• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Niệm nghe lời làm cho Khúc Quyến Si có chút giật mình, mày cau lại, nhìn sâu vào đôi mắt làm người ta không tự chủ mà sa vào, không tự giác hỏi ra câu hỏi mà chính anh cũng chưa ý thức được.

“Cô thích tôi sao?” Rõ ràng hồi trước yêu Đan Khương Hằng như thế, vậy mà chỉ trong ngắn ngủi mấy tháng đã đối với anh như diễn kịch. Nhất là trong mắt chỉ có anh mà chưa từng có một người nào khác, có vẻ, không quá khoa học.

Du Niệm không có nửa điểm giật mình, giống như đã đoán trước được, hoặc là đã có thói quen được hỏi câu hỏi như thế này, ngón tay trong suốt lướt qua đôi mắt đen như mực của anh, ánh mắt chuyên chú (chuyên tâm, chăm chú) mà ôn nhu: “Thích a.”

Khi hỏi ra những lời này, Khúc Quyến Si đã giật mình nhưng khi Du Niệm trả lời lại làm cho anh giật mình hơn nữa: “Thật sự?”

Vẻ tươi cười của Du Niệm càng thêm sâu sắc, đôi mắt mang theo ý cười ôn nhu càng chuyên chú nhìn anh, giống như anh là toàn bộ thế giới của cô, giống như anh đang hỏi một vấn đề cực kì ngốc nghếch: “Còn có thể là giả sao?”

Nếu không thích, làm sao có thể chơi trò chơi cùng anh?

Khúc Quyến Si miễn cưỡng trợn to đôi mắt, nhìn ánh mắt kia của cô, trong mắt như vừa đánh vỡ cái gì đó. Chỉ trong nháy mắt, con ngươi như báo săn đã nhu hoà lại, khoé miệng gợi lên chút tươi cười thản nhiên mà vô cùng phong hoa tuyệt đại: “Chủ nhật này đi hẹn hò đi.”

Du Niệm hơi nao nao, trong mắt có ánh sáng lướt qua, có vẻ như rất vui sướng khi nghe thấy Khúc Quyến Si nói như thế: “Được.”

Gió nhẹ phất qua, vài sợi tóc mềm mại khẽ tung bay, một góc đầy hơi thở ấm áp.

“Tít tít tít tít…” Âm thanh đánh thức Khúc Quyến Si, đôi mắt mị hoặc nhìn một lá bài màu đen xuất hiện giữa ngón tay Du Niệm.

“Đây là cái gì?” Cái âm thanh kia phát ra từ cái này?!

“Vũ khí Đồ Đặc làm.” Du Niệm thản nhiên nói, giống như không biết loại chuyện cơ mật này nói với Khúc Quyến Si có chỗ nào không ổn, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má anh: “Tôi có việc phải đi trước đây.”

Khúc Quyến Si mị mị mắt, trong lòng không hiểu sao không thích cô đi, chỉ cảm thấy cảm giác này không thể hiểu được. Cuối cùng anh vẫn nhịn xuống, lười biếng xoay người, từ trong túi quần rút ra một cái di động: “Số điện thoại của cô.”

Du Niệm giật mình nhìn chiếc di động, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi không có di động.”

Vấn đề này đến bây giờ Du Niệm mới phát hiện, thì ra trên người cô thế mà không có di động! Có lẽ là vì gia tộc La Sinh Nhược có cách đặc biệt để liên lạc, hơn nữa căn bản La Sinh Nhược Du Niệm không muốn kết bạn nên không cần dùng đến phương tiện liên lạc.

Khúc Quyến Si ngẩn ra, định thu lại di động nhưng lại nghĩ đến không có di động có nghĩa là khi Du Niệm trở về gia tộc La Sinh Nhược sẽ không thể liên lạc với cô, bọn họ chỉ có thể gặp nhau vào thời gian nghỉ trưa, không hiểu sao cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Chờ.” Khúc Quyến Si liếc qua Du Niệm một cái rồi nhắn một tin nhắn đi, không đến năm phút sau thì thấy một cậu con trai hổn hển chạy tới, trong tay cầm một cái di động mới.

“Giống nhau y như đúc.” Du Niệm nhận chiếc di động rồi lại nhìn chiếc di động trong tay Khúc Quyến Si, cười nói.

“Có dùng là được rồi còn chọn lựa làm gì.” Khúc Quyến Si không được tự nhiên nghiêng mặt sang một bên, lỗ tai dưới ánh mắt quỷ dị của Du Niệm mà đỏ lên một chút. Dù sao bây giờ cô và anh không phải là một sao? Quan hệ của bọn họ không phải là người yêu sao? Dùng di động giống nhau có gì không đúng? Hừ ~!

Người cầm di động đứng một bên nhìn thấy bộ dạng của Khúc Quyến Si thì trừng lớn hai mắt, không thể tin được, đây là thiếu gia lười làm người ta giận sôi của bọn cậu sao? Thế nhưng đưa di động cho bạn gái! Lại là giống nhau! Nhưng mà…

Cậu con trai nhìn Du Niệm, trong đáy mắt lướt qua một chút gì đó. Thiên tài sinh muộn của gia tộc La Sinh Nhược lại quan hệ không rõ ràng với thiếu gia của cậu ư? Xem ra, gia chủ đại nhân vẫn phải làm chút gì đó…

Đem số điện thoại của mình lưu lại vào vị trí đầu tiên trong di động của Du Niệm, Khúc Quyến Si mới cảm thấy hài lòng thả người, nhìn Du Niệm đi càng lúc càng xa, một trận gió lạnh thổi qua, Khúc Quyến Si đột nhiên hoàn hồn… Anh vừa làm cái gì vậy? (chậc chậc, chúc mừng Si huynh đã rơi vào lưới tình của Niệm tỷ)

Du Niệm nhìn lá bài màu đen ở ngón tay, không ai biết, lá bài nhìn qua trông có vẻ mỏng manh nhưng lại có hệ thống vệ tinh GPS. Lúc này trên lá bài hiện lên bản đồ tuyến đường, cách đó không xa là một điểm sáng màu đ ỏ, bên cạnh điểm đỏ còn có vài điểm vàng vây xung quanh.

Trong thư viện và phòng thí nghiệm của khu nhà đại học học viện Bautis, ở một góc sáng sủa, vài tên con trai mặc giáo phục màu xám bao quanh Đông Lan Tỳ.

“Con mọt sách, nghe nói hôm nay mày làm tiểu thư Du Nhiên khóc?” Một tên dùng tay đẩy mạnh làm Đông Lan Tỳ va vào góc tường, hung tợn nói.

Đông Lan Tỳ bình tĩnh chỉnh lại kính mắt: “Tôi không có.”

“Dám làm mà không dám nhận à?” Một tên khác kéo áo cậu, ghét bỏ nhìn giáo phục của anh: “Dù sao cũng chỉ là một người thấp kém mà dám ăn nói lỗ mãng với tiểu thư Du Nhiên, mày đúng là ăn gan hùm mật gấu!”

“Tôi không ăn gan hùm mật gấu.” Đông Lan Tỳ vẫn bình tĩnh như trước làm cho người ta bực mình.

Mấy tên nam sinh nhìn thấy thái độ thờ ơ của cậu thì biểu tình trên mặt không khỏi vặn vẹo một chút, gân xanh ở thái dương nổi lên, nắm đấm giơ lên định đấm lên mặt cậu thì bị một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng chặn lại.

Cậu con trai ra tay trừng to mắt nhìn Du Niệm đột nhiên xuất hiện, nắm tay bị nắm kêu rắc rắc (ta không biết nắm tay bị nắm nó kêu như nào nữa), đau đến nỗi làm cậu ta toát mồ hôi lạnh: “Cô, cô là ai? Biết tôi là người như thế nào không? Bỏ ra, buông!”

Du Niệm mỉm cười nhạt nhẽo: “Cậu định làm gì với cậu ta?”

“Tôi còn muốn hỏi cô, cô định làm gì với bọn họ?” Tiếng nói sắc bén truyền đến, chỉ thấy Đan Vận Hi tay cầm roi lạnh lùng nhìn bọn họ, khí thế nữ vường làm cho mấy cậu con trai mềm cả chân, đứng không nổi. Thất, thất tịch điện hạ!

“Thất điện, cứu, cứu tôi!” Tay đã đau đến không còn cảm giác, cậu con trai hoảng sợ nhìn khuôn mặt Du Niệm mỉm cười thản nhiên yếu ớt, đem Đan Vận Hi thành cây cỏ cứu mạng kêu lên.

Đan Vận Hi lạnh lùng nhìn cậu ta một cái rồi lại nhìn về phía Du Niệm: “Ở học viện mà đánh nhau xích mích, muốn đi nhà tù diện bích sao?” (diện bích là úp mặt vào tường kiểm điểm đó)

Du Niệm chỉ thản nhiên liếc mắt qua Đan Vận Hi một cái, trong tay hơi dùng sức rồi lại buông tay ra. Tên kia đột nhiên thống khổ thét chói tai, tay kia cầm lấy bàn tay như bị trật khớp ở chỗ nào.

“Đông Lan Tỳ là người La Sinh Nhược Du Niệm tôi muốn bảo vệ, muốn đụng đến cậu ta hoặc người của cậu ta, đều phải trả giá thật lớn.” Du Niệm cười đạm mạc nhẹ nhàng nói ra sự thật, ánh mắt thản nhiên đảo qua ánh mắt khiếp sợ nhìn cô của Đông Lan Tỳ, trong mắt hiện lên ý cười. Ngay cả biểu tình kinh ngạc đều giống y như đúc, ánh mắt trừng lên, giống như con thỏ trắng bị kinh hách, sạch sẽ đến không ngờ.

“La Sinh Nhược Du Niệm!” Đan Vận Hi nhíu chặt mày, liếc mắt nhìn Du Niệm rõ ràng che chở Đông Lan Tỳ, biểu tình lại càng nghiêm túc: “Tìm Khúc Quyến Si làm bạn trai, tìm người đứng đầu đạo tặc thế giới làm bạn giường, bây giờ muốn tìm cậu ta làm chồng sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK