Tiểu nam hài gắt gao cắn môi, tự trấn định mình, chật vật né sang bên.
“Ca ca, giúp hắn.” Hách Liên Ảnh hốc mắt đã đỏ, xúc động nói.
Trái với vị công chúa kia, một nữ nhân khác tại đây lại có vẻ vô tình hơn. Giờ phút này nàng đang cầm một ly trà, hết sức chăm chú nhìn trận tỷ thí thực lực không cân này, trên gương mặt xinh đẹp khóe miệng cong lên.
“Tiêu dao không tính giúp hắn?” Bách Lí Linh thấy Long Chiến Nhã nhìn không rời mắt nhìn trận tỷ thí này, đột nhiên có chút tò mò nàng sẽ làm như thế nào.
“Không.” Long Chiến Nhã trả lời quyết đoán, trong mắt lóe hào quang. “Hắn sẽ thắng.”
“Tiêu dao, ngươi nói đùa sao?” Liễu Thừa Phong nhìn Long Chiến Nhã, lại nhìn tiểu hài tử đang chuẩn bị nhuộm đầy máu kia, lắc lắc đầu cảm thấy không có khả năng.
“Làm sao ngươi biết?” Kì Dương hỏi.
Mặc Lam cũng nhìn Long Chiến Nhã. Nữ nhân này, thực đặc biệt.
“Bởi vì hắn không thể không thắng.” Khóe miệng gợi lên chút tươi cười đầy tự tin, Long Chiến Nhã ung dung nhìn trận đấu.
“Phốc” phun ra một ngụm máu tươi, tiểu nam hài ghé vào trên lôi đài, một chút khí lực động đậy đều không có nhưng vẫn như cũ giãy dụa. Hắn không thể thua! Càng không thể chết! Muội muội còn đang chờ hắn! Hắn không thể buông xuôi được!
“Ta đã nói hắn không có khả năng thắng mà.” Liễu Thừa Phong bộ dạng ‘quả nhiên thế’ biểu tình.
“Phải không?” Long Chiến Nhã từ chối cho ý kiến, đứng lên, đi đến giữ lan can, chồm người về phía lôi đài.
“Ngươi thua sao?” Âm thanh của một đứa trẻ mười hai tuổi phiêu phiêu trong không trung hướng đến võ đài, tất cả mọi người đều nhìn về phía Long Chiến Nhã. “Trả lời ta, ngươi thua sao?”
“Ta...... Khụ...... Ta không thua......” Tiểu nam hài gian nan nghiêng đầu, chỉ nhìn được mơ hồ một cái bóng dáng.
“Đứng lên.”
“Khụ khụ......” Tiểu nam hài ho một tràng, bắt đầu giãy dụa đứng lên, thật vất vả mới đứng dậy được, vẫn chưa đứng vững lại loạng choạng một cái ngã xuống như cũ.
“Đứng lên!” Long Chiến Nhã mặt không chút thay đổi, quát lạnh một tiếng.
“Tiêu dao!” Liễu Thừa Phong ảo não, đó vẫn là một đứa nhỏ!
“Đứng lên, ta cho ngươi một trăm lượng!” Không đi để ý tới Liễu Thừa Phong, giờ phút này, trong mắt Long Chiến Nhã chỉ có tiểu nam hài quật cường kia.
Một trăm lượng? Hắn cho mình một trăm lượng? Hắn phải đứng lên. Một trăm lượng! Hắn có thể tìm đại phu cho muội muội!Ha ha, muội muội, ca ca nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ngươi! Nhất định sẽ như vậy!
Tiểu nam hài lại một lần nữa bắt đầu thử đứng lên, một nén nhang sau, rốt cục đã đứng được, mặc dù có chút lảo đảo nhưng lại quật cường không hề làm cho mình ngã xuống.
“Tốt lắm!” Tán thưởng một tiếng, Long Chiến Nhã rút ra chủy thủ ở dưới chân giầy của nàng phóng đi vừa vặn cắm xuống bên cạnh nam hài. “Nhặt lên, đến giết hắn, ta lại cho ngươi một trăm lượng!”
“Ngươi điên rồi sao?” Hách Liên Hiểu trợn to mắt nhìn Long Chiến Nhã, biểu tình khó có thể tin. Nàng thế nhưng lại làm cho một đứa nhỏ đi giết người. Trên mặt của Liễu Thừa Phong cũng là phẫn nộ nhìn Long Chiến Nhã. Mà những người khác thì bình tĩnh hơn, bởi vì bọn họ biết cái gì kêu là sống chết sinh tồn, cái gì kêu là yếu nhục mạnh vinh, muốn sống sót chỉ có thể giết những ai cản đường, bằng không người chết chính là mình! Tuy nhiên bọn họ cũng kinh ngạc, một nữ nhân như Long Chiến Nhã mới chỉ có mười hai tuổi, một thiên kim tiểu thư, thế nhưng lại có thể làm như thế.
Hắn còn muốn cho mình thêm một trăm lượng? Thật tốt!
Tiểu nam hài ý thức đã rất mơ hồ, không thấy rõ vật trước mắt, nhưng mà âm thanh của Long Chiến Nhã rất rõ ràng. Nhặt lên? Giết hắn? Nó cúi đầu, bên chân có một cái phiến hàn quang, gian nan nhặt lên thử kiểm tra. Quơ quơ đầu, nó muốn cho mắt của mình nhìn rõ một chút rồi nhìn về phía đại hán đối diện, tiểu nam hài nở nụ cười.
“Thực xin lỗi, mời ngươi đi tìm cái chết.” Âm thanh mơ hồ chỉ mới lưu lại một chút trong không khí mà chủy thủ của nam hai kia đã chuẩn xác cắm vào tim đối phương. Ngẩng đầu lên, nó nhìn về phía Long Chiến Nhã, vui vẻ nở nụ cười, sau đó té xỉu trên lôi đài. ‘Hắn phải nhớ cho ta hai trăm lượng a’.
“Cái gì, làm sao có thể?” Liễu Thừa Phong khó tin nhìn không chóp mắt vào chủy thủ cắm trong tim vị đại hắn, chủy thủ lại cắm sâu chỉ còn chừa cái chuôi ra ngoài. Tiểu nam hài kia rõ ràng chỉ còn một chút sức lực làm sao có thể có được tốc độ nhanh như vậy mà hướng đến trước người người nọ? Làm sao có thể còn khí lực lớn như vậy để cắm chủy thủ vào trước ngực đại hán? Còn chuẩn xác đâm vào tim? Liễu Thừa Phong nhìn về phía Long Chiến Nhã. Long Chiến Nhã đang cười, cười vui mừng.
“Hắn không thể tham gia tỷ thí đêm nay nữa, gác lại, đưa đến Chiến vương phủ.” Tùy tiện hướng về phía một bồi bàn nào đó nói một tiếng công đạo, Long Chiến Nhã xoay người rời đi, những người còn lại cũng rời theo. Tối nay đối với bọn họ có thể là vĩnh viễn khó quên. Tối nay, một nữ nhân, nói đúng hơn là một tiểu cô nương mười hai tuổi buộc một đứa nhỏ tám tuổi hai tay nhiễm máu tươi.