Editor: Hoa Trong Tuyết
Thập Lục lấy thuốc trị thương từ trong ngực ra, chăm chú nhìn nữ tử trước mặt trong mắt nhiều thêm mấy tia đau lòng: "Tới đây, ta giúp ngươi băng bó. . . . . ."
Nam Cung Tuyết dấu đôi tay sau lưng, vội vã nói: "Không được, nến sắp cháy hết, trước tiên ngươi phải ước nguyện đã!"
Thập Lục nhìn bánh ngọt tinh xảo trên bàn, thật sự không thể cãi lại nàng, chỉ có thể gật đầu.
Hắn ngồi bên cạnh Nam Cung Tuyết, nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực ——
Những năm gần đây, mỗi khi Thất tỷ làm sinh nhật cho hắn, Thất tỷ đều nói với hắn, nên vì mình mà ước nguyện.
Nhưng hắn nghĩ không ra mình thật sự mong muốn điều gì, hắn chỉ là một sát thủ, giống như rất nhiều người xem trọng hắn, nhưng với hắn mà nói những người này cũng không có mấy liên quan. . . . . .
Nhưng tại sao hôm nay khi hắn nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Cửu công chúa dung nhan như hoa nụ cười sán lạn?
Thế gian này, người quan tâm đến hắn nhiều như vậy, trừ Thất tỷ, cũng chỉ có nàng. . . . . .
Nghĩ tới đây, trong vô thức khóe môi Thập Lục cong lên một đường cong rất nhỏ.
Hắn lặng lẽ ước nguyện: hi võng nữ tử này mãi là một người thiên chân vô tà, hi vọng cuộc sống của nàng luôn vui vẻ hạnh phúc
Nam Cung Tuyết chống cằm đến gần Thập Lục, nhân lúc ánh nến sáng rõ lẳng lặng nhìn dáng vẻ của hắn: sống mũi của hắn rất cao, mặt mày như vẽ, mi như lông vũ cong vút lên, rất đáng yêu, gương mặt ửng đỏ, nhất là miệng của hắn, thật mỏng mềm nhũn, giống như là cánh hoa, không biết khi sờ lên sẽ có cảm giác gì. . . . . .
Không ngờ khi hắn cười lên lại đẹp như vậy, Mộc tỷ tỷ đã từng nói với nàng, chỉ cần nàng thật tâm chờ đợi, nhất định một ngày nào đó Thập Lục sẽ buông bỏ những boăn khoăn trong lòng đến bên cạnh nàng.
Như vậy, nhất định nàng sẽ chờ đến ngày ấy, cho dù năm năm, mười năm. . . . . .
Nam Cung Tuyết nhẹ nhàng nâng tay phải lên, đầu ngón tay chạm vào cánh môi môi của Thập Lục, giống như chạm phải luồng điện người lập tức nhảy lên!
Nàng nhìn chằm chằm ngón tay của mình, thì ra môi hắn giống như nàng tưởng tượng, sờ rất thoải mái.
Gương mặt nàng nóng lên, tim đập nhanh hơn, đây là chuyện gì xảy ra?
Thập Lục bị nàng chạm vào, lập tức mở mắt, đập vào mắt là hình ảnh Cửu công chúa như con mèo nhỏ đang xù lông.
"Cửu công chúa, xảy ra chuyện gì?" Thập Lục không rõ chân tướng hỏi.
"Không có. . . . . . không có việc gì." Nam Cung Tuyết cúi đầu, dưới chân vẽ vài vòng.
Thập Lục thổi tắt ngọn nến, cầm tay của nàng lên nói: "Nguyện vọng cũng ước xong rồi, có thể để ta giúp ngươi băng bó được chưa?"
Nam Cung Tuyết đỏ mặt không nói lời nào, kinh ngạc nhìn chằm chằm Thập Lục đang giúp nàng bôi thuốc lên vết thương trên tay, ngón tay của hắn thon dài, mang theo hơi lạnh, chạm vào bàn tay nàng, giống như xoa đi toàn bộ đau đớn.
