Vậy mà hôm nay lại có người đến truyền thánh chỉ hạ lệnh thả Điềm Đô công tử.
Mệnh lệnh của hoàng đế quả có sức ảnh hưởng lớn, người truyền dụ vừa dứt lời đã có kẻ hầu người hạ đến tháo xiềng xích rước Ngọc Thiên Minh về biệt viện.
Biệt viện của Điềm Đô công tử tên là Vạn Hạnh cung, nằm ngay sau Hoàng Long điện. Nơi này khi tiên hoàng còn sống là cấm cung, trừ hoàng đế ra thì bất cứ ai cũng không được tự ý ra vào. Nội cảnh bên trong như thế nào quả thật ai cũng tò mò, muốn biết Điềm Đô công tử có cuộc sống ra sao.
Ngọc Thiên Minh trên đường từ đại lao về Vạn Hạnh cung cũng rất hiếu kì. Bởi vì nguyên chủ trong cốt truyện là một con tốt thí chết ngay lúc mở màn nên cuộc sống bên trong biệt viện cũng chưa từng được một lần nhắc tới.
Ngồi trên ghế kiệu đi ngang qua cổng Vạn Hạnh cung, nhìn những đường vân mây cùng hoa văn tinh xảo trạm khắc trên cột đá cẩm thạch trắng, Ngọc Thiên Minh hiển nhiên có thể thấy được sự coi trọng của tiên đế dành cho nguyên chủ trước kia. Bên trong nội viện có diện tích không lớn, nhưng bù lại phong cảnh lại đẹp vô cùng.
Sau cổng vào là một hồ cá đỏ, mùa thu trời hơi se lạnh nhưng cá trong hồ vẫn hoạt bát bơi lội. Cạnh hồ có tán cây đã đổ sang màu đỏ rực, thi thoảng gió thổi ngang qua sẽ kéo vài chiếc lá chao liệng xuống mặt hồ. Lối vào chính điện uốn quanh hồ cá, lát gạch đá trắng. Xung quanh còn có không ít hòn non bộ dáng thế kì lạ cùng cây cảnh, dù kém hiểu biết đến đâu thì cũng có thể nhìn ra giá trị của những thứ trang trí sân vườn này.
Kiệu sớm hạ từ đầu cửa cung, Ngọc Thiên Minh được một thái giám dìu vào trong chính điện. Nơi này được dựng hoàn toàn bằng gỗ lim đen bóng, cột nhà xà lan đều trạm những họa tiết tinh xảo lạ mắt. Bên trong lại chứa đầy những kỳ trân dị bảo trưng trên các kệ gỗ, giá trị khó có thể suy đoán.
Trong phòng đã sớm có một đoàn cung nữ đứng chờ sẵn, vừa thấy Ngọc Thiên Minh được thái giám dìu vào đã nhanh nhẹn đưa cậu ra sau hậu đình tắm rửa. Người ở trong lao ngục quá lâu thành ra cơ thể cũng chẳng khác nào cái rẻ rách, bẩn thỉu đến cùng cực. Cậu không nhớ rằng bản thân đã thay qua bao nhiêu lần nước, chà sát da thịt đến tấy đỏ mới miễn cưỡng bước ra khỏi bồn gỗ. Cả quá trình cậu không dám để ai nhìn thấy, chỉ sợ người khác sẽ bắt gặp hình ảnh bôi bác của mình.
Gian phòng tắm tràn đầy hơi nước, mờ mờ ảo ảo, Thiên Minh nâng khăn vải nhẹ nhàng lau qua mái tóc dài ướt sũng, đôi mắt hiếu kỳ nhìn vào tấm gương đồng đã bị một màng nước mỏng che phủ. Cậu vẫn luôn tò mò muốn biết xem nhan sắc "lam nhan họa thủy" của nguyên chủ có dáng vẻ ra sao, liền không kịp chờ mà đưa tay lau đi làn nước. Ánh đồng vàng lấp loáng, hiển hiện một gương mặt quá đỗi quen thuộc.
Hình ảnh phản chiếu trong gương vốn chẳng xa lạ mà chính là khuôn mặt trước kia của Ngọc Thiên Minh. Trước khi xuyên không cậu cũng được đánh giá là người có nhan sắc, mắt sáng mũi cao, môi mỏng da trắng, là kiểu nam thần ấm áp trong lòng phái nữ. Người trong gương kia tuy khí sắc có phần nhợt nhạt hơn nhiều nhưng vẫn giữ được những nét quen thuộc. Song trải qua thời gian dài trong đại lao, trên gương mặt nhu thuận ấy lại có thêm một vết sẹo lớn trên má trái, kéo dài từ mang tai đến tận cánh mũi. Đây là vết roi da để lại, vằn sâu khó có thể lành.
Thiên Minh đưa tay sờ lên vết sẹo, cảm giác vẫn còn đau rát. Cậu khẽ nhíu mày khó chịu, đành bỏ tay xuống, tiếp tục lau tóc.
Đến khi cậu trở lại chính điện thì đám cung nữ đã rời đi gần hết, thay vào đó xuất hiện thêm một vị thái y.
Bệnh trạng của Thiên Minh rất tệ, chính bản thân cậu cũng biết điều ấy, nhưng khi nghe thái y liệt kê ra mới thấy nó còn tệ hơn cậu tưởng tượng quá nhiều lần. Nếu không nhờ có An An làm xoa dịu đi cảm giác đau đớn từ các vết thương thì chắc chắn cậu cũng chẳng sống nổi. Băng bó các vết thương lớn nhỏ xong xuôi hết thì có tiếng bước chân bước vào phòng.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ. Thái y thấy người tới thì vội đứng dậy muốn hành lễ nhưng thiếu nữ đã kịp cản lại:"Đại nhân đừng làm thế khiến thần nữ hổ thẹn."
"Công chúa đến thăm công tử sao?" Thái y biết ý cũng không tiếp tục hành lễ nữa, chuyển sang hỏi thăm nàng:"Vết thương trên tay người đã đỡ chưa?"
"Nhờ thuốc của đại nhân nên miệng vết thương đã se lại rồi." Nàng khẽ cười rồi khéo nói:"Thần nữ có chuyện muốn nói với ca ca, cảm phiền đại nhân rồi."
Ngọc Thiên Minh lặng yên nghe ngóng nội dung cuộc trò chuyện kia, trong đầu cũng đại khái xác định được thân phận của thiếu nữ kia. Hẳn đó chính là nữ chính- thập nhất công chúa Ngọc quốc Ngọc Nhu Nhi. Quả nhiên đúng như lời miêu tả của An An, Ngọc Nhu Nhi vừa xinh đẹp vừa thân thiện, thật dễ khiến người yêu mến. Cậu mải mê nhìn ngắm nàng mà chẳng để ý gì, đến khi Ngọc Nhu Nhi gọi tên cậu đến lần thứ ba cậu mới hồi hồn bừng tỉnh.
"Ngọc Thiên Minh." Ngọc Nhu Nhi chờ cho đến khi cậu hoàn toàn bình tĩnh lại mới chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường. Trong phút chốc cậu cảm thấy thiếu nữ trước mắt đã thay đổi thành dáng vẻ hoàn toàn khác, mang nét trưởng thành của người từng trải khó thấy ở hình tượng một cô gái tuổi mười lăm. Đôi mắt nàng nhìn xoáy sâu vào cậu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lời nói ra cũng rất đỗi kỳ lạ:"Tôi không phải Ngọc Nhu Nhi."
Cậu giật mình nhìn lại nàng ta, trong lòng có chút hoang mang, liền kéo An An ra mà tra hỏi:[Nữ chính nói vậy là sao hả nhóc!]
[Có thể là đồng minh.] An An trả lời ngay lập tức, cứ như thể nó đã chuẩn bị câu nói này từ trước, chỉ cần đúng thời điểm sẽ nói ra.
Thiên Minh nghe hệ thống nói vậy thì bán tín bán nghi, nhìn Ngọc Nhu Nhi bằng ánh mắt thăm dò. Nếu đúng như An An suy đoán, liệu có khi nào...
"Cô cũng là người xuyên không?" Chẳng biết từ khi nào cái khái niệm du hành thời không trong cậu chẳng còn là thứ xa lạ nữa.
Vẻ mặt của Ngọc Nhu Nhi vẫn bình lặng như thế, không có gì là ngạc nhiên, chỉ từ tốn đáp:"Xét về phương thức thì có thể coi là tôi đã xuyên không, nhưng về bản chất thì khác hoàn toàn với cách cậu từng trải qua."
Ngọc Thiên Minh không hiểu ý Ngọc Nhu Nhi, đành phải hỏi thêm:"Bản chất khác nhau là như thế nào?"
"Cái đó cậu không cần biết rõ quá đâu." Ngọc Nhu Nhi khẽ cười mỉm, câu chuyện được bẻ hướng sang chiều khác:"Nói nãy giờ quên chưa giới thiệu, tên tôi là Liễu Hạ An, công việc của tôi là hỗ trợ cậu làm nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ?" Ngọc Thiên Minh ngớ ra, lại nhớ đến mấy tiếng trước bản thân còn đang chuẩn bị hứng chịu khổ hình thì được đưa đi, hướng ánh mắt tò mò đến Liễu Hạ An:"Là cô giúp tôi ra khỏi đại lao sao?"
"Là công việc thôi, tôi cần giúp cậu hoàn thành hết các thế giới thì mới được coi là xong nhiệm vụ của mình."
Ngọc Thiên Minh đối với điều mà Liễu Hạ An nói thì có phần kinh ngạc, nghĩ đến chuyện cô đang ở trong thân xác của nữ chính, không khỏi hiếu kỳ:"Việc cô là Ngọc Nhu Nhi, liệu có bị ảnh hưởng bởi cốt truyện không?"
Hỏi xong cậu mới ngớ người ra ngây ngốc, tự cảm thấy khó hiểu với chính mình. Ý cậu muốn diễn đạt là gì đây? Cậu đang lo lắng đến việc Liễu Hạ An vì ở trong thân xác Ngọc Nhu Nhi mà bị hoàng đế Đế Đô theo đuổi hay sao?
"Tôi không giống người trẻ các cậu." Liễu Hạ An che miệng cười, vẫn là cái dáng vẻ điềm tĩnh của người từng trải kia. Dù là một người cũng bước ra đời đã lâu nhưng Ngọc Thiên Minh không thể phủ nhận ở Liễu Hạ An có gì đấy mà cậu cảm thấy rất đáng để tin tưởng. Trong lòng cậu thầm suy đoán không biết cô bao nhiêu tuổi đã đối mặt với bao nhiêu sóng gió mới có được khí chất ấy.
"Cậu đang nghĩ tôi bao nhiêu tuổi sao?" Liễu Hạ An nhìn cậu, ánh mắt ẩn hiện ý cười. Ngọc Thiên Minh bị nói trúng tim đen nên chỉ biết cười hề hề, tính đưa tay gãi đầu giả ngu. Nhưng cánh tay vừa nhấc lên, ống áo rộng cũng theo đó mà trượt xuống, để lộ cẳng tay lằn đầy những vết cắt. Hạ An vừa nhìn thấy nụ cười trên tay cũng tắt ngấm, vội cầm lấy tay cậu xem mạch tượng:"Thương thế nặng như thế này sao?"
Thiên Minh không biết nói gì hơn, đành gật đầu thừa nhận:"Cơ thể nguyên chủ rất tệ, nhưng hệ thống đã giúp tôi áp chế cơn đau rồi."
Hạ An không nói gì, lặng lẽ bắt mạch cho cậu, đôi mày cô nhíu lại càng ngày càng chặt. Một hồi lâu cô mới bỏ tay Thiên Minh ra, giọng nói vô cùng nghiêm trọng:"Với cơ thể này, cậu khó mà sống nổi nửa năm nữa."
Một đáp án nghe qua thì phũ phàng, nhưng Ngọc Thiên Minh lại chẳng thấy nặng nề lắm. Dẫu sao đây cũng không phải thế giới cậu thuộc về, chết sớm hay muộn cũng chẳng sao. Chỉ là vẫn có điều khiến cậu băn khoăn:"Vậy nhiệm vụ của tôi cần làm thế nào, tôi vẫn chưa biết cách làm sao để trả thù cho nguyên chủ cả."
"Ngọn nguồn của mọi chuyện đều đến từ hoàng đế Ngọc Quốc." Giọng của Liễu Hạ An vẫn lạnh lùng như trước đó:"Nhưng với thời gian ngắn như thế kia cậu không thể tự mình triệt hạ ông ta được."
"Triệt hạ hoàng đế? Chuyện khó tin đó đương nhiên tôi không có khả năng làm rồi."
"Có một cách." Hạ An ra vẻ bí hiểm, chầm chậm nói:"Nếu có thể mượn tay tân hoàng Đế Đô, thu Ngọc Quốc lại vào đất nước này cũng coi như là hạ bệ được ông ta."
Ngọc Thiên Minh sống trong thời đại hòa bình, đương nhiên sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới phương thức gây chiến tranh để trả thù người khác cả. Đối với cậu cách làm này quá mức tiêu cực, khiến cậu có phần bối rối:"Như vậy hẳn sẽ gây thiệt hại rất lớn, cả người cả của. Chúng ta có nhất thiết phải làm như vậy không?"
Hạ An đương nhiên nhìn ra sự phân vân trong ánh mắt cậu, cô cũng là người từng sống trong thời thế loạn lạc, đương nhiên biết chiến tranh là thứ vô nghĩa như thế nào. Nhưng cách cô muốn hướng cho Ngọc Thiên Minh không phải là dùng binh đao để đánh chiếm Ngọc Quốc:"Ngọc Kiến Dung nay đã hơn năm mươi nhưng vẫn ham mê sắc dục, ngày ngày mở yến hội linh đình, làm hao tổn ngân khố quốc gia. Nhân dân Ngọc quốc khổ cực, sống trong nghèo nàn túng thiếu, quan lại thì tham ô, mua quyền bán tước. Một đất nước như vậy còn cần thiết để tồn tại sao?"
Hạ An nhìn thẳng vào mắt Thiên Minh, tiếp tục nói:"Tân hoàng Đế Đô tuy mới lên ngôi nhưng trước kia khi làm thái tử, hầu hết mọi việc lớn nhỏ trong nước đều có công sức của hắn. Từ việc giải quyết thiên tai hay xử lí bạo động hắn đều làm rất tốt. Đế Đô mấy đời sung túc cũng là nhờ có minh quân đứng đầu. Ngọc Thiên Minh, cậu thử nghĩ xem, nếu Ngọc quốc thuộc về Đế Đô là có lợi hay có hại?"
Thiên Minh nghe lời của Hạ An thì rơi vào trầm lặng. Cậu không biết nên nói thế nào bởi những gì cô đưa ra đều rất hợp lý, sau cùng đành chấp thuận kế hoạch giúp hoàng đế Đế Đô thu phục Ngọc quốc.
Nhưng cho đến khi Liễu Hạ An đã rời Vạn Hạnh Cung được mấy canh giờ cậu mới nhớ ra một điều vô cùng quan trọng trong kế hoạch: Làm thế nào có thể khiến vương Đế Đô tiến công Ngọc Quốc chứ?
Cho hắn chơi đồ à?
...----------------...
...[Hết chương 2- Thế giới thứ nhất]...