_Meyami, có chuyện gì vậy con?
_a….dạ không có gì
_ừm, vậy ăn đi đừng cắm thìa nữa
_ a….vâng
Cúi mắt nhìn thìa nhỏ xắn vào bánh mỳ loan lỗ. Cô thề là cô vô ý.
_ sắp nghỉ hè rồi. Gia đình ta sẽ về thăm ông bà nội một chuyến
_ thật ạ. Con rất nhớ họ_Chi vui mừng đứng phắt dậy
_ không biết ông bà có khoẻ không_còn cô vẫn giữ nguyên, cười yếu ớt
Nhắc đên ông bà nội, cô lại nhớ đến gương mặt hiền lành đầy nếp nhăn. Khi nhỏ ông bà không ngừng ngắt véo mặt cô. Đến nổi ngày nào mặt cô cũng sưng phồng. Ông bà nội không sinh ra papa, nhưng họ xem papa như con ruột của mình, và tình thương ấy cũng lây sang qua những đứa cháu như chị Chi cùng cô. Cô lại nhớ đến những ngày mưa nhìn ra ngoài đồng lúa xanh miết. Nhưng ngày hè nắng oi ả, nhưng bên dòng suối gần ngôi miếu cổ lại chảy róc rách qua khe, ánh nắng lung linh xuyên qua từng kẽ lá, rải đầy trên mặt nước tạo thành những đoá hoa xinh đẹp.
_rồi cùng đến trường nhé?
_ vâng
Hai đứng trẻ lần lượt rời khỏi ghế ngồi mang chiếc cặp nhỏ hình thù con gấu cùng chú gà đáng yêu lên vai, papa giúp hai đứa bé mang giày vào chân rồi từ từ dắt ra ngoài.
Meyami cảm nhận vòng tay ấm của papa, rất dịu dàng. Papa là người tốt, cô nên tận hưởng phút giây này trước khi không còn thời gian nữa. Bởi vì thân nhiệt của cô không giống người thường
Lạnh! Rất lạnh!
Luôn có một dự cảm không may mang đến.
Mùa hè đến. Buổi sáng tinh sương, những khóm hoa còn đọng nước, bầu trời xanh quanh đảng. Vườn hoa papa trồng lại có thêm vài bông hoa nở rộ. Trên cây cao, rợp lá những chú chim bay nhảy hót líu lo.
Một buổi sáng tốt lành.
Thời gian trôi rất nhanh, thoáng chốc dự định vào hè về quê cũng đến. Hôm nay papa sẽ đưa hai đứa về nhà nội. Chị Chi rất háo hức chạy quanh đem đồ sếp vào trong xách. Meyami chạy đi giúp papa Rintarou chuẩn bị chút thức ăn đi đường. Juli_con sóc Ema nuôi cũng nhảy quanh nhà giúp hộ.
_ Mimi còn không đem đồ chơi theo sao?
Papa bước vào nhà, nhìn đứa bé đang bắt ghế khuấy thức ăn trong bếp
_ dạ không ạ
_ không có đồ chơi thì sẽ rất buồn đấy!
_ không sao ạ. Papa không biết chú chó nhỏ ông bà nuôi lớn đến mức nào nhỉ?
_oa chắc nó lớn lắm đúng không papa? Bữa trước* cún con rất đang yêu_Ema xen vào háo hức( * Ema mới lên 7 nên một số từ vẫn không phân biệt được)
_Chi. Không phải bữa trước. Thời gian lâu, như đã qua một năm. Phải gọi là năm trước_ papa ôn tồn nhắc nhở
_vâng ạ. Năm trước
_ ừm chắc nó cũng lớn lắm, không chừng cao hơn cả hai đứa
_ oa, con thật muốn cưỡi nó
_em cũng muốn_nói thế thôi, thật sự để người lớn ôm mình trên lưng chó nhà chạy qua chạy lại thật tội hết sức.
Những chú chó có bao giờ yên lặng, bắt buộc người lớn phải chạy theo vịnh hai đứa bé như chị Chi và mình rất là mệt.
