• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không biết mấy vị là người nơi nào? Sao lại đến nơi này?" Nhìn bảy người đồng loạt cưỡi Mặc Hắc mã, Lăng Ngạo San mắt sáng lên. Lúc nào thì trên giang hồ xuất hiện người có tiền như vậy?

"Chúng ta từ Long Ngự đến." Nhiệm vụ nói chuyện phiếm dĩ nhiên là để cho Phong Lam rồi.

"Các ngươi cũng đến từ Long Ngự?" Tỷ đệ hồ nghi nhìn bảy người. Xem ra phải hảo hảo điều tra thêm rồi, nhìn bảy người này nam tuấn mỹ nữ xinh đẹp, khí chất cao quý, không giống như nhà thường dân, nhân vật như thế không thể nào không có tiếng tăm gì, nhưng rõ ràng là bảy khuôn mặt xa lạ. Hoặc là bảy người này giấu diếm rất sâu, hoặc là đã dịch dung rồi, nhưng lại không giống, bởi vì nhìn không ra dấu vết dịch dung.

"Cũng? Chẳng lẽ hai vị cũng là thần dân Long Ngự quốc?" Phong Lam nhếch mi, làm ra biểu tình vui mừng khi tha hương gặp lại cố tri.

"Đúng vậy." Lăng Ngạo Phong khẽ gật đầu, "Không biết tôn tính đại danh các vị?"

"Vạn Thương." Mặc Sĩ Lưu Thương qua loa nói.

"Long Tiêu Diêu." Vạn Thương? Thật khó nghe. Long Chiến Nhã bĩu môi.

"Long Lam." Phong Lam ôn hòa cười.

"Long Phong." Phong Nguyệt nhìn Nam Phong Nguyệt, cau mày.

"Long Ngọc." Ngọc Yêu quyến rũ cười một tiếng.

"Long Nguyệt." Nam Phong Nguyệt thản nhiên nói.

"Long Mạch." Nương tử nhà hắn đã họ Long rồi, hắn họ Long cũng tốt lắm.

Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương quỷ dị nhìn năm người kia, dưới khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Các ngươi…” Làm sao đều là họ Long? Họ Long lúc nào thì phổ biến như vậy? "Các ngươi cùng Long lão tướng quân có quan hệ gì?"

"Không có quan hệ gì. Chúng ta là tùy tùng của tiểu thư và cô gia mà thôi, ngẫu nhiên tiểu thư nhà chúng ta họ Long mà thôi." Phong Lam giải thích.

Chỉ là tùy tùng? Lăng Ngạo San và Lăng Ngạo Phong cau mày. Tùy tùng nhà ai khí chất cao quý như vậy? Bọn họ rốt cuộc là người nào?

"Sắc trời đã tối, tại hạ biết phía trước có một trấn nhỏ xem như cũng phồn hoa, tối nay đến chỗ đấy nghỉ ngơi cho tốt đi?" Lăng Ngạo Phong nhìn sắc trời một chút, dò hỏi mấy người ở phía sau. Vốn tính trong trấn nhỏ vừa rồi đi ngang qua tìm nơi ngủ trọ nhưng không nghĩ tới lại cùng người của Âm Nhật Giáo nổi lên xung đột, tiếp tục ở lại nơi đó sợ người Âm Nhật Giáo sẽ tìm tới cửa, nhiều nhạ sự đoan, như vậy chỉ có thể tiếp tục lên đường.

"Tốt." Nhìn những người còn lại, thấy không ai có ý kiến, Phong Lam cười gật đầu đáp ứng.

Ra roi thúc ngựa ước chừng một canh giờ sau, mọi người dừng trước một trấn nhỏ.

"Đây chính là cái phồn hoa trấn nhỏ sao?" Long Chiến Nhã nhếch khóe miệng.

Trên tường thành một thủ binh cũng không có, cửa đá đóng chặt, nhìn thế nào cũng đều là u ám quỷ dị.

"Đúng….. vậy..." Nhìn bảng hiệu trên cửa thành nghiêng nghiêng, Lăng Ngạo Phong chớp chớp hai mắt. Đúng là cái trấn nhỏ này, hắn đã tới rất nhiều lần rồi, nhưng trước mắt rốt cuộc là tình trạng gì đây?

"Vào xem một chút đi." Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu nhíu mày, xem ra bọn họ lại gặp gỡ phiền toái.

Mấy người tung mình xuống ngựa, Phong Lam, Phong Nguyệt, Bách Lí Mạch cùng Lăng Ngạo Phong tiến lên đẩy cửa ra. Một cổ khí lạnh từ sau lưng thổi tới làm cho bốn người bọn họ rùng cả mình.

Trong trấn nhỏ một mảnh tiêu điều, trên đường cái cơ hồ không có ai, thỉnh thoảng xuất hiện một hai người, nhưng thần sắc bối rối, cước bộ vội vàng. Trên đường phố nhiều nhất chính là quầy hàng, khách sạn tửu quán, bảng hiệu tất cả đều lung lay sắp đổ, phía trên phủ đầy bụi, hiển nhiên là một thời gian rất lâu rồi không ai quét dọn. Một trận gió cuồn cuộn nổi lên, đống lá khô xoáy lên thổi ngang chín người.

"Có muốn tìm đạo sĩ tới?" Nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt, Bách Lí Mạch nhíu mày.

"Ngươi còn có tâm tình nói đùa?" Lăng Ngạo Phong quay đầu nhìn Bách Lí Mạch, vẻ mặt cứng ngắc.

"Ngươi... nghĩ đến cái gì rồi?" Bách Lí Mạch thú vị nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Lăng Ngạo Phong. Lăng Ngạo Phong này, hắn ở Long Ngự thành đã gặp mấy lần, là một tiểu mặt than nha, mặc dù không có lạnh như Mặc Sĩ Lưu Thương nhưng cũng không kém bao nhiêu, không nghĩ tới gặp tình huống như thế này lại xuất hiện vẻ mặt như vậy. Cái tiểu tử này, chơi rất vui đây.

"Khụ, cái kia… ta… không có nghĩ gì." Lăng Ngạo Phong đỏ mặt, lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác.

"Ha ha, Ngạo Phong sợ quỷ." Lăng Ngạo San ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm bụng cười to. Đệ đệ này của nàng võ công tốt, nhân phẩm tốt, có thể nói là cái gì cũng tốt, duy chỉ có nhát gan, cái gì cũng không sợ nhưng hết lần này tới lần khác lại sợ quỷ. Cảnh tượng tiêu điều trước mắt này nhất định là làm cho hắn nghĩ đến yêu ma quỷ quái gì rồi.

"Tỷ." Lăng Ngạo Phong bất mãn lầm bầm một tiếng, sắc mặt đỏ hơn.

"Ha ha ha ha." Lăng Ngạo San cười càng vui vẻ.

"Vào đi thôi." Chạy tới nơi này, cũng không thể để cho bọn họ lại chạy đến trấn khác trong đêm. Cho nên Long Chiến Nhã bĩu môi, đối với "Quỷ trấn" trước mắt một chút cảm giác cũng không có, trực tiếp đi vào.

"Tiểu thư đúng là tiểu thư." Phong Nguyệt nuốt nước bọt, đôi mắt một hồi nhìn bên này, một hồi liếc bên kia, nơm nớp lo sợ theo sát phía sau Long Chiến Nhã, bước từng bước nhỏ đi tới.

"Làm gì vậy, đi mau." Buồn cười nhìn động tác của Phong Nguyệt, Phong Lam kéo tay hắn đi về phía trước. Nếu không nhanh lên một chút, tiểu thư sẽ bỏ lại bọn họ.

"A!" Phong Nguyệt hô nhỏ một tiếng, ngoan ngoãn đi theo Phong Lam, cả người dính sát vào hắn.

Phong Lam nhìn đỉnh đầu Phong Nguyệt cười cười, tiếp tục đi về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK