Mục lục
[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Harry thích nơi cao, dù cưỡi chổi bay điên cuồng trên không thể nghiệm cảm giác kích thích mà nó mang lại, hay chỉ đứng trên cao nhìn ra xa, đều là điều mà anh thích làm mỗi khi rảnh rỗi. Có đôi khi anh có thể đứng cả một buổi chiều.

Thật ra, Tom cũng thích nơi cao. Y thích đứng ở trên cao nhìn xuống dưới, sẽ cho y một cảm giác vượt trội, cảm giác thỏa mãn khi ở vị trí cao hơn tất cả mọi người. Nhưng Tom không thích cưỡi chổi. Với y mà nói, cưỡi chổi không chỉ làm y khó chịu, nó còn khiến y cảm thấy chỉ có kẻ ngu mới làm vậy. Dù y có cực kỳ coi trọng thắng thua trong Quidditch đi nữa, y vẫn không thể hiểu nổi người khác lại thích chổi, với y, sớm hay muộn y cũng tìm được cách bay lên trời mà không cần chổi, y kiên quyết sẽ không cưỡi chổi bay đâu.

Tom ghét bay bằng chổi, đó là môn thể thao mà y ghét nhất sau khi vào giới pháp thuật, dù là pháp thuật trắng y cũng có thể đánh giá nó bằng lý trí, nhưng mà bay bằng chổi thì y thật sự không hề có hứng thú. Lớp bay năm nhất, là do giáo sư được y nịnh nọt y mới có thể đạt điểm đủ tiêu chuẩn.

Hai người đều thích nơi cao, tuy cái “thích” của họ dường như cũng khác nhau.

Khi Tom tìm được Harry ở tháp thiên văn, Harry đang ngồi dưới đất, nhìn ra xa. Vào lúc Harry yên tĩnh không hề có sự hiện hữu, dường như vào lúc này, anh chỉ lẳng lặng ngồi, như một con rối gỗ, làm người ta vừa thấy còn tưởng là vật không có sức sống.

Chuyện này, giống với Tom thật đấy? Họ có thể mỉm cười hòa nhập với tập thể ở nơi đông người, nhưng khi im lặng, sự hiện hữu lại thấp đến mức làm người ta có thể bỏ qua.

Hai con người mâu thuẫn và đồng điệu.

“Tom, có việc gì sao?” Harry nhìn nơi xa, không có nghĩa là anh không biết có người tới gần, trên thực tế, so với Ron có vẻ vô tư khi an nhàn Harry lại càng cẩn thận, đó không chỉ là nhờ chiến tranh, mà còn vì lúc nhỏ Harry thường xuyên bị nhốt dưới gầm cầu thang. Trong hoàn cảnh tối tăm chật hẹp, con người ta sẽ đặc biệt chú ý tới mọi âm thanh bên cạnh mình.

Khi Tom đi lên, Harry đã nhận ra, sau đó liếc y.

“Thầy không ở thư viện.” Tom nhếch môi, “Con nghe trợ giảng Ron nói thầy ở đây.”

Harry lúc này mới nhúc nhích, quay đầu nhìn y, “Sao vậy?”

Tom im lặng lấy ra một quyển bút ký, anh đã từng nhìn thấy, kỳ trước Tom luôn lấy nó làm cớ có phần không hiểu nhờ Harry giảng giải, sau khi giảng giải xong sẽ đòi Harry giấy vào khu sách cấm.

“Con không tìm thấy thầy trong thư viện…” Tom khẽ nói, dáng vẻ Harry nhìn y lúc này, ngược lại không hề giống với kỳ trước khi y tìm Harry ký tên, “Trong này có rất nhiều chỗ con không hiểu.”

Nếu không phải Tom quá giỏi giả vờ, vậy thật sự Tom có chỗ không hiểu. Hiếm có nha, Harry còn tưởng rằng cậu đã nắm giữ toàn bộ chương trình bảy năm học rồi chứ. Harry thản nhiên nở nụ cười, anh cầm lấy quyển bút ký của Tom.

Trên đó không phải ghi nội dung năm sáu, mà có vẻ như tri thức của năm bảy, còn có rất nhiều chú giải, Tom khá là dốc lòng trên phương diện này. Thật đúng là cậu có thể trở thành học trò giỏi mấy năm nay của Hogwarts.

“Nơi này hơi lạnh, chúng ta đến thư viện đi.” Harry khép bút ký lại, hiền lành nói với Tom.

Hiện tại nghĩ lại, nếu lát nữa Tom không xin anh ký phê chuẩn, thì đây là lần đầu tiên Tom tìm mình vì không hiểu nội dung trong sách giáo khoa nhỉ. Nghĩ vậy, cõi lòng Harry mềm mại hẳn. Anh rất vui Tom có thể coi anh là một giáo sư, chứ không phải muốn anh giúp cậu hoàn thành những “nguyện vọng” đó.

Tom không biết Harry nghĩ gì. Y chỉ là cảm thấy không thoải mái khi vài ngày rồi y không tìm thấy Harry ở thư viện, mà lúc tan học Harry lại rõ ràng gây bất hòa với mình. Y không phải không biết, nếu Harry không thích mình đề cập tới những điều đó thì mình sẽ không đề cập tới, y tin, đợi đến khi y thật sự chứng minh mình là đúng, Harry sẽ không còn gì để nói không phải sao. Trước đó, y không thể gây mâu thuẫn với Harry được.

Tom là một người rất cố chấp, sau khi Harry đã từng hiền hòa với mình, sau khi Harry đối xử với y chân thành như vậy, y không thể chịu nổi Harry lại lạnh nhạt vô cớ. Vì thế y mới có thể lựa chọn biện pháp này. Y nhận ra, chỉ khi tự giảng giải cho y, Harry mới đặc biệt hiền hòa. Trách nhiệm làm giáo sư? Tom cúi đầu mỉm cười. Dù phải hay không, sự thật chứng minh, y nghĩ đúng.

Harry dẫn Tom vào thư viện, ếm một thần chú xóa tuyết trên người y, rồi ếm một thần chú giữ ấm. Tuy cửa sổ thư viện đóng chặt, nhưng độ ấm nơi này không cao hơn bao nhiêu so với bên ngoài. Thời tiết lạnh như vầy, mọi người thích ở phòng ngủ hoặc phòng sinh hoạt chung hơn, kể cả  Ravenclaw luôn tò mò cũng chỉ lác đác vài người trong thư viện.

“Tới đây ngồi đi.” Harry nói với Tom.

Sau đó anh đi tìm vài cuốn sách, những quyển sách này vốn là Hermione lấy để giải trí, nhưng rồi anh lại đọc hết chúng vì nhất thời nhàm chán, hơn nữa rất có hứng thú với Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Một số chỗ mà Tom liệt kê ra, Harry nhớ vài quyển sách mình đã đọc có thể giúp được cậu.

“Trò đi sai đường, không phải tất cả thần chú đều cần hóa giải, trò có thể lựa chọn dung hợp, như vậy sẽ có một hiệu quả khác,” Harry chỉ vào một số chú giải của Tom, “Đôi khi, nếu hóa giải nó sẽ tạo ra hậu quả lớn hơn.”

Kỳ thật Harry cũng biết mình đang mâu thuẫn, anh không quá muốn Tom có được nhiều tri thức, nhưng một khi Tom tới hỏi mình, anh sẽ không hề giấu diếm chút nào. Harry cũng từng nói qua với Ron, Ron vẻ mặt hiên ngang nhìn anh, chúc mừng anh có thể trở thành một vị giáo sư xuất sắc sau khi trở về. Đương nhiên, sau này đúng là Harry đã trở thành một vị giáo sư xuất sắc, dù là khi anh làm giáo sư, hay là hiệu trưởng.

Tom yên lặng nghe Harry giảng giải, thường thường nói ra ý kiến của mình rồi hỏi Harry, rất nhiều ý tưởng của y tuy độc đáo, nhưng Harry dùng giọng điệu ôn hòa nêu ví dụ, để chứng minh ý tưởng của y không hợp lý, đương nhiên, Harry cũng không phản đối khi Tom có thời gian đi thử nghiệm ý tưởng của mình.

Những tri thức này tuy là của năm bảy, Tom đã hiểu được hơn nửa rồi, nhưng y cần một lý do đi hỏi ý kiến Harry, hiện giờ y đang năm sáu, biểu hiện quá xuất sắc ở các lớp, ở trước mặt Harry cũng không thể nói ra những tri thức dễ hiểu được, nên Tom mới có thể lựa chọn trọng điểm của năm bảy. Coi như y chuẩn bị cho cuộc thi tốt nghiệp năm bảy nhỉ? Vào năm sáu y đã biểu hiện xuất sắc, chuẩn bị cho cuộc thi tốt nghiệp, hẳn sẽ không quá đáng chứ?

Cả một buổi chiều Harry đều ở thư viện giảng giải cho Tom những nội dung trên quyển bút ký, nhất thời, không khí giữa hai người cũng hòa hợp hơn nhiều, không còn xa lạ như lúc trước.

Đến bữa tối, Harry khép bút ký lại, “Trò trở về nghiên cứu xem, có gì không hiểu thì đọc sách trước, vài cuốn sách này rất có ích cho trò.” Harry nói với Tom.

Anh vốn nghĩ rằng Tom sẽ lấy ra đơn mượn sách, xin mình ký tên như học kỳ trước vậy. Nhưng ngoài dự đoán, Tom không làm thế, y chỉ nở nụ cười lễ phép gật đầu, rồi cảm ơn Harry mới cùng anh tới lễ đường.

Harry hơi ngạc nhiên. Rõ ràng hành động hôm nay của Tom ngoài dự đoán của anh. Có lẽ với giáo sư khác mà nói, Tom có lòng cầu tiến khi hỏi về tri thức năm bảy trước, nhưng với Harry đã biết rõ Tom thì, anh biết những nội dung này sớm hay muộn Tom cũng có thể tìm được đáp án cậu muốn từ sách giáo khoa, chẳng phải cách chế tác Trường Sinh Linh Giá khó như vậy cậu cũng tìm ra được sao? Nhưng hôm nay, dường như Tom thực sự chỉ muốn hỏi ý kiến anh thôi? Nên… có chuyện gì đây? Harry vừa đi cùng Tom vừa nghĩ tới việc làm gây khó hiểu của Tom.

Mà Tom bên cạnh lại đang cẩn thận nhìn anh, muốn nhận ra cảm xúc gì đó. Tom luôn tự nhận mình có thể phát hiện ra cảm xúc và sắc mặt của người quanh mình, nhưng riêng với Harry lại khác. Dù y có quan sát thế nào thì y cũng không nhận ra được Harry có gì không ổn.

Nếu là trước đây Harry còn có thể để Tom nhận ra một ít, Hermione đã nói, Harry thật ra rất dễ hiểu. Nhưng Harry hiện tại, nở nụ cười hiền lành, ai cũng không nhận ra – ngoại trừ Ron cùng anh tới.

Không nhận ra rốt cuộc Harry đang nghĩ gì Tom nhất thời không nghĩ được đối sách, vì thế dạo này y chỉ có thể dùng cách như vậy tới gần Harry. Cũng may mỗi lần Harry tự giảng giải sẽ luôn ôn hòa kiên nhẫn, dần dần y cảm thấy, Harry sẽ không để ý chuyện thời gian trước mới đúng, Harry… chắc sẽ không gây bất hòa với mình nữa đúng không?

Tom nghĩ vậy, trước khi mình xây dựng sự nghiệp chứng minh với Harry là mình không sai, tạm thời duy trì quan hệ thế này với Harry, hẳn là không tồi, không phải sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK