“Lam ca ca.”
“Tiểu chủ tử.” Canh giữ ở cửa Nhã các, Phong Lam mặt đầy ý cười nhìn gương mặt đáng yêu của Mặc Sĩ Nhược Thần.
“Lam ca ca, mẫu thân đâu? Cục cưng và phụ thân đến tìm mẫu thân.” Không cần nghi lễ, lễ tiết, Mặc Sĩ Nhược Thần cho tới bây giờ đều gọi phụ thân, mẫu thân.
“Chủ tử hôm nay đã nghỉ ngơi.”
“Sớm như vậy?” Mặc Sĩ Nhược Thần bĩu môi bất mãn nói: “Tiểu bạch cùng tiểu ngân đâu? Ta đưa phụ thân đến nhìn xem, phụ thân chưa có nhìn thấy bọn chúng nha.”
“Tiểu bạch cùng tiểu ngân cũng đã nghỉ. ” Tuy rằng không đành lòng nhìn gương mặt hưng phấn nhỏ nhắn lộ ra vẻ thất vọng, bất quá hôm nay thật sự là tình huống đặc biệt.
“Làm sao có thể?” Quả nhiên, Mặc Sĩ Nhược Thần biểu tình hưng phấn lập tức biến mất, vẻ mặt thất vọng nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Để ngày khác vậy.” Mặc Sĩ Lưu Thương thản nhiên phun ra bốn chữ.
“Ân.” Mặc Sĩ Nhược Thần chỉ có thể gật đầu.
“Đi nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng mà phụ thân......” Hắn còn muốn cùng phụ thân chơi đùa, cũng đã lâu không có gặp phụ thân mà. Nhưng phụ thân thoạt nhìn cũng đang mệt chết đi hơn nữa còn sinh bệnh.
“Cục cưng đã biết, Vũ di, chúng ta đi thôi.”
“Dạ.”
Cho đến khi hai bóng người kia một lớn một nhỏ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Mặc Sĩ Lưu Thương mới quay lại nhìn Phong Lam, mà Phong Lam cũng nhanh chóng bỏ xuống nét ôn nhu tươi cười trên mặt, vẻ mặt lạnh như băng nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. Không khí quỷ dị làm cho bốn người đi theo phía sau Mặc Sĩ Lưu Thương toàn thân cũng không thoải mái.
“Nàng đâu?” Thấy Phong Lam vẫn không hề động, Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ có thể mở miệng.
“Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện chủ tử không có việc gì!” Trừng mắt nhìn thẳng Mặc Sĩ Lưu Thương, Phong Lam xoay người dẫn đường.
Bốn người Đường Thạc cả kinh, chỉ cảm thấy cả người đã đầy mồ hôi lạnh. Người này cũng dám trừng mắt với vương gia? Tuy rằng tâm tình đối với chủ tử kia thật đáng giá tán dương, cùng lắm liếc mắt một cái nhưng không khác gì muốn giết người, chủ tử bọn hắn cũng không phải ai cũng đều có thể trừng như vậy. Nhưng Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ hơi nhíu mày, đi theo vào, bốn người phía sau tự nhiên cũng đi theo.
Đi đến phòng ngủ của Long Chiến Nhã, nhìn thấy đầu tiên đó là bạch hổ và ngân sói đang canh giữ hai mép bên giường, vừa nhìn thấy có người xa lạ tiến vào, nhanh chóng nổi lên tư thế phòng vệ, nhìn phía đám người Mặc Sĩ Lưu Thương gầm nhẹ, uy hiếp .
“Bọn chúng chính là sủng vật mà tiểu vương gia nói?” Nhìn hai con súc sinh đang nhe răng nhếch lên, khóe miệng Trì Huyền co giật. Tiểu vương gia nhà bọn họ nhìn bề ngoài nhu thuận quả nhiên không đúng a, không hổ là con của vương gia a.
“Tiểu ngân, tiểu bạch, đi ra ngoài thủ.” Phong Lam lên tiếng ra lệnh, bạch hổ cùng ngân sói mặc dù nhìn thực không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn vòng qua vài người tiến cạnh cửa, thủ .
Đi đến phía trước từng bước, Mặc Sĩ Lưu Thương thấy được người trên giường, Long Chiến Nhã vẻ mặt đang tái nhợt.
“Ngu xuẩn.” Vừa thấy Long Chiến Nhã trạng thái thật giống với lúc trước của Mặc Sĩ Lưu Thương, Dạ Lăng lạnh lùng phun ra hai chữ.
Đám người Tiêu Triết tỏ vẻ đồng ý, vì cứu người làm cho chính mình lâm vào sinh tử nguy hiểm, không phải ngu xuẩn thì là cái gì?
“Đều nghe đến Chiến vương gia lãnh huyết vô tình, xem ra đồn đãi thật không sai. Đối với ân nhân cứu mạng chính là thái độ này?” Ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói của một người khác, đám người Tiêu Triết vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ngay một nam nhân yêu mị, không khỏi nhíu mày.
“Phong Nguyệt, thế nào rồi?” Nhìn thấy Phong Nguyệt, sắc mặt Phong Lam cuối cùng cũng có
chút tốt.
“Đã sắp mang đến, Phong Ly đang một đường chạy về, Phong Hồn đang giải quyết vài cái đuôi, chậm nhất khoảng hai cái canh giờ*.” Phong Nguyệt đi đến bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của Long Chiến Nhã, mi hơi nhíu lại trong mắt cũng không có nhiều lắm lo lắng.
(* 1 canh giời = hai tiếng đồng hồ)
“Tiểu thư chưa bao giờ làm chuyện mình không nắm chắc, lại càng không vì cứu người khác mà làm cho mình nguy hiểm. Ngu xuẩn? Tiểu thư dựa vào cái gì mà vì ngươi làm chuyện ngu xuẩn? Nếu không bởi vì nhìn thấy tiểu chủ tử khóc, ngươi cho là tiểu thư quan tâm đến ngươi sao? Còn ở trong này khoa tay múa chân!”
“Ngươi!” Tiêu Triết nóng giận, nâng tay rút kiếm.
“Tiêu Triết.” Mặc Sĩ Lưu Thương lạnh như băng lên tiếng, Tiêu Triết động tác lập tức ngừng lại một chút, thu hồi, phẫn nộ nhìn Phong Nguyệt.
“Người vương gia cũng đã thấy, đã có thể đi rồi.” Không để ý tới tầm mắt băng lãnh của Mặc Sĩ Lưu Thương và bốn người phía sau đang lên cơn tức. Phong Lam không chút khách khí lên tiếng đuổi khách.
Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày, từ mười tuổi hắn đã bắt đầu tiếp cận thiên hạ này, không có người nào dám đuổi hắn ra khỏi cửa, đãi ngộ này thật đúng là lần đầu lại từ nữ nhân này? Đã lâu cũng chưa người dám đối xử với hắn như vậy, bất kính đối với hắn, nếu có cũng đã sớm bị đưa đến diêm vương uống trà rồi. Mà hai người trước mặt này, nếu không vì nữ nhân kia tốt xấu cứu hắn một mạng, hắn tạm thời bỏ qua, cùng lắm nếu có lần sau sẽ không có gì có thể cứu bọn họ!
Nghĩ vậy, Mặc Sĩ Lưu Thương chẳng những không đi ra, ngược lại bày ra bộ dáng thản nhiên tìm một nơi ngồi xuống, tự mình rót chén trà, chậm rãi uống, như là muốn đợi cho Long Chiến Nhã tỉnh lại. Đám người Đường Thạc vừa thấy, tự nhiên ở lại cũng tìm một nơi không đáng ngại mà trầm mặc đứng vững.
Phong Lam và Phong Nguyệt liếc nhau, cũng không nói cái gì, đều tự tìm vị trí, canh giữ ở bên giường Long Chiến Nhã.