“ Bạn bè từ nhỏ”
“Thanh mai trúc mã sao?”
“ Không phải”
Tohru đã rất nhiều lần hỏi như thế về cô khi đi chung trên khuôn viên trường. Nhưng lần nào cũng thủy chung cầm thêm sách, hay quyển vở để học bàn. Nên những câu trả lời khá ngắn gọn, với lại lực chú tâm vào câu hỏi cũng chẳng nhiều. Akito là Bột Vẽ, điều này đủ sốc cho cô, mà biết nguyên nhân chính là do câu nói từ nhỏ phát ra từ miệng Meyami.
“ Một con người đều có số phận của đời mình, không cần thoát ra, chỉ cần cậu làm tốt chức vị theo sở thích của mình là được. Như những màu sắc cửa cầu vồng, hay như bụi cổ bên kia chẳng hạn. Bạn thấy rất nhạt nhẽo, và cứng nhắc khi nó mãi được sắp xếp theo một thứ tự hoàn chỉnh. Vậy thì làm nó xáo trộn lại đi, làm cho nó thoải mái hơn. Làm cho nó bắt mắt hơn. Như chiếc áo chỉ đơn độc một màu trắng trên người cậu, cho thêm chút màu đỏ của quả gất, dù bẩn nhưng lại rất xinh đẹp”
Đó là lúc cô dạy cậu chơi với đất đây. Không ngờ cậu bé nhớ mà thay đổi thành một con người hoàn toàn khác trong truyện. Và lúc đó cô cũng không biết rằng, chức vị của cậu ta là tộc trưởng kế nhiệm. Chỉ nói đúng về cuộc đời mình chạy ra sao và kết thúc ra sao vào hai kiếp trước. Tất nhiên đó là những câu truyện trẻ con, và người giả thành kể cho cô nghe là bà nội.
Mấy ngày này cũng đã khá yên lặng rồi, công việc học tập cũng đã tốt hơn. Sau ngày lễ hội vụ mùa, cũng là lúc thi cuối cấp. Cấp phổ thong kết thúc ở đó, Meyami cũng thong thả mà đi đến cô nhị viện Sakura gặp những đứa trẻ đáng yêu. Khi đó cũng kéo theo Tohru chạy đi, lại để cho hai nữ thánh mẫu làm quen, họ cũng khá hòa đồng. ĐÚng là những thiên thần cùng dòng có khác, cái gọi là ngượng ngùng hay khó xử cũng dẹp qua một bên mà chạy nhảy cùng mấy đứa trẻ tạt nước tơi bời vườn hoa mới nở. Bị các sơ khuyễn trách họ mới chịu quay vào phòng thay đồ, rồi lại nhảy ra chơi đất với bọn trẻ.
Meyami “ …”
Không ngờ nữ chính thánh mẫu “lì” đến thế đấy. Nhưng hôm nay lại khác, Meyami chỉ đi một mình, Tohr lại có hẹn với bạn trai nên kiếu. Bó tay! Cô đi vậy. Hôm nay hình như Nanami cũng không có đến, sao vậy nhỉ? Nếu Nanami đến thì chắc chắng ở một góc sân nào đó dưới gốc cây sẽ trừng bày các đồ gốm sứ xin đẹp do tụi trẻ làm, khi chơi trò gia đình. Tụi trẻ hôm nay cũng chưa ngủ dậy sao? Trên đường lát đá, vào trong nhà thờ chính, bắt gặp các sơ còn đang cầu nguyện, lát đát được vài người trên chiếc ghế gỗ dài trước mặt Chúa.
Nhìn đồng hồ, cô không lạ gì chuyện này, giờ cầu nguyện đã hết từ lâu nhưng không còn một số người muốn chuộc lỗi lại giữ nguyên vị trí mình lâu hơn. Khi đi qua khu nhà chính, gió nhẹ thổi qua khiến cô run người, có chuyện gì đó bất an trong lòng. Đi tiếp một đoạn, vào phòng chơi của lũ trẻ, căn phòng hôm nay không vang tiếng cười mà ngược lại là tiếng thở dài. Tiếng thở dài? Thật sao? Còn nhỏ như thế, bọn trẻ lo lắng chuyện gì?
“ A chị Meyami”
Một đứa bé reo lên khi nhân ra sự có mặt của cô, rồi chạy lại ôm ngang eo cô. Bọn trẻ khác trong phòng cũng đứng dậy nở nụ cười chạy lại bên cô. Meyami cười, cúi người bẹo má đứa trẻ ôm mình, gỡ nó ra đem bịt bánh kẹo đưa cho bé để chia cho bạn. Bọn trẻ lại vui cười chia nhau đồ ăn, nói chuyện râm ran, nhưng vẫn có chút gì đó khiến Meyami khó hiểu.
“ Kito này, hôm nay chắc chị Nanami bận học không đến với các em được, để ngày khác nhé~”
Cúi người xoa đầu đứa bé gái đứng sát bên mình có vẻ mặt buồn nhất, tay cầm bánh nhưng không ăn chỉ nhìn vào đám bạn. Kito nghe cô nói ngẩn đầu, cười tươi, rồi lại lắc đầu:
“ Lúc nãy chị Nanami có tới đấy ạ. Nhưng chị ấy vào bệnh viện rồi!”
“ Bệnh viên? Người nhà chị ấy cho chuyện hay Nanami có bị bệnh?”
“ Không ạ! Bạn Lisa bị đau bụng nên được chị ấy gọi xe đến bệnh viện kiểm tra. Thật lâu rồi, bọn em không thấy chị ấy về. Chị hôm nay nghĩ sẽ không đến nên không dám nói với các sơ để các sơ lo lắng!”
Giọng nói non nớt của đứa trẻ nhẹ nhàng gỡ bỏ những tháo nút trong suy nghĩ. Nhưng cô bé Lisa kia đau bụng, lúc trước cô cũng bắt gặp cô bé ngồi ôm bụng mình. Nhiều ý kiến khuyên cô bé đến bác sĩ lại bị cô bé từ chối, và cơn đau sau đó kết thúc, cứ nghĩ để thư thả vài bữa anh Masaomi đến khám giúp, nhưng không ngờ…
Chơi với bọn trẻ đến trưa rồi, cô chạy thẳng vào bệnh viện. Hỏi một y tá đang trực ở đó, căn phòng Lisa nằm khu bệnh nhi. Rất may hôm nay cũng là ca của anh Masaomi cũng chính anh ấy làm phẫu thuật cho cô bé. Cũng đã ổn khi cô đến, thở phào nhẹ nhõm ngồi trên giường cô bé, đem tay vén sợi tóc mái rối loạn trên đỉnh đầu bé gái đang nhắm tịch mắt.
“ Meyami, ra đây anh nhờ”
Masaomi từ bên cửa phòng bệnh, gọi nhẹ cô ra. Anh nhìn cô từ đầu đến chân, con nhóc này chăng quan tâm ai là ai hết. Đến thăm an cũng không thèm lại chạy đến bệnh viện thắm một đứa bé. Tức chết anh rồi, hèn gì hôm nay đặt chân đến bệnh viện này. Thể lực đứa trẻ này có bao giờ suy yếu ngoài trừ lúc mới chuyển đến đâu. Thực muốn quay lại lúc đó quá đi mà!
( Chết! Anh để chị nghe thấy … / Nghe rồi thôi biết làm sao, sau này hảo hảo bồi thường / Chà anh bồi thường … / Nhóc con cấm nghĩ bậy bạ / …)