• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chiến vương gia, không biết bản tướng có thể cùng vương gia đấu một ván?” Đoàn người nhàm chán hóng gió trên boong thuyền, Vân Hòa đại tướng quân Huyền Mặc đi đến bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Thương.

Danh hiêu chiến thần của Mặc Sĩ Lưu Thương kỳ thật cũng không chỉ nổi tiếng trong nước mà những tướng quân của năm nước còn lại cũng ngưỡng mộ tài dụng binh sách lược của hắn không thôi, bọn họ đều kỳ vọng có một ngày được cùng chiến thần giao phong để không uổng cuộc đời này. Mà Huyền Mặc cũng là một trong những người đó, từ khi nhìn thấy Mặc Sĩ Lưu Thương, tâm hắn đã ngứa lên khó chịu rốt cuộc hôm nay cũng không nhịn được nữa, tuy là không thể giao chiến nhưng đấu cờ vây thì hoàn toàn có thể. Trên bàn cờ cũng như chiến trường, có thể nhìn ra mưu lược của người dụng binh, hơn một chút cũng có thể nhìn ra được tâm tình của người đó.

“Được.” Mặc Sĩ Lưu Thương đáp ứng sau đó nhìn về phía Long Chiến Nhã.

“Phong Hồn, mang cờ đem đến đây cho vương gia.”

“Dạ, tiểu thư.”

“Long tôn có nghĩ đến việc tìm phụ thân cho con mình hay không?” Vài người thỉnh thoảng đảo mắt qua chiến cuộc trên bàn cờ của Mặc Sĩ Lưu Thương và Huyền Mặc nhưng cũng chỉ thấy nhàm chán, bắt đầu tìm một đề tài nào đó để nói, Kì Dương vừa nghĩ đến một vấn đề liền hỏi Long Chiến Nhã.

Mặc Sĩ Lưu Thương kích động, đi sai một nước cờ làm cho Huyền Mặc kinh ngạc khó hiểu.

Long Chiến Nhã dừng động tác uống rượu một chút, ánh mắt hướng về phía Mặc Sĩ Lưu Thương.. Tìm cha cho tiểu Nhược Thần sao? Ha ha… Mặc Sĩ Lưu Thương sẽ giết nàng mất. Cha người ta còn đang sống rất tốt nha, nàng cũng không có gan tìm bố dượng cho tiểu Nhược Thần.

Mặc Sĩ Lưu Vũ và Tiêu Triết trực tiếp phun ra rượu vừa uống vào miệng. To gan thật, cho là Mặc Sĩ Lưu Thương đã chết sao?

Dạ Lăng cúi đầu, không nhìn đến biểu tình của vương gia nhà mình.

Trên mặt Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch vẫn không có gì khác thường chẳng qua là khóe mắt cả hai đều nhìn về phía Long Chiến Nhã chờ xem nàng diễn.

Những người còn lại không người nào nhìn đến phản ứng quá khích của Mặc Sĩ Lưu Vũ và Tiêu Triết, đám người đều tò mò nhìn Long Chiến Nhã, chỉ có Mặc Lam là tựa hồ hiểu rõ mọi chuyện, vẻ mặt thông cảm nhìn Kì Dương.

“Cục cưng muốn tìm phụ thân sao?” Long Chiến Nhã cúi đầu nhìn tiểu Nhược Thần trong lòng.

“Phụ thân? Cục cưng có phụ thân .” Tiểu Nhược Thần bất mãn nhìn Kì Dương.

“Kì Dương thúc thúc ý muốn nói là cục cưng có thể tìm thêm một phụ thân nữa, thêm nhiều người yêu thương cục cưng.” Cho là tiểu Nhược Thần đang nói đến phụ thân sinh ra mình đang ‘không biết ở nơi nào’ nên Phượng Lẫn cưng chiều nhìn tiểu Nhược Thần giải thích.

Thúc thúc? Kì Dương hắc tuyến. Người khác đều là ca ca tại sao hắn lại thành thúc thúc?

“Nhiều người thương cục cưng?” Tiểu Nhược Thần khó hiểu nhìn Phượng Lẫm. “Giống như Lẫm ca ca thường xuyên cho cục cưng đồ ăn ngon, kể chuyện xưa cho cục cưng nghe sao?”

Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày, lạnh lẽo liếc nhìn Phượng Lẫm. Hắn còn không biết là vị võ lâm minh chủ kia đối xử với con của hắn tốt như vậy đấy. Ăn ngon? Kể chuyện xưa? Thực là thương yêu con của hắn mà!

Không nghĩ tiểu Nhược Thần sẽ nói như vậy, Phượng Lẫm có chút ngượng ngùng, đỏ mặt.

“Đúng, giống như Lẫm ca ca vậy. Cục cưng có thích Lẫm ca ca hay không?” Viên Liệt nhìn bằng hữu tốt của mình không biết là nên mừng hay nên lo. Vị bằng hữu này thích Long tôn đã là chuyện khi còn ở đại hội võ lâm. Nhưng cũng đã là lâu rồi, hơn nữa những ngày ở chung này cũng có thể nhìn ra được Long tôn tựa hồ không để ý đến Phượng Lẫm. Nếu lớn đã không được vậy thì nhắm vào đứa nhỏ vậy, mặc dù đứa nhỏ này không phải Long tôn thân sinh nhưng lại được Long tôn cực kì yêu thương, có lẽ tiếp cận đứa nhỏ này cũng là một việc không tồi. Mặc kệ thế nào, hắn cũng quyết định giúp người bạn này của hắn một lần.

“Lẫm ca ca?” Tiểu Nhược Thần quay đầu nhìn Phượng Lẫm. “Vâng, thích a.”

“Vậy......”

“Cục cưng còn thích Thừa Phong ca ca, còn có Mặc Lam ca ca, Phá Phong ca ca, Phá Nhật ca ca, Minh Kì ca ca......” Chặn ngang lời Viên Liệt chuẩn bị nói, tiểu Nhược Thần bắt đầu đếm trên đầu ngón tay của mình xem còn có bao nhiêu vị ca ca, nếu quan sát tốt sẽ có thể nhìn ra tia giảo hoạt trong ánh mắt tiểu bất điểm này.

Viên Liệt hắc tuyến. Tiểu tử này là cố ý sao? Đúng là cố ý rồi! Đứa nhỏ này đúng là tiểu yêu tinh, không biết nó muốn làm gì? Nó nhất định là cố ý!

“Cục cưng thực ngoan!” Liễu Thừa Phong vừa nghe tiểu Nhược Thần nói ra tên mình đầu tiên, lập tức vui mừng ra mặt liền giành lấy cục cưng từ trong lòng Long Chiến Nhã, ôm vào trong ngực mà không ngừng ‘giày vò’. Hắn thích tiểu tử này! Thực đáng yêu a!

“Phong vương nếu thích có thể tự mình sinh một đứa, không cần khi dễ tiểu chủ tử nhà ta.” Cứu tiểu chủ tử nhà mình thoát ra, Phong Ly vẻ mặt ôn hòa nhìn Liễu Thừa Phong, nhìn hắn dựng cả tóc gáy lên thực buồn cười. Quái lạ, Phong Ly này rõ ràng nhìn rất ôn nhu nhưng sao lại có cảm giác thực khủng bố đâu?

“Không bằng Long tôn làm hoàng phi của bổn hoàng tử được chứ?” Bách Lí Linh trên mặt lại xuất hiện một chút ‘vui mừng’. Hắn nghĩ sẽ có thể dựa vào thế lực của Long các, hơn nữa Long tôn này thoạt nhìn không phải dung mạo khuynh quốc khuynh thành thì cũng là một mỹ nữ, nếu có thể cưới về nhà quả thực không sai.

Mặc Sĩ Lưu Thương và Phượng Lẫm lập tức nhìn Bách Lí Linh một cách nguy hiểm, cho hắn một ánh mắt cảnh cáo. Tâm địa của Bách Lí Linh thực gian xảo điều đó ai chẳng biết. Dám có chủ ý với Long Chiến Nhã, xem ra muốn đến cung điện của Diêm Vương để uống trà!

Không nhìn đến hai ánh mắt giết người kia, Bách Lí Linh bày ra một cái tươi cười mà hắn tự cho là có lực sát thương nhất nhìn Long Chiến Nhã.

“Thực ra trẫm cảm thấy Long tôn và Chiến vương rất xứng đôi.” Mặc Lam nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên nói ra một câu.

“Mà hai ngày này Chiến vương cũng thường ở một chỗ với Long tôn nha.” Liễu Thừa Phong

‘bừng tỉnh đại ngộ’.

“Chẳng lẽ Chiến vương muốn cưới Long tôn làm trắc phi?” Vân Thanh cười nói, cố ý nhấn mạnh từ trắc phi.

“Không thể nào!” Hách Liên Ảnh đột nhiên lên tiếng cũng ngay lập tức ý thức được lời mình vừa nói, mặt nàng đỏ ửng lên.

“Ý của Tuệ Dĩnh công chúa là gì?” Kì Dương nhíu mày.

“Bản công chúa...... Chuyện đó...... Ta...... Không phải...... cái này......” Chuyện như thế này muốn nàng nói ra kiểu gì a!

“Ha ha, thì ra là như vậy,” Hách Liên Hiểu nhìn muội muội của mình mặt đỏ như đồng nên ra mặt cười giải vây cho nàng. “Phụ hoàng có ý muốn gả Ảnh cho Chiến vương, làm trắc phi cũng được, nhằm để cho hai nước giao hảo. Cho nên chuyện lần này Ảnh cũng được đi cùng, thứ nhất là do Ảnh đọc nhiều sách vở, kiến thức rộng rãi tất nhiên sẽ hết lòng giúp đỡ cho chuyến đi lần này, thứ hai đó là muốn Ảnh và Chiến vương trao đổi tình cảm một chút.”

“Nếu Long tôn gả cho Chiến vương chẳng phải chỉ có thể làm thiếp sao?” Liễu Thừa Phong đột nhiên lên tiếng.

Long Chiến Nhã nhíu mày. Làm thiếp? Nàng sao? Nhóm người quá mức nhàm chán nên bắt đầu suy nghĩ lung tung chăng? Nàng mang mặt nạ là do sợ phiền toái cùng lắm thì hiện tại xem ra hoàn toàn ngược lại với ý muốn của nàng.

“Long cô nương đây cả người cao ngạo sao có thể làm thiếp được.” Phượng Lẫm mất hứng nói. “Long cô nương nếu đã có dự định vậy thì vị trí phu nhân võ lâm minh chủ Phương Lẫm sẽ vì Long cô nương mà giữ lại.”

“Phượng ca ca! Sao huynh có thể như vậy?” Viên Phỉ vừa từ phòng bếp lấy một chút đồ ăn cho Phượng Lẫm bước ra đến, đã nghe thấy Phượng Lẫm nói như vậy, nhất thời làm rơi đồ ăn trên tay. “Huynh đã nói sẽ kết hôn cùng Phỉ nhi!”.

“Ngươi! Đều tại tiện nữ nhân ngươi câu dẫn Phượng ca ca!” Viên Phỉ nhất thời phát điên, ngón tay chỉ về hướng Long Chiến Nhã. “Ta muốn khiêu chiến với ngươi!”

Long Chiến Nhã bất đắc dĩ. Nàng có nói cái gì sao? Vấn đề này vừa bắt đầu nàng cũng chỉ hỏi qua tiểu Nhược Thần có một câu sau đó cũng không nói cái gì. Hiện tại là tình trạng gì đây? Khiêu chiến sao? Vì sao nàng cũng bị khiêu chiến?

“Bản tôn......”

“Bản công chúa cũng muốn khiêu chiến với ngươi!” Lại thêm một người nữa. Người này thì thực sự là tranh nam nhân của nàng.

“Mang mặt nạ vốn là vì muốn tránh phiền toái. Hiện tại Long tôn có nghĩ là đang tự mình tìm lấy phiền toái?” Mặc Lam nhìn Long Chiến Nhã, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

“Nghe khẩu khí của Thương Lộ hoàng đế, giống như đã biết diện mạo của Long tôn.” Vân Thanh nhìn Mặc Lam rồi lại nhìn Long Chiến Nhã, trầm tư.

Mặc Lam chỉ cười không nói, vẫn như cũ nhìn Long Chiến Nhã.

“Ha ha, Thương Lộ hoàng đế nói rất đúng. Là bản tôn lo sợ không đâu .”

“Chậc chậc, không có trò hay để xem rồi.” Nhìn Long Chiến Nhã tháo mặt nạ xuống, Bách Lí Mạch lắc đầu tiếc nuối.

“Ngươi, ngươi, ngươi...... Sao có thể là ngươi?” Liễu Thừa Phong chỉ vào gương mặt có chút quen thuộc kia, lắp bắp nói không nên lời.

“Sao vậy? Nhìn thấy bổn vương phi thực kinh ngạc sao?” Một tay vuốt trên mặt nạ, Long Chiến Nhã buồn cười nhìn biểu tình như gặp quỷ của Liễu Thừa Phong, ném mặt nạ xuống biển.

“Nên sớm đoán ra mới phải.” Hách Liên Hiểu lắc đầu. Nhiều ngày qua chuyện Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương thân mật rõ ràng như vậy vốn đã là một cái nhắc nhở. Cho tới bây giờ hai người kia cũng không có kiêng dè cái gì.

“Ngươi, sao ngươi có thể là Long tôn?” Hách Liên Hiểu mặt vốn đỏ giờ đã chuyển sang tái nhợt. Nàng lại có thể đứng trước mặt Chiến vương phi nói muốn gả vào vương phủ làm trắc phi, trời ạ!

“Tuệ Dĩnh công chúa không cần hoảng sợ như thế. Bổn vương phi xem như khiêu chiến này đã xong, nếu Tuệ Dĩnh công chúa muốn gả vào vương phủ thì vẫn nên đi lấy lòng vương gia nhiều hơn.”

Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày, đặt xuống con cờ cuối cùng rồi nhanh chóng đi đến bên người Long Chiến Nhã, kéo nàng ôm vào lòng, ngồi lên ghế của Long Chiến Nhã, ấn đầu nàng vào hõm vai sau đó nhắm mắt lại. Tỏ rõ thái độ của chính mình cũng nhân tiện im lặng mà kháng nghị về phía Long Chiến Nhã.

Thấy Long Chiến Nhã không cự tuyệt Mặc Sĩ Lưu Thương, ánh mắt Phượng Lẫm tối đi. Bách Lí Linh sờ sờ cái mũi, hình như vừa rồi hắn đã tranh nữ nhân với Chiến vương gia, chuyện này thực có chút mạo hiểm. Cùng lắm không thể trách hắn, hắn thực sự không biết a!

“Vậy cục cưng kia là?” Nhìn Phong Tiêu và tiểu Nhược Thần đang chơi đùa một bên, khóe miệng Liễu Thừa Phong run rẩy. Vừa rồi hắn còn ‘giày vò’ tiểu tử kia, không lẽ cha hắn cũng không để ý sao? Không thể nào?!

“Đương nhiên là cháu của bổn vương.” Nhìn vẻ mặt của mọi người đủ loại sắc thái, Mẵ Sĩ Lưu Vũ cảm thấy thực cao hứng. Nhóm người này vốn luôn xem thường hắn không có thế lực, không có thực lực và cũng là địa vị thấp nhất ở đây, nếu không phải nể mặt tam ca, bọn họ tuyệt đối sẽ không có thái độ hòa nhã với hắn. Hôm nay được nhìn thấy nhiều người bày ra bộ dáng lo lắng như vậy mà người gây ra chuyện này lại là tam ca và tam tẩu của hắn, thực là rất thích a!

Mọi người đồng loạt cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hình như đang có từng đợt âm phong thổi qua. Bọn họ vừa rồi còn đề nghị nương tử người ta tìm bố dượng cho con trai người ta. Chẳng phải là nói bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm nên xen vào việc gia đình của người khác sao! Thiếu chút nữa thì……..

“Khụ, chuyện kia, Chiến vương từ lúc nào quen biết Long tôn?” Liễu Thừa Phong vừa hỏi xong thì nghĩ sẽ đánh vào miệng của mình ngay. Ba năm trước Chiến vương tái giá cả Vạn Dạ đại lục ai mà không biết. Câu hỏi của hắn thực vô nghĩa a!

“Ba tháng trước.” Mặc Sĩ Lưu Thương cũng ngoài ý muốn trả lời vấn đề của Liễu Thừa Phong, câu trả lời lại làm cho mọi người bất ngờ. Thành thân ba năm, sao lại là biết nhau ba tháng trước? Cùng lắm cũng không có người nào ngu ngốc đi hỏi vấn đề đấy, bị ném xuống thuyền thì không tốt lắm, dù sao hiện tại cũng đang ở trên địa bàn của người ta.

“Tiểu thư, đã đến giờ ăn trưa.”

“Ừm.” Lười biếng lên tiếng, Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương, Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch mang theo người của mình lên thẳng bốn tầng, khu vực của riêng bọn họ.

Những người còn lại thấy thế, ai nấy cũng đều trở về phòng của mình chuẩn bị dùng bữa. Ngoại trừ ăn chính là ngủ, thỉnh thoảng tán dóc chuyện trên trời mà cũng bị kinh hồn bạt vía, mấy ngày trên biển này thật đúng là nhàm chán!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK