Rất nhiều người đối với Tần Vi Nhiên lộ ra vẻ sợ hãi. Bọn họ xem như là đã lãnh giáo sự biến thái của Tần Vi Nhiên, tương tự như ba tiếng vừa rồi, bọn họ nhìn như chó chết, mà người ta, vẫn là một nữ sĩ quan hiên ngang anh tư, căn bản là không có gì khác thường. Tố chất thân thể như vậy, thực sự là quá mạnh mẽ. Nhìn Tần Vi Nhiên như vậy, trong lòng mọi người đều kiên định hơn, kiên trì hơn. Tần Vi Nhiên dung hành động chứng minh, cô đã đúng.
Đi tới cửa lớn, Độc Cô Thiên Diệp liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc. Tần Vi Nhiên đi tới ngồi vào xe, Phó Vân rất tự nhiên nghiêng người giúp cô buộc đai an toàn, hỏi: “Muốn đi đâu ăn cơm?” Phó Vân vừa nói, vừa khởi động xe lái đi.
“Không cần, anh trực tiếp đưa tôi về Tần gia là được. Hôm nay tôi còn có việc, cần thay đồ.”
“Tốt, nhưng anh thông báo với người nhà là hôm nay không về ăn cơm được, cho nên người nhà không chuẩn bị phần ăn cho anh.”
Tần Vi Nhiên kinh ngạc nhìn hắn. Lời này ai mà tin? Đường đường là gia tộc đệ nhất kinh đô, lại chia phần ăn kĩ như vậy? Coi như thật là vậy, bây giờ hắn về nhà, để nhà bếp chuẩn bị bữa ăn, còn không phải chỉ cần một câu nói hay sao?
“Vậy anh muốn thế nào?”
“Không bằng anh và em cùng về, ở Tần gia ăn một bữa cơm.” Mặc dù lời nói của Phó Vân nghe như dò hỏi, nhưng giọng điệu của hắn lại không có ý gì là hỏi han. Tới tai Tần Vi Nhiên, hắn chẳng qua là thông báo một tiếng mà thôi. Mặc kệ là cô có đồng ý hay không, hắn cũng phải đi.
“Anh biết rõ, người Tần gia ước gì anh thường xuyên lui tới, phát hiện chỗ tốt của Tần Vi Nhiên, chạy vào vòng tay cô ta.”
Phó Vân ôm eo Tần Vi Nhiên, tới gần tai cô ám muội nói: “Yên tâm, anh chỉ tập trung vào vòng tay của em.”
Sắc mặt Tần Vi Nhiên tái nhợt, lạnh giọng nói: “Phó tiên sinh, lái xe xin nhìn phía trước.”
“Yên tâm, anh rất quý trọng sinh mệnh.”
Tần Vi Nhiên nghe được câu này thì ngẩn người, nhưng cũng không nói lời nào. Phó Vân nhanh chóng buông cô ra, chuyên tâm lái xe.
Khi đến Tần gia, bởi vì cùng đến với Tần Vi Nhiên cho nên không cần thong báo. Phó Vân đi đậu xe, Tần Vi Nhiên vào biệt thự trước.
Vừa đi vào, Tần Vi Nhiên liền cảm thấy bầu không khí rất đúng. Bình thường Trầm Linh thích giả bộ từ ái, hôm nay lại không tốn công, tuy trên mặt đang cười, nhưng sự căm hận trong đáy mắt vẫn bị nhìn ra được. Tần Vi Nhiên cười nhạo trong lòng. Sao vậy? Thật sự không thể giả bộ được nữa sao?
Tần Phi Nhiên vừa nhìn thấy Tần Vi Nhiên, liền đột nhiên đứng dậy, giận dữ nói: “Tần Vi Nhiên cô về sớm như vậy là để khoa khoang sao?”
Tần Vi Nhiên cau mày: “Tôi không biết cô nói gì.”
“Cô còn giả bộ làm gì? Ông ngoại cô đã sai người đem xe tới rồi. Tôi chỉ hiếu kỳ muốn chạy một chút, mấy người kia liền nói xe này ngoài trừ cô ra thì không ai được chạy. Cô kiêu ngạo cái gì? Ai hiếm lạ cái xe quèn của cô chứ?”
Tần Vi Nhiên cười nhạt, dĩ nhiên là hiểu chuyện gì đang diễn ra. Chắc là chiếc Lamborghni lần trước ông ngoại nhắc đã được giao tới. Cô biết Tần Phi Nhiên luôn muốn có một chiếc xe thể thao, nhìn thấy Lamborghi đương nhiên là đố kỵ vì không có được. Lần trước cô nói mình không thích xe thể thao, cô ta có lẽ chờ xe được giao tới sau đó chiếm làm của riêng. Chỉ tiếc là Lam Hà Sinh đã sớm dự tính, không cho cô ta cơ hội này.
“Tôi vẫn chưa biết ông ngoại sắp xếp cái gì, cô thích nghĩ sao thì cứ cho là vậy đi.”
Trầm Linh vừa nghe, cười nói: “Được rồi Phi Nhiên, chị con đã nói là không có ý đó rồi, lại còn biết con thích xe thể thao, mà chị con lại không thích. Nói vậy thì chị con cũng sẽ cho con chạy thôi, con kích động như vậy làm gì, y như trẻ con vậy.”
Lúc này tâm tình Tần Phi Nhiên mới tốt hơn một chút, hừ một tiếng: “Con mới không hiếm lạ gì cái xe quèn đó, cho dù lái đi thì cũng mất hết mặt mũi.”
Trầm Linh cười nói với Tần Vi Nhiên: “Vi Nhiên à, em gái con ở nước ngoài không có ai quản giáo, tính khí mới trở nên như vậy. Con làm chị, thì nhường nó một chút. Dù sao chiếc xe kia cũng đã giao tới rồi, Phi Nhiên vẫn chưa có mua xe, bình thường ra ngoài luôn phải dùng xe trong nhà, nó cũng không thích, không bằng con để cho nó chạy chiếc xe đó trước, chờ nó mua xe thì trả lại cho con.”
Trả? Tần Vi Nhiên cười gằn. Tần Phi Nhiên từ nhỏ đã thích cướp đồ của cô, lúc đó cô ô hòa, là muốn nhường cô ta, nhưng cô ta lần nào cũng vậy, có lần nào trả lại đâu. Coi như là có trả thì cũng bị hỏng rồi mới vứt lại cho cô. Phỏng chừng là sau khi cô ta mua xe mới, liền làm hư chiếc xe kia, nói mình không cần thận, căn bản là không có bất kỳ hổ thẹn nào.
Tần Vi Nhiên nhìn Tần Ngạo Thiên và Tần Lăng Phi, từ đầu đến cưới vẫn không nói một câu, cũng không nói bất kỳ đạo lý nào, thật giống như cô không đưa xe cho Tần Phi Nhiên mới là có lỗi.
Tần Vi Nhiên cười nói: “Dì, con cũng định là làm vậy, đem cho Phi Nhiên chạy trước.” Nghe xong lời này, Tần Vi Nhiên vui vẻ ra mặt, nhưng rất nhang liền cứng đờ, vì Tần Vi Nhiên lập tức nói: “Nhưng bây giờ thì không được. Dì cũng biết, hiện tại con làm việc trong Cục Quốc An, sẽ có lúc ra ngoài làm nhiệm vụ. Con cũng không thể chạy mãi một chiếc xe, như vậy rất dễ bị lộ thân phận. Cho nên con cũng đã tính rồi, khi làm nhiệm vụ con sẽ lái xe khác.”
Tần Phi Nhiên đang muốn tức giận, lại nghe một giọng nam ôn hòa vang lên: “Vi Nhiên, anh thấy trong bãi đậu xe có một chiếc xe mới, xem ra em không cần phải mượn xe của anh rồi.” Nói xong, gương mặt yêu nghiệt của Phó Vân xuất hiện trong phòng khách biệt thự.
Thực ra Phó Vân đã đứng ngoài của từ lâu, đúng lúc nghe thấy âm thanh hùng hổ dọa người của Tần Phi Nhiên, cho nên mới đứng bên ngoài một lúc, cơ bản cũng hiểu được nguyên do, lúc này mới bước vào.
“Ông Tần, không ngại hôm nay có thêm một bộ bát đũa chứ?”
Tần Ngạo Thiên sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Không ngại, tôi hoan nghênh còn không kịp. Vi Nhiên, Vân thiếu đã đến, sao con không nói sớm?”
“Xin lỗi, con không có cơ hội nói.”
Người nhà họ Tần sắc mặt cứng đờ, không nói nên lời.
Phó Vân đi tới bên cạnh Tần Vi Nhiên, rật tự nhiên ôm eo nàng: “Sáng nay Vi Nhiên không có lái xe, tôi đón cô ấy tan ca, đúng lúc cô ấy bảo tối nay có nhiệm vụ, muốn tôi đưa cô ấy về. Tôi vốn định đưa xe của tôi cho cô ấy lái, xem ra không cần nữa rồi.” Người nhà họ Tần còn chưa nói tiếp, Phó Vân biết rồi còn hỏi: “Sao vậy?”
Tần Vi Nhiên thản nhiên nói: “Không có gì, Phi Nhiên cũng muốn chiếc xe đó, em thấy là anh vẫn nên cho em mượn xe thì hơn.”
“Chiếc xe đó không phải là do ông ngoại em lần trước nói mua cho em hay sao?” Phó Vân cố ý nói ra, lập tức cười: “À, anh không có ý gì khác. Có thể sao không, em lái xe của anh đi, ngày mai anh mua cho em một chiếc mới.”
Tần Phi Nhiên da mặt có dày thì cũng thấy không tiện, hơn nữa cô ta không muốn Phó Vân có ấn tượng xấu với mình, lập tức cười ngọt: “Không sao, để cho chị hai tự lái chiếc xe đó đi. Em không biết chị còn có nhiệm vụ. Chị hai, chị không trách em chứ?”
Tần Vi Nhiên cười nhạt: “Đương nhiên là không rồi.”
Tần Ngạo Thiên đúng lúc mở miệng: “Vi Nhiên làm việc cả ngày rồi, nhất định đã đói bụng, lại đây ăn cơm đi.”
Tần Vi Nhiên gật đậug. Có Phó Vân ở đây, Tần Ngạo Thiên cùng tnp đối với cô rất tốt. Tần Lăng Phi gắp cho cô một cọng rau, tuy rằng Tần Vi Nhiên cảm thấy buồn nôn nhưng vẫn phải nhịn xuống.