Trận chiến với cá sấu qua đi, mọi người tiếp tục đi về phía trước. Chưa đến một canh giờ đã đến gần được đỉnh núi kia
“Trên đỉnh núi.” Bên dưới bè gỗ, Hách Liên Hiểu nhìn xem bản đồ.
“Vậy đi thôi.”
Vẫn như trước, cây cối che khuất bầu trời, đoàn người đi cẩn thận hơn , luôn chuẩn bị tư thế chào đón quân địch, sợ lại gặp được dã thú hay cái gì đó ăn thịt người. Cùng lắm họ cũng bất ngờ vì ở trong rừng cây rậm rạp, lại gần đến bảo tàng, thế nhưng không xuất hiện nhiều nguy hiểm, đoàn người thuận lợi đi đến đỉnh núi. Có chút khó tin, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Nhiều bướm quá.” Hách Liên Ảnh hưng phấn nhìn những con bướm đủ màu sắc khắp nơi trong khu rừng, mệt mỏi trên mặt đều tan biến, để lộ một nụ cười thanh thuần nhất từ lúc khởi hành đến bây giờ.
“Bế khí!” Cùng là nữ tử, Nam Phong Nguyệt và Long Chiến Nhã cũng chú ý đến chúng, rất nhiều bột phấn trên cánh bướm rơi xuống. Long Chiến Nhã không biết là cái gì nhưng tiềm thức mách bảo nàng đó nhất định là thứ nguy hiểm, mà Nam Phong Nguyệt suy nghĩ một lúc mới phát hiện đó là mê huyễn dược, nhưng đã không kịp nhắc nhở nữa.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh sương trắng dâng lên, che khuất bóng dáng của những người khác.
Khóe miệng Long Chiến Nhã gợi lên một chút cười lạnh. Lại là sương mù. Từ cổ trận pháp trên biển rồi đến giao long sau đó là các loại sinh vật biến dị trên đảo, Long Chiến Nhã luôn cảm thấy hết thảy sự tình đều do có người nhúng tay vào, mà bây giờ Long Chiến Nhã đã thực sự xác định. Nơi này không phải là chỗ nào đó huyền ảo trên thế giới, bột phấn trên cánh bướm sao lại có thể là mê huyễn dược, khả năng chỉ có thể là do người tạo ra. Không biết bảo tàng kia là cái gì, thế nhưng lại tốn công bảo hộ nhiều như vậy.
Sương trắng trước mắt càng ngày càng dày, Long Chiến Nhã cúi đầu, bàn tay to bên hông không có rời đi nhưng cũng không thấy được bóng dáng đâu, cười lạnh, Long Chiến Nhã đứng một chỗ bất động.
“Nhã nhi.”
Nương theo tiếng nói nhìn lại, khóe miệng Long Chiến Nhã cười càng rộng.
“Nhã nhi, ta là ba ba đây, đến với ba ba nào.”
Long Chiến Nhã vẫn như cũ không hề động. Kiếp trước, trí nhớ vẫn còn lưu giữ nha, tuy rằng trước đó nàng có hồi tưởng qua một chút.
“Nhã nhi, con là không cần ba ba sao? Nhã nhi, ba ba thật sự rất nhớ con.” Thanh âm quen thuộc, có chút ảo não, có chút không nỡ lại có chút áy náy.
Long Chiến Nhã vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ là cười cái ảo tưởng trước mắt, nụ cười không đến đáy mắt.
“Nhã nhi, Nhã nhi!” Cùng với thanh âm kinh hoảng, hình ảnh trước mắt dần dần tiêu tán, rồi lại xuất hiện một người khác.
“Nhã nhi, mẹ thực xin lỗi con.. ô…ô… Nhã nhi.. Nhã nhi của mẹ.” Người phụ nữ mắt đẫm nước, kể lể hối hận chính mình.
Long Chiến Nhã vẫn giữ thái độ như cũ, đã bắt đầu nhàm chán, dời đi tầm mắt, đánh giá chung quanh.
“Long.” Giọng nói có chút khàn đặc, đây quả đúng là âm thanh Long Chiến Nhã thích nhất, đã lâu nàng không được nhìn thấy người bạn tốt này, nàng đã phải bỏ mạng vì cứu anh ta.
“Ha ha.” Long Chiến Nhã cười nhìn hình ảnh nụ cười ấm áp trước mắt, đây là người bạn tốt cũng là lễ vật cuối cùng cho nàng, sau khi cười xong lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng.
Cuối cùng là một hình ảnh khác, dĩ nhiên đó là Mặc Sĩ Lưu Thương vẻ mặt nhu tình nắm tay nữ nhân khác.
Long Chiến Nhã cười nhạo một tiếng, từ chối cho ý kiến.
“Kỳ quái.” Cách đó không xa, một nam tử nhìn Long Chiến Nhã không có bất cứ biểu tình bằng vẻ mặt nghi hoặc, tay áp chặt nhìn hình ảnh trên quả cầu thủy tinh, nghi ngờ càng đậm. “Đây là người nơi nào? Thực sự kì quái, tại sao nàng ta không có phản ứng gì?” Lại nhìn những người khác đang trong ảo cảnh, nam tử gãi gãi đầu, thân chợt lóe biến mất.
Long Chiến Nhã chợt quay đầu lại, nheo mắt đánh giá, sau đó thu lại ánh mắt, lẳng lặng chờ sương mù tiêu tán.
“Có bị làm sao?” Sương mù dày đặc vừa tiêu tán, âm thanh lo lắng của Mặc Sĩ Lưu Thương đã vang lên bên tai, đưa tay tìm kiếm bên hông, quả nhiên bắt được bàn tay to của hắn. Hắn vẫn không có buông tay.
“Không có việc gì.” Quay đầu, nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã khẽ nhíu mày nhưng cũng không hỏi gì.
Mặc Sĩ Lưu Thương cũng chú ý nàng, đưa tay xoa xoa mi tâm của nàng, nở nụ cười.
Ngẩng đầu nhìn những người khác, trừ Nam Phong Nguyệt ra sắc mặt ai cũng đều có chút tái nhợt. Không thể không nói, trận này đúng là được bố trí tốt, đáy lòng mỗi người đều có bóng tối, tham, giận, si, hận, yêu, ác, dục, thế gian không ai có thể thoát khỏi, cùng lắm có người giấu đi, có người lại để mặc nó. Mà nàng, đã chết qua một lần thì còn có cái gì không thể buông được? Đời này tùy ý theo đuổi bất kỳ cái gì, muốn có liền đi lấy, chém giết như thế thôi. Tâm nàng đã không còn cái gọi là bóng tối hay ánh sáng.
“Ngồi lại nghỉ ngơi một lát đi.”
Kéo Mặc Sĩ Lưu Thương ngồi xuống, lần đầu tiên Long Chiến Nhã như một cô vợ nhỏ vòng ra sau lưng hắn, hai tay chạm vào huyệt thái dương của hắn nhẹ nhàng xoa bóp.
Huyệt thái dương, có thể xem như là một yếu huyệt lớn nhất, nếu để người khác tấn công vào chắc chắn là mất mạng. Nhưng Mặc Sĩ Lưu Thương không có bất kỳ phản ứng gì, tùy ý để Long Chiến Nhã xoa bóp. Trong mắt Long Chiến Nhã đều là ý cười.
Phong Hồn, Phong Ly cũng có chút kinh ngạc. Nhìn nhau cười, xem ra lần này trở về phải bảo Phong Lam, Phong Nguyệt gọi một tiếng cô gia.
Nghỉ ngơi một lát, chờ mọi người hoàn thần lại sau sự việc vừa rồi, đoàn người lại tiếp tục xuất phát.
Đỉnh núi, một mảnh trống trải, ở giữa có một cái hồ.
“Bảo tàng ở chỗ này?” Kì Dương nhíu mày chỉ liếc mắt thôi cũng biết là một nơi hoàn toàn hoang sơ.
“Nhưng tấm bản đồ chỉ rõ chính là nơi này.” Hách Liên Hiểu nhíu mày.
“Hay là có cơ quan nào đó?” Hách Liên Ảnh cũng khó mà bình tĩnh. Bôn ba lâu như vậy, có thể nói là cửu tử nhất sinh, như thế nào mà cái gì cũng không có!
“Hay là giấu dưới đáy hồ này chăng?” Vân Thanh nhìn cái hồ xa xa.
“Thừa tướng cứ xuống nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao.” Phong Ly ôn nhu nhìn Vân Thanh.
“Ha ha, Vân mỗ không biết bơi.” Cùng là những người nham hiểm nhưng cho dù người giảo hoạt như Vân Thanh khi đối mặt với Phong Ly cũng không khỏi lạnh người, có khi cảnh giác luôn cảm thấy Phong Ly này bất cứ lúc nào cũng ngấm ngầm nham hiểm, khó lòng phòng bị.
“Vậy thừa tướng muốn ai là người xuống đó đây?” Phong Ly nghi hoặc nhìn Vân Thanh bằng bộ dạng ‘ta không biết gì hết, ta thực vô tội’.
Nháy mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Vân Thanh.
Vân Thanh vô tội sờ sờ cái mũi. Hắn chỉ tùy ý hỏi vậy thôi chứ không có ý gì khác. Cùng lắm thì tình hình hiện tại thực không ổn a. Phong Ly chết tiệt, dám tính kế lên hắn!
Nhìn Vân Thanh bị ánh mắt của mọi người xiêng xéo, Phong Ly nhấc tay vô tội. Chỉ là hắn cảm thấy nhàm chán quá thôi. Ây nha, đi theo tiểu thư một thời gian dài, hắn đều học những thói xấu nha. Bất quá cái này chỉ có thể để trong lòng, nếu bị tiểu thư biết được, hắn nhất định sẽ không được bình yên.
“Mạch, ta có loại dự cảm không tốt.” Không để ý đến đám người đang nhàm chán mà trêu chọc nhau đằng kia, đôi mắt đẹp của Long Chiến Nhã liếc nhìn mặt hồ, bất giác từng bước lui về phía sau, chui chui vào lòng Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Chậc chậc, Tiểu Nhã nhi thật đáng thương.” Nhìn Long Chiến Nhã như vậy, Bách Lí Mạch và Nam Phong Nguyệt cũng có thể biết trong hồ kia có cái gì, không gì khác ngoài rắn thôi.
“Các ngươi tự giải quyết.” Ném lại một câu, Long Chiến Nhã liền đem đầu vùi vào trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, vẫn không nhúc nhích .
“Ha..ha.” Mặc Sĩ Lưu Thương sung sướng nở nụ cười, tiếng cười dẫn đến chấn động nhẹ trong lồng ngực.
Long Chiến Nhã vỗ vỗ lồng ngực hắn một chút rồi lại tiếp tục giả chết.
Bách Lí Mạch và Nam Phong Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, đi nghiên cứu mặt hồ.
Một đám người, bao gồm tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu đều vây quanh hồ nghiên cứu, chỉ còn lại Long Chiến Nhã cùng người bị nàng giữ lại cách đó thật xa - Mặc Sĩ Lưu Thương. Đương nhiên Mặc Sĩ Lưu Thương cũng không thấy húng thú với sự tình trong hồ, hiện tại hắn vô cùng thích khi được ở cùng tiểu nữ nhân này.
Bách Lí Mạch đã hết kiên nhẫn, đề khí nhảy tới giữa hồ, dùng nội lực đứng ở giữa không trung, phát động hồng tiên, quất mạnh vào mặt hồ làm nên một đợt sóng to. Mà sinh vật dưới đáy hồ rốt cuộc cũng thò đầu ra.
Dưới kia lộ ra nửa thân mình một con cự mãng, ngoi lên mặt nước quật mạnh vào bờ hồ. Nhiều ngày qua mọi người đều đã rèn cho mình mắt tinh chân nhanh, sóng to vừa đến toàn bộ liền nhanh chóng nhảy về phía sau, Phong Ly, Minh Châu ôm tiểu Nhược Thần, Phong Tiêu thối lui đến bên người Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã, Hách Liên Hiểu cũng mang Hách Liên Ảnh đến bên cạnh hai người họ rồi lại tiếp tục nhảy vào vòng chiến.
Cự mãng “khè khè” nhe cái lưỡi dài, nhưng cũng không có công kích gì khác, chỉ đung đưa cái thân thể to lớn, ánh mắt thâm độc nhìn người đến quấy rầy giấc ngủ của nó.
“Tại sao sinh vật nơi này đều kỳ quái như vậy?” Mặc Sĩ Lưu Vũ cẩn thận chú ý nhất cử nhất động của cự mãng.
“Nhìn xem nó đang chờ cái gì.” Bách Lí Mạch không để ý lắm. Tiểu Nhã nhi từng nói qua, khi năng lực chỉ tuyệt đối miễn cưỡng thì âm mưu quỷ kế gì đều là vô lực. Mà hắn, có cái thực lực kia. (=-=”)
Chỉ chốc lát, dường như được cự mãng triệu hồi, cả nghìn con bướm từ bốn phương tám hướng bay đến, xoay quanh trên đỉnh đầu mọi người, vẫn như trước, thứ bột phấn trên cánh bướm lại rơi xuống.
“Mẹ kiếp, lại tới?” Liễu Thừa Phong không khỏi phát ngôn thô bạo.
Có kinh nghiệm chuyện vừa rồi, một đám người nắm binh khí đứng tại chỗ bất động, nhưng qua nửa ngày, chung quanh cũng không có biến hóa gì, ảo tưởng gì cũng không có.
Nam Phong Nguyệt nhíu mày, bột phấn này không có tác dụng của mê huyễn, Nam Phong Nguyệt cũng không nghĩ rằng chúng vô dụng.
“Lên cao.” Quan sát đã lâu, cũng không phát hiện cái gì, Bách Lí Mạch hét lớn một tiếng, đạp không bay lên.
Cùng thời khắc đó những người còn lại cũng phóng về phía cự mãng mà công kích.
Nhìn cự mãng vẫn như trước nhàn nhã đung đưa thân mình, Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày, có mờ ám nhưng là cái gì?
Mắt thấy roi của Bách Lí Mạch đã sắp rơi trên người cự mãng, ngay lúc đó trước mắt lại tối sầm, trong chớp mắt khoảng cách với cự mãng đã bị cách xa, cẩn thận nhìn lại, bản thân đã đứng trên bờ hồ.
Những người khác cũng giống như vậy, đều cùng lúc binh khí của họ sắp chạm đến thân cự mãng thì trước mắt tối sầm, người thì đã bị đẩy về bờ hồ.
Vài người còn lại cách đó không xa đang xem cuộc chiến cũng trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin. Bọn họ vừa thấy gì? Vì sao những người kia đã gần tiếp cận được cự mãng nhưng trong nháy mắt lại biến mất? Sau đó lại xuất hiện ở bờ hồ? Đây là hiện trạng gì?
Tất cả mọi người bị “đưa” trở về bờ hồ, cự mãng quơ quơ cái đầu to, giơ lên cái đuôi quét ngang chỗ mọi người, một đám người cuốn quýt tránh né, ai không kịp đều bị đuôi của nó quất trúng.
Sau khi tránh thoát cái đuôi to kia, Bách Lí Mạch cước bộ không ngừng, xoay người nhảy vọt lên, nhưng vẫn như trước, khi đến gần được cự mãng trước mắt lại tối sầm, bị “đưa” về bờ hồ.