• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu bé nhìn thấy Tần Vi Nhiên, hiển nhiên là sửng sốt một chút.

Tần Vi Nhiên biết thân thể này tuy rằng nhỏ yếu, nhưng lại có khuôn mặt xinh đẹp, lớn lên khẳng định là mỹ nữ. Nhưng cô đối với đẹp xấu cũng không quan tâm, nên không them để ý tới dung mạo của mình. Bây giờ, nhìn thấy cậu bé nhìn cô như vậy. cô cũng có chút xấu hổ.

Tần Vi Nhiên nhìn nhìn phía trước, rất nhanh sẽ ra khỏi rừng cây. Qua khỏi hôm nay, chỉ sợ bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa. Cô đột nhiên có chút thương cảm. Kiếp trước, coo chỉ có thủ hạ và địch nhân, không có một người bạn nào. Kiếp này cô có chút khác vọng. Nhưng có lẽ cô nhất định là người cô độc.

“Em tên gì?”

Đột nhiên nghe cậu bé lên tiếng hỏi, Tần Vi Nhiên dừng lại một chút, đáp: “Kiều Lâm.”

“Kiều Lâm?” Sắc mặt cậu bé có gì đó làm cho người ta không thể nhìn thấu.

Tần Vi Nhiên biết, có lẽ cậu đang nghi ngờ cái tên này có phải là thật hay không. Kỳ thật, ngay cả cô cũng không biết vì sao cô nói cho cậu biết cái tên này. Nhưng mà đã nói ra, cô cũng không thể rút lại.

“Tôi gọi là Mạc Khuynh.” Tần Vi Nhiên nhìn về phía cậu bé, trên mặt cậu mang theo nụ cười thản nhiên, cũng nhìn cô.

Tần Vi Nhiên gật đầu, xem như đáp lại. Trên đường đi, hai người không nói gì, cho đến kkhi sắc trời chuyển tối, hai người đi ra khỏi rừng mưa.

Cách đó không xa có một chiếc xe Mercedes, bên cạnh xe có hai vệ sĩ.

Cậu bé cười cười: “Kiều Lâm, hẹn gặp lại.”

“Ừ.” Tần Vi Nhiên thản nhiên đáp lại. Cô cũng không biết nên nói cái gì. Dù sao, co cũng ít trao đổi với người khác, không biết nên nói lài từ biệt thế nào.

“Kiều Lâm, tôi sẽ nhớ kỹ tên này.”

“Tôi cũng vậy.”

Tần Vi Nhiên cười cười. Lời này là xuất phát từ chân tâm cô. Mạc Khuynh, cô sẽ nhớ kỹ tên này, là người đầu tiên cho cô sự ấm áp.

Hai vệ sĩ nhìn thấy Tần Vi Nhiên, hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng lập tức nhạy tới nói: “Đại tiểu thư,có thể trở về rồi.”

Tần Vi Nhiên không hề động đậy, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó. Cô cũng không biết vì sao không đi, chỉ là theo bản năng, muốn ở cạnh cậu bé một chút. Cô nhớ rõ, cậu đã từng nói, có người tới đón cậu.

Đúng lúc này, ba chiếc xe Porsche xa hoa chạy tới. Sau khi dừng lại, mấy vệ sĩ mặc tây trang màu đen bước xuống từ hai se trước sau. Bọn họ động loạt đi tới, cung kính cúi người trước cậu bé: “Tiểu thiếu gia.”

Cậu gật đầu, nhìn Tần Vi Nhiên: “Tôi phải đi rồi, bảo trọng.”

“Ừ.” Tần Vi Nhiên gật đầu, nhìn cậu đi vào trong xe mới đi tới chỗ xe Mercedes.

Tần Vi Nhiên biết, thân phận cậu bé này chỉ sợ là cao quý hơn cô. Nghĩ như vậy, cô dừng lại một chút, lập tức cười nhạo. Thân phận? Cô có thân phận gì? Ngoài sáng , cô là Đại tiểu thư Tần gia, trong tối, cô là cây đinh trong mắt cái gai trong thịt Tần gia.

“Trở về đi.” Tần Vi Nhiên thản nhiên mở miệng, sau đó nhắm mắt dưỡng thần. Hai người liếc nhua, lái xe. Bọn họ vốn nghĩ rằng Tần Vi Nhiên nhất định sẽ chết trong rừng mua, không nghĩ tới cô lại có thể an toàn trở ra.

Hai người cho rằng có lẽ là vì cậu bé đó. Tuy họ không biết thân phận của cậu, nhưng mà vừa nhìn thì cũng biết không phú thì quý, chỉ sợ là thân may mắn, vừa lúc đụng phải cậu bé đó, nên mới an toàn trở lại.

Tần Vi Nhiên đương nhiên biết họ đang suy nghĩ cái gì. Cậu bé kia xác thực có dụng mê hoặc lòng người, nhưng cô không muốn hai người này cũng nghĩ như vậy.

Tần Vi Nhiên phúc chốc mở mắt, hỏi: “Sau khi trở về, hai người ăn nói với Tần Ngạo Thiên như thế nào?”

Hai người sững sốt một chút, lập tức giả ngu: “Đại tiểu thư, cô trở về bình an, lại gia đương nhiên sẽ rất vui mừng chúng tôi báo cáo chi tiết là được rồi.”

Tần Vi Nhiên cười lạnh: “Chẳng lẽ hai người cho rằng, lần này trở về, hai người còn mạng đi ra sao?”

“Đại tiểu thư…”

Hai người khiếp sợ không thôi. Tần Vi Nhiên mới bảy tuổi, sao lại có thể nói ra những lời như vậy? Hơn nữa, lời cô nói, rốt cuộc là có ý gì?

Tần Vi Nhiên đương nhiên sẽ không nói hết tình hình thực tế cho bọn họ, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Chẳng lẽ hai người cho rằng, người Lam gia thật sự hoàn toàn yên đem quyền thừa kế của họ giao hết cho Tần gia sao?”

Tần Vi Nhiên sở dĩ nói Lam gia, bởi vì lam gia là tấm gỗ tốt nhất. Lam gia là Đại gia tộc, nếu có Lam gia làm chỗ dựa, muốn thu phục hai người kia cũng là chuyện vô cùng đơn giản.

Hai người đều không nói gì, tựa hồ đang cân nhắc lời nói của Tần Vi Nhiên.

Tần Vi Nhiên đương nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội này, hỏi: “Hai người tên gì?”

“Đại tiểu thư, tôi là Vương Mãnh, là em trai.” “Tôi là Vương Lực, là anh.”

“Thì ra hai người là an hem ruột, khó trách lại giống nhau như vậy. Lúc trước, nếu không phải hai người đưa tôi ra khỏi tầng ngầm sớm hơn hai tiếng, có lẽ tôi đã chết. Chuyện này, tôi đã nói cho ông ngoại biết, ông ngoại nói rằng, có cơ hội, sẽ cảm tạ hai người thật tốt.”

Vương Mãnh cả kinh nói: “Đại tiểu thư, cô nói là.. người Lam gia đã biết tất cả.”

“Vương Mãnh, có gì sai sao?” Vương mãnh sửng sốt, thế mới biết mình nói sai. Hắn nói như vậy, không phải rõ rang thừa nhận trong chuyện này có ẩn tình sao?

“Hai người không cần che dấu. Chuyện nên biết hay không nên biết, tôi cũng biết hết tất cả. bằng không, nhiều năm như vậy, tôi cũng đã sớm chết. lần này, Tần Ngạo Thiên muốn đẩy tôi vào chỗ chết, mà hai người, chính là kẻ chết thay.”

“Kẻ chết thay?”

“Đúng vậy. Sỡ dĩ Tần Ngạo Thiên không dám trưc tiếp giết chết tôi, là vì muốn chắn họng Lam gia. Lần này, ông ta sai hai người đưa tôi tới đây, chính là muốn sau khi tôi chết, ông ta muốn hai người gánh tội. Tội trạng chính là bảo hộ Đại tiểu thư bất lực. Đến lúc đó, cho dù hai người nói không theo tôi vào rừng mưa cũng không có ai tin. Từ lúc hai người mang tôi ra khỏi tầng ngầm, hai người nhất định sẽ có kết cục này.”

Vương Lực không nói gì, Vương Mãnh lại knh hô: “Đúng vậy, anh hai, anh nghĩ lại xem. Này đó, chúng ta đưa tiểu thư ra lúc 6 giờ, nhưng phu nhân lại ra lệnh 8 giờ mới được đưa ra, cho nên mới trở thành Đại tiểu thư không chết. Theo lý, phu nhân nhất định sẽ giáo huấn chúng ta, nhưng lại không có, bọn họ không nói gì cả.”

Đến lúc này, Vương Mãnh và Vương Lực đã muốn tin lời của Tần Vi Nhiên. Trên thực tế, Tần Vi Nhiên cũng không nói dối. Hai người này, quả thực là Tần gia muốn đẩy vào chỗ chết.

Vương Lực vừa lái xe vừa nói: “Đại tiểu thư, xin ngài cho hai anh em chúng tôi một con đường sống. Mạng của hai an hem chúng tôi sẽ là của ngài.” Lúc đầu là “cô”, bây giờ là “ngài”, biểu hiện của Vương Lực đã rất rõ ràng, bọn họ muốn đi theo cô.

Mục đính đạt thành, Tần Vi Nhiên cũng không đắc ý, trầm tư một chút rồi mở miệng: “Hai người không cần về chung với tôi. Sau khi tôi trở về, sẽ nói hai người trên đường về muốn giết tôi, tôi phúc lớn mạng lớn, vất vả trốn thoát, Hai người tự biết gian kế không thành, bỏ chạy, không biết đi đâu.”

Hai người trầm mặc, không nói gì. Tần Vi Nhiên biết họ đang lo lắng, nói: “Hai người không cần lo, nếu tôi nói với hai người chuyện này, chính là muốn cứu mạng hai người. Tôi luôn cảm kích chuyện ngày đó hai người đưa tôi ra sơm để tôi được sống sót. Tần gia, hai người sống không nổi nữa. Sau khi trở về, hai người tìm đâu đó trốn trước, ta sẽ đến tìm hai người.”

Vương Mãnh nhìn Vương Lực, Vương Lực gật đầu, Vương Mãnh cười nói: “Đại tiểu thư, chúng tôi đã sớm không muốn ở lại Tần gia làm những chuyện thương thiên hại lý. Ngài yên tâm. về sau, an hem chúng tôi sẽ trung thành với ngài.”

Vương Lực nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Vi Nhiên: “Đại tiểu thư, Tần gia quả thật là mù mắt. Ngài thong minh tài trí như vậy, đủ để đưa Tần gia lên viij trí cao nhất, nhưng mà bọn họ đã bỏ lỡ rồi.

Tần Vi Nhiên cười nhạt không nói, dựa vào ghế mềm, nhắm mắt dưỡng thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK