Trước kia khi không chú ý Ron sẽ rất tự nhiên bỏ qua, nhưng một khi chú ý tới anh phát hiện ra khi Harry và Tom ở cạnh nhau vẫn luôn có một cảm giác không thích hợp. Là học trò xuất sắc nhất Hogwarts, Ron không tin câu hỏi Tom cần sẽ như những người thường ngày không đọc sách rồi nước tới chân mới nhảy, mà lại còn thảo luận những một hai tiếng. Mỗi lần Ron đi ngang qua họ lại phát hiện họ không thảo luận về nội dung trong sách giáo khoa, mà căn bản đã mở rộng sang phạm vi khác.
Harry tên ngốc này… Ron yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác. Người này cực kỳ ngu ngốc trong chuyện nào đó – nói thật Ron à, ở phương diện nào đó cậu cũng không hơn tí nào đâu.
Tháng sáu tới, cuộc thi cũng đến.
Ngoài mấy năm khác phải thi cuối năm thì năm thứ năm và thứ bảy cũng bắt đầu thi học kỳ vì trước đó quán quân liên tiếp gặp sự cố, hơn nữa quán quân lần này toàn là học trò năm bảy, nên thời gian tiến hành bài thi được điều chỉnh, cho họ có đủ thời gian chuẩn bị cuộc thi rồi mới tập trung vào bài thi – nếu là năm sáu thì họ có thể không cần phải thi cuối kỳ, nhưng kỳ thi tốt nghiệp thì không thể tránh khỏi, Thi đấu Tam Pháp thuật chỉ là cho họ một cơ hội nên trường học không thể miễn cuộc thi tốt nghiệp cho họ được.
“Tom, căng thẳng không?” Trước ngày thi tốt nghiệp, Harry nhìn Tom ở trong hầm đọc sách, cười khẽ hỏi.
“Tuy không căng thẳng nhưng cũng không thả lỏng,” Tom ngẩng đầu, “Dù sao cũng là thi tốt nghiệp, liên quan tới tương lai của tôi sau này.”
“Thành tích trò toàn O là không có vấn đề gì, chỉ cần cứ làm như bình thường là được.” Harry nói.
“Nói thoải mái như vậy, chẳng lẽ khi Harry tốt nghiệp toàn O sao?” Tom nhướng mày nhìn anh.
“Thầy sao…” Nhớ lại cuộc sống không yên ổn của bản thân từ năm thứ năm, Harry cười khổ lắc đầu, “Thầy không tham gia cuộc thi tốt nghiệp, rồi trường học bổ sung bằng tốt nghiệp cho thầy.” Chỉ là thành tích trên đó là tốt nghiệp loại xuất sắc mà thôi.
Chắc anh là học sinh duy nhất của Hogwarts không thi tốt nghiệp lại có thành tích tốt nghiệp xuất sắc từ khi lập trường tới nay nhỉ, Hermione và Ron còn đi thi lại nhưng anh bận rộn thẩm phán sau chiến và bình ổn cảm xúc các phù thủy, và làm Kẻ Được Chọn khi giết Voldemort, ngay lúc đó anh thật sự không thích hợp để tới Hogwarts làm rối luận Hogwarts vừa mới khôi phục từ chiến tranh.
Hơn nữa, là một vị anh hùng, thành tích của anh không nên có vết nhơ – ít nhất ngay lúc đó Bộ Pháp thuật cho là vậy. Về sau, được Bộ Pháp thuật và ban giám đốc Hogwarts thành lập lại thương lượng nhất trí quyết định để anh tốt nghiệp loại xuất sắc. Anh không thi nhưng lại là một học sinh xuất sắc, một kết quả vừa mâu thuẫn lại đương nhiên.
Tom nghi hoặc nhìn anh.
“Năm thứ bảy có chút chuyện nên thầy không về trường học thi được,” Harry nói khẽ, “Nhưng dù sao cũng tốt nghiệp được, nếu không lúc trước hiệu trưởng cũng sẽ không mời thầy đến Hogwarts dạy học đúng không.”
“Vậy sao…”
“Tóm lại, Tom à, cố lên.” Harry hiền hòa nói với y, “Chỉ cần không có sự cố thì toàn O không có vấn đề gì cả.”
