Trong đầu luôn có người gào thét gì đó, anh biết là Voldemort, mảnh hồn chết đang dần dần thức tỉnh, hắn đang cướp đoạt mọi thứ của anh.
Mảnh hồn chết hồi phục đánh vào Harry, trong nháy mắt ấy, Harry cảm nhận được nỗi đau còn kinh khủng hơn cả Crucio – đó là tấn công từ mảnh hồn chết, hắn và Harry đều biết, nếu ngay lúc đầu hắn không thể cướp cơ thể Harry thì Harry sẽ đè nén hắn.
Cũng vì sự đau đớn đó mà Harry không thể hô hấp, thời gian càng dài, sức chống cự của anh càng giảm, thậm chí anh đã cảm thấy mình không kiểm soát được pháp lực.
Voldemort nắm chắc nhược điểm của anh. Anh vô cùng may mắn vì đã giao đũa phép cho Ron ngay trước khi hôn mê. Ron sẽ biết nên làm gì. Họ đều ngầm hiểu. Dù ở trong trường hợp nào, mảnh hồn chết cũng không thể sống lại.
Trong nháy mắt mảnh hồn chết cướp lấy cơ thể anh, thậm chí pháp lực còn bị kiểm soát, Ron phải dùng Lời nguyền Chết chóc. Chỉ như vậy mới có thể giết được mảnh hồn chết, tuy họ cũng không biết anh sẽ có sự cố gì.
Mà anh rõ ràng cảm nhận được một sức mạnh đi vào cơ thể mình, anh nghe thấy Voldemort thét chói tai, khàn khàn mắng gì đó, nhưng anh có thể cảm giác được sự khống chế của Voldemort đang biến mất, pháp lực bị cướp đi chậm rãi được anh kiểm soát.
Dường như có sức mạnh nào khác đi vào cơ thể anh, sức mạnh kia triệt tiêu sức mạnh làm anh bị thương, có mảnh hồn chết chắn mà mình bình yên vô sự.
Harry thừa dịp đó hoàn hồn, ngăn chặn mảnh hồn chết. Nhưng như có sức mạnh nào đó kết nối với anh, từ khi học được Bế quan Bí thuật không còn Chiết tâm trí thuật nào có thể xâm nhập vào đầu óc mà còn kết nối ý thức cả.
Harry thấy được anh còn rất nhỏ.
Anh không biết ai đang nhìn ký ức anh, mà giờ phút này đang ngăn chặn mảnh hồn chết mà anh không thể ngăn cản.
Anh để người kia thấy được mình vào năm nhất.
Anh ngăn chặn mảnh hồn chết, cũng kháng cự sức mạnh đó. Điều này gần như làm anh cố hết sức.
Lúc đầu thức tỉnh mảnh hồn chết tấn công khiến anh bị thương, lần bị thương nghiêm trọng y như thế này là trong trận chiến cuối cùng quyết chiến với Voldemort, Voldemort thật đúng là Voldemort, kể cả một mảnh hồn chết thôi cũng tạo cho anh thương tổn lớn khi không phòng bị.
Ngăn chặn mảnh hồn chết, đuổi sự xâm nhập kia đi, anh gần như không thể nào hành động gì nữa, giờ phút này anh vô cùng suy yếu, nếu mảnh hồn chết ngóc đầu trở lại thì anh xác định chết rồi.
Mơ màng anh cũng không biết sau đó chuyện gì xảy ra, anh chỉ biết rốt cuộc mình đã ngăn được mảnh hồn chết, trước khi tìm được biện pháp giết chết hắn một cách triệt để thì anh chỉ có thể làm Trường Sinh Linh Giá tiếp tục đè nén mảnh hồn chết lúc nào cũng có thể hồi phục này.
Sau khi tỉnh lại Harry cảm nhận được một sức nặng đang đè lên mình, anh không nhúc nhích được, chỉ có thể miễn cưỡng xoay đầu. Trên người anh đều là dây thừng, chắc vì phòng ngừa sự cố mà Ron đã trói anh lại.
Ron đã đi đâu rồi, nhưng anh cảm thấy có người đang nắm tay anh, miễn cưỡng ngóc đầu dậy lại làm Tom đang nằm sấp bên cạnh anh giật mình.
“Harry.” Tom cảnh giác nhìn anh, chắc y không nghỉ ngơi được tốt, chỉ một buổi tối thôi mà đôi mắt kia đã thoáng hằn tia máu, trong mắt y hiện ra sự lo lắng, nhưng y vẫn cầm đũa phép chỉ vào Harry.
“Là thầy,” Harry khàn khàn nói, “Lúc thi đấu thầy tới cạnh trò, đã cảnh cáo trò không nên nhìn vào mắt Tử Xà.”
Lúc này Tom mới yên lòng. “Harry, anh thế nào rồi?” Y không thể cởi dây thừng trên người Harry, Ron nói có một sức mạnh vẫn đang quanh quẩn trong đầu Harry, y sợ nó còn chưa biến mất, nếu cởi bỏ dây thừng cho anh, nếu Harry chợt bị khống chế thì y không thể cam đoan mình có thể giữ được Harry, dù sao… tuy y không muốn thừa nhận nhưng Harry mạnh hơn y rất nhiều.
“Không tốt lắm.” Harry thở hổn hển, “Đã rất lâu rồi thầy không có cảm giác pháp lực biến mất sạch thế này.” Cảm giác suy yếu thật sự quá khó để chấp nhận.
“Ron đi ra ngoài xem xét tình huống, tối qua thầy ấy đi tìm cho anh một ít độc dược,” Tom cắn cắn môi, “Anh có muốn ăn chút gì hay không?”
“Thầy cảm thấy mình có thể ăn nhẹ, đừng cho thầy ăn thịt, nếu không lát nữa thầy không uống được độc dược.” Nhớ tới độc dược Hermione chuyên để điều chế cho anh đè nén mảnh hồn chết, Harry ghét bỏ nhíu mày. Dù độc dược đó giúp anh nhiều ra sao thì anh vẫn không thể thích cái thứ uống vào nhộn nhạo ấy được.
Tom đi ra bưng lấy bữa sáng nhẹ trên bàn trà, gia tinh vừa mới đưa tới, chắc Ron đã tiện phân phó khi ra ngoài.
Tom không dám thả Harry ra, Harry cũng không bảo phải cởi dây thừng, anh và Tom cùng kiêng kị, lần đầu tiên mảnh hồn chết hồi phục, anh không biết tình huống hiện tại của mảnh hồn chết, cũng không dám thăm dò, chỉ có thể để mình bị trói thế này mới an toàn.
Tom đút bữa sáng cho Harry, y cảm thấy y rất vui được chăm sóc cho Harry, dù Harry cảm thấy không quen đi nữa.
Nhược điểm duy nhất của độc dược mà Hermione quy định là không thể uống ngay lúc bụng trống rỗng, khi khẩn cấp nó có thể có hiệu quả lập tức, khiến pháp lực trên người Harry chợt biến mất, mảnh hồn chết không có sức mạnh sử dụng, ưu thế bản thân đã mất hơn nửa, thậm chí còn có thể sẽ bị thương về linh hồn. Nhưng cơ thể Harry tồn tại hai linh hồn, nên độc dược tối qua vốn làm mảnh hồn chết suy yếu bị thương nặng, mà Harry đúng lúc đang bị đè nén nên ngược lại không gây ra quá nhiều thương tổn cho anh.
Giờ Harry đã tỉnh, anh không còn ở trạng thái khẩn cấp, anh cần ăn chút gì đó, mà còn dạy Tom niệm một thần chú với độc dược rồi mới yên tâm uống.
Chờ Harry uống xong, đè nén cái cảm giác muốn nôn bữa sáng ra, nằm xuống thì Tom dọn đồ, trở lại cạnh Harry.
“Sắc mặt trò không tốt, đi ngủ một lát chứ?” Harry nằm trên giường nhìn y, hiện tại anh đang suy yếu, hơn nữa để không cho mảnh hồn chết có cơ hội, anh đè nén tốc độ hồi phục pháp lực của mình, tuy cơ thể không có sức khiến anh rất khó chịu nhưng dù gì anh cũng có thể kiên nhẫn chịu định, hơn nữa… thế giới này thật sự rất an toàn, không phải sao?
Tom không nói gì, chỉ ngồi yên, nắm tay Harry, gục đầu xuống, như muốn dựa vào tay hai người rồi ngủ.
Harry không khỏi buồn cười, “Thầy không sao Tom à, trò đi về trước ngủ một giấc đi.”
“Tôi muốn ở đây.” Tom nói khẽ, “Harry… tôi không thể không thừa nhận, khi Ron dùng Avada Kedavra với thầy, tôi đã bị dọa chết khiếp, tôi chưa từng khủng hoảng như thế bao giờ.”
Lúc tia sáng xanh thoáng hiện lên, thậm chí y còn cảm thấy từ nay về sau mình không thể nào thở nổi. Y không thể tưởng tượng khi Harry biến mất khỏi thế giới của mình thì bản thân sẽ ra sao, trong nháy mắt đó, chiến tranh lạnh trong quá khứ, lo lắng về Trường Sinh Linh Giá, lo lắng vì Harry đang biết mình làm gì, mọi chuyện đều không khiến y khủng hoảng bằng việc Harry vô cùng có thể biến mất khỏi y.
Y có thể dễ dàng quen với một người, nhưng khi y mở rộng lòng ra đón tia nắng ấm áp ấy, thể nghiệm sự ngọt ngào ấy, rốt cuộc y không thể chịu đựng nỗi đau khi mất đi.
“Harry… Harry… Harry…” Y cứ thế gọi tên Harry, vùi mặt vào lòng bàn tay Harry.
Nhiệt độ cơ thể Tom thiên về thuộc tính hàn, đôi khi làm người ta không cảm nhận được độ ấm, thi thoảng y cảm thấy máu mình cũng lạnh như Nagini.
Sự ấm áp duy nhất của y, đến từ Harry Potter.
“Tom…” Ngón tay Harry cứng đơ khẽ vuốt gò má y, nhất thời không biết nên nói gì.
“Tôi nhìn thấy, Harry,” Tom nói khẽ, “Tối qua khi tôi ngăn cản Ron dùng Lời nguyền Chết chóc, không cẩn thận đã kết nối với ký ức của anh.”
“Hóa ra… là trò.” Harry cười khẽ. Cho tới giờ anh đều khóa đầu óc lại, thế mà trong lúc vô thức lại để Tom tiến vào.
“Nếu… nếu thật sự giống như Ron nói, tôi không giống kẻ gọi là Voldemort kia, vậy vì sao anh không chấp nhận tôi chứ?” Tom mê mang hỏi anh.
“Hai người không giống,” Harry nhẹ nói, “Trò xuất sắc hơn hắn, thật sự.” Anh nói, “Harry Potter và Voldemort là kẻ thù, nhưng anh ta và Tom Riddle thì không phải, trò đã thấy rồi, nói cho trò biết cũng không sao, thầy và Ron, đến từ một không gian khác…”
Lần thứ hai nhớ lại những sự vật và con người năm đó, anh chợt nhận ra, những quá khứ ấu trĩ, sâu sắc, đau đớn hay bi thương, cũng giống như ngọc trai bị cát xô vào, tuy đã đâm vào khiến anh đau đớn nhưng năm tháng làm nó trở thành một hạt trân châu trong suốt, lóe ra ánh sáng hiền dịu trong góc hồi ức, nhẹ nhàng chạm vào đã không còn đau đớn như ban đầu.
Sự xúc động và quả cảm của thời niên thiếu khinh cuồng ấy trở thành quá khứ không thể dứt bỏ, trở thành nét bút kiêu ngạo nhất của anh.
“Hai người khác nhau, Tom à.” Harry nói, “Thầy vẫn luôn biết, trò là sự tồn tại khác biệt.”
Tom nhìn đôi mắt xanh biếc kia ngập tràn kiêu ngạo, rốt cuộc y chậm rãi rướn người qua, gần như thành kính hôn anh. “Harry, ở lại, nhìn tôi thành công, được không?”
Harry, ở lại, cùng tôi đi tới thành công, được không?