• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Niệm liếc mắt nhìn cây đinh giấu ở ngón tay của Lương Lễ, chậm rãi tiêu sái kéo Khúc Quyến Si đi qua đó, đôi mắt nhu hoà lúc nào cũng phản chiếu rõ nét người cô nhìn, khiến người ra có loại cảm giác cô đang chuyên chú nhìn mình, mình là người được người ta quý trọng độc nhất vô nhị trên đời.

“Anh cả.”

Lương Lễ yên lặng như nước đọng, đôi mắt không phản chiếu ánh sáng nào nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người, lại nhìn khuôn mặt mỉm cười thản nhiên của Du Niệm, hiện lên gợn sóng tuyệt mỹ, mặt không chút thay đổi, đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc đen của cô, sau đó thuận theo trượt xuống bả vai, đem Du Niệm kéo vào trong lồng ngực mình, một tay đẩy tay Khúc Quyến Si ra.

“Anh cả?” Nhìn qua Lương Lễ có vẻ yếu đuối, mảnh mai nhưng thực ra khuôn ngực nở nang cũng đủ để cô tựa vào đó mà không chịu gian khổ gì, mùi máu tươi như hoà nhập vào cơ thể anh nhẹ quanh quẩn ở chóp mũi, khiến cô cảm thấy thoải mái ngoài ý muốn. Chỉ là không ngờ Lương Lễ luôn luôn che giấu tâm trạng như thế, mà lại có phản ứng lớn như vậy, quả thực là có phần ngoài dự đoán của cô.

Lương Lễ vỗ về tiểu sủng vật Du Niệm, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Khúc Quyến Si, những người xung quanh từ khi nhìn thấy chiếc xe có chữ “L” kia đều chạy khỏi đó. Bọn họ có thể không biết người của gia tộc La Sinh Nhược lớn lên như thế nào, nhưng tuyệt đối không thể không biết người đi chiếc xe có chữ cái kiêu ngạo đó là ai.

Lương Lễ bực dọc nhìn Khúc Quyến Si, Khúc Quyến Si cũng không được dễ chịu cho lắm, nhìn bàn tay trống không, lại nhìn La Sinh Nhược Du Niệm được Lương Lễ ôm vào trong ngực. Đôi mắt vốn không hay mở to lại càng híp lại, nhìn bộ dạng chim nhỏ nép vào người kia, hình như cậu còn chưa từng được hưởng thụ qua…

“Người của Khúc gia?” Lương Lễ quan sát tỉ mỉ Khúc Quyến Si từ trên xuống dưới một lượt, có phần nghi ngờ lên tiếng, vì luật pháp tước luôn luôn không thích việc làm ăn của gia tộc La Sinh Nhược, cho nên không quá nhớ rõ thành viên của Khúc gia.

Du Niệm đưa tay ngăn lại đinh băng đang muốn bắn ra từ đầu ngón tay Lương Lễ, cười nhạt nhìn Lương Lễ: “Anh cả, cậu ấy là người yêu của em.”

Đầu ngón tay chạm đến sự mềm mại kia, Lương Lễ thu lại đinh băng, đôi mắt không phản chiếu ánh sáng nào nhìn về phía Du Niệm, giọng nói dễ nghe đều đều chậm rãi vang lên, lộ ra cảm giác hơi nhấp nhô: “Gia tộc La Sinh Nhược không thể có quan hệ thông gia cùng mười ba tước.”

Khúc Quyến Si cau mày, đối với lời nói ngầm cho biết sau lưng hai gia tộc có chuyện gì của Lương Lễ, cảm thấy có phần không thoải mái, nhìn Lương Lễ nắm tay Du Niệm, càng thêm khó chịu: “Anh không thấy anh quản nhiều chuyện quá rồi sao?”

“Kẻ yếu không có quyền lợi nói chuyện.” Giọng nói không hề gợn sóng của Lương Lễ nhàn nhạt lên tiếng trả lời, theo đó là một chiếc băng đinh không màu sắc.

Khúc Quyến Si đương nhiên không phải là kẻ yếu không có quyền lợi nói chuyện, nhìn như có vẻ lười biếng không chút để ý, bả vai hơi nghiêng đi, lập tức tránh thoát một cây đinh. Nhưng điều làm cho cậu kinh ngạc chính là, La Sinh Nhược Lương Lễ, là Đại công tử của gia tộc La Sinh Nhược, được biết đến như một người trẻ tuổi có sức chiến đấu cực mạnh, lại yêu tiền như mạng. Giá thành làm ra một cây đinh băng đối với bọn hắn mà nói, chỉ là một sợi chỉ không đáng là đâu, nhưng chỉ cần là tiền, Lương Lễ tuyệt đối không bao giờ dùng uổng phí.

Cho nên, bây giờ anh ta đang…

Khúc Quyến Si đâu biết rằng, lúc này Lương Lễ là một hệ thống tên lửa không thể khống chế, đang muốn dạy dỗ cậu con trai trẻ tuổi muốn bắt cóc em gái của mình, chỉ là mấy cái đinh băng, tính làm gì?

Khi vài cái đinh băng không màu sắc xuất hiện ở tay, đôi mắt lạnh lẽo tĩnh mịch của Lương Lễ nhìn Khúc Quyến Si, nhưng vào giây cuối cùng lại bị một bàn tay trắng nõn gần như trong suốt ngăn lại, một ánh mắt dịu dàng như nước nhìn chằm chằm vào anh, mang theo loại cảm giác bảo vệ cùng kiên trì: “Anh cả.”

Lương Lễ nhìn ánh mắt bảo vệ của Du Niệm đối với Khúc Quyến Si, đáy mắt bỗng nhiên hiện lên tầng tầng lớp lớp rung động, xao động, giống như trong nháy mắt chạm vào nhau mà tạo ra một đoá hoa sen, mỹ lệ, nhưng cũng vì quá mỹ lệ mà có vẻ cực kỳ nguy hiểm.

“Cậu ta so với Đan Khương Hằng còn kém nhiều. Nhìn cậu ta rất lười biếng, không nuôi nổi em.” Trong giọng nói đều đều của Lương Lễ, không hiểu sao lại khiến Du Niệm cảm thấy anh đang không vui cái gì đó.

“Này!” Khúc Quyến Si không nhịn được trưng ra bộ mặt đầy hắc tuyến, cái gì gọi là cậu không nuôi nổi Du Niệm? Cái lười của cậu rất có cá tính, rất sáng tạo có được không? Số tiền vung ra mỗi ngày cũng có thể khiến Du Niệm nhàn hạ vui chơi cả đời! Thế mà còn đem cậu so với Đan Khương Hằng, trước kia không cảm thấy cái gì, nhưng bây giờ thì thật sự là vô cùng khó chịu! (chua a chua~~~)

Thất tịch của học viện Bố Địch Tư, đầu tiên là năm nam sinh, đứng đầu là Đan Khương Hằng, đứng cuối cùng là Khúc Quyến Si, thật đúng là… Ân… Người bên ngoài nhìn vào, đúng là có chênh lệch lớn.

Lương Lễ đả kích cậu con trai mơ mộng hão huyền muốn bắt cóc em gái đến thế, thật sự cảm thấy rất thích thú, âm thanh đều đều lại tiếp tục chậm rãi vang lên: “Cậu ta không thông qua kiểm tra của nhà chúng ta thì không có tư cách trở thành người gia tộc La Sinh Nhược. Còn yếu hơn cả em, không bảo vệ được em.”

“Này…” Cho dù thực sự đến thời điểm bàn bạc về chuyện hôn nhân thì không phải cậu trở thành người gia tộc La Sinh Nhược, mà Du Niệm trở thành người Khúc gia bọn họ sao? Còn có, cậu không kém!

“Tiểu Niệm còn nhỏ, không hiểu được lòng người hiểm ác, nay qua lại với người chắc chắn là một kẻ phá gia chi tử, không có nghề nghiệp đàng hoàng, thân là công tử luật pháp tước, vậy mà ngay cả vị trí cũng kém hơn Thánh tử âm nhạc. Tiểu Niệm, nhớ kỹ, tìm đàn ông, nhất định phải biết kiếm tiền, biết giữ tiền, khả năng cao, có đầy đủ lực uy hiếp (theo mình chắc là sức mạnh vũ lực), khiến người ta nghe tên đã phải khiếp sợ, không dám tuỳ tiện xúc phạm.” Lương Lễ chỉ vào Khúc Quyến Si, giọng nói không gợn sóng nhấn mạnh từng tiếng, nghe có loại cảm giác vui sướng kỳ lạ, khác hẳn mọi người đồn.

“…”

Cho nên, thật ra anh mong muốn Du Niệm cũng tìm một người đàn ông yêu tiền như mạng như anh? Thử hỏi toàn bộ thế giới, còn có người thứ hai có thể kiếm tiền cùng giữ tiền, có khả năng uy hiếp cao như La Sinh Nhược Lương Lễ sao? La Sinh Nhược ba chữ này quăng ra ngoài, cũng chưa có đến vài người đủ can đảm đụng đến, hơn nữa lại là Lương Lễ được tôn làm cỗ máy giết người hoàn mỹ của gia tộc La Sinh Nhược…

“Anh cả…” Du Niệm có phần mệt mỏi đỡ trán, cầm chặt tay Lương Lễ keo kiệt: “Chúng ta về nhà đi.”

Lương Lễ thấy hình như cuối cùng Du Niệm đã bỏ rơi cậu con trai Khúc Quyến Si (lầm!), đáy mắt tĩnh mịch loé lên ánh sáng yếu ớt, thâm thuý không thể nhìn ra, giống như trong mây mù dày đặc, thỉnh thoảng loé lên vài ngôi sao, vốn không thể làm người khác thấy rõ anh đẹp bao nhiêu.

“Ừ.” Ngừng lại một lát, nhìn về phía Khúc Quyến Si: “Cậu làm tôi lãng phí một hồi nước bọt cùng mấy cái đinh, năm trăm vạn, mời quẹt thẻ ngay lập tức, nếu không phải chết.” Nói xong, Lương Lễ lấy từ trong quần áo ra một cái máy quẹt thẻ đặc biệt của gia tộc La Sinh Nhược, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khúc Quyến Si, tựa như muốn nói: không trả tiền thì phải chết.

Cho cậu mơ mộng nhúng chàm Tiểu Niệm, không gài bẫy người khác, anh không tên là La Sinh Nhược Lương Lễ!

Đôi mắt như báo săn lười biếng của Khúc Quyến Si liếc qua Lương Lễ một cái, chậm rì rì lấy từ đâu đó ra một thẻ rút tiền màu vàng, vô cùng đau lòng quẹt thẻ “tiễn đưa” một số tiền, sau đó nhìn về phía Du Niệm, hai đồng tiền xu hình gì đó bay tới.

Du Niệm nhẹ đưa tay bắt được, mở ra, hai chiếc huy hiệu chế tạo đặc biệt nằm trong tay, mang theo nhàn nhạt hơi thở cao quý, sáng bóng lên, có hoa văn màu vàng trên mặt giống lá bài màu đen của cô, hình ngôi sao sáu cánh tinh xảo khắc bên trên, hiện ra dấu vết cổ xưa, như đang cất giấu bí mật quan trọng và nghiêm túc nào đó.

Sao sáu cánh đại diện cho quyền lợi cùng vinh dự của thất tịch học viện…

“Một chiếc là của Cố Dịch Hiên, một chiếc là của tôi, không phải cô muốn sao.” Hai tay Khúc Quyến Si đút vào túi quần, lười biếng lên tiếng, cuối cùng liếc mắt qua Lương Lễ, sau đó xoay người rời đi. Cái tên luyến* em gái này! Sao trước kia mình không phát hiện ra, La Sinh Nhược Lương Lễ lại là kẻ luyến em gái! Sao anh ta không phải là luyến em trai nhỉ!

*luyến em gái: giống như bệnh yêu em gái phát cuồng ấy, ai đọc ngôn tình chắc cũng biết nhỉ.

Vì thế, Khúc tiểu báo cùng Lương Lễ luyến em gái PK lần đầu tiên, kết cục, Khúc tiểu báo thua thảm hại…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK