Trong mắt mỹ nhân là sự kinh sợ và căm ghét bò tới một bên, giọng nói run rẩy lên tiếng: "Vương thượng......Vương thượng người.........Nhiễm bệnh dịch!"
Nàng run run chạy ra ngoài, mở miệng hô to: "Ngươi mau tới! người mau tới! Vương...."
Không đợi lời của nàng nói xong, Miêu Cương Vương đã rút bảo kiếm trên tường phóng về phía nàng, ngực của mỹ nhân bị bảo kiếm xuyên qua, hai chữ "bệnh dịch" chưa nói ra đã ngã vào giữa vũng máu...
"Khốn kiếp!" đôi mắt của Miêu Cương Vương đỏ tươi, chuyện hắn mắc bệnh dịch nhất định không thể lộ ra một chút tin tức!
Nếu để người ngước biết chuyện này, trong và ngoài triều định nhất định sẽ phong ba gơn sóng, càng có người nhân cơ hội uy hiếp vương vị của hắn...
Bản thân hắn là Vương tối cao của Miêu Cương, làm sao có thể cho người khác cơ hội này? Cho dù là nữ nhi thân sinh của hắn thương yêu nhất, cũng tuyệt đối không thể lấy!
Năm thái ý chạy đến cửa thì gặp cảnh máu chảy khắp nơi, hai mắt mỹ nhân trợn lên, lập tức sợ tới mức đôi chân như nhũn ra, suýt nữa ngã ở thềm cửa.
"Khởi bẩm Vương thượng, người thật sự bị mắc bệnh dịch đang hoành hành khắp nơi —— bệnh phong." Sau khi mấy thái y nơm nớp lo sợ kiểm tra bênh tình của Miêu Cương Vương, thái y dẫn đầu nói.
Miêu Cương Vương phẫn nộ đập bàn, Đạt Dương quận chúa ngươi được lắm!
Trong hoàng cung từ hoàng tộc cho tới người trong cung, tất cả mọi người đều dùng dược viên của nàng, sao những người khác đều không có việc gì, chỉ riêng hắn nhiễm bệnh dịch?
Nhất định là do yêu nữ Đạt Dương kia động tay động chân trong thuốc của hắn, hại bản thân hắn mắc bệnh khó chữa!
Bây giờ Mộc Thất đang ở Nghiêu thành đột nhiên hắt hơi một cái, lúc trước nàng chỉ đổi thuốc của lão gia hỏa Miêu Cương Vương thành viên bạc hà Đản Hoa thường ăn, có mắc bệnh dịch hay không quả thực không liên quan đến nàng, thật sự lão gia hỏa này quá xui xẻo...
"Các ngươi có biện pháp chữa khỏi loại bệnh này không?" Xung quanh Miêu Cương Vương tản ra hơi thở lạnh lùng, hai mắt đỏ bừng như ma quỷ.
Năm thái y hai mắt nhìn nhau, quỳ trên mặt đất nói: "Vi thần bất lực, hiện giờ người có thể chữa khỏi bệnh phong chỉ có một người là Đạt Dương quận chúa!
"Phế vật" Miêu Cương Vương cầm theo kiếm uy hiếp tới gần mấy người bọn họ: "Các ngươi đã biết được bí mật của cô gia, lại không hề có giá trị sử dụng, giữ lại trên đời còn có tác dụng gì?"
Dứt lời, hắn giận dữ vung kiếm, cửa cung một đường máu dài chảy ra.....
Cung nhân qua lại dựng tóc gáy sợ hãi, không ai biết bên trong đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Xác chết trên mặt đất rất nhanh đã bị thị vệ xử lý sạch sẽ, Miêu Cương Vương ngồi ở trên cao, đối diện với không khí trống rỗng buồn bã nói: "Nhiệm vụ cô gia giao cho ngươi đã đến đâu rồi?"
"Hồi bẩm Vương thượng, theo chỉ thị của người, Vi Quang vương tử đã tạo thành thói quen công tử nhà giàu, mỗi ngày đắm chìm vào ca múa mỹ nhân, e rằng cuộc đời này không còn tư tưởng với triều chính nữa..." Từ chỗ tối Triệu Tà đi ra, cong môi nói.
"Tốt, tốt lắm!" Miêu Cương Vương ngửa mặt lên trời cười to nói: " Không uổng công nhiêu năm cô gia khổ tâm bồi dưỡng ngươi! Bây giờ cô gia giao cho ngươi một nhiệm vụ, giết Đạt Dương quận chúa, cướp về phương thuốc chữa bệnh phong."
"Vương thượng yên tâm, ta chắc chắn sẽ đưa đầu của Đạt Dương quận chúa và phương thuốc chữa bệnh phong đến trước mặt người." Triệu Tà quỳ xuống đất nói.
Miêu Cương Vương chơi đùa với kim loan ấn trong tay, chận rãi nói: "Từ sau khi Ám Dạ mất tích, vị trí quốc sư của Miêu Cương vẫn còn trống, nếu việc này ngươi làm tốt, cô gia hứa sẽ phong ngươi làm đại quốc sư!"
Triệu Tà quỳ trên mặt đất đáy mặt hiện lên một chút ánh sáng, giết Đạt Dương hắn có thể lấy được vẻ vang mà hắn mong ước, cơ hội này ngàn năm khó gặp...
Xa bên ngoài hoàng cung trước khi rời khỏi Sở Vân Mộ đã bố trí hơn trăm sát thủ ẩn giấu, mọi chuyện trong cung rõ như lòng bàn tay.
"Miêu Cương Vương giết thái y, tốt lắm, xem ra phương pháp của bổn vương rất nhanh sẽ lộ rõ kết quả.
Ngón tay thon dài của Sở Vân Mộ nắm mật thư, đầu ngon tay vận nội lực, mật thư trong nháy mắt biến thành bột mịn.
Chẳng qua hắn chỉ phái người cắt lấy một ít da thịt trên xác người chết do mắc bệnh phong, trộn lẫn với bữa ăn hàng ngày dâng cho Miêu Cương Vương, không nghĩ tới nhanh như vậy hắn đã nhiễm bệnh này, thật sự quá đáng mừng...
"Gia, Miêu Cương Vương nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy, ngộ nhỡ hắn phái người đến cướp phương thuốc của vương phi thì sao? Chúng ta có nên xuống tay trước?" Nguyên Lẫm nhíu mày nói.
Gia nhà mình xưa nay sủng ái vương phi nhất, nếu như người của Miêu Vương Cương động vào một sợi tóc của vương phi, thủ đoạn tàn nhẫn lạnh lùng trước kia của gia sẽ trở lại, lần trước quốc sư Ám Dạ lẻn vào vương phủ gia sử dụng ma công, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma!
"Không cần, chúng ta tốt hơn nên ở Nghiêu thành án binh bất động, người của lão gia hỏa sẽ tìm đến cửa." Sở Vân Mộ lặng lẽ đứng dậy, kẽ mỉm cười: "Bổn vương càng ưa thích bắt rùa trong chum..."
Hôm sau, Mộc Thất hạ lệnh ở các địa phương khác của Nghiêu thành mở nhà thuốc giống như ở thôn Cửu Lý, tập trung chăm sóc và chữa bệnh cho người bệnh có triệu chứng nặng hơn, lại phái người truyền thụ lại phương pháp làm bánh ngải cho dân chúng, giải quyết hoàn toàn nạn đói tai ương ở Nghiêu thành.
Bên kia, Thập Tam Sát ở bốn cửa thành đông tây nam bắc của Nghiêu thành ban bố cáo thị, bỏ ra số tiền lớn tập hợp đại phu thầy lang xung quanh có thể sử dụng tinh thông các loại thuốc đến nhà bệnh trợ giúp, trong chốc lát các nhà bệnh có không ít người giỏi.
Sau khi Trầm Xuân và Nguyên Tái giải quyết huyện lệnh Lý Mật, Nguyên Tái đeo mặt nạ da người của Lý Mật, thần không biết quỷ không hay đóng giả thành huyện lệnh.
Kể từ đó, tài sản Lý Mật tham ô cất giấu đều bị Mộc Thất vụng trộm lấy đến nơi này sung công, dùng để đưa cho dân chúng mắc bệnh phong mua dược liệu.
Nhưng dân chúng mắc bệnh phong thực sự rất nhiều, hơn nữa bệnh phong chia làm rất nhiều loại, mỗi loại chữa trị đều cần dược liệu khác nhau.
Mộc Thất vì bảo đảm chắc chắn, quyết định sau khi điều tra kỹ lưỡng mới đúng bệnh bốc thuốc.
Bên trong nhà bệnh của Thôn Cửu Lý nàng tiến hàng theo dõi cách ly người bệnh nhiễm bệnh phong, ghi lại bệnh tình và thời gian nhiễm bệnh, thu thập thống nhất.
Dựa vào những chỉnh sửa hàng ngày, Mộc Thất đưa ra kết luận, các thôn dân nhiễm bệnh phong chủ yếu chia làm hai loại: một là tự bản thân có miễn dịch với bệnh phong, loại này phát bệnh từ từ, chủ yếu tổn hại da ở trên người và tay chân, trên mặt thì nhẹ hơn; một loại khác là bệnh nhân không có sức miễn dịch với bệnh phong, loại này phát bệnh nhanh, bệnh tình rất khó ngăn chặn, hơn nữa khuôn mặt biến đổi rất nghiệm trọng, cho dù chữa khỏi cũng sẽ để lại vết sẹo dữ tợn, cần tiến hành điều trị chỉnh hình lâu dài.
Cho dù sau khi cơ thể hết bệnh rồi, tứ chi và khuôn mặt vặn vẹo sẽ khiến cuộc sống của bọn họ rơi vào bóng tối, bọn họ rất khó trở lại giữa cuộc sống bình thường.
Người cổ đại đều kính trọng nói "thân thể tóc da đều do cha mẹ cho", chỉnh hình giải phẫu với bọn họ mà nói là việc làm cho người ta khó có thể chấp nhận được.
Mộc Thất cũng không thể ở Nghiêu thành lâu được, xem ra nàng cần khuyên mọi người chỉnh hình khuôn mặt và cơ thể, lại tiếp tục bỏ sức lực tìm vài người thích hợp, làm phẫu thuật chỉnh hình cho người bệnh sau khi truyền thụ phương pháp chữa bệnh cho họ.
Bây giờ dược liệu chữa bệnh chỉ thiếu hai vị thuốc Kim phúc xà và Lôi công đằng, Kim phúc xà bản thân chứa kịch độc, giảo hoạt thận trọng, thậm chí rất ít người nhìn thấy chúng tồn tại. Lôi công đằng thì lại sinh trưởng ở nơi ẩm ướt sâu thẳm trong núi, Miêu Cương rất ít nơi có môi trường thích hợp để sinh trưởng, cho nên Lôi công đằng là dược liệu hiếm có ở Miêu Cương...
Lôi công đằng này là một loại thuốc tốt để trị liệu bệnh phong mà Mộc Thất trong lúc vô tình phát hiện ra ở kiếp trước.
Lúc ấy có nơi gọi là "Hoàng đằng lĩnh", trên vách núi nơi đó Lôi công đằng mọc khắp nơi, dân bản xử khi muốn chết chỉ cần ăn mấy chồi Lôi công đằng, thì hồn về Tây Thiên. Nơi đó sau khi bị bệnh phong hoành hành, một số người bệnh bị bệnh phong giày vò đau đớn không muốn sống, đã đi đến vách núi hái Lôi công đằng, sắc thuốc uống vào, muốn dùng cái này để kết thúc tánh mạng. Ai ngờ sau khi bọn họ ăn vào không những không chết, ngược lại toàn thân nhẹ nhành, đau đớn giảm đi hơn nửa.
Căn cứ vào trường hợp này Mộc Thất đã làm rất nhiều thí nghiệm với Lôi công đằng, phát hiện biện pháp chữa trị bệnh phong nhanh nhất là dùng nó và gan của Kim phúc xà làm thuốc dẫn.
Lúc này bệnh tình của dân chúng không thể kéo dài, Mộc Thất tự mình tổ chức một nhóm thị vệ võ công cao cường, chuẩn bị dẫn bọ hắn đi núi Vân Đài bên ngoài Nghiêu thành tìm hai vị dược liệu cuối cùng.
Chỉ có điều từ sau khi biết được tin nàng mang thai, mỗi bữa cơm Sở Vân Mộ vì nàng đều tự mình xuống bếp, ngay cả ăn cá đều vì nàng bỏ xương, nếu thai phụ nàng muốn lên núi hái thuốc, đại mỹ nhân nhà mình thế nào cũng phải dựng râu không cho phép!
Song nàng vẫn cố lấy dũng khí đến trước mặt Sở Vân Mộ nói: "A Sở, ta chuẩn bị dẫn người đi núi Vân Đài hái thuốc, chàng không cần lo lắng, ta sẽ chăm sóc tốt mình và Bảo Bảo!"
Từ khi thành thân tới nay, nàng bị Sở Vân Mộ nuôi thành một thân trắng nõn, không như lúc ở trong tướng phủ bộ dạng gầy như que củi.
Trừ bỏ lúc trước bị hắn lăn lộn, có chút nổi giận, Mộc Thất tự nhận ở trong thai kỳ, tố chất của cơ thể của mình rất tốt, hơn nữa đứa nhỏ trong bụng rất ngoan, nàng cũng không như các thai phụ khác ba tháng đầu dễ có dấu hiệu sảy thai.
Trong khi nàng mặt dày chuẩn bị làm nũng đại mỹ nhân, cơ thể bỗng nhẹ, đã bị Sở Vân Mộ ôm ngồi trên đầu gối.
Hắn cứ như vậy hai tay ôm Mộc Thất, bàn tay to vuốt ve trên bụng của nàng vẫn còn bằng phẳng, khóe môi hiện lên một nụ cười yếu ớt.
Người Miều Cương hay sử dụng vu cổ, nếu bị vu cổ làm tổn thương, nó sẽ tổn thương rất lớn đến đứa nhỏ trong bụng của Tiểu Thất.
Hơn nữa hắn cũng không muốn cho đứa nhỏ nhìn thấy cảnh phụ thân hắn đại khái sát giới, Tiểu Thất tốt hơn vẫn nên tránh đi.
"Được rồi, ta sẽ phái Nguyên Lẫm dẫn theo một trăm sát thủ bảo hộ nàng. Đợi giải quyết xong chuyện ở nơi này, ta sẽ đưa nàng quay về vương phủ an tâm dưỡng thai." Sở Vân Mộ để đầu trên vai Mộc Thất, hôn nhẹ lên tóc nàng, chậm rãi nói.
Mộc Thất có hơi sửng sốt, sau đó khóe miệng gợi lên một độ cong, qua đầu lại "chụt" một cái ở trên mặt đại mỹ nhân: "A Sở, chàng thật sự quá tốt!"
Sở Vân Mộ híp đôi mắt lại, nhìn chằm chằm thiên hạ trong lòng, cười như không cười nói: "Tiểu Thất, cái hôn này cũng không đạt yêu cầu đâu..."
Từ trong mắt của đại mỹ nhân Mộc Thất thấy được tràn đầy ý cười xấu xa, nàng đang muốn trốn, đã lập tức bị bắt trở lại.
Lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ áp sát xuống, phủ kín đôi môi nhỏ hơi mở ra của nàng, nhẹ nhàng thăm do vào trong, giống như cọng lông vũ chọc ghẹo trong tâm trí của nàng.
Nụ hôn dần dần sâu thêm, hô hấp càng càng càng dồn dập, Sở Vân Mộ đưa tay tháo xuống trâm gài tóc trên đầu Mộc Thất, tóc đen rơi xuống như thác nước chảy, vẻ đẹp làm người khác kinh ngạc.
Bàn tay to của hắn xuyên vào trong mái tóc đen mềm mại của nàng, giữ gáy nàng, xúc động làm nụ hôn sâu hơn.
Sắc mặt của Mộc Thất ửng hồng, đôi tay nhỏ bé để trên ngực của Sở Vân Mộ đẩy ra một khoảng cách, quay đầu đi nói: "A Sở, Bảo Bảo còn nhỏ, hiện tại không được...."
Sở Vân Mộ hôn nhẹ lên môi của nàng, đầy vẻ cưng chiều nói: "Trước mắt bổn vương tha cho mỹ vị Tiểu Thất không ăn được, đợi sau khi tiểu gia hỏa này sinh ra, ta nhất định phải hung hăng dạy dỗ nó!"
"Không nên không nên!" Mộc Thất bảo vệ bụng của mình, hừ một tiếng nói: "Đây là con ta, không ai được phép bắt nạt nó, ngay cả phụ thân nó cũng không được. Có phụ thân là Nhiếp Chính Vương làm chỗ dựa, hai mẹ con chúng ta muốn hoành hành ngang ngược, làm mưa làm gió, mặc kệ chàng!"
Sở Vân Mộ nở một nụ cười, nhét Mộc Thất vào trong lòng: "Với nhiều năm qua bổn vương tích góp, bất kể các nàng tiêu sài thế nào, bổn vương vẫn có thể nuôi tốt hai mẹ con các nàng."
"Cái gì? Dám nhiều tiền hơn ta?" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Thất hiện lên chút tức giận, học Sở Vân Mộ, đưa tay nâng cằm hắn nói: "Bên trong hoàng thành Đại Lịch hai mươi chín gian cửa hàng, bảy mươi bốn tiệm vải, gần một nửa cửa hàng châu báu trong vòng tứ quốc....Chỉ bằng cần này, ta không chỉ nuôi rất tốt mình và Bảo Bảo, còn có thể bao nuôi mỹ nhân chàng!"
Không đúng, nàng còn chưa nói xong, ở kiếp trước kiếm tiền là sở thích của nàng, cả đời này nàng xây dựng không ít cửa hàng, dùng đề thu thập thông tin cho Trầm Hương Các, quyết tâm kiếm lại một núi vàng.
"Bao nuôi là gì?" Biểu tình của Sở Vân Mộ cái hiểu cái không, dẫn đến Mộc Thất cười khúc khích.
"Bao nuôi ý là bao chàng ăn uống, chăm sóc cho chàng!" Mộc Thất vỗ vai đại mỹ nhân, bộ dạng đơn thuận ngây thơ của hắn thật đúng là hiếm thấy.
"Thật sự?" Sở Vân Mộ dường như thấy được trong mắt nàng một tia xảo quyết đắc ý.
"Vô cùng xác thực" Mộc Thất vùi đầu ở trong lồng ngực của hắn, cười khanh khách nói.
Một canh giờ sau, Mộc Thất dẫn người đi núi Vân Đài. Nghe nói muốn lên núi, chồn tuyết Đản Hoa trợn tròn đôi mắt ngồi xổm trên vai Mộc Thất, kể từ sau khi nó trở lại với chủ nhân, đúng là đã lâu không qua lại trên núi chơi!
Người đi trước mở ra một con đường, người đi sau chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn, ở bên trong Mộc Thất có Trầm Hạ đi cùng, thật cũng không có cảm giác mệt mỏi.
Cho tới bây giờ Sở Vân Mộ là một người cẩn thận, nếu hắn đã đáp ứng cho Mộc Thất lên núi, nhất định sẽ bảo vệ nàng bình yên vô sự.
Đản Hoa không nén được tính tình hưng phấn, chạy một cái thân thể chui vào trong rừng cây, vừa bắt bướm lại bò lên trên cây.