“Bài thi là của bọn nhỏ, tôi cho rằng tình bạn vẫn quan trọng hơn.” Dumbledore cười khẽ lắc đầu, “Đối với tôi thì chỉ cần chúng an toàn hoàn thành bài thi là được rồi, không cần phải giành chiến thắng.”
“Ông nói đúng, Albus.” Chaevin gật gật đầu, “Ban đầu Thi đấu Tam Pháp thuật năm đó không phải là hy vọng bọn nhỏ có được kinh nghiệm sao?”
“Chỉ mong trải qua lần thi đấu này, bọn nhỏ càng trưởng thành hơn, a, Anita đã trở lại.” Cụ nhìn thấy có người đang chậm rãi đi tới, cô bé là một trong hai quán quân của Durmstrang, mà vật báu của cô bất ngờ lại chính là cái nhẫn.
“Con tìm được nó rồi.” Cô bé vui quá bật khóc, “Con đã tìm thấy nó trong Rừng Cấm.”
“Nghe nói Anita là tộc trưởng đầu tiên của gia tộc họ khi chưa tốt nghiệp trong hai thế kỷ nay,” Phía sau Dumbledore, có người ghé vào lỗ tai ông nói, “Trò ấy nổi bật hơn hẳn hai anh trai, tất cả mọi người đã nhìn nhận địa vị của trò ấy, cái nhẫn trong tay trò ấy nghe nói là tự ba trò ấy mua cho.”
“Thảo nào trò ấy có thể trở thành quán quân.” Dumbledore nhẹ nhàng thở dài, “Những đứa trẻ có thành tích xuất sắc thế này, Chiếc Cốc Lửa không thể không nhìn thấy.”
“Trò ấy có tiềm lực phát triển rất lớn,” Người phía sau ông cười khẽ, “Cũng biểu đạt nguyện vọng tha thiết muốn vào Thánh Đồ.” Dumbledore liếc mắt cảnh cáo nhìn ông, đối phương cười khẽ, không nói gì nữa.
“A, giờ mới hai tiếng rưỡi, trò Anita, trò trở về trước sẽ giành được không ít điểm.” Chaevin khen ngợi nhìn cô, ông cũng không phải là người sắp xếp “vật báu” nhưng ông biết những “vật báu” ấy không thể dễ dàng khiến họ tìm được như vậy, nếu không thì bài thi này không có ý nghĩa. Nhìn Anita, trên người cô bé không ít vết thương, nghe nói cô bé đi theo gợi ý của bài thi đầu tiên tới Rừng Cấm, mà giờ trong rừng không phải được họ bảo vệ không có kẽ hở như trước. Nhưng dù Anita bị thương một chút nhưng cô bé có thể trở về trong vòng ba tiếng, chỉ dựa vào điều này cô bé đã được không ít điểm rồi.
Ba tiếng, quán quân Beauxbatons mang theo vật báu của mình trở về, lúc này chỉ còn có Henry Bell Durmstrang và Tom Riddle Hogwarts.
“Tom có chuyện gì vậy.” Abraxas cau mày, “Lâu như thế vẫn chưa trở lại, không phải có sự cố nào chứ?”
“Nơi học trò Riddle đi là ở phía lâu đài, không phải hồ Đen hay Rừng Cấm, hẳn là sẽ không có sự cố gì mới đúng.” Dù nói vậy nhưng Mulciber vẫn cau mày.
“Có lẽ vì bên đó có vẻ an toàn nên mới khó khăn nhất chăng.” Abraxas khe khẽ thở dài. Đột nhiên, cậu cảm thấy mình biết vật báu của Tom là gì, tuy suy nghĩ đó có vẻ cực kỳ giật gân.
“Còn nửa tiếng nữa,” Chaevin nhìn thời gian, “Đến lúc đó chắc họ sẽ không có điểm.”
“Trò ấy trở lại.” Dumbledore chợt chỉ vào một hướng.
Đoàn giám khảo nhìn nơi ông chỉ, thấy thiếu niên cho họ ấn tượng sâu sắc cùng một vị giáo sư đã lâu ngày chưa xuất hiện.
“Chỉ mong con không vượt ra khỏi thời gian quy định.” Tom nở nụ cười hoàn hảo, lễ phép nói với Chaevin.
“Đương nhiên là không, còn nửa tiếng nữa.” Chaevin đầy nhiệt tình nói, mỗi khi có một quán quân hoàn thành nhiệm vụ, ông đều biểu hiện cực kỳ vui vẻ, “Tốt rồi trò Riddle, dẫn vật báu của trò đi qua bên giám khảo, chúng ta cần xác định trò có bị thương hay bị sự cố nào khác không, mới có thể cho điểm.”
“Cám ơn.” Tom nhẹ nhàng nói.
“Harry.” Ron đã sớm ở bên dãy giám khảo chờ Harry, anh là số ít người biết vật báu của Tom là Harry, lúc mới biết anh cực kỳ khó chịu, nhưng sau đó anh lại cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Anh cảm thấy, kẻ không có người nhà, luôn lợi dụng xung quanh như Tom Riddle, thì vật báu duy nhất của y chính là quyển nhật ký, nhưng Ron cho rằng trong thi đấu, họ không thể nào lén lấy ra quyển nhật ký của Tom, hơn nữa anh cảm thấy hẳn không ai biết chuyện Tom có một Trường Sinh Linh Giá.
Trong trường hợp này, vật báu của Tom Riddle chỉ có thể là Harry. Bình thường y rất gần gũi với Harry, hơn nữa Harry giúp y nhiều như vậy, anh cảm thấy Harry và Tom Riddle có tình bạn bè, vì thế Harry là vật báu của Tom không có gì đáng ngạc nhiên – Ron đáng thương, lúc này anh còn chưa biết nguyên nhân thực sự Harry trở thành vật báu của Tom.
“Cậu chắc cậu không có vấn đề gì chứ?” Ron ở cạnh Harry khẽ hỏi, “Hôm qua cậu vừa mới trở về, còn chưa nghỉ ngơi.”
“Lát nữa mình sẽ đi ngủ một giấc.” Khi ở Phòng Yêu Cầu ánh sáng không được tốt lắm, Tom còn chưa phát hiện ra quầng mắt đen của Harry, mà Ron là người hiểu Harry nhất, anh nhanh chóng chú ý Harry không ổn.
Đã thật lâu rồi Harry không thể ngủ ngon, những cái “vật dẫn cho Trường Sinh Linh Giá” không thể dễ dàng lấy được, lúc này chắc là khoảng thời gian mệt mỏi nhất của anh từ sau chiến, sức khỏe và pháp lực cạn kiệt khiến anh chỉ muốn nhanh chóng về ngủ một giấc.
Bên giám khảo hỏi Tom mấy câu, có vẻ Tom trả lời rất lưu loát, Harry nhìn y một cái lập tức vỗ vai Ron, “Mình cảm thấy mình thật sự nên trở về, mình cần… nghỉ ngơi.” Tuy làm giáo sư chỉ đạo anh nên ở lại đây chờ chấm dứt, nhưng anh đồng thời là “vật báu” của quán quân trong bài thi này, anh không ở lại cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, hiện tại cõi lòng anh đang rất hỗn loạn. Anh cần nghỉ ngơi, suy nghĩ thật kỹ.
“Còn 15 phút.” Chaevin nhìn thời gian, ông nhíu mày nhẹ, vì bài thi đầu tiên nên thật ra Riddle và Bell là hai quán quân ông xem trọng hơn, nhưng ai biết ở bài thi thứ hai họ lại về muộn nhất. Ngay cả Tom, trò ấy đi bên lâu đài, cũng không có bất cứ nhân tố nguy hiểm nào, sinh vật họ sắp xếp bên đó cũng rất dễ đánh lui, không hề vượt qua phạm vi năm thứ tư. Nhưng Riddle lại quá mất nửa tiếng. Thật sự ông không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Còn năm phút.” Một quán quân cuối cùng vẫn chưa xuất hiện, Tom nhìn bóng dáng Harry ngẩn người.
Lúc trước ở Phòng Yêu Cầu, thái độ Harry rất quyết liệt, mà Tom chỉ xúc động nhất thời, sau đó y bình tĩnh lại, nhưng kể cả vậy y cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Dù Harry không thể chấp nhận y nhưng y cũng không thể khiến Harry bài xích y. Họ đã nói rất nhiều trong Phòng Yêu Cầu. Harry ấy, chỉ nói “nhưng mà” không phải sao?
“Vì sao cứ phải là thầy, Tom,” Harry có vẻ rất nghi hoặc, lại hơi mê man, “Vì sao… lại là thầy chứ?” Mà Tom còn không biết, Harry nghĩ, vì sao ở thế giới nào, anh vĩnh viễn phải dính dáng tới Voldemort? Rõ ràng anh mới thoát khỏi Voldemort không bao lâu, đi vào không gian này anh lại đạp vào bẫy của Riddle, anh cảm thấy mình vừa giãy dụa vừa sa vào đó.
“Tôi sẽ không từ bỏ, Harry.” Tom nói với Harry. Cho tới giờ Slytherin chưa bao giờ buông bỏ thứ mình nhận định, dù là người hay là vật. Họ không biết từ bỏ, chỉ có thể cướp về.
Sau rồi Harry nhớ tới thời gian thi đấu, lúc này Tom mới đồng ý rời khỏi Phòng Yêu Cầu, y không phải là mấy kẻ ngốc điên cuồng kia, không cần phải ép Harry cho mình đáp án. Y có thể chậm rãi chờ, giờ thi đấu lại sắp hết.
“Đã đến giờ.” Chaevin hô lớn nhưng mày càng nhăn chặt. Vượt qua thời gian quy định, bài thi coi như kết thúc, vì sợ quán quân có sự cố, họ có giáo sư đi theo các quán quân, nhưng cho đến khi chấm dứt cũng không nhận được tin tức liên quan tới Bell.
“Chúng ta phải đi xem thôi.” Dumbledore quyết định đứng lên, “Rõ ràng là không bình thường.” Theo lý mà nói, nếu quán quân không tìm thấy “vật báu” rồi kéo dài thời gian thì giáo sư đi theo trò ấy sẽ thừa dịp gửi tin về, ít nhất ban giám khảo cũng sẽ biết vì sao quán quân vẫn chưa xuất hiện. Nhưng tới tận giờ, mấy giáo sư khác cũng đã trở về, chỉ có Bell và giáo sư của trò ấy còn không thấy bóng dáng.
“Đưa bọn nhỏ về.” Dumbledore nói với Slughorn, những giáo sư khác đã đi tới sân đấu của Bell, Dumbledore vừa muốn đi đã bị người sau kéo lại.
“Lấy đũa phép ra,” Đối phương khẽ nói vào tai ông, “Tôi cảm thấy hơi thở pháp thuật hắc ám rất mạnh.”
“Pháp thuật hắc ám?” Dumbledore dựng thẳng mày, lưu loát lấy đũa phép ra, “Có phù thủy hắc ám lẻn vào Hogwarts?” Không đúng, nếu là như vậy thì lũ hồn ma sẽ phản ứng đầu tiên, họ bay trong khắp nơi ở lâu đài, cực kỳ cảnh giác với kẻ ngoài.
“Đi xem sẽ biết.” Học trò đã được đưa đi gần hết, lúc này không ai phát hiện ra hành động kỳ quái của hai người, họ đuổi theo phía sau ban giám khảo, đũa phép nắm trong lòng bàn tay.