Đương nhiên Tom sẽ không xảy ra sự cố. Y đã sớm lên kế hoạch cho tương lai của mình, sẽ không để tương lai đó mất đi phương hướng. Ngoài việc Harry là một nét gạch bất ngờ thì những thứ khác sẽ không có gì có thể khiến y tính sai. Y thuận lợi vượt qua cuộc thi tốt nghiệp năm bảy.
Khi mọi người còn đang lo lắng cho thành tích của mìnht hì Tom đã bắt đầu chuẩn bị bài thi cuối cùng.
Bài thi cuối cùng… mê cung.
Không giống như việc lấy sân Quidditch làm mê cung như lần Harry thi đấu, mà là lấy toàn bộ Hogwarts. Các học sinh về phòng sinh hoạt, chủ nhiệm tự mình kiểm kê nhân số, xác nhận ngoài quán quân thì đều có mặt rồi sau đó phong tỏa cửa phòng sinh hoạt chung.
10 giờ, bài thi thứ ba chính thức bắt đầu.
Sân đấu của bài thi thứ ba ở toàn bộ Hogwarts, các quán quân xuất phát từ lễ đường, chạm vào một Khóa Cảng khác nhau rồi Khóa Cảng sẽ đưa họ tới một góc nào đó ở Hogwarts, có lẽ trêu chọc ném trên mặt hồ Đen, có lẽ là thả ở Rừng Cấm, cũng có lẽ ngay cạnh lễ đường, tùy mỗi cái mà xuất hiện. Sau khi quán quân được truyền tống thì phải phóng ra tín hiệu có màu sắc khác nhau lên không trung, như thế giáo sư chỉ đạo của họ sẽ tới bên cạnh. Chỉ có tín hiệu màu đỏ đại diện cho việc từ bỏ.
Thời gian thi đấu là cả đêm, trước 6 giờ sáng ngày mai, nếu các quán quân chưa ra thì đến lúc đó sẽ cho điểm dựa vào biểu hiện của họ ở bên trong, sau đó dựa vào điểm hai bài thi trước mà chọn lựa quán quân. Điều họ phải làm lúc này là phải tìm đường trở lại lễ đường trong mê cung, chạm vào cúp có nghĩa là thành công. Mà giáo sư chỉ đạo phải bảo vệ khi họ gặp nguy hiểm, và còn phải thay đổi phương hướng mê cung khi hai quán quân sắp gặp nhau, ngăn họ lại.
Tom coi như may mắn, y bị truyền tống tới bên nhà kính, chung quanh là vách tường rất cao, khó có thể phân chia phương hướng. Y phóng ra tín hiệu của mình.
“Vậy, chúng ta đi thôi.” Thấy tín hiệu của Tom, Harry cưỡi chổi, gật gật đầu với các trọng tài bên trong lễ đường.
Tín hiệu các quán quân liên tiếp xuất hiện, giáo sư chỉ đạo liên tiếp rời đi, chỉ còn các trọng tài ở bên cạnh chờ đợi. Mà không ai chú ý tới có một con rắn nho nhỏ, cũng đi theo giáo sư chỉ đạo rời khỏi lễ đường.
Các giáo sư tuần tra trên bầu trời.
Các quán quân lòng vòng trong mê cung. Vì rất nhiều người không quen mê cung nên khiến họ đảo quanh tại chỗ, Tom cũng không ngoại lệ.
Từ lúc bắt đầu thi Harry đã tóm Nagini vào tay mình, nó giãy dụa trong tay anh, lại bị Harry vô cảm nắm lại. Dù đó là một con rắn pháp thuật nhưng Harry vẫn có cách xử lý nó.
“Thầy hy vọng trò dùng thực lực của mình để thi đấu.” Harry nói với Tom, “Đây là cơ hội cho trò rèn luyện mình, tuy nói Slytherin sẽ lợi dụng tất cả những gì có thể giúp mình, nhưng bài thi lần này thầy hy vọng trò có thể dựa vào mình.”
Tom nhìn Nagini bị Harry ếm vài cái kết, nuốt lời xin xỏ cho nó xuống.
Harry đang mượn việc công báo thù riêng, Tom có thể vô cùng khẳng định. Người này khó chịu vì lần trước mình để Nagini giám sát anh đây mà. Nói là hy vọng mình dùng thực lực bản thân, nhưng chỉ cần mình nói với Nagini một tiếng thì Nagini cũng sẽ không đến hỗ trợ, Harry còn giả vờ lo lắng Nagini sẽ tự động chạy qua, như có chuyện lạ mà tóm Nagini lại… nhân tiện còn ếm vài cái kết, không phải là đang mượn việc công báo thù riêng sao… Người kia…
Không có Nagini giúp đỡ ngay từ đầu Tom hơi chật vật, về sau y dần chậm lại, nhưng so sánh với bốn quán quân khác thì hành động thong thả lại rất kiên định, ít nhất y không còn vòng vèo tại chỗ.
Harry nhìn Tom tìm được quy luật rồi chậm rãi đi, không khỏi mỉm cười. Quả thật anh có kinh nghiệm đi trong mê cung, nhưng anh không định dạy Tom, ngược lại anh muốn xem, dựa vào năng lực của mình thì Tom có thể đi được bao xa.
Trong mê cung có để vào một ít sinh vật huyền bí, nguy hiểm hơn nhiều so với hai lần trước, nhưng là vì trận chung kết nên mọi người cũng chấp nhận. Học sinh không giết được, những sinh vật huyền bí này lại đủ để cản trở họ, để xem họ sẽ đi ứng phó thế nào.
“Harry, Moody và Riddle sắp chạm trán.” Ron cũng bay qua, chỉ chỉ Moody đang đi phía dưới.
Harry gật gật đầu, niệm thần chú. Con đường giữa hai người bỗng nhiên bị cụt, mà lại mở ở phía khác, khi đi tới Moody sẽ được đưa sang bên kia, Harry lập tức phát tin tức, truyền lại việc lần đầu tiên thay đổi đường.
Dù giáo sư có quyền lợi thay đổi phương hướng mê cung nhưng vì để không cho một số giáo sư lợi dụng, nên mỗi lần bố cục mê cung được sửa chữa họ đều có thể nhận được tin tức, vì thế các giáo sư chỉ đạo sửa chữa mê cung chắc chắn phải truyền lại tin tức.
“Mình nhớ lúc đó bài thi thứ ba cũng là mê cung.” Ron ngồi trên chổi, “Nhiều lần thi đấu như thế cũng chỉ có bài thi này tương tự với cảnh tượng lúc ấy.” Chỉ khác là ngay lúc đó cúp được đặt ở trung tâm, nên không ai biết cúp bị thay đổi, mà lúc này cúp đặt ở lễ đường, trước mắt bao người, cúp kia sẽ không còn biến thành Khóa Cảng.
“Ừ,” Harry gật đầu, “Lúc này thật sự an toàn hơn lần thi đấu của mình.” Nếu lúc ấy anh thi cũng có người đi theo sát, vậy chuyện anh bị truyền tống chắc chắn sẽ không ai không biết mà người duy nhất biết lại bị chết bởi Lời nguyền Chết chóc, Fudge sẽ không có lý do để nói anh nói dối, “Chỉ mong lúc này không có sự cố nào.”
Đáng tiếc không chỉ Harry Potter anh là vật thu hút rắc rối, những người khác có vẻ cũng không gặp may mắn nào.
Harry ở trên không chú ý Tom phía dưới, con cú bay đến cạnh anh, ném một bức thư.
“Đây là…”
“Knockturn truyền tin.” Harry nhíu mày, “Là Winter.” Winter, phù thủy hắc ám bị mảnh linh hồn khống chế lúc ấy, sau khi Harry giúp ông ta thoát khỏi Lời nguyền Độc đoán thì ông ta và Harry từng có mấy lần giao dịch hợp tác, hơn nữa Harry có ơn với ông ta, quan hệ có qua có lại của hai người dần trở nên thân thiết hơn, lúc ấy Winter còn cảm thán không ngờ sẽ có một ngày là phù thủy hắc ám ông lại có bạn bè