• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xin hỏi, có ai không?" Đi tới trước cửa một khách sạn, Ngọc Yêu gõ cửa. Bên ngoài, Ngọc Yêu rất biết cách thu liễm lại yêu khí của mình, cũng chỉ có những lúc ở Long các nàng mới trở thành cái dạng kia.

Không có ai trả lời.

Ngọc Yêu quay đầu lại nhìn Long Chiến Nhã.

Long Chiến Nhã nhìn xung quanh một lần, gần đây cũng chỉ nơi này miễn cưỡng xem như cái khách sạn. Long Chiến Nhã ý bảo Ngọc Yêu tiếp tục gõ cửa.

"Xin hỏi, có ai không? Chúng ta muốn ở trọ. Có ai không? Có người ở sao? Rốt cuộc có người hay không a?" Một tiếng cuối cùng, Ngọc Yêu rống lên.

"Phá cửa." Mặc Sĩ Lưu Thương cau mày nhìn cánh cửa lớn đóng chặt.

Tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn Lăng Ngạo Phong, Lăng Ngạo San phản ứng đầu tiên cũng là nhìn đệ đệ nhà mình.

"Tại sao nhìn ta?" Vẻ mặt cương cứng của Lăng Ngạo Phong run lên.

"Xô cửa đi." Lăng Ngạo San đẩy Lăng Ngạo Phong một cái.

"Tại sao phải là ta? Sao không để cho Long Lam, Long Phong hoặc là Long Mạch đi." Lăng Ngạo Phong bất mãn lầm bầm.

"Gọi ngươi thì ngươi đi nhanh đi, nói nhiều như vậy làm gì? Có phải nam nhân hay không a!" Lăng Ngạo San ngõ đầu hắn một cái, Lăng Ngạo Phong lảo đảo, đầu đụng vào trên cửa.

"Kéttt" hai phiến gỗ đại môn phát ra âm thanh lanh lảnh, chậm rãi hé một khe nhỏ.

Lăng Ngạo Phong nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt sắp khóc quay đầu nhìn mọi người.

"Ngoan." Nhìn biểu tình như con chó nhỏ của Lăng Ngạo Phong, Phong Lam không tự chủ đi lên phía trước hai bước, đưa tay sờ sờ đầu Lăng Ngạo Phong, "Lui về phía sau."

Giọng Phong Lam rất ôn nhu làm cho Lăng Ngạo Phong hoảng hốt một hồi mới phản ứng lại lui về phía sau hai bước.

Phong Lam khẽ mỉm cười, đưa tay đẩy cửa khách sạn ra.

Khách sạn một người cũng không có, trong hành lang mấy cái bàn lộn xộn khắp nơi, tầng trên đóng một lớp tro bụi thật dày, tình trạng này rõ là không có người ở.

"Đi xem một chút."

Long Chiến Nhã ra lệnh, Phong Lam, Phong Nguyệt và Ngọc Yêu ba người nhanh chóng chọn một phương hướng, bắt đầu điều tra cả khách sạn. Đang đóng vai tùy tùng,Bách Lí Mạch cùng Nam Phong Nguyệt cũng đi đến một hướng tra. Lăng Ngạo Phong và Lăng Ngạo San liếc mắt nhìn nhau, cũng lựa chọn một cái phương hướng. Long Chiến Nhã cùng Mặc Sĩ Lưu Thương thì trực tiếp chạy lên lầu.

"Nguyệt, chờ ta một chút." Phong Lam đưa tay bắt lấy Phong Nguyệt.

"Ngươi đi bên kia." Phong Nguyệt cũng không quay đầu lại, tùy tiện đưa tay chỉ một cái phương hướng.

"Nhưng Nguyệt..."

"Không có nhưng là.." Quay đầu không nhìn Phong Lam, Phong Nguyệt từ từ phủi đất bỏ đi.

Phong Lam bị Phong Nguyệt tức giận, sửng sốt gãi gãi đầu, không giải thích được.

Long Chiến Nhã trực tiếp hướng lầu bốn khách sạn đi tới.

"Nhã Nhi, không nhìn lầu hai và lầu ba sao?" Nhìn bộ dáng tiểu nữ nhân giống như là đã xác định được mục tiêu.

"Không cần." Long Chiến Nhã khẽ mỉm cười.

Mặc Sĩ Lưu Thương thích nhất chính là sự tự tin này của Long Chiến Nhã, vẻ mặt nho nhỏ ngạo nghễ kia khả ái cực kỳ.

Lầu bốn, bên trong một gian phòng, một lão nhân cả người run rẩy núp trong một ngõ nhỏ, trong tay giơ lên tấm phù nguyền rủa, miệng lẩm bẩm, phía sau hắn là một lão phụ nhân, một nữ nhân cùng một hài tử.

Bọn họ vốn đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối, nhưng đột nhiên nghe được phía ngoài có tiếng gõ cửa, liền lập tức lấy phù chú trốn đến nơi này. Vốn tưởng rằng không ai mở cửa người ở ngoài sẽ tự động rời đi, không nghĩ tới bọn họ lại tiến vào. Lão nhân hoảng sợ ngó chừng cửa phòng, hắn có thể nghe được rõ ràng tiếng bước chân trên hành lang, hơn nữa càng ngày càng rõ. Cửa, đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra, lão nhân theo phản xạ nhắm thật chặt hai mắt lại, miệng lẩm bẩm càng lúc càng to.

Quyết đoán đưa tay đẩy cửa ra, Long Chiến Nhã hơi sững sờ, bởi vì nàng còn chưa thấy người thì đã nghe có tiếng người niệm chú, nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười. Đi tới phía trước hai bước, Long Chiến Nhã nhìn thấy một nhà bốn người núp trong góc tường.

"Không nên tới đây, không nên tới đây, không nên tới đây." Lão nhân kinh hoảng đã quên mất chú ngữ, chỉ giơ phù chú không ngừng nói "Không nên tới đây".

Long Chiến Nhã sửng sốt, nhưng ngay sau đó lộ ra một nụ cười, giọng nói ngọt ngào.

"Lão nhân gia, ngươi là chủ nhân nơi này sao?"

Thanh âm thanh thúy của nữ hài nhi vang lên như trân châu rơi vào khay ngọc, thật dễ nghe. Khóe miệng Mặc Sĩ Lưu Thương nhếch lên, mà lão nhân gia thì giật mình, từ từ mở mắt ra.

"Lão nhân gia?" Long Chiến Nhã nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt có chút ngơ ngác của lão nhân.

"Ngươi…. là người hay quỷ?" Lão nhân chớp chớp mắt, nhìn tiểu cô nương xinh đẹp khả ái trước mắt.

"Quỷ?" Long Chiến Nhã cười khanh khách, "Lão nhân gia, nơi này có chuyện ma quái sao? Ta là người nha."

Lão nhân vẫn đề phòng nhìn Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương, ba người phía sau ông liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không tin tưởng lắm tiểu cô nương đáng yêu trước mắt này là ác quỷ làm nhiều chuyện ác trên trấn gần đây.

"Lão nhân gia, ta có bóng." Long Chiến Nhã chậm rãi đi tới cửa sổ mở ra, làm cho mình đắm chìm dưới ánh trăng.

"Mau đóng cửa sổ." Lão nhân đột nhiên mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ vọt đến bên cạnh Long Chiến Nhã, hung hăng đóng cửa sổ lại, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tại sao?" Mặc Sĩ Lưu Thương đến bên cạnh Long Chiến Nhã, ôm lấy Long Chiến Nhã còn đang ngơ ngác nhìn động tác nhanh nhẹn của lão nhân gia, "Tại hạ cùng phu nhân đi ra ngoài du ngoạn, vừa vặn đi ngang qua nơi đây, thấy sắc trời đã tối nên muốn ở chỗ này tìm nơi ngủ trọ, nhưng không biết trong trấn đang xảy ra chuyện gì."

Lão nhân gia nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, lại nhìn Long Chiến Nhã, thở dài.

"Bằng hữu của các ngươi còn đang dưới lầu đi, chúng ta đi xuống rồi nói. Lão thái bà, người cùng vợ con đi chuẩn bị chút đồ ăn cho khách nhân và quét dọn mấy gian phòng đi."

"Được." Nguy cơ đã giải trừ, lão phụ nhân lộ ra một nụ cười thuần phác, mang theo con dâu và tôn tử xuống lầu.

Dưới lầu, bảy người đã dò xét xong ngồi vây quanh chung một chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ.

"Tiểu thư." Nam Phong Nguyệt ngồi đối diện cầu thang, nhìn thấy Long Chiến Nhã bước xuống, hài hước hô một tiếng.

"Mấy vị này cũng là bằng hữu của công tử và phu nhân?" Lão nhân gia đánh giá bảy người. Bọn họ mở khách sạn, người tới là khách, không thể lựa chọn tiếp hay không tiếp khách nhưng mà gần đây trong trấn xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay nhi tử đã không còn, trong nhà chỉ có một mình hắn là đàn ông, vì thế để bảo vệ tánh mạng, phải cẩn thận một chút.

"Có hai người là bằng hữu, còn lại là tùy tùng."

"À, công tử cùng phu nhân mau ngồi đi." Mời Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã ngồi xuống, lão nhân cũng đem đến cái ghế ngồi ở bàn bên cạnh, "Mấy vị không nên đến đây." Lão nhân thở dài.

"Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lăng Ngạo San cau mày hỏi. Cái trấn này trước kia nàng thường xuyên đến, cũng là một trấn nhỏ náo nhiệt, dân phong cũng rất thuần phác, nàng thật sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra, bởi vì nàng muốn làm cho trấn khôi phục lại sức sống như trước.

"Aiz.. trên trấn gần đây xảy ra chuyện ma quái."

"Chuyện ma quái? !" Lăng Ngạo Phong thoáng cái cất cao giọng dọa mọi người giật nảy.

"Uống ly trà." Phong Lam lắc đầu cười cười, cầm lên bình trà lão phụ nhân vừa mới để xuống, rót cho Lăng Ngạo Phong ly trà, đẩy tới trước mặt hắn.

"Thật xin lỗi." Lăng Ngạo Phong xấu hổ gãi gãi đầu, lúng túng cười một tiếng. Hiện tại hắn thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, sao lại mất thể diện như vậy a!

"Thật mất mặt." Lăng Ngạo San khinh bỉ liếc hắn một cái, lại đem ánh mắt nhìn lão nhân gia.

"Tất cả mọi người đều nói là có ma quái. Từ một tháng trước, cách một đoạn thời gian, trong trấn sẽ có năm người trẻ tuổi mất tích, Nha phủ phái người đi tìm kiếm, kết quả cuối cùng tìm được chính là mấy cái thi thể khô quắt, mọi người đều nói đó là ma quỷ đến hấp thu tinh khí tu luyện."

Nhóm người Mặc Sĩ Lưu Thương hai mặt nhìn nhau. Đây không phải là cái hí kịch hồ yêu tác quai tác quái do bọn họ biên đạo ở Long Ngự thành hay sao? Tại sao nhanh như vậy đã có phiên bản khác rồi? Lúc bọn họ diễn trò mấy người bị hại đều là tội phạm đáng chết. Chẳng qua ở nơi này, nhìn tâm trạng hoảng loạn của mấy người này, hoàn toàn không giống một vở kịch.

"Trên trấn hiện tại đã có bao nhiêu người mất tích?" Bách Lí Mạch rùng mình. Có quỷ là giả, nhưng tu luyện có thể là thật. Là loại người nào lại không xem mạng người không ra gì?

"Một tháng, không phải một trăm thì cũng là tám mươi đi." Ánh mắt lão nhân gia cực kỳ bi ai, tám mươi mạng người này chính là có cả đứa con trai độc nhất của ông a.

"Thật sao." Mấy người liếc mắt nhìn nhau, quyết định dừng lại mấy ngày để điều tra.

"Được rồi, công tử cùng phu nhân ăn một chút đi, nghỉ ngơi một đêm thật tốt, sáng mai lại nhanh chóng xuất phát đi." Lão nhân gia thở dài một hơi, xoay người lên lầu, bóng lưng còng xuống làm cho lòng người chua xót.

Đêm, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị, yên tĩnh đến làm cho lòng người thổn thức, yên tĩnh đến làm cho một nhóm chín người không ai ngủ được, tất cả đều mất ngủ, thức trắng một đêm.

--- ------ ------ ------ ------ ------ --------

"Tiểu thư!" Rạng sáng ngày thứ hai, Phong Lam thất kinh gõ cửa phòng Long chiến Nhã.

Long Chiến Nhã vừa mở cửa đã nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Phong Lam.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Long Chiến Nhã cau mày. Đã xảy ra chuyện gì có thể khiến Phong Lam luống cuống thành như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK