"Chàng làm gì đấy?" Mộc Thất xấu hổ nhìn hắn, hung giữ nói.
"Động phòng." Sở Vân Mộ cũng không e dè, ưu nhã ôm vương phi vào ngực, nghênh ngang bước ra ngoài.
Mọi người thấy tình thế đều dạt ra hai bên nhường đường, Nam Cung Trạm nhìn hai người chàng chàng thiếp thiếp trước mặt, trong lòng dâng lên chua xot nhàn nhạt.
Sở Vân Mộ bước vào phòng của Mộc Thất, đá một cước khép lại cửa phòng.
Chợt Mộc Thất thoát ra khỏi ngực hắn, lui về phía sau mấy bước, có lý có cứ nói: "A Sở, nơi này là phủ Thừa Tướng, coi như viêm phòng cũng phải trở về phủ Nhiếp Chính Vương mới được, đó mới coi là hạnh phúc!"
"Hả? Ai định ra quy củ này?" Sở Vân Mộ ép tới gần mấy bước, hai tay chống vào vách tường, vây Mộc Thất giữa lồng ngực và hai cánh tay.
"Là ta, ta...... ta còn chưa chuẩn bị xong......" Mộc Thất nhịn không được đỏ mặt, nàng ngượng mà cúi thấp đầu, thầm nói.
"Không sao, việc viêm phòng, vi phu chuẩn bị xong là được." Sở Vân Mộ nâng lên môi mỏng, lạnh nhạt nói.
"Hơn nữa, có thể ở trong khuê phòng của Tiểu Thất làm Tiểu Thất trở thành nữ nhân, cũng có chút ý vị." Hắn tà mị cười một tiếng, tiếp tục nói.
"Ngươi......" Mộc Thất muốn nói’ vô sỉ’ nhưng hai chữ này ra đến miệng lại bị chặn lại.
Sở Vân Mộ đưa ra ngón tay thon dài, nâng cằm Mộc Thất lên, cúi đầu đến gần đôi môi mềm mại đầy mỹ vị kia, tỉ mỉ phác họa hình dáng cánh môi.
Nụ hôn của hắn trằn trọc lưu luyến, tràn ngập nhu tình, Mộc Thất cũng cảm thấy thân thể bị hành động dịu dàng tinh tế này hòa tan, chỉ có thể xụi lơ ở hắn trong ngực.
Trong đôi mắt phượng của Sở Vân Mộ hiện lên tia vui mừng, trong nháy mắt ôm Mộc Thất trong tay, một tay xuyên qua đầu gối của nàng, đỡ lấy eo của nàng, xoay một vòng đi đến bên giường.
Mộc Thất cố hết sức thở dốc, khi nàng thật vất vả mới thở được, há to miệng hút từng ngụm không khí thì đã bị Sở Vân Mộ đặt trên giường!
Bịch!
Một ấm tử sa từ trên bàn rơi xuống, đập xuống đất phát ra tiếng vang răng rắc.
Một một con chồn trắng tròn như cục bông nhỏ mở to mắt nhìn hai người trên giường, móng vuốt nhỏ của nó thỉnh thoảng sẽ sờ đến cái túi nhỏ trước ngực mà Trầm Xuân thêu cho nó lấy ra mấy viên bạc hà, nhét vào trong miệng ăn liên tục, sau đấy mở ra cái miệng nhỏ nhắn, phun ra hương thơm bạc hà mát lạnh.
Mộc Thất bỗng cảm thấy mặt mũi của mình đều mất hết......
Nàng đẩy cái người đang lục lọi quần áo trên người nàng một cái, vội vã nói: "A Sở, Đản Hoa ở trong này......"
"Đản Hoa nên ở trong nồi trong nhà bếp, Tiểu Thất, đừng làm rộn!" Âm thanh của Sở Vân Mộ mang theo nhàn nhạt khàn khàn, động tác trên tay không ngừng nghỉ chút nào.
Mộc Thất im lặng, thở hổn hển, lại phát hiện mình giờ phút này mình đến hơi sức đẩy hắn ra cũng không có.
"Xập xình, NGAO...OOO......" Đản Hoa nhai mấy viên thuốc bạc hà, nhỏ giọng kêu.
Mộc Thất nghe hiểu thú ngữ của Đản Hoa, ý của nó là: chồn cũng có nguyên tắc của chồn, nếu không phải tiểu tử Thập Lục kia nhờ bản chồn đến đưa tin, bản chồn sẽ không phá vỡ cảnh đẹp trước mắt!
Mộc Thất xấu hổ nhìn chằm chằm nó, ý bảo nó nói nhanh một chút.
Đản Hoa lại khoa chân múa tay, khoa tay múa chân không ngừng.
Mộc Thất hiểu rõ ý của nó, Thập Lục muốn nói cho nàng biết, một đội sứ giả Miêu Cương đến thăm Đại Lịch, Miêu Cương là cái nôi của vu thuật, nói không chừng sẽ có liên quan đến nguyền rủav trong cơ thể nàng, hiện tại hắn và Nhiên Ông đang theo dõi sứ giả Miêu Cương, đang ở Hoa Nguyệt lâu trong kinh thành đợi nàng......
Vèo!
Sở Vân Mộ bị Đản Hoa quấy nhiễu không chịu được, đánh một chưởng về phía nó, lại bị nó nhẹ nhàng trốn thoát.
Trong lòng Mộc Thất nghĩ muốn đến gặp Nhiên Ông và Thập Lục nhanh một chút, nhưng Sở mỹ nhân trước mặt từng giây từng phút đều muốn ăn nàng quả thật rất khó đối phó.
Nàng nghĩ ra một biện pháp, quay đầu nhìn trừng mắt nhìn đản hoa.
Dưới bàn tay linh hoạt của Sở Vân Mộ, áo của Mộc Thất đã bị lột chỉ còn lại trung y.
Đột nhiên, Mộc Thất bắc lấy vai Sở Vân Mộ, lật người đè hắn ở phía dưới.
"Tiểu Thất là muốn chủ động hầu hạ vi phu sao?" Sở Vân Mộ nheo lại mắt phượng nói.
"Không sai!" Mộc Thất cúi người ịn lên môi mỏng của Sở Vân Mộ, chậm rãi thăm dò vào trong đó, hai cánh tay vòng quanh cổ của hắn, chuyển đan dược vào trong miệng hắn.
Cùng lúc đó, ngân châm trong tay nàng cũng đặt trên huyệt Hôn Thị......
Sở Vân Mộ nhắm đôi mắt, đôi mi dày có chút rung rinh, trở tay giữ chặt tay của nàng, đè ở đỉnh đầu, ném ngân châm và đan dược ra khỏi giường.
"Tiểu hồ ly, nàng muốn làm gì?" Sở Vân Mộ nhìn chằm chằm người không an phận bên dưới, mắt phượng dâng lên vẻ mị hoặc lạnh nhạt.
"Bị phát hiện rồi, thật ngại quá." Trên mặt Mộc Thất mang nụ cười, vô tội nói.
"Nàng muốn ngày mai không xuống được giường, muốn bổn vương ôm nàng trở về vương phủ, hả?" Sở Vân Mộ cúi đầu dán lên chóp mũi của nàng, chậm rãi nói.
Mộc Thất thậm chí cảm thấy phản ứng của hắn!
Theo lý mà nói, phải có hiệu quả......
"Tiểu Thất, nàng lại......" Sở Vân Mộ bắt đầu cảm thấy chóng mặt, siết mộc bảy cổ tay nói: "Nàng dám thả trong lư hương, mê dược!"
Mộc Thất không tốt chút sức nào tránh khỏi tay hắn, từ trong tủ lấy ra một bộ nam trang màu xanh nhạt, buộc tóc lên thật cao, quay đầu lại nói: "Tối nay gió đêm ôn hòa, ngủ một giấc an ổn đúng là rất thích hợp, ngủ ngon."
Trên giường xiêm áo nửa mở, tóc đen xõa xuống thân thể nhúc nhích của Sở mỹ nhân, chỉ có thể dùng ánh mắt như dao nhọn phẫn hận nhìn nàng.
Chợt, khóe miệng hắn nâng nhẹ, chỉ chỉ cổ của nàng, một khắc sau liền lâm vào ngủ say......
Mộc Thất cảm giác có gì đấy không đúng, nhìn vào gương trước mắt, cắn răng nghiến lợi nói: "Sở Vân Mộ!"
Hắn để lại trên cổ nàng một loạt dấu hôn, làm sao nàng có thể gặp mặt người khác!
Mộc Thất lật cổ áo lên, thật vất vả mới che hết mấy vết đỏ.
Trước mắt đi gặp Nhiên Ông và Thập Lục quang trọng hơn, Mộc Thất cầm lấy đạp tuyết kiếm, leo tường ra khỏi phủ Thừa Tướng, chạy thẳng tới Hoa Nguyệt lâu.
Hoa Nguyệt lâu này nàng đã nghe nói qua, là Kinh Thành đệ nhất phồn hoa...... thanh lâu!
Mộc Thất nhớ tới Sở mỹ nhân kiêu ngạo đang nằm trên giường của mình là thiên hạ đệ nhất ăn giấm chuâ, không khỏi lạnh cả sống lưng.
Nếu hắn biết mình trong ngày động phòng đi dạo hoa lâu, không biết sẽ nháo long trời lở đất đến mức nào......