“Nên dừng.” Du Niệm dừng ngay lúc quan trọng, nhìn về phía Côi Dạ Tước.
Loại đàn ông nào vào lúc này mà người phụ nữ dưới thân còn có tinh lực đi nghe điện thoại, hơn nữa còn nói vậy thì trong lòng cũng không thích, đây tỏ vẻ anh không đủ đàn ông!
Cho nên, đương nhiên Côi Dạ Tước tâm trạng không tốt tự nhiên sẽ không có khả năng dừng, ngược lại càng ra sức tiếp tục.
Du Niệm cau mày, ra tay nhanh như thiểm điện điểm nhẹ lên vai Côi Dạ Tước, Côi Dạ Tước ngay lập tức dừng lại ở một kiểu tư thế vừa quỷ dị vừa đáng khinh. Du Niệm không nhìn đến biểu tình của anh trong nháy mắt biến thành đen sì, liếc mắt một cái, tiếp tục nhận điện thoại.
“A Si.” Tiếng nói nhẹ nhàng vì tình dục mà trở nên khàn khàn gợi cảm mị hoặc, liền làm cho lời nói bên kia vừa định nói ra tạm dừng.
“… Cô đang ở đâu?”
Du Niệm chậm rãi rời khỏi dưới thân Côi Dạ Tước, cảm giác chặt chẽ ấm áp bao lấy mình từ từ tách ra, Côi Dạ Tước trừng ánh mắt lạnh băng như đang cảnh cáo, nhưng lúc này bị Du Niệm điểm huyệt nên căn bản không thể mở miệng, cũng không thể động đậy.
“Ở phòng hiệu trưởng.” Du Niệm thành thật làm Côi Dạ Tước mở to mắt nhìn, lá gan nữ nhân này cũng quá lớn đi, cô ta không sợ người đầu kia điện thoại tìm đến đây sẽ bắt gặp bọn họ đang làm chuyện gì đó a? Hắn thì không sao cả nhưng nữ nhân này… Hiện tại chính là bạn gái Khúc Quyến Si a, cho dù Khúc Quyến Si không thích cô ta nhưng cũng sẽ gặp chuyện không may đi? Dù sao cũng tương đương tát mạnh lên mặt cậu ta một cái.
Côi Dạ Tước không biết rằng, nếu Khúc Quyến Si hỏi cô đang làm gì thì cô sẽ thành thật nói cho anh biết, cô đang cùng bạn giường mới nhận chức làm chuyện nên làm. Cho tới bây giờ Du Niệm luôn thành thật khiến lòng người run sợ, trực tiếp làm cho người ta không có khả năng chịu được, khác với Ly Nhi, Du Niệm nhìn có vẻ dịu dàng, tâm tư sâu xa nhưng cô cũng chưa bao giờ thích quanh co lòng vòng, nói trắng ra làm người khác cảm thấy không thể tưởng tượng được.
“Buổi chiều cô không đi học, đi phòng hiệu trưởng làm gì?” Giọng nói luôn lười biếng của Khúc Quyến Si lại có một chút bực bội không thể nhận ra. Trời mới biết, hôm nay vì sao anh lại bỏ đi thời gian ngủ thoải mái mà đột nhiên muốn đón cô tan học, vậy mà cô không nể tình không ở đó! Hừ!
Khúc thiếu niên a, cậu hẳn nên hỏi ở phòng hiệu trưởng làm gì mà không phải đi làm gì, sai một ly đi một dặm a!
“Ngô… Đan Vận Di nói muốn em phải đến phòng hiệu trưởng đăng kí mới có thể tham gia các cuộc thi đấu.” Du Niệm một bên mang di động, một bên dưới ánh mắt như sói như hổ của Côi Dạ Tước chậm rì rì mặc quần áo vào, không có nửa điểm ngượng ngùng, hoàn toàn không biết xấu hổ.
“Cái gì? Tôi đang chờ cô trước cổng trường, nhanh ra đây mau lên.”
“Vâng, được.” Cúp điện thoại, Du Niệm từ từ sửa sang lại chiếc nơ màu đỏ trên cổ, sau âu phục màu đen là áo sơmi cao cổ, hoàn toàn che khuất dấu hôn đầy bên trong, tóc dài đen chỉ cầm lược chải sơ hai cái là trở nên mềm mại, hơi gợn sóng, toả ra ánh sáng, ngũ quan chỉ được xem là thanh tú như trước. Côi Dạ Tước hơi bối rối, sao anh vừa mới cảm thấy nữ nhân này còn xinh đẹp hơn Đoan Mộc Tịch Nhã vài phần?
Nhưng thật ra vẫn mang đôi mắt hoa đào đặc biệt của gia tộc La Sinh Nhược, diêm dúa lẳng lơ, như nước, như hoa đào phù phiếm.
Đeo giày vào, Du Niệm mới nhớ tới bạn giường tiên sinh mới nhậm chức còn đang bị cô điểm huyệt, liền cười nhạt tiến lên nhìn huynh đệ của anh rất có tinh thần hùng dũng, oai phong, khí phách như trước, nhẹ nhàng giải huyệt cho anh rồi xoay người bỏ đi.
“Này!” Côi Dạ Tước nhìn theo bóng lưng Du Niệm, tiếng nói lãnh khốc vì không được thoả mãn mà mang theo vài phần khó chịu: “Cái gọi là bạn giường không phải là song phương đều được thoả mãn sao?”
Bước chân Du Niệm dừng một chút, quay đầu nhìn Côi Dạ Tước, khoé miệng trước sau như một vẫn mang nụ cười nhạt: “Đó là trên lý thuyết, nhưng bạn giường của tôi chỉ vì thoả mãn tôi mà tồn tại, hiểu chưa?” Nói xong, không để ý đến sắc mặt Côi Dạ Tước đen như đáy nồi, bước chân tao nhã rời đi.
Bạn giường, sao có thể quan trọng hơn bạn trai? Bạn giường chỉ để thoả mãn thân thể, mà bạn trai là để thoả mãn tinh thần.
Tại cổng trường lúc tan học vô cùng nhộn nhịp náo nhiệt, đưa mắt nhìn, dường như chỉ thấy một mảnh màu đen, thỉnh thoảng có một vài người mặc giáo phục màu trắng, thường gây ra một màn thét chói tai cùng mong chờ.
Đúng lúc này, ở một góc cổng trường học bị chen đến con kiến cũng không lọt, có mấy nữ sinh ríu ra ríu rít bộ dạng hưng phấn như sắp ngất xỉu.
Dáng người Khúc Quyến Si như con báo lười biếng, tà tà dựa vào cổng trường, áo khoác âu phục không cài khuy, lộ ra áo sơmi sạch sẽ cùng xương quai xanh gợi cảm, hơi cúi đầu, mái tóc đẹp che đôi mắt híp sắc bén của anh, cũng che tâm trạng vạn phần sốt ruột của anh. Thật là, thật là, nữ nhân kia thật đủ chậm, những nữ nhân này sao lại thế? Có phiền không, chít chít méo mó cái gì? Vẫn là cô gái kia tốt hơn, im lặng, nhưng lại làm cho anh thoải mái ngủ.
Du Niệm nhìn đám con gái chen chúc thành một vòng tròn đông nghịt, người bị vây quanh kia nhất định là Khúc Quyến Si, nụ cười nơi khoé miệng càng sâu hơn. Lúc cô tới gần, những nữ sinh kia cảm nhận được cái gì đó đều nghiêng đầu, còn chưa đoán ra Du Niệm là ai chân đã theo bản năng tránh ra.
Ánh mắt bọn sinh viên bị khe hở kia hấp dẫn, đều nhìn qua, mắt lộ ra khó hiểu: “Ai vậy?”
“Chờ lâu rồi sao?” Du Niêm cười nhìn Khúc Quyến Si vừa ngẩng đầu lên.
“Chậm chết đi được, đi thôi.” Đôi mắt híp sắc bén như báo liền mềm mại một chút, lại bị một đám người bên cạnh biến thành khó chịu như trước, bước nhanh tiến lên kéo tay Du Niệm đi khỏi đám người.
“Cái gì vậy? Con bé kia là ai? Làm sao ngũ tịch điện hạ lại có thể kéo tay cô ta!”
“Lớn lên xấu như vậy cũng dám nhúng chàm ngũ tịch điện hạ, thật quá đáng!”
“Tất cả điện hạ đều là của mọi người, con bé kia muốn hưởng thụ một mình sao?”
“…”
Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, người như thế từ trước đến nay vô số kể, hơn nữa thất tịch học viện là thần tượng trong thần tượng, thư tình trong trường, ngoài trường nhiều không đếm xuể, trừ Côi Dạ Tước có ít nữ sinh mạo hiểm mon men lại gần để bị mắng “cút” kia thì ngay cả Khúc Quyến Si lười làm người ta giận sôi này cũng vậy. Ngăn tủ mỗi ngày chắc chắn sẽ được “yêu thích và quan tâm”, gối ôm thượng đẳng, tình yêu nóng bỏng… Sau đó, cũng giống những người khác, trong tủ treo quần áo cũng bị nhét đầy đến nỗi không thể nhồi thêm được nữa…
Du Niệm đối với điều này đã sớm tập thành thói quen, đối phó với những nữ nhân này giống La Sinh Nhược Du Nhiên, căn bản không có nửa điểm tâm trạng muốn đối phó, nhưng Khúc Quyến Si đột nhiên dừng chân làm Du Niệm giật mình.
Thấy đôi mắt híp lười biếng mà sắc nhọn của anh đảo qua, như lưỡi dao bén ngọt cắt qua da, làm mỗi người sợ đến mức sắc mặt trắng bệch không dám nói gì.
“La Sinh Nhược Du Niệm là bạn gái tôi, các người có ý kiến? Hả?”
“Cậu có thể lặp lại lần nữa? Ai là bạn gái cậu?” Tiếng nói dễ nghe lại bình tĩnh không gợn sóng đột ngột vang lên, hơi giương mắt lên, chỉ thấy Lương Lễ đang đứng cạnh chiếc xe có chữ “L” trên thảm cỏ xa xa phía trước, đôi mắt sâu không thấy đáy yên lặng như mặt nước nhìn chằm chằm Khúc Quyến Si.
Đương nhiên, nếu anh đem cái đinh trên ngón tay giấu đi thì càng không có người nhận ra giờ phút này anh đang rất không vui khi nhìn thấy em gái bị chàng trai bất lương bắt cóc, tâm trạng như sóng nước cuồn cuộn.