Tần Vi Nhiên hai kiếp làm người, gặp qua vô số người muôn hình muôn vẻ. Ở mạt thế, đàn ông đẹp trai ở đâu cũng có, nhưng cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào yêu nghiệt như vậy.
Một thân tây trang màu đen cắt may khéo léo đơn giản mà xa hoa, đôi mắt hẹp dài sáng ngời như có thề câu hồn đoạt phách, một khi nhìn vào sẽ không bước ra được, mũi anh tuấn, bạc môi gợi cảm mê người hơi gợi lên. Rõ ràng là gương mặt yêu nghiệt như vậy, lại vì nụ cười kia mà trở nên ôn hòa, giống như tỏ rõ hắn là người vô hại. Yêu nghiệt, ôn hòa, hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt đồng thời xuất hiện trên người của hắn lại hòa hợp như vậy.
Nguy hiểm! Cho dù hắn tươi cười ôn hòa như vậy, Tần Vi Nhiên vẫn cảm giác được sự nguy hiểm, Cô thu lại ánh mắt đánh giá hắn, tiệp tục xem xe, dường như không muốn cùng người đàn ông nguy hiểm này có tiếp xúc gì.
Tất cả các nhân viên nữ hay phụ nữ đang coi xe ở đây đều theo bản năng sửa sang lại quần áo của mình, thề phải bày sự hoàn mỹ trước mặt nhân vật truyền kỳ nhất kinh đô này. Chỉ có một người ngoại lê, đương nhiên là Tần Vi Nhiên. Cho nên, dù người đàn ông này không muốn chú ý tới cô cũng vô cùng khó khăn.
Khóe môi hắn nhếch lên, sung sướng không nói gì, chân dài tao nhã bước tới, từng bước từng bước đến gần cô, mắt thấy chỉ còn vài bước, lại đột nhiên xuất hiện một nhân viên bán xe nhiệt tình. Áo của cô gái này cố tình mở ra ba nút thắt, vừa lúc lộ ra vẻ mặt cuồng ngạo, dung nhan quyến rũ xinh đẹp, nghiễm nhiên là một vưu vật.
“Vân thiếu, có thể tiếp đãi ngài là vinh hạnh của chúng tôi. Tôi là quản lý nghiệp vụ ở đây, Hoàng Phỉ Phỉ, tôi sẽ phục vụ ngài với chất lượng tốt nhất.
Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ tức giận không dễ phát hiện. Không cần hắn nhiều lời, bốn người đi theo sau hắn tiến lên, ngăn cản động tác tiếp cận của Hoàng Phỉ Phỉ.
Một người đàn ông trong đó lạnh giọng lên tiếng: “Chúng tôi cần sẽ gọi cô, bây giờ cô có thể rời đi.”
Hoàng Phỉ Phỉ cắn môi đáng thương nhìn người đàn ông kia. Trên mặt hắn vẫn cười nhạt trước sau như một, cũng không có ý muốn trấn an. Hoàng Phỉ Phỉ biết thủ đoạn của hắn, không dám mạo phạm, cung kính hạ thắt lưng, lui xuống.
Tần Vi Nhiên đã chọn xe xong, đang muốn gọi nhân viên bán hàng, lại nghe thấy giọng nam ôn nhuận vang lên: “Chiếc xe này không tệ, Tô Cục trưởng của chúng ta chắc sẽ thích.”
“Vân thiếu, tôi đi làm thủ tục.” Người đàn ông theo sau nói.
“Thường Tiếu, anh gấp gáp như vậy làm gì? Không thấy ở đây còn vị tiểu thư kia sao? Thứ tự trước sau chẳng lẽ anh không hiểu? Vân thiếu liên tục dạy chúng ta, không được lấy quyền thế áp chế người khác.” Cô gái duy nhất trong bốn người lên tiếng.
“Ninh Toa, Vân thiếu thường dạy chúng ta ‘Tiên hạ thủ vi cường’.”
“Vân thiếu, rốt cuộc là có muốn mua hay không?” hai người đồng thời lên tiếng, muốn người đàn ông kia giải quyết dứt khoát.
Bạc môi người đàn ông khẽ mở: “Gấp cái gì? Vị tiểu thư này còn chưa nói muốn mua hay không.”
Tần Vi Nhiên cho dù không muốn can thiệp với người đàn ông này, nhưng cũng không thể tiếp tục im lặng, nâng mâu nhìn hắn, thản nhiên mở miệng: “Chiếc xe này, tôi muốn.”
Mọi người xung quanh đang chú ý tới bên này, nghe Tần Vi Nhiên nói như vậy liền hoảng sợ. Cô gái này bị điên hay là ngốc vậy, dám giành xe với Vân thiếu?”
Vân thiếu là ai, chỉ sợ kinh đô không ai không biết. Có thể nói, Tần Vi Nhiên không biết hắn, chính là lỗi lớn. Vân thiếu, vốn tên là Phó Vân, Tổng tài đương nhiệm Tập đoàn Phong Vân. Nói đến Tập đoàn Phong Vân, không thể không nói đến cha Vân thiếu, Phó Thiệu Dịch.
Phó Thiệu Dịch từ nhỏ lạc mất cha mẹ, đến khi ông ba mươi mấy tuổi mới tìm được cha mẹ. Từ nhỏ, ông sống với ông nội và ông ngoại, cũng chính là Tổng tài tập đoàn Thiên Địa và Tập đoàn Vân Hải nuôi dưỡng. Khi Phó Thiệu Dịch mười tuổi đã bắt đầu tiếp quản chuyện làm ăn của hai tập đoàn, dùng mười năm để đưa hai tập đoàn lên đỉnh cao, thành tựu này đã trở thành thần thoại trong giới kinh doanh.
Phó Thiệu Dịch được xưng là Phó thiếu, nghiễm nhiên trở thành ứng cử viên con rể tốt nhất của các nhân vật nổi tiếng quý tộc. Đáng tiếc, Phó thiếu chỉ độc sủng một người, vợ hắn Tô Diêu, chính là sủng cả đời. Phó Văn là đứa con đầu tiên của họ.
Phó Vân, từ nhỏ đã là thiên tài. Nghe nói ba tuổi hắn biết chữ, bảy tuổi đã có thể giúp Phó thiếu xử lý các công vụ lớn nhỏ. Tuy hơi khoa trương, nhưng nếu không có lửa thì làm sao có khói? Đây cũng chuyện kéo dài suốt mười mấy năm qua ở kinh đô.
Tập đoàn Thiên Địa và Tập đoàn Vân Hải xác nhập thành một nhà, thành lập Tập đoàn Phong Vân. Đến bây giờ, Phó gia đã trở thành gia tộc lớn nhất kinh đô.
Phó Vân mười ba tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với Tập đoàn Phong Vân. Hai năm sau, Phó thiếu dần dần lui ra sau bức màn, chuyện lớn chuyện nhỏ trong tập đoàn đều do một tay Phó Vân sử lý. Phó Vân tuổi nhỏ nhưng tâm tính không nhỏ, xử sự quyết đoán lại gọn gàng ngăn nắp, chỉ cần năm năm đã tạo nên truyền kỳ trong giới kinh doanh. Tập đoàn Phong Vân nằm trong tay Phó Vân trải rộng toàn cầu, nghiễm nhiên trở thành tập đoàn lớn nhất toàn cầu, nắm giữ tài phú và quyền thế, chỉ sợ ngay cả Phó Văn cũng không tính nổi.
Mà cô gái không biết tốt xấu này, lại dám giành xe với nhân vật truyền kỳ trong thương giới, quả thực là lấy trứng chọi đá, không phải điên thì là gì?
Hoàng Phỉ Phỉ thấy vậy, tiến lên nói: “Tiểu thư, đây là xe Hummer mới nhất trong năm nay, toàn cầu chỉ có hai mươi chiếc, chúng tôi chỉ có một chiếc, giá 1300 vạn nhân dân tệ, cô xác định muốn mua sao?”
Ngoài mặt, Hoàng Phỉ Phỉ lời lẽ khiêm tốn, trên thực tế là khinh thường người khác, đặc biệt nhấn mạnh giá xe, ám chỉ Tần Vi Nhiên căn bản không mua nổi chiếc xe này.
Cũng khó trách Hoàng Phỉ Phỉ nói như vậy. Tần Vi Nhiên lúc này mặc quân phục rằn ri, đội mũ rằn ri, trang phục mũ nón thì cũng chỉ cần 200 tệ là mua được. Trong cái xã hội này, Hoàng Phỉ Phỉ nói như vậy cũng không đáng trách.
Phó Vân có hứng thú với Tần Vi Nhiên, dường như đang chờ mong phản ứng của cô.
Tần Vi Nhiên vẫn bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt như không bị con số 1300 vạn hù dọa. Cô lạnh nhạt lấy ra ví tiền cũ nát, lấy ra một cái thẻ đưa cho Hoàng Phỉ Phỉ: “Làm thủ tục.”
Hoàng Phỉ Phỉ nhìn tấm thẻ bình thường kia, hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Ba giây sau, cô không nhịn được phát ra tiếng cười, hai tay đan trước ngực, khinh khỉnh nhìn Tần Vi Nhiên: “Tiểu thư, có phải cô quên uống thuốc rồi không? Thẻ của cô có 1300 vạn không? CÔ nghe rõ rồi chứ? Đây là 1300 vạn, chứ không phải 1300 tệ. Cô có thể lãng phí thời gian của tôi, nhưng đừng làm lãng phí thời gian của Vân thiếu, có được không?”
Ngay khi Hoàng Phỉ Phỉ nói ra câu quên uống thuốc kia, sắc mặt Phó Vân liền thay đổi, không hề còn nụ cười ôn hòa nữa, mà là lãnh liệt tàn khốc.
Bốn người sau lưng Phó Vân lui lại từng bước, theo bản năng cách xa Phó Vân một chút. Bọn họ biết, giờ khắc này, Phó Vân vô cùng nguy hiểm.
(Các bạn thử đoán xem, anh này có phải nam chính không?)