"Đau không?" Thập Lục không cẩn thận dùng nhiều sức, vội vàng hỏi.
"Không đau chút nào, ta mong sao vết thương lâu lành một chút, như vậy mỗi ngảy Thập Lục ca ca có thể giúp ta bôi thuốc!" Nam Cung Tuyết mở lớn hai mắt nói.
Thập Lục dừng tay lại, cười cười, thuận miệng nói: "Thuốc này dùng để khép miệng vết thương rất tốt, ngày mai đã có thể kết vảy. Cửu công chúa muốn cùng ta cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng làm ra việc tổn thương tới mình."
"Thật?" Nam Cung Tuyết lên trước cọ xát, ngẩng đầu lên nhìn Thập Lục, trong con ngươi tràn đầy vui mừng: "Thập Lục ca ca đồng ý cùng với ta? Thật tốt quá, cho dù là một ngày cũng tốt, ta muốn dẫn ngươi đi đến những nơi tốt nhất!"
Trong mắt Thập Lục mang theo vài tia cưng chiều, cười tươi như hoa: "Được, ngày mai ta nhất định sẽ thực hiện đúng ước hẹn với Cửu công chúa."
"Một lời đã định!"
"Một lời đã định. . . . . ."
Nam Cung Tuyết nhào vào trong ngực Thập Lục, vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, nhìn trên trời ánh trăng sáng rõ, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. . . . . .
Thập Lục lần đầu bị nữ hài tử ôm, tay của hắn mất tự nhiên lửng lơ trong không khí, không biết nên để nơi đâu.
Vài sợi tóc của nàng rơi trên mặt hắn, ấm áp mềm mại, mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Hắn cười nhạt một tiếng, đôi tay dần dần đặt ở trên lưng của nàng.
Ngày hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của hắn, hắn học xong ôm, và biết quý trọng một người. . . . . .
**
Ngay đêm đó, Thập Lục đưa Nam Cung Tuyết trở về, sâu đó một mình trở lại nơi mình ở.
Trước mặt xuất hiện một người mặc y phục màu đen, nữ tử đứng ở cửa tóc đen nhánh bới thành búi cao trên đỉnh đầu, quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lẽo nhiều năm qua vẫn không thay đổi.
"U, đây không phải là thống lĩnh Trầm Đông sao? Thống lĩnh Trầm Đông nhiều năm chưởng quản mật thám của Trầm Hương cát, xưa nay cực ít lộ diện, cơn gió nào đưa ngươi đến đây?" Thập Lục vòng hai tay trong ngực người dựa vào tường, nghênh ngang cười nói.
Trầm Đông nháy mắt, trong tay Thập Lục bỗng có thêm một mật hàm, không chút biểu cảm nói: "Đây là tin tức thám tử ở Miêu Cương thăm dò được, quốc sư Ám Dạ trở đã trở lại vương cung Miêu Cương, lúc nào cũng có thể tạo ra uy hiếp vơi cát chủ. Bốn vị trưởng lão mệnh ta nhắn nhủ cho ngươi, lập tức chạy tới vương cung Miêu Cương tìm được Ám Dạ, vì phải giải trừ nguyền rủa trên người cát chủ, cần phải giữ lại tính mệnh của hắn."
Dứt lời, Trầm Đông như một cái bóng trong đêm tối, biến mất trước mắt Thập Lục
Nàng là người lớn tuổi nhất trong bốn tỷ muội, mười mấy năm trước cùng nhau gia nhập Trầm Hương cát thì các trưởng lão phải chọn một người trong số họ trở thành mật thám.
Mật thám có chức trách nặng nhất, cũng nguy hiểm nhất, huấn luyện cực kỳ tàn khốc, phụ trách thi hành nhiệm vụ bí ẩn nhất, không lộ diện trước mặt người khác.
Trưởng tỉ như mẹ, làm đại tỷ trong bốn tỷ mụi, Trầm Đông cùng ba muội muội ra mắt trưởng lão, trở thành mật thám của Trầm Hương Các.
Từ đó về sau, Trầm Đông chưa từng gặp lại ba người các nàng.
Biết các nàng an ổn ở bên cạnh các chủ, nàng cũng yên tâm.
Cho nên, nàng không hối hận về chọn lựa nhiều năm trước của mình. . . . . .
Thập Lục mở mật hàm ra, bên trong có ghi chép chi tiết bản đồ vương cung của Miêu Cương có bố trí địa cung và ám vệ, còn có vị trí của thủ hạ thật ra chính là Ám Dạ xuất hiện.
Trên bản đồ điểm đỏ dày đặc nhất là nơi phía dưới là một địa cung, như vậy bên dưới chính là hang ổ của Ám Dạ. . . . . .
Xưa nay trí nhớ của Thập Lục rất tốt, chỉ trong chốc lát, hắn đã ghi nhớ bản đồ trong đầu mình.
Sau đó vận nội lục trên đầu ngón tay, thiêu bản đồ thành tro tàn.
Hắn có khả năng di thuấn, chỉ trong chốc lát đã có thể tiến vào vương cung Miêu Cương. . . . . .
Thừa dịp ban đêm, Thập Lục đã đi đến vương cung của Miêu Cương vương.
Ám Dạ đã hiện thân, sự xuất hiện của hắn ta sẽ uy hiếp rất lớn đến Thất tỷ, không thể không trừ!
Vương cung của Miêu Cương vương vô cùng nguy hiểm, nhiệm vụ lần này của hắn chỉ có thể thành công, bởi vì hắn đã đồng ý với Cửu công chúa, ngày mai gặp ở Lan Đình, quyết không thể thất tín!
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
☆, Chương 35: Sinh nhật của Thập Lục, quý trọng người trước mắt.
Editor: Hoa Trong Tuyết
Thập Lục lấy thuốc trị thương từ trong ngực ra, chăm chú nhìn nữ tử trước mặt trong mắt nhiều thêm mấy tia đau lòng: "Tới đây, ta giúp ngươi băng bó. . . . . ."
Nam Cung Tuyết dấu đôi tay sau lưng, vội vã nói: "Không được, nến sắp cháy hết, trước tiên ngươi phải ước nguyện đã!"
Thập Lục nhìn bánh ngọt tinh xảo trên bàn, thật sự không thể cãi lại nàng, chỉ có thể gật đầu.
Hắn ngồi bên cạnh Nam Cung Tuyết, nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực ——
Những năm gần đây, mỗi khi Thất tỷ làm sinh nhật cho hắn, Thất tỷ đều nói với hắn, nên vì mình mà ước nguyện.
Nhưng hắn nghĩ không ra mình thật sự mong muốn điều gì, hắn chỉ là một sát thủ, giống như rất nhiều người xem trọng hắn, nhưng với hắn mà nói những người này cũng không có mấy liên quan. . . . . .
Nhưng tại sao hôm nay khi hắn nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Cửu công chúa dung nhan như hoa nụ cười sán lạn?
Thế gian này, người quan tâm đến hắn nhiều như vậy, trừ Thất tỷ, cũng chỉ có nàng. . . . . .
Nghĩ tới đây, trong vô thức khóe môi Thập Lục cong lên một đường cong rất nhỏ.
Hắn lặng lẽ ước nguyện: hi võng nữ tử này mãi là một người thiên chân vô tà, hi vọng cuộc sống của nàng luôn vui vẻ hạnh phúc
Nam Cung Tuyết chống cằm đến gần Thập Lục, nhân lúc ánh nến sáng rõ lẳng lặng nhìn dáng vẻ của hắn: sống mũi của hắn rất cao, mặt mày như vẽ, mi như lông vũ cong vút lên, rất đáng yêu, gương mặt ửng đỏ, nhất là miệng của hắn, thật mỏng mềm nhũn, giống như là cánh hoa, không biết khi sờ lên sẽ có cảm giác gì. . . . . .
Không ngờ khi hắn cười lên lại đẹp như vậy, Mộc tỷ tỷ đã từng nói với nàng, chỉ cần nàng thật tâm chờ đợi, nhất định một ngày nào đó Thập Lục sẽ buông bỏ những boăn khoăn trong lòng đến bên cạnh nàng.
Như vậy, nhất định nàng sẽ chờ đến ngày ấy, cho dù năm năm, mười năm. . . . . .
Nam Cung Tuyết nhẹ nhàng nâng tay phải lên, đầu ngón tay chạm vào cánh môi môi của Thập Lục, giống như chạm phải luồng điện người lập tức nhảy lên!
Nàng nhìn chằm chằm ngón tay của mình, thì ra môi hắn giống như nàng tưởng tượng, sờ rất thoải mái.
Gương mặt nàng nóng lên, tim đập nhanh hơn, đây là chuyện gì xảy ra?
Thập Lục bị nàng chạm vào, lập tức mở mắt, đập vào mắt là hình ảnh Cửu công chúa như con mèo nhỏ đang xù lông.
"Cửu công chúa, xảy ra chuyện gì?" Thập Lục không rõ chân tướng hỏi.
"Không có. . . . . . không có việc gì." Nam Cung Tuyết cúi đầu, dưới chân vẽ vài vòng.
Thập Lục thổi tắt ngọn nến, cầm tay của nàng lên nói: "Nguyện vọng cũng ước xong rồi, có thể để ta giúp ngươi băng bó được chưa?"
Nam Cung Tuyết đỏ mặt không nói lời nào, kinh ngạc nhìn chằm chằm Thập Lục đang giúp nàng bôi thuốc lên vết thương trên tay, ngón tay của hắn thon dài, mang theo hơi lạnh, chạm vào bàn tay nàng, giống như xoa đi toàn bộ đau đớn.
"Đau không?" Thập Lục không cẩn thận dùng nhiều sức, vội vàng hỏi.
"Không đau chút nào, ta mong sao vết thương lâu lành một chút, như vậy mỗi ngảy Thập Lục ca ca có thể giúp ta bôi thuốc!" Nam Cung Tuyết mở lớn hai mắt nói.
Thập Lục dừng tay lại, cười cười, thuận miệng nói: "Thuốc này dùng để khép miệng vết thương rất tốt, ngày mai đã có thể kết vảy. Cửu công chúa muốn cùng ta cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng làm ra việc tổn thương tới mình."
"Thật?" Nam Cung Tuyết lên trước cọ xát, ngẩng đầu lên nhìn Thập Lục, trong con ngươi tràn đầy vui mừng: "Thập Lục ca ca đồng ý cùng với ta? Thật tốt quá, cho dù là một ngày cũng tốt, ta muốn dẫn ngươi đi đến những nơi tốt nhất!"
Trong mắt Thập Lục mang theo vài tia cưng chiều, cười tươi như hoa: "Được, ngày mai ta nhất định sẽ thực hiện đúng ước hẹn với Cửu công chúa."
"Một lời đã định!"
"Một lời đã định. . . . . ."
Nam Cung Tuyết nhào vào trong ngực Thập Lục, vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, nhìn trên trời ánh trăng sáng rõ, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. . . . . .
Thập Lục lần đầu bị nữ hài tử ôm, tay của hắn mất tự nhiên lửng lơ trong không khí, không biết nên để nơi đâu.
Vài sợi tóc của nàng rơi trên mặt hắn, ấm áp mềm mại, mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Hắn cười nhạt một tiếng, đôi tay dần dần đặt ở trên lưng của nàng.
Ngày hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của hắn, hắn học xong ôm, và biết quý trọng một người. . . . . .
**
Ngay đêm đó, Thập Lục đưa Nam Cung Tuyết trở về, sâu đó một mình trở lại nơi mình ở.
Trước mặt xuất hiện một người mặc y phục màu đen, nữ tử đứng ở cửa tóc đen nhánh bới thành búi cao trên đỉnh đầu, quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lẽo nhiều năm qua vẫn không thay đổi.
"U, đây không phải là thống lĩnh Trầm Đông sao? Thống lĩnh Trầm Đông nhiều năm chưởng quản mật thám của Trầm Hương cát, xưa nay cực ít lộ diện, cơn gió nào đưa ngươi đến đây?" Thập Lục vòng hai tay trong ngực người dựa vào tường, nghênh ngang cười nói.
Trầm Đông nháy mắt, trong tay Thập Lục bỗng có thêm một mật hàm, không chút biểu cảm nói: "Đây là tin tức thám tử ở Miêu Cương thăm dò được, quốc sư Ám Dạ trở đã trở lại vương cung Miêu Cương, lúc nào cũng có thể tạo ra uy hiếp vơi cát chủ. Bốn vị trưởng lão mệnh ta nhắn nhủ cho ngươi, lập tức chạy tới vương cung Miêu Cương tìm được Ám Dạ, vì phải giải trừ nguyền rủa trên người cát chủ, cần phải giữ lại tính mệnh của hắn."
Dứt lời, Trầm Đông như một cái bóng trong đêm tối, biến mất trước mắt Thập Lục
Nàng là người lớn tuổi nhất trong bốn tỷ muội, mười mấy năm trước cùng nhau gia nhập Trầm Hương cát thì các trưởng lão phải chọn một người trong số họ trở thành mật thám.
Mật thám có chức trách nặng nhất, cũng nguy hiểm nhất, huấn luyện cực kỳ tàn khốc, phụ trách thi hành nhiệm vụ bí ẩn nhất, không lộ diện trước mặt người khác.
Trưởng tỉ như mẹ, làm đại tỷ trong bốn tỷ mụi, Trầm Đông cùng ba muội muội ra mắt trưởng lão, trở thành mật thám của Trầm Hương Các.
Từ đó về sau, Trầm Đông chưa từng gặp lại ba người các nàng.
Biết các nàng an ổn ở bên cạnh các chủ, nàng cũng yên tâm.
Cho nên, nàng không hối hận về chọn lựa nhiều năm trước của mình. . . . . .
Thập Lục mở mật hàm ra, bên trong có ghi chép chi tiết bản đồ vương cung của Miêu Cương có bố trí địa cung và ám vệ, còn có vị trí của thủ hạ thật ra chính là Ám Dạ xuất hiện.
Trên bản đồ điểm đỏ dày đặc nhất là nơi phía dưới là một địa cung, như vậy bên dưới chính là hang ổ của Ám Dạ. . . . . .
Xưa nay trí nhớ của Thập Lục rất tốt, chỉ trong chốc lát, hắn đã ghi nhớ bản đồ trong đầu mình.
Sau đó vận nội lục trên đầu ngón tay, thiêu bản đồ thành tro tàn.
Hắn có khả năng di thuấn, chỉ trong chốc lát đã có thể tiến vào vương cung Miêu Cương. . . . . .
Thừa dịp ban đêm, Thập Lục đã đi đến vương cung của Miêu Cương vương.
Ám Dạ đã hiện thân, sự xuất hiện của hắn ta sẽ uy hiếp rất lớn đến Thất tỷ, không thể không trừ!
Vương cung của Miêu Cương vương vô cùng nguy hiểm, nhiệm vụ lần này của hắn chỉ có thể thành công, bởi vì hắn đã đồng ý với Cửu công chúa, ngày mai gặp ở Lan Đình, quyết không thể thất tín!
Danh Sách Chương: