“ Vậy, thế nào?” Du Niệm quay đầu nhìn Cố Dịch Hiên.
Con ngươi nhu hoà tinh mĩ của Cố Dịch Hiên lướt qua mấy ánh sáng, khoé miệng có chút gợi lên, không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy nhu hoà như nước: “Có thể.”
“Hiên!” Đan Khương Hằng hơi cúi đầu, giọng nói cảnh cáo vang lên.
Cố Dịch Hiên cũng không để ý đến Đan Khương Hằng, ánh mắt nhu hoà, đạm mạc nhìn Du Niệm: “Nếu cô có thể đàn được một bản nhạc hoàn mỹ như cô nói.”
Du Niệm đối với giọng nói thản nhiên và khinh thường của Cố Dịch Hiên không thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ Khúc Quyến Si, đưa anh ngồi vào một bên.
Khúc Quyến Si híp nửa mắt nhìn Du Niệm, lười biếng lên tiếng: “Cô muốn sao sáu cánh tôi không thể cho cô sao? Cùng Tiểu Cố rỗi hơi làm trò gì?” Trước không nói Du Niệm có thể đàn được đến trình độ âm nhạc biến thái đó không, dù có đạt tới cũng không có kết quả tốt.
Hả?
Tiểu Cố? Xem ra quan hệ cũng không tệ.
Du Niệm chỉ cười cười, vô cùng thân thiết vén tóc mái che gần hết đôi mắt của Quyến Si lên, sau đó ngồi trước đàn dương cầm.
Đen và trắng đối lập nhau, không biết vì sao, rõ ràng không có động tác đẹp mắt nào nhưng Du Niệm lại làm cho người ta cảm thấy cô và màu trắng hoà hợp với nhau. Dung nhan thuần khiết mà tội ác, không hiểu vì sao làm cho người ta sinh lại một loại rung động không biết tên. (mình chẳng biết tác giả đang tả cái gì nữa, mình nghĩ là tả giáo phục đen của Du Niệm và đàn dương cầm trắng đối lập nhau, không biết có đúng không)
Bàn tay nhỏ nhắn hơi đưa ra, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bàn tay gần như trong suốt, sạch sẽ bất ngờ. Mà làm cho Cố Dịch Hiên chú ý hơn là, bàn tay này thật đẹp, đẹp đến mức làm cho anh không để di chuyển ánh mắt, tay này so với tay anh càng giống trời sinh là tay nghệ thuật gia đặt trên phím đàn hơn.
“Đinh…”
Mười danh khúc đứng thứ nhất ở thế giới kia, đứng thứ tư là bản Sonat Ánh Trăng, bàn tay đàn lên khúc nhạc dường như không có mãnh liệt hay thoải mái, phập phồng hay va chạm kích tình gì cả, không đặc biệt. Chỉ có âm nhạc như nước chảy mãi, mang theo nhè nhẹ ưu thương, tình cảm tinh tế biến hoá, phảng phất như muốn nói lên điều gì đó…
Thứ Du Niệm không học được không nhiều, âm nhạc cũng vậy, dường như trên đời này hầu như không có gì là cô không thể học, trừ nấu ăn. Theo cách nói của Ly Nhi, Du Niệm trời sinh đối nghịch với nhà bếp, nếu cho cô vào nhà bếp chính là huỷ diệt!
Nốt nhạc cuối cùng ngừng hẳn, cả người Cố Dịch Hiên kinh ngạc đứng yên tại chỗ, mái tóc như tơ theo gió thổi qua cửa sổ hơi tung lên, mang theo cảm giác nhu hoà xinh đẹp.
Du Niệm mỉm cười vươn tay, nói một cách đương nhiên: “Sao sáu cánh.”
Cố Dịch Hiên vừa hoàn hồn, đôi mắt nhu hoà tinh mĩ nhìn chằm chằm vào tay Du Niệm. Một hồi lâu sau đôi mắt loé lên ánh sáng, thân hình xông thẳng về phía Du Niệm, nhưng người còn chưa tới nơi đã bị một cước đá bay ra ngoài.
Đôi mắt híp nửa của Khúc Quyến Si lướt qua chút ánh sáng nguy hiểm, chậm rãi thu chân, cả người mềm ra nằm úp sấp lên người Du Niệm, lười biếng lên tiếng: “Ăn cơm đi.” Cố Dịch Hiên chết tiệt kia, anh biết chắc chắn sẽ như vậy mà! Muốn cùng anh cướp thuốc trợ ngủ, không có cửa đâu! Bạn bè cũng đá!
“Nhưng mà tôi còn chưa lấy sao sáu cánh của tứ tịch.” Du Niệm mỉm cười nhìn Khúc Quyến Si đang dựa vào vai mình. Thật là đáng yêu a, giống như con báo đang ngủ say, lộ ra nguy hiểm cùng dụ hoặc khêu gợi.
“Tôi cho cô.” Khúc Quyến Si ôm Du Niệm đi ra ngoài. Anh không muốn Du Niệm cùng Cố Dịch Hiên tâm thần phân liệt kia có nửa phần quan hệ nào, muốn cướp người của anh, nghĩ thật tốt!
“A Si.” Đan Khương Hằng nhìn thoáng qua Khúc Quyến Si đang ôm Du Niệm, đôi mắt tuyệt mĩ như dải ngân hà hơi nheo lại: “Đừng quên thân phận của cậu.”
Khúc Quyến Si không dừng chân, chỉ đưa đôi mắt híp một nửa liếc qua Đan Khương Hằng, đầu lưỡi lướt qua môi dưới, khoé miệng gợi lên nụ cười tà ác cuồng ngạo không kiềm chế. Thân phận của anh? Công tử duy nhất của luật pháp tước trong mười ba tước? Xuỳ —– ai để ý.
Đan Khương Hằng hiểu được ý trong mắt Khúc Quyến Si, ánh mắt yên lặng như nước nhìn theo bóng dáng của Khúc Quyến Si, mắt càng thêm sâu thẳm. Sâu đến nỗi làm người ta không dám nhìn thẳng, không dám tự dò đoán. Đây là vua của Bautis, chỉ cần anh muốn liền không có người nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay đế vương của anh.
Nhưng mà người này…
A …
Một loạt tiếng vang truyền đến, Cố Dịch Hiên vừa bị Khúc Quyến Si đá đầu tóc gọn gàng đi tới, không còn thấy chút chật vật nào vừa rồi, khoé miệng hàm chứa một nụ cười như ngọn gió xuân, đôi mắt nhu hoà làm người ta không thể từ chối yêu cầu nào của anh. Cả người như đang ở nơi không người chậm rãi tiêu sái bước tới.
“La Sinh Nhược Du Niệm đâu?” Cố Dịch Hiên nhìn phòng học âm nhạc trống rỗng, tươi cười ở khoé miệng hơi nhạt đi.
Đôi mắt Đan Khương Hằng u buồn đẹp như dải ngân hà hơi loé lên: “Hiên, nên có chừng mực.”
“A, điểm này có vẻ khó đấy, Hằng, cô ấy có một đôi tay hoàn mỹ cùng khả năng âm nhạc hoàn mỹ.” Tươ cười của Cố Dịch Hiên có chút sâu sắc, càng toả ra nhu hoà, xinh đẹp.
“Cho dù cậu là Thánh tử của Thuỵ So Nhạc Á thì cũng không có khả năng ngăn cản “cái kia” hoạt động.” Giọng điệu của Đan Khương Hằng vô cùng thản nhiên, lộ ra vẻ vô tình và lạnh lùng. Đôi mắt kia giống như hoang mạc không một ngọn cỏ, không một con người.
“Ưm…có vẻ đúng là như vậy.” Giống như nghĩ đến chuyện gì khó xử, Cố Dịch Hiên hơi khép mi mắt, làm cho tâm người khác cũng phập phồng theo. “Nhưng tớ thích tay cùng âm nhạc của cô ấy, phải làm sao bây giờ? A, đúng rồi, nếu có A Si cùng cậu nói, vậy chẳng phải còn có nửa khả năng sao? Nếu có thêm Tước cùng Hoặc nữa thì hoàn toàn có thể, chẳng phải sao?” Cố Dịch Hiên mỉm cười, dường như nói không chút để ý. Nhưng Đan Khương Hằng biết, người đàn ông sinh ra vì âm nhạc hoàn mỹ này, thật sự có khả năng vì La Sinh Nhược Du Niệm mà liều lĩnh ngăn cản “cái kia” khởi động.
“Giả thiết của cậu không có khả năng thực hiện.” Đan Khương Hằng thản nhiên nhìn vào mắt Cố Dịch Hiên, lạnh lùng xoay người rời đi, đôi lông mày ngạo nghễ hơi nhíu lại, có chút hối hận khi đem Du Niệm đến phòng âm nhạc này. Toàn bộ thất tịch không có người nào bình thường, ngay cả công chúa Đoan Mộc Tịch Nhã cũng không phải là chim non. Nhưng Cố Dịch Hiên là người mà anh cố kị nhất, không phải bởi vì quan hệ của họ mà vì vẻ ngoài nhu hoà của Cố Dịch Hiên lại ẩn giấu một linh hồn điên cuồng bướng bỉnh hơn tất cả mọi người.
La Sinh Nhược Du Niệm … Không thể không nói có quan hệ với Cố Dịch Hiên, thật sự là may mắn của cô ta…
Bởi vì đã cùng Cố Dịch Hiên tốn không ít thời gian, tuy rằng đoạn đường 30 phút này đối với Du Niệm chỉ là chuyện trong chớp mắt nhưng vì lo cho cái tên Khúc Quyến Si lười làm người ta giận sôi này, Du Niệm vẫn phải tìm một góc sạch sẽ yên tĩnh ở khu đại học.
Gió xuân phất qua, mái tóc đen mềm mại khẽ bay, nhẹ nhàng lướt qua hai má làm anh hơi ngứa, không hiểu vì sao trong lòng lại xôn xao rung động khác thường.
Khúc Quyến Si một chút cũng không khách khí nằm trên đùi Du Niệm, hưởng thụ Du Niệm đưa thức ăn tới miệng, thoải mái như một chú mèo lớn.
“Về sau cách xa Cố Dịch Hiên ra một chút.” Khúc Quyến Si híp mắt nhìn Du Niệm rồi nói.
Du Niệm khẽ cười, con ngươi nhu hoà hiện rõ ảnh ngược khuôn mặt Khúc Quyến Si, làm cho người ta có loại cảm giác cô vô cùng yêu anh, giống như anh là toàn bộ thế giới của cô: “Được.”
Đôi mắt Khúc Quyến Si càng híp lại: “Cũng cách Đan Khương Hằng xa một chút.”
“Được.” Cô có từng nói qua không, trong thời gian ba tháng yêu nhau, người yêu của cô có mong muốn nào, ngoại trừ lên giường và gây trở ngại đến trò chơi gia đình của cô, cô đều đồng ý.