Sở Vân Chính và Ngọc Thiên Minh về lại quán trọ, cả đường không có nói với nhau câu nào, vốn bình thường họ có ít giao tiếp, nhưng chẳng đến mức như hôm nay, tình huống này xảy ra cũng là vì sau tiệc rượu mỗi người đều có trong lòng suy nghĩ khác về đối phương.
Trong phòng trọ đốt lên một ánh đèn dầu, hắt lên trên tường những mảng màu vàng vọt. Ngọc Thiên Minh thẫn người ngồi trên bàn, nhìn ngọn lửa tĩnh lặng cháy, một lần thở ra đều khiến khói đèn tỏa ra phảng phất khắp nơi.
Phía sau bình phong trong phòng có tiếng nước róc rách to nhỏ, là Sở Vân Chính đang tắm. Bởi vì không gian quá yên lặng, thủy âm động chút sẽ vang, người ngồi ngoài nghe thấy rất rõ. Nhưng cậu không để ý đến nó lắm, vẫn đờ đẫn suy nghĩ về mấy lời hôm nay nghe được.
"... khéo khi đấy là thứ trong tâm cậu muốn cũng nên..."
"... có tình thì cứ theo đuổi, bằng không mất rồi sẽ khó tìm lại..."
Dù là Hạ An hay Lục Ngạn, những thứ họ nói tựa hồ như đang gãi vào lớp vỏ trơ lì trong tim Ngọc Thiên Minh. Đối với cậu mà nói tình cảm là một thứ gì xa xỉ lắm, chưa từng có, mà cũng chưa từng hiểu. Giữa cậu và Sở Vân Chính là loại cảm xúc gì, cậu vẫn cảm thấy mơ hồ khó tả.
Phía trong bình phong bất chợt vang ra tiếng nói:"Giúp ta lấy khăn lau."
Cậu không đáp.
Sở Vân Chính cho rằng bản thân nhỏ tiếng, người ngoài chưa nghe rõ, kiên trì lặp lại, lần này còn chỉ đích danh:"Thiên Minh, lấy giúp ta khắn lau."
Đáp lại hắn vẫn là sự yên lặng.
[Anh! Có người gọi anh kìa, tỉnh đi!!!] An An thấy ký chủ hồn phiêu lạc tận phương trời nào, rủ lòng thương xót cho vị nào đấy trời lạnh còn đang ngâm nước đành lên tiếng gọi hồn cậu về.
Ngọc Thiên Minh giật mình, ngơ ngác nghe theo lời nhắc của An An, đứng dậy ôm khăn bông trên giường cho Sở Vân Chính. Mà hình như hồn chưa về hết, cậu cứ thản nhiên bước tới cạnh bồn gỗ, đứng trước mặt hắn đưa khăn ra.
Dù sao cùng là nam nhân cả, Sở Vân Chính không khó khăn gì, tiện tay nhận lấy đứng bên trong bồn gỗ đầy nước lau khô thân trên. Nhưng mà lúc hắn muốn bước ra ngoài, Ngọc Thiên Minh vẫn đứng đó dán mắt vào thân thể hắn.
Tự dưng thế này lại thấy xấu hổ.
Sở Vân Chính thầm nghĩ, khụ một tiếng nhắc nhở:"Ngươi còn đứng đây làm gì nữa?"
"Nghĩ..." Cậu mở miệng đáp, tâm tư mới bắt đầu nhộn nhạo, lúc tỉnh ra đã thấy trước mắt mình là những khối cơ ngực cơ bụng hoàn hảo của đối phương, tuyến nhân ngư xinh đẹp họa trên nước da cũng tính là trắng, kéo xuống nơi sâu vẫn còn ngâm trong nước, có thể lờ mờ thấy được kích cỡ của vật bên dưới.
"Aaaa... Xin lỗi, ta không cố ý!" Cậu cuống cuồng quay mặt đi lại về giường, trong thời gian ngắn những hình ảnh vừa mới thấy cứ lặp đi lặp lại, khiến cậu càng thêm bối rối.
Đến khi Sở Vân Chính thay đồ xong, vừa bước tới giường đã thấy một đống chăn đùn lên nép tít trong góc. Hắn dở khóc dở cười, cảm thấy cái người này đúng là da mặt mỏng, chỉ nhìn thấy một chút đã xấu hổ như thế rồi, nếu biết được hắn từng động chạm đến cơ thể cậu, liệu có phải muốn đào hố nhảy xuống luôn không?
Mà nhớ lại chuyện cũ, hắn lại thấy nóng người, đối tượng thì ngay trước mắt, đúng là trêu người. Sở Vân Chính kiên cường rũ đi những suy nghĩ không đứng đắn trong đầu, hạ mình nằm xuống giường.
Người kia tuy rằng đang muốn tránh mặt hắn nhưng vẫn tốt tính chừa lại một khoảng giường rộng. Chỉ là...
Hắn nhìn chiếc chăn bị ai đó chiếm riêng, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Mỗi giường một chăn, hắn giờ muốn đắp cũng không có đồ để đắp, chắc đành miễn cưỡng phủ áo choàng lông ngủ qua một đêm thôi. Hắn nghĩ đoạn định rời giường, nhưng người chưa kịp dậy thì tấm chăn bông đã bay qua phủ lên người hắn, còn ai đó vẫn rúc tịt trong chăn, suối tóc dài để lộ ra một ít.
Như thế này thực sự rất đáng yêu.
Sở Vân Chính mỉm cười, chỉnh lại chăn cho kín rồi nhắm mắt dưỡng thần. Nằm một lúc người bên cạnh động đậy, cái đầu chòi ra khỏi chăn, đôi mắt đen mở ra nhìn hắn thăm dò.
Đèn dầu đã tắt từ lâu, trong phòng tối mít, chỉ dựa vào chút ánh sáng yếu ớt từ ngoài hành lang hắt vào qua vách cửa giấy để nhìn nhận mọi thứ. Ngọc Thiên Minh nằm nhìn Sở Vân Chính một lúc lâu, trong lòng xoắn xuýt đủ điều, liên tục réo An An ra xin ý kiến đề xuất.
[Anh thích thì nằm nhích lại người ta đi, không bị đạp ra đâu.] Hệ thống chán chẳng muốn nghe ký chủ mình lải nhải nhiều thêm nữa, quyết định tống cho cậu một phương án nhanh gọn nhất:[Nằm xem tim có đập tay có run không, làm thuốc thử tình cảm.]
Nó chỉ nghĩ mình nói thế chứ Ngọc Thiên Minh mặt mỏng nào dám làm, ai ngờ hôm nay cậu gan lớn, thật sự dịch dần người lại phía Sở Vân Chính.
Ngoại trừ hồi hộp thì chẳng có thấy gì khác.
Ngọc Thiên Minh âm thầm đánh giá cảm xúc của mình, kiên nhẫn chờ đợi tâm tình biến hóa.
Mà người nằm cạnh cậu cũng không rảnh rang gì, nãy giờ đã qua rất lâu mà hắn chưa ngủ được, cũng tại lúc chiều buồn miệng uống nhiều trà quá. Lúc khó ngủ thường hay suy tư, nhớ lại lúc sau buổi tiệc rượu hắn có hỏi Tuệ Hàm về ý nghĩa của từ "crush", bởi hắn suy đoán lời Ngọc Thiên Minh nói không đáng tin.
"Crush trong ngôn ngữ của chúng tôi nghĩa là người thầm thích."
Tuệ Hàm đã nói như vậy, nhưng thời đại này, cái từ 'thích' nó không biểu thị rõ là một loại tình cảm, vậy nên hắn rất mơ hồ.
"Cứ coi như chữ 'ái' đi, người đó coi anh là người trong lòng."
Chẳng biết Ngọc Thiên Minh, Tuệ Hàm và Lục Ngạn đến từ đâu, ngôn ngữ thật rắc rối khó hiểu, nhưng chí ít hắn cũng biết được tiếng lòng của người kia, lại vì chuyện ấy mà cảm thấy vui vẻ.
Dường như hắn cũng 'thích' Ngọc Thiên Minh, muốn cùng cậu nói chuyện tình ái.
Bởi nên lúc cơ thể người kia nhích lại gần, Sở Vân Chính có chút khẩn trương, nằm một lúc kiềm lòng không đặng xoay người ôm lấy đối phương.
Mà người kia vì hành động đột ngột ấy trống tim bắt đầu đập thình thịch, tay không run nhưng cả người căng cứng, thầm kết luận trong lòng thực sự bản thân có tình cảm với Sở Vân Chính, tất nhiên cái tiêu chuẩn này là An An đặt ra, cậu cũng không rõ.
Nhưng mà mọi chuyện chủ dừng lại ở việc ôm ấp thế thôi, vì một người giả chết một kẻ giả ngủ, chẳng ai hé miệng nói với ai câu gì, trong đầu đều là vì ngại.
Sở Vân Chính thì muốn chờ Ngọc Thiên Minh tự miệng nói ra, Ngọc Thiên Minh lại sợ đối phương ghét bỏ mình vì tâm lý xã hội. Kết cục là ôm nhau ngủ đến sáng, tận hưởng chút ngọt ngào đầu tiên.
Lúc tỉnh dậy hai người bọn họ lại trở về kiểu quan hệ "bạn đồng hành" chân chính, mặc nhiên nhét những ký ức tối qua vào lòng giữ làm của riêng, tự mình gặm nhấm.
Sáng nay quán ăn của Tuệ Hàm đi phát cháo ở khu chùa Thiên Ngân. Đây là một ngôi chùa lớn nức tiếng gần xa, nghe nói rất linh thiêng, sư trụ trì là một bậc cao tăng, đức hạnh thâm sâu.
Ngọc Thiên Minh cũng từng nghe danh ngôi chùa này, nhưng là từ khi cậu còn sống, chưa có xuyên qua. Thiên Ngân khi ấy là danh tự đứng bậc nhất nhì trong nước, hàng năm có ngàn vạn người cúng viếng, còn từng là nơi làm đại hội Phật giáo thế giới. Có thể nói Thiên Ngân từ xưa cho đến đời cậu vẫn luôn tỏa ra sự linh thiêng, người người kính sợ.
Lúc đến khu phát cháo người làm quán Tuệ Hàm đã chuẩn bị đồ tươm tất hết cả, mấy nồi lớn cháo được đặt trên bếp củi giữ ấm, nhìn số lượng đoán chắc có thể tặng cho rất nhiều người. Không chỉ đồ ăn nóng mà bọn họ cũng chuẩn bị rất nhiều lương thực khô được chia thành những gói nhỏ chất thành đống trên xe gỗ.
"Công việc thế nào rồi?" Vừa thấy bóng Tuệ Hàm lướt ngang qua, Sở Vân Chính lên tiếng gọi lại.
"Cũng hòm hòm." Hai tay áo y xắn gọn đến giữa bắp tay, trang phục đơn giản để tiện đi lại:"Chỉ cần chờ bên Lục Ngan đưa đồ sang nữa là có thể bắt đầu. Lát nữa người đông việc bận hai người nếu không quen thì nhờ phụ trợ ấy."
"Không sao, cũng chẳng phải lần đầu." Sở Vân Chính nhiều lần hỗ trợ Tuệ Hàm, cơ bản đã quen việc, hắn chỉ là lo cho Thiên Minh thôi, liền hỏi trước cho chắc:"Nếu ngươi lát nữa không quen thì ở cạnh giúp ta là được."
"Ừm" Cậu gật đầu một cái tỏ ý hiểu nhưng thực sự không hề quan trọng lắm. Mấy sự kiện phát đồ ăn lương thực thế này, kinh nghiệm của cậu nhiều gần bằng tuổi đời, sao làm khó được.
Mọi người loanh quanh dọn dẹp, người nghèo hay vô gia cư đã lục tục đến xếp hàng, chỉ chờ Tuệ Hàm nói một câu là có thể bắt đầu nhận cháo cùng lương thực.
Đúng lúc ấy thì một xe ngựa chở hàng đi đến đây, thồ một khoang lớn phía sau. Ngọc Thiên Minh vừa nhìn đã gặp người quen.
"Đồ đến đồ đến!" Một thiếu nữ tươi trẻ nhảy phốc cái khỏi xe ngựa, hô hào người đến dỡ hàng. Cô liếc thấy Tuệ Hàm đang đứng gần cậu, liền chạy đến chào hỏi mấy câu.
"Lão chủ nhà ta hôm qua say rượu, sáng nay nằm bẹp dí trên giường không dậy nổi. Tại lão mà hàng đến hơi muộn, Hàm huynh thông cảm." Giọng cô trong trẻo thanh thúy, nghe rất êm tai.
"Á Vi, lại đây trông chừng chút." Thiếu nữ nghe tiếng gọi mình thì nhanh chân chạy về xe ngựa, đổi chỗ cho đối phương.
Ngọc Thiên Minh thấy người quen mình đi lại đây, đương nhiên sẽ mở tiếng chào hỏi trước:"Không ngờ cô cũng tới đây, trùng hợp thật."
"Vô tình cả." Hạ An híp mắt cười, nhẹ nhàng đáp:"Duyên phận đưa đẩy đó mà."
Sau đó cô chào hỏi làm quen với Tuệ Hàm mấy câu, còn nói rõ hơn về mấy món đồ trên xe ngựa hộ Á Vi. Trong đó toàn là y phục, người cổ đại quần áo cấu trúc đơn giản, không khắt khe về kích cỡ, tùy tiện chỉnh khi mặc là vừa. Số đồ trong xe hết thảy đều là do Lục Ngạn đứng ra kêu gọi người ủng hộ, hôm nay đem đến làm từ thiện.
"Có chuyện gì lát nữa xong việc cùng nhau nói, giờ làm việc thôi, bà con đang chờ." Tuệ Hàm nói mấy câu rồi hô hào mọi người vào việc. Ai nấy đều rất bận rộn, người đến xếp hàng ngày một đông, dường như chẳng ngơi tay được phút nào.
Ngọc Thiên Minh nhìn dáng vẻ công tử bột thế thôi chứ khi xắn tay làm việc thì hiệu suất hơn người. Cậu đứng cạnh một nồi cháo lớn, vừa múc phát vào tô từng người vừa cười chào đon đả, nói mấy câu rất ngọt, tỏ đầy ý quan tâm. Sở Vân Chính sức dài vai rộng đứng cạnh phát lương thực một hồi còn thấy mệt, nhìn sang người kế bên lại bừng bừng năng lượng, gần như chẳng thấm chút nhọc nhằn nào cả. Thấy cậu như thế hắn lại khoe hẳn ra, tiếp tục làm việc.
Vật vã cả nửa ngày cuối cùng đồ đoàn cũng hết sạch, tất cả mọi thứ đều được gửi tặng bà con nghèo trong thành. Mấy người làm nhà Tuệ Hàm lại lục đục thu gọn xoong nồi cùng mấy thứ linh tinh khác để lên xe gỗ dự đem về quán.
"Các thí chủ hôm nay vất vả rồi." Một vị sư tăng mặc áo nâu chàm đến giữa đám người bọn họ.
"A di đà Phật." Tuệ Hàm đại diện ra tiếp đón, cũng không phải lần đầu tiên quen biết, y thành thực đáp lời:"Các vị sư tăng hôm nay hẳn cũng có nhiều việc, không biết chúng tôi có làm phiền đến các vị không, lại khiến Thích Giác Tuệ đích thân đến gặp thế ạ?"
Ngày tiền giáp tất niên, chùa Thiên Ngân đều làm lễ tiễn ma quỷ vãng lai trần thế về âm tào địa phủ, tránh để tới năm mới chúng làm loạn.
"Sư phụ nói hôm nay ngoài chùa có khách quý, các vị xong việc muốn mời vào trong hưởng lộc Phật." Thích Giác Tuệ giải thích xong, đoạn đưa mọi người vào chùa.
Được cao tăng mời hưởng lộc, ai ai cũng phấn khởi vui mừng, lại nghe trong đoàn này có khách quý mà đại sư coi trọng, hí hửng đoán già đoán non xem người đó là ai.
Lúc vào đến sân chùa, mọi người thấy ở đó có một vị sư già đứng chờ sẵn, xung quanh còn thêm mấy vị tăng nữa.
"A di đà Phật." Mọi người chắp tay chào nhau, đồng loạt cúi đầu hành lễ trước các nhà sư. Những người ấy là bậc thánh hiền, ai ai cũng kính nể cả.
Đại sư trụ trì năm nay đã ngoại thất tuần, tuy vậy trông ông vẫn khỏe mạnh chán, đầu nhẵn bóng chấm chín đốm hương, bộ râu trước mặt đã dài, che hết nửa khuôn mặt, nhưng lúc ông cười ai cũng thấy sự bao dung trong đó:"Các vị hôm nay tạo phúc cho bá tánh nhân dân, dưới mắt Đức Phật là việc tốt đáng quý, đồ chay trong chùa đã được sắp sẵn, mờ các vị theo đồ đệ ta đi hưởng dụng."
Tuy vậy ông chỉ để mấy người làm của Tuệ Hàm đi thôi, những nhân vật cốt cán đều ở lại hết, Ông đích thân mời họ vào tiểu viện riêng đã sắp bàn sẵn, để họ dùng bữa.
Cơm chưa tuy chỉ có đồ chay nhưng trù nghệ đầu bếp cao siêu, không thể phủ nhận món nào cũng rất ngon, hương vị lại đặc biệt tinh tế. Chẳng bao lâu đồ ăn đã hết sạch, mọi người thỏa mãn ngồi nghỉ ngơi, xong việc còn có mấy chú tiểu vào dọn dẹp.
"Nhìn quanh nhìn quẩn đúng chẳng có ai bình thường." Á Vi cất tiếng, mắt dạo quanh những người trong phòng. Khỏi nói ai cũng biết cô chính là "đồng nghiệp" của Liễu Hạ An, thân phận thuộc hàng siêu cấp đặc biệt, trên thân mang thần lực, người đạo vị cao như đại sư kia nhìn là biết. Còn về Ngọc Thiên Minh và Tuệ Hàm, hai người họ xuyên không tới đây, cũng cho là người khác lạ. Còn Ân và Sở Vân Chính đang ngồi trước mắt, một người là đối tượng nhiệm vụ của cô, một người là đối tượng nhiệm vụ của Hạ An, thập phần đặc sắc. Nếu thêm lão chủ nhà cô vào, đúng là đủ màu đủ vị, chỉ tiếc lão giờ chắc đang ở nhà nhận sự cung phụng của ai đó rồi thôi.
Mọi người ngồi trong phòng nói chuyện một thôi một hồi chán chê thì Đại sư mới quay trở vào, bọn họ cảm ơn một lượt rồi xin quay trở về, công việc trong ngày còn nhiều.
Trước khi đi, Ngọc Thiên Minh đặc biệt được Đại sư giữ lại, nói nghe một câu khiến cậu cảm thấy khó hiểu.
"Thí chủ sắp tới nhớ chú ý thân nhân, kẻo có kẻ xấu làm hại."
Nghĩ trên mặt chữ, cậu chỉ không hiểu tại sao Đại sư lại nói thế. Phải chăng là Ngọc Kiến Bình muốn động tay động chân với cậu, nhưng thân nhân ở đây là ai, nguyên chủ đâu còn người thân nào nữa?
Lúc ra khỏi tiểu viện, mọi người nhất trí thắp hương một lượt mới dời đi, dù sao hưởng một bữa của danh tự rồi thì cũng nên tỏ lòng một chút.
Đương lúc thắp hương vừa xong, Ngọc Thiên Minh nghe tiếng người níu lại. Lẽ thường cậu sẽ chẳng để ý nếu người kia không gọi đích danh tên họ của cậu ra.
"Có đúng là con không Thiên Minh?" Một người phụ nữ tuổi ngoại ngũ tuần gương mặt hiền hậu đến cạnh cậu dò hỏi.
"Dạ vâng, cho hỏi người là..." Ngọc Thiên Minh không hề biết chút gì về người quen của nguyên chủ, đành kiếm cớ hỏi.
"Ta là cữu mẫu của con, nhiều năm không gặp, càng lớn càng giống mẫu thân con." Cữu mẫu tức là em gái của mẹ, trong ngôn ngữ hiện đại là dì.
Biết được thân phận đối phương, Ngọc Thiên Minh cảm thấy căng thẳng, không biết nên thể hiện như nào cho tốt.
"Nhớ lần cuối ta gặp tỷ phu cùng bào tỷ cũng là ở Thiên Ngân tự này, thoáng cái đã mười mấy năm, thời gian trôi nhanh thật, con còn lâu hơn, từ tận tấm bé." Cữu mẫu nhiệt tình nhắc lại chuyện cũ:"Con giờ trông tám phần giống với bào tỷ lúc tuổi trẻ, không biết giờ tỷ ấy thế nào, phụ mẫu con có khỏe không?"
"Cái đó..." Cậu ấp úng một hồi, mãi mới trả lời được:"Họ mất đã được năm năm rồi ạ."
Cữu mẫu nghe xong sửng sốt, lại càng thương cháu trai nhỏ nhà mình, tiếc hận quá khứ:"Đúng là đau lòng, lần ấy bào tỷ có mang trên đường niên doanh, chưa về tới nhà đã chuyển dạ non, được một bé trai kháu khỉnh. Gia đình ta khi ấy ở đây cùng chăm sóc bào đệ con, được mấy tháng tuổi đem đến Thiên Ngân cầu bình an, thật không ngờ sau đó đứa trẻ lại bị kẻ gian đưa đi, không rõ tung tích. Chuyện cũ đã rất đau lòng, ai oán thay giờ họ cùng đã sớm rời trần thế."
"Người nói gì cơ, bào đệ là sao, con không biết?" Ngọc Thiên Minh sửng sốt nhìn Liễu Hạ An, hai người hiểu ý nhau, dường như nhận ra trong chuyện có phần khuất tất. Việc này cốt chuyện nguyên chủ không đề cập tới là bởi vì chính y cũng không biết rõ.
"Đứa nhỏ đáng thương." Cữu mẫu thấm dòng lệ nóng, nín lòng an ủi Thiên Minh, sợ cậu nghe bị đả kích:"Con chớ có buồn, đứa nhỏ năm ấy bị bắt đi, khó lòng mà sống nổi."
"Không, chắc chắn nó còn sống." Cậu khẳng định, vì lời Đại sư cậu vừa nghe không lâu, nhắc nhở chú ý thân nhân, mà người cuối cùng cận huyết với cậu chắc chỉ còn một người em trai chưa từng biết đến này. Vậy nên nếu trời đã cho cơ hội, cậu nhất định phải tìm ra đứa nhỏ ấy bằng mọi cách:"Cữu mẫu, người nói người từng chăm sóc bào đệ con, có dấu hiệu gì đặc biệt trên người nó không?"
"... Có." Cữu mẫu bị trạng thái của cậu dọa sợ, cố nhớ lại chuyện cũ mười mấy năm trước. Tuy rằng bà đã lớn tuổi, trí nhớ hơi kém nhưng có một chi tiết chắc cả đời cũng không quên nổi:"Dưới chân, cổ chân nó có một vết bớt nâu, chính giữa là nốt ruồi son. Dấu hiệu rất đặc biệt, đại sư trụ trì từng nói đó là phước lộc của nó, chắc chắn nó không thể chết sớm được. Nếu con cố gắng ắt sẽ tìm ra."
Bớt cổ chân, nốt ruồi son. Ngọc Thiên Minh ghi nhớ thật kĩ, đoạn nán lại nói chuyện thêm để tìm thông tin từ cữu mẫu. Đến khi biết rõ chuyện xưa thì cậu cũng nóng lòng muốn trở về. Nơi đây tuy là điểm khởi đầu của vấn đề nhưng năng lực bị giới hạn, cậu đành nhờ vào Tuệ Hàm và Lục Ngạn giúp đỡ tìm hiểu một chút, nếu có manh mối thì báo lại.
Còn cậu và Sở Vân Chính ngay đêm đó tức tốc quay lại thành Lưu Ly, mục đích chính là muốn giám sát hành vi của kẻ thù.
Cờ vào thế khó, bây giờ cậu không thể ung dung được nữa, bởi nếu nhượng bộ, thứ mất chính là thân nhân cuối cùng.
...----------------...
...[Hết chương 10- Thế giới thứ hai]...