Trong ngày thường tính tình của nàng linh động giảo hoạt, làm cho người ta chú ý là tính cách của nàng, mà nay nàng im lặng ngồi trước mặt hắn, cũng làm cho hắn chú ý tới khuôn mặt vốn thanh nhã diễm lệ của nàng...
Tối nay Mộc Nguyệt Lương , trên người tồn tại phong thái lễ độ đoan trang mà bình thường khó mà nhìn thấy, trong phút chốc chiếm cứ hết tâm tư của hắn.
Sở Vân Mộ hơi hơi nhíu mày, vì sao hắn lại có loại ý muốn đem tiểu hồ ly này ôm vào lòng, miễn cho những ánh mắt dơ bẩn kia dừng ở trên người nàng...
Một bên, Tề vương Nam Cung Trạm tay cầm ly rượu dừng một lúc lâu, không thể tưởng tượng được nữ tử này cùng với lời đồn đại không giống nhau, không chỉ có y thuật không ai sánh bằng, tài đánh đàn lại tinh tuyệt, hắn thật ra đối với nàng càng cảm thấy hứng thú.
Dùng tâm đánh đàn, những người ở đây đối với tấu khúc của Mộc Thất liên tục tán thưởng.
Mộc Thất đứng dậy vòng qua đàn cổ, cung kính quỳ gối trước mặt hoàng đế, cúi đầu nói:" Dân nữ Mộc Nguyệt Lương, khẩn cầu hoàng thượng làm chủ cho ta, đem chân tướng phơi bày, trả lại trong sạch cho ta!"
Âm thanh của nàng vang dội trong bóng đêm , hoàng đế ngồi dậy nói :"Cứ nói đừng ngại, trẫm chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi."
"Bẩm hoàng thượng, ta vốn là đích nữ phủ thừa tướng, nhiều ngày trước từng bị người hãm hại, làm nhục thanh danh của ta, đem sự tình truyền cho tất cả mọi người đều biết. Ta mười tám năm nay chưa bao giờ làm ra điều gì vi phạm nữ tắc, nếu như có hành vi nào vi phạm nữ tắc, sẽ bị trời tru đất diệt." Dứt lời Mộc Thất kéo cổ tay áo mình lộ ra thủ cung sa đỏ tươi trên cánh tay.
Đây là nàng lúc trước ở Tướng phủ kêu Trầm Hạ làm cho nàng, chu sa hợp vào da ba phần, là bằng chứng tốt nhất chứng minh nàng trong sạch.
Tề vương mâu trung chấn động, lúc trước hắn hủy hôn với Mộc Nguyệt Lương, nay xem ra chẳng lẽ chính mình trách lầm nàng? Hắn thưởng thức gan dạ sáng suốt cùng tâm tư của nữ tử này, nhưng phàm là nữ tử không nên quá thông minh.....
Trước kia hắn có kế hoạch thú trưởng nữ Mộc tướng, thứ nhất có thể dựa vào thế lực của Mộc tướng, đường quan lộ của hắn tại triều đình sẽ được thuận lợi, thứ hai hắn sớm nghe nói trưởng nữ của Mộc tướng tính tình nhu nhược, yếu đuối vô năng, thú nàng đúng là kế tạm thời thích nghi, nay gặp nàng ngược lại làm cho hắn đối với nàng có cách nhìn mới.
"Ở triều đại ta, nữ tử quan trọng nhất là trinh tiết, lại có người ác độc hãm hại một vị nữ tử, hành vi ác độc như vậy, quả thực đáng chết!" Thái hậu tức giận nói.
"Nói như vậy ngươi là trưởng nử của Mộc tướng, là nữ tử có hôn ướng cùng Trạm nhi?" Hoàng đế khụ khụ hỏi.
"Vâng, nguyên nhân do dân nữ làm nhục thanh danh tổ tiên, Mộc tướng niệm tình cảm, lưu lại cho ta một mạng, nhưng lại cùng ta đoạn tuyệt quan hệ, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, ta sao dám trách móc?" Mộc Thất cúi mắt xuống, không ai để ý thấy trong mắt nàng chợt lóe qua ý cười.
Những người có mặt đều sôi nổi bàn tán, Sở Vân Mộ khẽ nhấp một ngụm rượu, phượng mâu thâm thúy, ngồi xem náo nhiệt.
Mộc tướng quốc vội vàng từ chỗ ngồi đứng dậy, quỳ gối trước mặt hoàng đế, chắp tay nói :"Thần lần này thực cũng bất đắc dĩ, nay sự tình đã tra ra manh mối, lão thần liền đón Nguyệt Lương hồi phủ, bình ổn lời đồn đãi trong kinh thành!"
"Mộc tướng nói lời đó có phần không khỏi quá sớm." Trấn Nam Vương Vân Chiến sâu xa mở miệng nói.
Trấn Nam Vương là phụ thân của đại phu nhân Vân Hồng Mai, tự nhiên cùng nữ nhi đứng cùng một chiến tuyến.
"Nhạc phụ nói ra lời ấy là có ý gì? Mộc tướng quốc quay đầu cười lạnh nói.
"Chỉ bằng một dấu thủ cung sa không biết thật giả liền phán định Mộc Nguyệt Lạnh trong sạch, biện pháp này quá mức qua loa, như thế nào khiến cho mọi người tin phục được! Hoàng thượng, lão thần có ý kiến, không bằng tìm thái y nghiệm chứng thủ cung sa này là thật hay giả." Trấn Nam Vương dừng ánh mắt hèn mọn trên người Mộc Thất, hừ lạnh một tiếng.
"Hảo, tuyên thái y yết kiến." Hoàng đế nói với Dương công công đứng bên cạnh.
Mộc Thất giữ im lặng, nhìn thấy cái nhìn âm lãnh trong mắt của Trấn Nam Vương, xem ra là có âm mưu.
Thị vệ mang theo một vị thái y tiến vào, thái y kia xem qua thủ cung sa trên tay Mộc Thất, từ trong tay áo lấy ra cái bình sứ trắng, cung kính nói :"Bẩm hoàng thượng, vi thần có một kế sách, nếu chứng thực thủ cung sả là thật hay giả, chỉ cần lấy thuốc này bôi lên thủ cung sa, mạch đập ba lần.
Mộc Thất chú ý tới tay phải của thái y có vết chai, rõ ràng là người tập võ nhiều năm mới có vết chai!
Thái y mở ra bình sứ, trong bình dược thủy trong suốt thấy đáy, ở trên có một vầng sáng đỏ quỷ dị, vô sắc vô vị, mà ngày cả Mộc Thất cũng vô pháp dùng mắt thường phát hiện ra manh mối.
Mắt thấy dược thủy sẽ nhỏ trên cánh tay của Mộc Thất, đột nhiên, một chiếc đua bạc bay tới, đem bình dược trong tay thái y đánh rớt.
Sở Vân mộ buông tay xuống, nói:"Dùng kịch độc hóa ngân thủy làm ăn mòn thủ cung sa trên cánh tay, bổn vương thật ra tò mò, ai dạy cho thái y một biện pháp ác độc như thế?"
Thái y sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy lui về sau vài bước, đột nhiên thấy thân hình Trấn Nam Vương tiến lên.
Xuy!
Chủy thủ cắm vào cơ thể, máu chảy ồ ạt, tên thái y kia trừng mắt ngã vào bên trong vũng máu.
" Người này trên người mang theo nhuyễn kiếm, khẳng định là muốn gây rối, lão thần làm hoàng thượng và thái hậu hoảng hốt, xin hãy trách phạt". Trấn Nam Vương chắp tay nói.
"Van ái khanh trung tâm sáng tỏ, tại sao lại trách phạt. Người tới, đem thái y kéo xuống, điều tra rõ người chủ sự sau lưng hắn." Hoàng đế nói.
Mộc tướng quốc nắm chặt tay trong ống tay áo, không thể tưởng tượng được Trấn Nam Vương lão gia hỏa này thế nhưng dựa vào công cao, vài lần đứng ở trên đầu của hắn ... Kẻ địch này không thể không trừ!
An vương Nam Cung Triệt vẫn chưa mở miệng đứng dậy chậm rãi nói :"Phụ hoàng, nhi thần cũng có biện pháp nghiệm chứng thủ cung sa thật giả."
"Cứ nói đừng ngại." Hoàng đế nói.
"Chắc hẳn mọi người đều biết, lấy thương thứu huyết bôi lên chu sa, trong khoảng thời gian ngắn sẽ hiện ra màu xanh lam, phương pháp này cũng được nhiều tế tự sử dụng, có thể thử một lần." Nam Cung Triệt gằn từng chữ.
Mộc Thất thấy vị An vương này tao nhã, giải cứu nàng trong nước sôi lửa bỏng đối với nàng mỉm cười, trên mặt nổi lên hai lúm đồng tiền, có loại cảm giác yên tâm.
"Người tới, đi đem thương thứu trong cung đến." Hoàng đế phân phó.
Không lâu, thuần thú sư mang theo một con hung điểu màu trắng tiến đến.
Nam Cung Triệt lưu loát lấy đao ở trên chân chim cắt một đường nhỏ, lấy hai giọt máu tươi.
Trước mặt mọi người, Nam Cung Triệt đem hai giọt máu đó bôi lên thủ cung sa trên cổ tay Mộc Thất.
Mộc Thất cũng là lần đầu nghe nói tới phương pháp này, một trận cảm xúc ấm áp theo cánh tay truyền đến bụng, chỉ thấy màu đỏ đậm của thủ cung sa trong nháy mắt hóa thành màu u lam!
"Mộc cô nương chớ sợ, thương thứu huyết đối với thân thể vô hại, một lúc sau thủ cung sa sẽ khôi phục màu gốc." Nam Cung Triệt ở bên tai Mộc Thất an ủi.
"Nay chân tướng rõ ràng, ngày mai trẫm sẽ đem việc này công bố cho toàn thiên hạ biết, trả lại trong sạch cho ngươi." Hoàng đế đối với Mộc Nguyệt Lương cười nói.
"Tạ hoàng thượng thánh ân." Mộc Thất quỳ xuống cúi người thi lễ, liếc nhìn Sở Vân Mộ một cái.
Sở Vân Mộ sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, mâu quang dừng ở ý cười chân thành của Nam Cung Triệt, tay để trên mặt bàn hơi dừng lại một chút.
"Sắc trời đã tối, các khanh gia liền hồi phủ đi." Hoàng đế xoa huyệt thái dương nói.
"Vâng, chúng thần cung tiễn hoàng thượng." Mọi người cùng hành lễ.
Đang lúc mọi người chuẩn bị rời đi, đột nhiên, có cung nữ phát ra tiếng thét chói tai :"Thái hậu hộc máu té xỉu!"
Mọi người đều bối rối, thấy thái hậu đột nhien thổ huyết, ngay sau đó hôn mê bất tỉnh.
Hoàng đế cả giận nói :"Còn không mau hộ tống thái hậu quay về tẩm cung, truyền mọi người trong thái y viện tới cho trẫm!"
"Thái hậu lúc trước ăn cái gì?" Nam Cung Trạm hỏi.
"Hồi bẩm Tề vương điện hạ, thái hậu chỉ ăn dược do Mộc cô nương phối chế." Một cung nữ rụt rè nói.
Ánh mắt mọi người dừng ở trên người Mộc Thất, hoàng đế tức giận vỗ án, Mộc Thất biết đêm nay sẽ không được chợp mắt rồi