“Cậu nên nghỉ ngơi thật tốt.” Ron nói.
“Mình biết.” Harry day trán, “Nhưng trước đó mình cần nói cho cậu một ít chuyện, có điều mình cần đi tắm rửa trước đã.”
Anh đỡ trán lên tầng, nom anh rất mệt mỏi, điều này làm Tom nhíu mày.
Ron đơn giản dọn bàn, gật gật đầu với Tom, sau đó cùng Harry lên tầng.
Tom ngồi một hồi, sau đó mới đứng dậy. Trước khi vào phòng y nhìn cánh cửa phòng Harry đóng chặt, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng nói chuyện, Tom không nghe rõ lắm, nhưng dường như y nghe tới một cái tên: Hermione.
Tom rũ mí mắt. Tên này, dù là Harry hay Ron đều thường xuyên nhắc tới, mà trong giọng nói tràn đầy ý cười, Tom biết họ là bạn thân, nhưng Tom chưa gặp qua cô ta, dường như cô ta rất quan trọng, ngay cả Harry cũng đều có thể bỏ qua lễ Giáng sinh mà xử lý chuyện liên quan tới cô ta mà.
Tom về phòng mình, tắm rửa qua loa rồi lên giường nằm. Sau khi Harry trở về y rốt cuộc thả lỏng hơn, lập tức cũng mỏi mệt dồn dập. Bây giờ còn chưa đến mười một giờ, ngày hội náo nhiệt như lễ Giáng sinh này, một số gia đình thậm chí đêm khuya mới có thể nghỉ ngơi. Tom biết hàng xóm chung quanh còn đang chúc mừng lễ Giáng sinh, nơi đây tập trung phù thủy, mọi người cũng không kiêng kị sử dụng pháp thuật. Vào ngày này, họ vẫn cùng nhau ếm một thần chú đuổi Muggle khổng lồ, sau đó trang trí gia đình cực kỳ xinh đẹp, và trong mắt Muggle cũng càng… khó có thể tin được.
Một số đứa trẻ còn ở bên ngoài, dưới sự trông nom của người lớn mà cầm đũa phép không có lõi chơi đùa, những cây đũa phép này căn bản không có tác dụng truyền và dẫn đường pháp lực. Mà người lớn cũng không lo. Nói vậy là vì, bọn trẻ con cho tới mười một tuổi mà không bạo động pháp lực mới làm người ta phải lo lắng.
Trước mười một tuổi, người lớn cũng không để trẻ con cầm đũa phép, mỗi một lần pháp lực bọn trẻ bùng nổ, đều là một lần pháp lực đổi mới, sau khi bạo động đứa trẻ sẽ tạm thời xuất hiện tình huống cạn kiệt pháp lực, nhưng sau khi khôi phục thì sẽ còn mạnh hơn trước kia. Những căn đũa phép không có lõi này là đang chịu tải một phần pháp lực của bọn trẻ. Ví như hiện tại dưới sự chỉ dẫn của người lớn bọn trẻ dùng đũa phép nặn người tuyết – đương nhiên, trong đó người lớn tham dự bao nhiêu thì không ai biết được.
Tom không mở cửa sổ, nhưng tiếng la hét cười đùa bên ngoài vẫn truyền rõ vào màng tai y, lễ Giáng sinh đúng là ngày hội náo nhiệt, năm rồi ở cô nhi viện, bọn nhỏ chờ mong nhất là lễ Giáng sinh, nhưng thường thường cái ngày này chẳng liên quan gì đến Tom cả.
Toàn bộ thung lũng Godric, đại khái cũng chỉ có một nhà họ, đang hoàn toàn yên lặng trong thời gian này. Nhưng Tom cũng không thèm để ý.
Thật ra với Tom mà nói, bản thân y không tưởng tượng nổi nếu mình cũng ra ngoài giống bọn trẻ con kia dựng người tuyết sẽ có dạng gì, có lẽ hồi ở cô nhi viện y đã có khát vọng ném tuyết, nhưng từ khi y tiến nhập Slytherin, cái loại ý tưởng “ấu trĩ” rốt cuộc không còn trong đầu y nữa.
Nhưng không ra ngoài “chơi” không có nghĩa là y trải qua ngày hội này không thú vị. Y cầm hắc diệu thạch Harry mang về, đặt trước mắt nhìn cẩn thận, y không thể phủ nhận, y mê muội nó. Y chưa từng nghĩ mình có thể có được hắc diệu thạch này nhanh như vậy, trước kia y đều tính toán chờ mình tốt nghiệp, chờ mình mạnh lên rồi tự đi tìm. Ngày đó y chỉ thuận miệng nói một câu với Harry, nhưng Harry lại lấy nó làm quà sinh nhật tặng cho y. Harry là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, không thể không biết tầm quan trọng của hắc diệu thạch. Thứ này không chỉ có tác dụng trên lĩnh vực độc dược, trên phương diện pháp thuật hắc ám cũng vô cùng quan trọng, nhất là ở… Trường Sinh Linh Giá.
Tom nhẹ nhàng nhếch môi. Chỉ có bản thân y biết, kế hoạch chế tác Trường Sinh Linh Giá của y có thể diễn ra sớm hơn chính là vì quà tặng này của Harry.
“Harry.” Khi Harry tắm rửa đi ra, đã thấy Ron ngồi trên giường mình, cầm một quyển tạp ký.
“Mấy ngày nay Tom không có gì kỳ lạ chứ?” Harry đến cạnh Ron, dò hỏi.
“Tên kia suốt ngày ở trong phòng, mình cũng không biết y làm gì,” Ron bĩu môi, “Còn cậu thì sao?”
“Hơi mệt tí,” Trước mặt Ron và Hermione, Harry chưa bao giờ che dấu mình, “Rốt cuộc Hermione cũng nghĩ được biện pháp truyền tin tới, nhưng lúc trước khi chúng ta đi mang theo phần lớn tinh thạch, nên họ đang tìm phần lớn tinh thạch như lúc trước, từ giờ đến lúc đó chúng ta không liên hệ được với họ. Hermione bảo mình chú ý tới cái Trường Sinh Linh Giá trên trán, kể cả khi không có chuyện gì, hơn nữa cậu ấy bảo mình sưu tầm một ít nguyên liệu lưu trữ, chờ cô ấy hiểu rõ chúng ta rốt cuộc bị sức mạnh nào cuốn đến không gian này rồi nói tiếp.”
Hermione nữ vương lên tiếng, ai cũng không dám nói “không”, tuy anh không biết Hermione sử dụng cách nào truyền tin tức tới, nhưng trực giác Harry lại cho rằng Hermione sẽ không vô cớ bảo anh đi thu thập vài thứ đó. Có lẽ đây chính là trợ lực họ trở về, nên mấy ngày nay anh đều dốc lòng đi tìm đồ vật mà Hermione phân phó, thậm chí có một số nơi quá nguy hiểm. Khi tới khu rừng đó đều giữ cảnh giác cao độ, trong lúc này tiêu hao pháp lực quá lớn mới làm anh không thể nào ngủ ngon một giấc.
Chẳng qua thu hoạch mấy ngày nay khá là nhiều. Harry cầm lấy túi không gian của mình, lấy những đồ vật mình tìm được đưa cho Ron nhìn.
“Merlin ơi,” Ron giật giật miệng nhìn đồ vật Harry lấy ra, “Đừng nói cho mình biết cậu cướp sạch khu rừng rậm Sparvie đó nhé.” Mấy thứ này, là đặc sản của khu rừng hắc ám ấy đúng không?
“Hermione bảo mình đi tìm.” Harry nhún nhún vai.
“Sao cậu không bảo mình đi cùng?” Nếu gặp phải nguy hiểm thì sao? Đã từng đi cùng Harry vào khu rừng đó Ron biết rõ nó nguy hiểm thế nào.
“Giờ là mùa đông, rất nhiều động vật đều ngủ đông, dù là sinh vật huyền bí cũng không ngoại lệ. Mùa đông, rất ít phù thủy hắc ám đi vào, dù sao rất nhiều thứ đều chỉ xuất hiện vào mùa hè, nên nơi đó không tính là nguy hiểm, hơn nữa, dẫu gì cũng phải có người chăm sóc Tom chứ?” Harry cười cười, Hermione gửi tin đúng là bảo anh đi cùng Ron, như vậy có thể chiếu ứng nhau dễ dàng, nhưng khi đó anh lại nghĩ, mùa đông thì khu rừng kia không quá nguy hiểm, hơn nữa Hermione lại không ngờ anh sẽ mời Tom tới lễ Giáng sinh (hoặc là nói Hermione căn bản không nghĩ Harry sẽ gặp Voldemort thời thanh niên), nếu cả anh và Ron cùng đi, Tom sẽ thế nào?
Vì thế Harry không tìm Ron đi cùng mình.
“…” Chăm sóc? Theo như tình hình mấy ngày nay anh cũng không gặp Riddle tới mười lần mà mỗi lần cũng chẳng được nửa tiếng thì anh đang chăm sóc người ta?
Ron nhìn thoáng qua Harry, thở dài thật sâu.
“Được rồi, được rồi mình không nói lại cậu.” Ron đứng lên, “Sớm nghỉ ngơi đi.”
Harry gật gật đầu.
“Đúng rồi,” Đi tới cửa Ron bỗng nhiên ngừng lại, “Hắc diệu thạch kia… Cậu chắc là đưa cho y hắc diệu thạch sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“… Mình cũng không biết, Ron.” Im lặng một lúc Harry mới nói, “Mình chỉ cảm thấy, cậu ta rất giống mình.” Năm thứ sáu được cụ Dumbledore dạy dỗ, anh đã cảm thấy Tom rất giống với mình, đều không có cha mẹ, đều bị Muggle ức hiếp mà trưởng thành, cũng đều… khát vọng người khác công nhận.
“Thế mà cậu lại đồng tình với y?” Harry còn nhớ rõ khi anh ngạc nhiên hỏi cụ Dumbledore mẹ Voldemort thậm chí còn không muốn sống vì con trai của mình, cụ Dumbledore đã hỏi lại anh. Khi đó anh đã trả lời như thế nào nhỉ?
“Không… ý con là, bà ấy có lựa chọn đúng không ạ? Không giống như mẹ con…”
Hiện tại nghĩ lại, đây không phải là đồng tình, đây chỉ là ngạc nhiên khi đồng bệnh tương liên mà thôi.
“Được rồi,” Ron nhún nhún vai, “Chỉ mong cậu lựa chọn đúng.” Anh lắc lắc đầu, đi ra cửa phòng.
“Kỳ thật rất nhiều lựa chọn của mình đều là sai.” Harry cười khổ nói với mình.
Năm thứ tư năm thứ năm năm thứ sáu, thật ra anh đã làm rất nhiều lựa chọn sai lầm, dù là trong lúc cùng Hermione bọn họ cùng đi tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá, anh cũng từng sai lầm rất nhiều.
Rất nhiều người nói anh trở thành một vị phù thủy vĩ đại kế sau cụ Dumbledore, cho rằng quyết định của anh đều đúng, nhưng họ không biết, thật ra kể cả cụ Dumbledore cũng có lúc phạm sai lầm.
“Mình chỉ là… muốn làm vậy mà thôi.”
Nghĩ kỹ, một số lời của Snape rất đúng, anh đúng là một tên nhóc lỗ mãng, luôn coi trời bằng vung, làm việc không suy nghĩ. Thôi, Harry Potter vĩnh viễn không thể nào thừa nhận lão dơi già đúng ngay trước mặt thầy, nhưng hiện tại thầy đã chết, anh thừa nhận một chút xíu trong âm thầm cũng được.
Nhưng ngay cả Harry cũng không ngờ, lúc anh và Ron vì mệt mỏi và chất đầy tâm sự, không ai phát hiện, một con rắn nhỏ cách cửa phòng không xa đang bò tới phòng Tom.
[Nghe thấy gì?] Tom sờ thân thể Nagini, hỏi.
Nagini bị y lay tỉnh khi đang ngủ đông, tốn không ít thời gian, y đã chuẩn bị trước là không có tin gì, nhưng y vẫn muốn thử, xem Nagini có thể nghe được tin tức hữu dụng với y hay không.
[Tôi nghe được một giọng hỏi “Cậu chắc là đưa cho y hắc diệu thạch sẽ không có vấn đề gì chứ” rồi một tiếng nói khác trả lời không biết.] Nagini trả lời.
Tom hơi ngạc nhiên. Không chắc chắn hắc diệu thạch đến tay y có việc gì hay không, Harry lại còn đưa hắc diệu thạch cho mình?
[Rồi người ấy còn nói một câu “Mình chỉ là… muốn làm vậy mà thôi”.] Nagini nói tiếp.
Xem ra, Tom đã hoàn toàn sững sờ. Thế nên y bỏ qua tin tức sau đó Nagini nói cho y, nói xong Nagini thấy Tom không phản ứng gì, liền đi ngủ tiếp, phải biết, trong lúc này, nó còn phải đang ngủ đông, bị Tom đánh thức thật sự không phải là chuyện tốt…
Tom cầm lấy hắc diệu thạch mình mang trên người, nhìn chằm chằm nó không nói được lời nào.
Y cho rằng Harry tin tưởng y có thể khống chế mình không dùng hắc diệu thạch này làm gì đó nên mới đưa cho, nhưng y lại chẳng hể nghĩ tới Harry lại trả lời như vậy…
Chỉ là… muốn làm vậy mà thôi?