân Ca, có nhớ ta hay không?"
Con chim nhìn không khí trong phòng, nên nhảy đến vui vẻ, trong lòng hắn thầm nghĩ, má ơi, rốt cục mây tan trời tạnh, Vương Phi trở lại nên không khí khác trước a, hắn lập tức hướng về phía Phượng Lan Dạ cao giọng như đang gọi :
"Có nhớ, có nhớ."
Phượng Lan Dạ nhìn Ngân Ca, rồi ngừng ăn cơm, thực sự thì nàng nghĩ quá nhiều rồi, người này lúc nào mà chẳng vui vẻ, nên nghiêng đầu trêu đùa Ngân Ca.
"Vậy ngươi nói một chút nhớ ta như thế nào?"
Câu hỏi này dường như là dành cho người rồi. Ngân Ca đâu có suy nghĩ được như vậy. Nó cũng là nói theo người ta thôi. Bây giờ, nghe Phượng Lan Dạ hỏi vấn đề phiền phức như vậy, nó ngơ a. Nghĩ đi, nghĩ đi. Không nghĩ ra được a, cuối cùng có chút giận, nó dứt khoát trả lời.
"Gia nhớ, Gia nhớ, Ngân Ca cũng thế, Ngân Ca cũng như thế."
"Du côn cắc ké, đừng có giả bộ để lừa ta."
Phượng Lan Dạ cười híp mắt duỗi ra ngón tay vuốt ve Ngân Ca một cách thân thuộc tự nhiên. Trong phòng, Diệp Linh cùng Diệp Khanh nhìn nhau, vẻ mặt hoảng sợ. Trời ạ, tân Vương phi cùng Tiểu Vương phi trước đây sao lại có thể giống nhau đến vậy a, chuyện này là thế nào vậy a?
Ngân Ca vừa nhìn mọi người trong phòng khách đều thật cao hứng lại càng hăng say nhảy nhó thơn.
"Gia nhớ, Ngân Ca cũng thế, rất buồn, rất buồn a."
Cuối cùng lớn tiếng thở dài, làm Phượng Lan Dạ cũng không nhịn được cười, nghiêng ngả tựa vào trong ngực Nam Cung Diệp, chỉ vào Ngân Ca: "Người này thật thật là đáng yêu."
Một phòng đầy người, tất cả đều là khuôn mặt nụ cười.
Diệp Linh cùng Diệp Khanh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vốn đang lo lắng tân Vương phi tính tình không tốt, khó sống chung, không nghĩ tới cũng là một người dễ hầu hạ, xem ra Vương Phủ sau này có thể khôi phục lại quang cảnh trước kia rồi, hơn nữa so với trước kia có khi còn ấm áp ấm áp hơn.
Nghĩ vậy, hai tiểu nha đầu đi tới, quỳ gối mở miệng: "Chúng nô tỳ tham kiến Vương Phi."
Phượng Lan Dạ thấy Diệp Linh cùng Diệp Khanh, liền nhớ đến chuyện trước kia , hai người này cũng là nha đầu tốt , một người cơ trí, một người thật thà, thấy hai người, nàng liền nhớ đến Hoa Ngạc, cái nha đầu kia cuối cùng cũng không có tránh được vận mệnh tử vong. Điều nàng lo lắng nhất cuối cùng cũng vẫn xảy ra. Sớm biết như vậy thì ngày đó đã tìm người đem nàng gả đi. Nhưng dù sao cũng là việc xảy ra rồi, bây giờ nghĩ lại những chuyện đó cũng có ích gì.
"Được rồi, các ngươi đứng lên đi."
"Tạ ơn vương phi."
Diệp Linh cùng Diệp Khanh đứng lên. Ngoài cửa Nguyệt Cẩn đi tới, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trông bộ dáng thật khó xử. Gương mặt Nam Cung Diệp trước một khắc còn ôn nhuận, thoáng cái lại âm lãnh nhìn lên.
Hắn biết Nguyệt Cẩn đi vào nhất định là vì chuyện của Nam Cung Quân. Hôm nay Lan nhi tâm tình rất tốt, hắn không muốn làm cho Lan nhi biết về chuyện của Vụ Tiễn, nhưng mà e rằng Nam Cung Quân không thấy được Lan nhi thì sẽ không từ bỏ.
Phượng Lan Dạ đang chơi đùa với Ngân Ca, thấy Nguyệt Cẩn vừa đi vào , thần sắc Nam Cung Diệp liền không tốt lắm, quanh thân có chút lãnh ý, không khỏi kỳ quái hỏi.
"Nguyệt Cẩn, đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện này?"
Nguyệt Cẩn nào dám nói, Vương gia mặt đen như vậy, rõ ràng là không muốn cho Tiểu Vương phi biết, hắn cũng không phải là muốn chết. Nhưng An vương cứ đứng mãi trước cửa Tuyển viện, hắn không cần đi vào, cũng không chịu rời đi, cứ đứng mãi đó, cho nên hắn đành phải đi vào bẩm báo chuyện này. Bất quá vừa nhìn mặt chủ tử cũng biết nếu hắn nói ra, chắc chắn sẽ không dễ chịu gì. Nguyệt Cẩn đứng ở trước cửa tựa như hài tử mắc lỗi đang đợi trừng phạt.
Phượng Lan Dạ biết là thật sự có chuyện, vì Nam Cung Diệp không để cho Nguyệt Cẩn mở miệng, Nguyệt Cẩn không dám nói.
Nàng liền chuyển dời lực chú ý đến người Nam Cung Diệp: "Diệp, đã xảy ra chuyện gì?"
Nam Cung Diệp nhìn về Lan nhi, thấy trong mắt nàng rất chân thành, hắn sợ nàng biết Vụ Tiễn rời đi, tâm tình không tốt, phải biết rằng hôm qua hai người thật cao hứng, nếu để chuyện kia làm Lan Nhi khổ sở, hắn cũng sẽ rất đau lòng, nhưng nhìn bộ dáng rất chăm chú của nàng, lại không nỡ lòng nào giấu diếm.
"Là Lục hoàng huynh tới đây muốn gặp ngươi."
Lông mày Phượng Lan Dạ dựng lên, lạnh lùng mở miệng: "Hắn muốn gặp ta làm gì?"
Vốn dĩ Nam Cung Quân cùng nàng thật không có cảm tình gì, nếu không phải vì Vụ Tiễn, bọn họ cũng như không có liên quan gì.
"Hắn nói không thấy Vụ Tiễn."
Phượng Lan Dạ đang lơ đễnh, đến khi nghe Nam Cung Diệp nói, nàng nháy mắt, cuối cùng mới có phản ứng, vụt đứng lên: "Ngươi nói cái gì, không thấy Vụ Tiễn, nàng đi đâu?"
Nàng vừa hỏi xong, Vạn Tinh liền đi tới, cung kính mở miệng.
"Vương Phi, sáng nay Tiểu Ngư đưa tới đây một phong thư, nô tỳ còn chưa kịp đưa lên cho người, là thư của Đại tiểu thư."
Bởi vì đây là ngày vui của chủ tử, nàng sợ chuyện không tốt sẽ ảnh hưởng tới tâm tình chủ tử, cho nên mới không có nói cho Phượng Lan Dạ biết, cũng không ngờ An vương lại làm náo loạn đến vậy.
Vạn Tinh nói xong, lập tức trình lên phong thư, Phượng Lan Dạ nhanh chóng nhận lấy.
Quả nhiên là Vụ Tiễn gửi cho nàng, trên thư nói, nàng rời An Giáng thành, muốn xông pha giang hồ, nàng nói nàng cùng Nam Cung Quân đã không còn có khả năng, cuối cùng vẫn là hữu duyên vô phận, Nam Cung Quân hắn thuộc về hoàng thất, không thuộc về nàng, cho nên nàng không muốn đợi thêm nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Lan Dạ tản ra một sát khí khó coi, âm lãnh cực điểm, quanh thân tràn đầy lửa giận, xoay người nhìn về Nam Cung Diệp.
"Nàng sẽ không tự nhiên rời đi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại muốn đi một mình, nàng nói Nam Cung Quân sẽ cùng nàng rời đi mà."
Phượng Lan Dạ còn nhớ rõ khi ấy hai người cười thật vui vẻ, còn nói đợi đến xong đám cưới sẽ giúp nàng chữa trị vết sẹo trên mặt, sau đó sẽ cùng Nam Cung Quân rời khỏi An Giáng thành, sẽ không bao giờ quay lại nữa, nhưng bây giờ thì sao, nàng lại một mình đơn độc rời An Giáng thành.
Nghĩ tới đây, lòng Phượng Lan Dạ thấm đau, rất đau, tràn ngập vị chua xót, nên xoay người đi ra ngoài.
Chuyện này nhất định liên quan tới Nam Cung Quân, người nam nhân này thật là quá đáng, nói hắn vì hoàng thất, theo nàng nói căn bản là hắn quá mềm yếu, người như vậy, làm khổ Vụ Tiễn khi ở gần, khiến cho nàng ấy dựa dẫm lầm người.
Thân hình cao lớn của Nam Cung Diệp theo sát phía sau Phượng Lan Dạ đi ra ngoài, lúc đi qua Nguyệt Cẩn, âm thầm trừng mắt liếc hắn một cái, ném lại một câu.
"Ngươi chờ đó cho ta."
Nguyệt Cẩn trợn mắt hốc mồm sững sờ ở tại chỗ, trong lòng kêu rên, Gia, đây không phải là lỗi của ta a, không phải là lỗi của ta a, giờ phút này hắn chỉ muốn khóc, tại sao người gánh mọi chuyện luôn là ta?
Ngân Ca thấy mọi người đều đi, chỉ còn lại có một mình Nguyệt Cẩn, nó liền nhàm chán nhảy dựng lên: "Các anh em, tới đây, các anh em, tới đây."
Nguyệt Cẩn trợn mắt nhìn Ngân Ca một cái, giận giữ nói: "Ta thật muốn đánh cái kẻ nhìn có vẻ thực hả hê như nhà ngươi."
Ngân Ca thấy mọi người cũng không để ý nó, còn có người nghiến răng nghiến lợi, nên không khỏi nghiêng đầu, tự hỏi, ta đã làm gì sai sao?
Ngoài cửa Tuyển viện, Nam Cung Quân đang ngồi, vừa nghe thấy tiếng bước chân vang lên, liền biết có người đi ra, vội vàng bậc dậy, chỉ thấy một nhóm người tiêu bước đến, đi đầu là một thân kiều diễm nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, cầm trong tay một phong thư, hùng hổ tức giận đi ra ngoài, bước thẳng tới trước mặt hắn, ném phong thư trên mặt của hắn, lạnh lùng mở miệng.
"Ngươi thật là một kẻ khốn kiếp, từ nay về sau không cho phép đến Tề vương phủ, Tề vương phủ cùng ngươi nhất đao lưỡng đoạn."
Nam Cung Quân cũng không để ý tới nàng, nhặt phong thư lên, đọc nhanh một lần, rốt cuộc hắn biết Vụ Tiễn thật sự đi rồi, lần này có phải không còn biện pháp tiếp tục duyên cũ nữa hay không, dường như hắn chịu không nổi đả kích lui lại hai bước. Phượng Lan Dạ cũng không vì thấy hắn thương tâm mà bỏ qua cho hắn, ngược lại lạnh lẽo đến trước mặt hắn, chỉ vào hắn giận dữ mắng mỏ.
"Ngươi thực không xứng làm nam nhân, là ngươi nói muốn cùng nàng rời đi, trước kia đã vậy, bây giờ như thế này, ngươi còn có tư cách gì nói yêu nàng, ta thật hi vọng nàng gặp được một người khác yêu nàng mà không phải là ngươi, ngươi thực sự không xứng với nàng."
Nói xong liền xoay người đi vào, Nam Cung Diệp bởi vì Lục hoàng huynh chọc giận Lan nhi, hơn nữa hắn cũng cho là Lan Nhi nói không sai, nếu như là hắn thì đã sớm một chút buông thay hết thảy, hiện tại đã không phải ảo não, cho nên nói tất cả cũng là tuần hoàn nhân quả, không có ai giúp được hắn nữa.
Mọi người đều đi vào, chỉ để lại Nam Cung Quân thất hồn lạc phách ra về.
Bên trong Tuyển viện, Nguyệt Cẩn đi theo Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, tội nghiệp mở miệng: "Vương gia, Vương gia, thuộc hạ biết sai rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không đem những chuyện như thế này ảnh hưởng tới Vương Phi nữa!"
Âm thanh Nam Cung Diệp lãnh khốc vang lên: "Đi bổ toàn bộ củi dùng cho Vương Phủ trong một tháng."
Đoàn người tiếp tục bước đi, chỉ còn lại Nguyệt Cẩn, lúc Ngọc Lưu Thần đi ngang qua hắn, không đành lòng vỗ vỗ vai: "Huynh đệ, tự mình cầu nhiều phúc, sau này phải học thông minh một chút." Nói xong liền đuổi theo đoàn người phía trước rồi, chỉ để lại Nguyệt Cẩn một người nhìn lên trời, suy nghĩ.
Xem ra cuộc sống càng ngày càng khó khăn, sau này chẳng những cần phải xem sắc mặt, còn cần hiểu vuốt mông ngựa, mà không bị vỗ nhầm đùi ngựa, đúng, cứ quyết định như vậy đi.
Nhưng mà củi dùng trong một tháng a, mặt hắn đen lại, hữu khí vô lực đi ra ngoài.
Tuyển viện, có hạ nhân canh giữ ngoài cửa, Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ ngồi ở trên giường, chỉ thấy tâm tình nha đầu này hẳn đã hỏng bét. Hắn biết nữ nhân kia ở trong lòng của nàng chiếm không ít phân lượng, thật đúng là để cho hắn có chút ăn vị chua rồi.
"Lan Nhi, đừng nóng giận, không tốt cho thân thể."
Phượng Lan Dạ phục hồi lại tinh thần, nhìn về Nam Cung Diệp lắc đầu: "Ta không có tức giận, ta chỉ không yên tâm để nàng một mình ở giang hồ, hơn nữa trên mặt nàng còn vết sẹo, ngươi nói có thể yên tâm sao?"
"Không có chuyện gì, Lan nhi yên tâm đi, mỗi người có duyên phận của mình, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ bình an vô sự ."