_rồi đến nhà ông bà, papa sẽ cho các con cưỡi. Bây giờ xuống nào_nói đoạn Papa nhất bổng cô lên đặt xuống đất_các con nhanh vào thay đồ nào.
_vâng
Hai đứa bé nhanh nhẹn chạy lên gắc tách hai hướng
Tuy cả hai đứa đều có phòng riêng, nhưng chị Chi vì sợ nên thường ngủ với papa, nên đồ đạc của chị dường như để bên phòng papa cả. Còn Meyami ngủ phòng riêng của hai chị em. Nên dường như phòng đó trở thành phòng của cô.
Khoảng cách từ thành phố đến nhà ông bà nội không gần. Cả gia đình buộc phải đi ô tô. Quãng đường dài làm mất thời gian đến hơn nửa ngày mới đến. Nhìn qua cửa sổ, những toà nhà chọc trời, đứa phố xe cô, người qua người lại, các cửa hàng, những đồ trưng bày vặt vảnh. Cứ dần dần lùi về phía sau. Xe papa dừng lại khi gặp đèn đỏ, những trụ đèn như thế này rất thường xuyên gặp ở khắp mọi ngỏ ngách trên phố. Chiếc xe của ba cha con cũng không thể tránh việc dừng lại nhiều lần.
NHưng đó là thói quen, dường như không ai ý kiến. Chị Chi vì hào hứng nên đã ngủ quên trên xe. Papa biết con gái đang ngủ nên chẳng làm ồn, nhẹ tay bật nhạc trên đài nghe tin. Juli đem vài bịch kẹo cho cô rồi nhảy lên vai cô ngủ ngon lành. Chỉ có Meyami buồn chán, chống cằm nhìn ra cửa sổ. Đối diện với tầm nhìn của cô là một cửa hàng bán nhạc cụ truyền thống. Những cây sáo, những cây đàn violi,….rất nhiều. Nó khiến cô nhớ lại……
Nhưng cô lại sợ cái quá khứ đó
Kiếp này chỉ e cô không dám nhìn lại quá khứ mà chỉ biết đâm đầu về phía trước mà đi.
Cánh cửa hàng mở, một người thiếu nữ mặt kimono tóc đen búi cao dắt tay một cậu bé tóc xanh dương. Gương mặt cậu bé rất đẹp, ánh mắt lại hiện lên tia thích thú khi nhìn ngắm cây sáo trên tay. Loại sáo làm bằng chất liệu tốt nhất từ gỗ, xung quanh còn trang trí những chiếc vòng xinh xắn, trên thân sáo được đụt đẻo từng lỗ nhỏ tỉ mỉ. Vừa nhìn sơ qua biết đó là đồ đắt hàng.
Họ rời đi nhanh chóng. Meyami hơi bần thần nhìn họ, rồi cố trấn tỉnh mình.
Không có ai quen hết. Thế giới này không ai quen ai.
Bánh xe tiếp tục lăn trên đường. Đường phố phồn hoa đã dần lui xa thay vào đó là những bãi đất trống, dãy núi cao cao, đường biển xanh ngọc, ánh nắng chói chan cùng bóng mát của cây rừng. Ngồi trên xe cô có thể ngửi thấy hương hoa từ những cánh rừng xa xa, nhìn những tia nắng đùa lăn tăng trên mặt nước biển. Nhẹ lay chị Ema dậy chỉ chị xem những cảnh đẹp. Juli cũng theo hành động của cô mà thức tỉnh, ám sát mặt vào cửa kính xe nhìn, trầm trồ (kêu ra tiếng kít kít). Đến khi biển bị dãy núi che khuất, tất cả hương thơm hoa của rừng rất nhanh thay bằng con đường đất, cỏ cây, bụi rậm, cùng cánh đồng lúa xanh dịu dàng. CŨng là lúc mặt trời dần lặn xuống đỏ lững.
Đã đến nhà nội, hai chị em vui vẻ xà vào vòng tay ông bà, chú cún con khi nào cũng đã nhanh lớn.
Một ngày mới lạ bắt đầu trên vùng quê nhỏ. Hai chị em lại có những niềm vui an lành