• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tan tầm, Tần Vi Nhiên nhận được điện thoại của Vương Lực: “Quân Vương, người kia tỉnh rồi.”

Tần Vi Nhiên nhàn nhạt ừm một tiếng: “Tôi lập tức tới ngay.”

“Vâng. Còn nữa, nhiệm vụ cô giao cho chúng tôi đã hoàn thành.”

Tần Vi Nhiên thỏa mãn cười: “Rất tốt, sáng mai tôi sẽ tới tiến hành đợt huấn luyện thứ hai. Trước hết cho bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai sẽ cực khổ hơn.”

“Vâng, tôi đã biết.”

Tần Vi Nhiên vừa tắt điện thoại, Phó Vân đã gọi tới: “Có việc gì?”

“Chúng ta cùng nhau ăn tối.”

“Hôm nay tôi bận.”

“Vừa rồi ai gọi cho em?”

Tần Vi Nhiên vừa nghe, lập tức nâng mắt nhìn ra cửa lớn, quả nhiên thấy xe của Phó Vân.

“Lại đây.”

“Tôi bận.”

“Ừm, anh nhìn em một chút sẽ đi. Nếu em không tới, anh sẽ tới đó.”

Tần Vi Nhiên tắt điện thoại, đi tới chỗ xe hắn.

Đúng lúc Minh Thủy từ trong bước ra, nhìn thấy Tần Vi Nhiên không vào bãi đậu xe mà đi ra ngoài, hơi kinh ngạc. Hắn bước tới nhìn thử, lập tức khiếp sợ không thôi, lập tức lắc đầu, đi tới bãi xe.

Tần Vi Nhiên mở cửa ngồi vào xe, không nói gì. Phó Vân lúc đầu thì còn cười, nhưng khi nhìn thấy môi cô liền cười không nổi. Hắn hít sâu một hơi, trầm mặc nhìn cô.

Tần Vi Nhiên ngồi một lúc, nói: “Anh nhìn đủ chưa, tôi đi trước.” Nói xong liền muốn mở cửa xe.

Phó Vân nhẹ nhàng nhấn một cái.

Tần Vi Nhiên biết hắn khóa cửa xe lại, nhàn nhạt mở miệng: “Chúng ta chỉ có quan hệ thỏa thuận.” Ý là, mặc kệ cô ở cùng với ai cũng không liên quan gì tới hắn.

Phó Vân không cả xúc, lạnh giọng: “Là tự nguyện, hay là ép buộc?”

Môi Tần Vi Nhiên giật giật, không nói gì. Một lúc lâu, cô mới mở miệng nói: “Anh cho rằng ai có thể ép buộc tôi?”

Phó Vân phút chốc nở nụ cười: “Nói cách khác, là em tự nguyện?”

Tần Vi Nhiên cau mày: “Anh cười cái gì?”

Phó Vân không hề trả lời, mà mạnh mẽ ôm cô vào ngực, môi đè xuống. Tần Vi Nhiên không kịp đề phòng, lại không thể động thủ với Phó Vân, càng bị Phó Vân hôn mạnh.

Tuy Phó Vân hôn thô bạo, như là mang theo trừng phạt, nhưng lại cẩn thận từng li từng tí tách vết thương của cô ra, trằn trọc hôn liếm môi cô, ám muội gặm cắn. Tần Vi Nhiên cảm thấy thân thể có chút mềm nhũn, xô đẩy lồng ngục hắn, ra hiệu cho hắn thả ra.

Phó Vân sao có khả nàng thả cô ra. Từ khi bắt bắt đầu hôn cô, hắn liền biết hắn không thể thả ra. Môi cô mềm mại như vậy, ngọt ngào như vậy. Hắn đã nghĩ tới thời khắc này đã lâu.

“Ngoan, hé miệng ra.”

“Phó Vân, đừng ép tôi ra tay.”

Phó Vân cười cười, cuối đầu hàm trụ môi cô, một tay trói hai tay cô lại, một tay khác không thành thật đưa vào vạt quân trang, mạnh mẽ bấm eo cô mọt cái. Tần Vi Nhiên bị đau, hé môi ra. Phó Vân dễ dàng chui vào, trong nháy mắt liền híp mắt lại, môi cười mở rộng.

Tần Vi Nhiên chịu đựng nụ hôn của hắn. Răng môi hai người gắn chặt nhau, làm chuyện thân mật nhất, thế nhưng, một người sung sướng, một người phẫn nộ, tức giận, cực kỳ quỷ dị.

Phó Vân chiếm lĩnh từng tấc ngọt ngào trong miệng cô, lúc này mới xem như đủ rồi, lưu luyến rời khỏi môi cô, ngón tay ám muội khẽ vuốt, nhìn bờ môi vì hắn mà trở nên hồng nhuận trong suốt, sung đỏ. Trong lòng Phó Vân thỏa mãn vô cùng, xoa xoa vết thương trên môi cô, ám muội lầm bầm: “Nơi này là của anh, sau này không cho người nào đụng vào, biết không?”

“Phó Vân, chúng ta chỉ có quan hệ thỏa thuận.”

“Đương nhiên, anh không có phủ nhận. Nhưng anh không hy vọng một ngày nào đó nhìn thấy trang đầu bài báo tin tức Vân thiếu bị bạn gái cho đội nón xanh. Vi Nhiên, tuy anh biết chúng ta chỉ là thỏa thuận, nhưng người khác không biết, hiểu không?”

Tần Vi Nhiên hừ một tiếng: “Nếu anh biết, vừa rồi sẽ không đối với tôi như vậy.”

Vi Nhiên, anh là đàn ông. Tuy rằng anh biết chúng ta chỉ là thỏa thuận, nhưng nhìn thấy em bị người đàn ông khác hôn thành như vậy, anh cũng sẽ tức giận. Hương hồ, nụ hôn đầu của anh đã cho em, anh mới là người bị hại.”

Tần Vi Nhiên kinh ngạc nhìn hắn. Rốt cuộc là cái gia đình như thế nào mới có thể dạy ra người vô sỉ như vậy chứ? Là ai chịu thiệt? Là ai bảo hắn trở thành người bị hại? Sao hắn nói được như vậy?

Phó Vân ăn no uống đủ, đương nhiên là tâm tình rất tốt, mở khóa cửa xe ra: “Không phải em có việc sao? Đi đi.”

Tần Vi Nhiên không nói tiếng nào, bước xuống xe, biểu thị cô không muốn có bất kỳ giao lưu nào với đồ vô sỉ này.

Phó Vân nhìn bóng lưng Tần Vi Nhiên rời đi, lại sờ sờ môi mình, cười cười: “Thật là điên mà.”

- - - o0o - - -

Tần Vi Nhiên đi tới tứ hợp viện, liền nhìn thấy Vương Mãnh đang đi tới đi lui trước cửa. Tần Vi Nhiên tiến lên: “Sao vậy?”

Vương Mãnh nghe thấy âm thanh, lập tức vui mừng ngẩn đầu: “Quân Vương, cô tới rồi. Người đàn ông kia muốn về nhà, chúng tôi sắp không khống chế được hắn rồi. Nếu hắn cứ tiếp tục náo loạn thì chúng ta mất công toi cứu hắn rồi.”

Tần Vi Nhiên đi thẳng vào trong, vừa tới sân trước liền nghe tiếng rống to: “Tôi phải về nhà, cho tôi về nhà !”

Tần Vi Nhiên tăng nhanh cước bộ, đi tới căn phòng đó.

Nhìn thấy một nhóm người to lớn khống chế hắn, Tần Vi Nhiên quát to: “Toàn bộ lui ra.”

Mọi người vừa nghe, lập tức thả người đàn ông đó ra. Thương thế trên người người đàn ông đó rất nghiêm trọng, những vẫn giãy giụa. Hắn muốn đứng lên, cả người liền ngã xuống đất, nhưng hắn không dừng lại, vẫn muốn bò ra bên ngoài. Tần Vi Nhiên cau mày. Rốt cuộc là có sức mạnh nào chống đỡ cho hắn? Cô biết lúc này, hắn đau đớn đến muốn ngất đi. Thương thế của người đàn ông nghiêm trọng cỡ nào, cô vô cùng rõ ràng. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Tần Vi Nhiên vốn không muốn xen vào, bởi vì cô đã đáp ứng cứu sống hắn. Còn sau khi cứu sống, hắn muốn đi tìm cái chết cũng không liên quan tới cô. Nhưng thấy tình cảnh này, Tần Vi Nhiên cảm thấy, cô không thể nào mặc kệ.

“Với thân thể hiện tại, còn chưa về tới nhà thì anh đã chết giữa đường rồi.”

Người đàn ông dừng lại, nâng mắt nhìn Tần Vi Nhiên: “Tôi nhất định phải về nhà.”

“Hay là anh nói cho tôi biết nhà anh ở đau, tôi có thể giúp anh về nhà xem thử.”

Người đàn ông kinh ngạc: “Cô đồng ý giúp tôi?” Người đàn ông này không ngốc. Chuyện đêm đó hắn vẫn nhớ rất rõ. Cô gái này là người vô tình. Lúc mới đầu cô không muốn cứu hắn. Tuy hắn không biết mình đã nói câu gì có thể lay chuyển được cô, nhưng hắn biết, cô gái này không muốn có phiền phức, cho nên hắn chỉ biết bất lực. Coi như là biết thân thể của mình không ổn, nhưng hắn vẫn không mở miệng xin cô giúp hắn. Cô cũng không có nhiệm vụ giúp đỡ hắn nhiều lần.

“Đương nhiên là không phải. Tôi cần anh nói cho tôi biết, anh có đáng giá để tôi giúp hay không?”

Người đàn ông lập tức gật đầu: “Tôi đáng giá. Tôi là một hacker, tôi biết rất nhiều bí mật mà người khác không biết. Cô là quân nhân, tư liệu trong tay tôi nhất định sẽ giúp được cô. Trên tay tôi vẫn còn một phần tư liệu quan trọng. Cũng bởi vì thứ này mà bọn họ mới muốn tôi chết. Người nhà của tôi đều bị giam trong nhà. Xin cô hãy cứu lấy họ. Chỉ cần cô cứu họ, tôi nhất định sẽ nói hết mọi chuyện cho cô biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK