Trong tuần tháng chín.
Trong học viện hoàng gia Bautis, mỗi một phòng học đều im lặng chỉ còn lại có thanh âm ngòi bút chuyển động sàn sạt trên giấy.
Bộ trung học, lớp 11 ban (F).
Khác với những học sinh nơm nớp lo sợ cuộc thi,sợ làm bài sai, Du Niệm một tay chống đầu, một tay câu nệ cầm bút chậm rì rì ở trên bài thi, ánh mắt của cô đối diện những cái đầu mơ hồ trong phòng học bộ đại học, lưu chuyển nhìn một vị trí cạnh cửa sổ ban (C), nhìn người con trai kia ngồi ở một bên cửa sổ ngủ gà ngủ gật một bên làm bài giống như con mèo nhỏ kì thực là con báo Châu Mỹ hung mãnh, đáy mắt thường thường lướt qua mấy thoáng ý cười.
Thật sự rất đáng yêu nha.
Cảm nhận được có một đạo ánh mắt dừng ở trên người chính mình, ánh mắt có chút nghiêng dời, không phải Côi Dạ Tước, mà là thánh tử âm nhạc Cố Dịch Hiên gần nhất luôn luôn đang tiếp cận cô, Du Niệm Vi hơi nhíu mày sao, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn xuống bài thi viết, sau đó đứng dậy nộp bài thi, đi ra phòng học.
Học sinh ban (F) ở liên tục ba ngày trong cuộc thi đã hết sức bình tĩnh với hành vị này của Du Niệm, ngay cả giám thị kia cũng bình tĩnh, theo ngay từ đầu khinh thường, đến mặt sau phát hiện La Sinh Nhược Du Niệm mỗi một bài thi đều dùng thời gian không tới 20 phút liền đã làm xong bài thi, hơn nữa môn nào môn nấy trọn điểm, hơn nữa là muốn dùng lý do xảo quyệt để có thể trừ bớt điểm cũng không có cơ hội, sau đó khiếp sợ, rồi bình tĩnh, La Sinh Nhược gia tộc quả nhiên không có một người nào bình thường, cho dù là phế vật, chỉ cần cô ta hết sức dụng tâm, cũng có thể trong chớp mắt biến thành thiên tài.
Đan Khương Hằng không có cơ hội loại trừ Du Niệm ra học viện hoàng gia Bautis.
"Linh linh linh..." Dồn dập tiếng chuông tan học vang lên, cuối cùng thời gian thi một môn chấm dứt.
Du Niệm ngồi ẩn nấp ở trong lùm cây, đồ hộp màu trắng tinh mỹ đặt ở một bên, quân bài ở trong tay trên mặt cỏ dần dần xếp thành Kim Tự tháp, thẳng đến có người ttới gần mới ầm ầm sập.
"Lại chơi trò này, không phải cho em một cái máy chơi game rồi sao?" Khúc Quyến Sí ngồi ở bên người Du Niệm, thuận theo tự nhiên kéo cô vào trong lòng, nhìn bài xì phé rơi xuống không khỏi nhíu nhíu mày, nghĩ tới chuyện gì đó không tốt.
Du Niệm dọn bài xì phé xong, cười tủm tỉm đưa tay sờ bụng hắn, "Hôm nay nhìn thấy người nào đó ở trong cuộc thi ngủ, sao vậy? Ngày hôm qua lại đi ăn trộm gà hay là trộm chó?"
Khúc Quyến Sí bắt lấy tay Du Niệm, con ngươi lợi hại híp một nữa có chút thâm sâu, "Hỏi tôi đi ăn trộm gà hay là trộm chó, sờ bụng tôi làm cái gì?"
Du Niệm nháy mắt mấy cái, có chút nghịch ngợm nói: "Em xem thử con trai ăn vụng bụng có phồng lên không."
Khuôn mặt càng trở nên xinh đẹp lộ như viên ngọc sáng bóng, nhất cử nhất động nghịch ngợm đều hấp dẫn Khúc Quyến Sí thật sâu, cho dù đã không phải lần đầu tiên, Khúc Quyến Sí vẫn là nhịn không được bắt lấy cằm tinh xảo của Du Niệm, hôn trụ môi đỏ mọng mê người của cô. Du Niệm đưa tay ôm lấy cổ hắn, đáp lại nụ hôn của hắn.
"Rầm!" Tiếng roi quen thuộc hung hăng đánh trên mặt đất phát ra thanh âm vang lên, tùy theo mà đến đó là tiếng nói Đan Vận Hi sẳng giọng lộ ra nhiều hương vị hổn hển, " Hồn đạm* chết tiệt, không tuân thủ tác phong và kỷ luật, mấy anh chị muốn đi nhà xác diện bích sao hả?!" Thế nhưng dám hôn môi trước mặt cô, hồn đạm càng ngày càng thương phong hóa! ( Thương phong theo mình hiểu nghĩa thương tổn đến phong tục đó ạ)
*Hồn đạm: Cùng âm với hỗn đản ( cứ mỗi chương phải chú ra cho m.n hiểu, không thì m.n quên, thấy RI tốt chưa )
"Phải nha phải nha, ở trước mặt người cô đơn ân ái, phải gặp thiên lôi đánh xuống a!" Tiếng nói dịu dàng trêu tức như tiếng trời truyền đến, Cố Dịch Hiên hai tay hoàn ngực, tóc đen dài rối tung ở trên người, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo khiến người ta như gió xuân ấm áp, có vẻ dị thường dịu dàng tốt đẹp.
Khúc Quyến Sí buông Du Niệm ra, ôm cô bất mãn nhìn về phía hai bóng đèn đột nhiên sáng lên, cau mày, "Các ngươi thì có, không biết quấy rầy người ta ân ái sẽ bị con lười đá hay sao?" (RI: Đậu D, sao nói chuyện dễ thương vậy chời)
"Các ngươi trái tác phong và kỷ luật!" Đan Vận Hi và Khúc Quyến Sí chưa bao giờ hợp ý, từ khi Khúc Quyến Sí tranh giành quyền lợi với cô thì cô đã muốn bắt bọn họ vào đại lao, còn Du Niệm liền càng thêm không hợp.
"Ngoài trừ việc cô bất mãn vua hố* ra, thì ai sẽ để ý!" Khúc Quyến Sí không lưu tình chút nào phản kích, hố cha hóa này ngoại hiệu từ Du Niệm lấy sau, rốt cục bị Khúc Quyến Sí lấy đảm đương đả kích của nàng tốt nhất công cụ.
*Vua hố: Cái từ này là từ mạng bên Trung, hàm ý chỉ sự bất mãn, nội tâm phát tiết, bao hàm sự “vô lực” hoặc đại loại với sự bịp bợm lừa dối, từ này xuất phát từ game online World of Warcraft. (khái quát ý nghĩa từ Baike)
Đan Vận Hi chỉ cảm thấy đại thối (đùi) bị chiếu vào một mũi tên, cô hận không thể bằm nam nhân chết tiệt lười biếng làm cho người ta giận sôi kia thành tám khối!
"La Sinh Nhược Du Niệm cô thật không có ánh mắt, thế nhưng lại chọn một kẻ lười hóa!" Đan Vận Hi hiện tại cảm thấy Khúc Quyến Sí kiểu gì cũng không xứng với Du Niệm.
Cố Dịch Hiên cười tủm tỉm gật đầu, lúc sau giống như đóa hoa bách hợp thánh khiết nở, "Đúng vậy đúng vậy, a Sí khẳng định không biết thời tiết hôm nay khá ẩm ướt, con gái không nên ngồi dưới đất."
Khóe miệng Khúc Quyến Sí cứng đờ, theo bản năng ăn viên quả bơ mà Du Niệm đút "Vì sao?"
"Dễ dàng làm cho kinh nguyệt nữ tính không đều đó nha." Cố Dịch Hiên nụ cười như trước làm cho người ta như gió xuân ấm áp.
"Phụt… Khụ khụ..." Khúc Quyến Sí nghẹn phụt. Trừng mắt Cố Dịch Hiên, cậu là cố ý phải không hồn đạm!
Chàng trai bụng đen cười thực thuần khiết thực dịu dàng, ai cho cậu ở trước mặt tôi thân thiết với Du Niệm của tôi! Thân! Với! Yêu gì đó hả!!
"Tiểu Niệm, hôm nay Thất nương (dì bảy) làm cái gì ngon quá vậy? Tôi có thể nếm thử không?" Cố Dịch Hiên bước vào lùm cây, dưới con mắt Khúc Quyến Sí trợn lên mà xâm nhập thế giới hai người bọn họ, đôi mắt tinh mỹ nhìn đồ hộp trong tay Du Niệm, cười đến vạn phần thuần lương.
"Chết đi!" Khúc Quyến Sí không vui đuổi đá.
Đan Vận Hi nhịn xuống xúc động muốn một roi quất hai chàng trai này, hô hấp thật sâu vài cái, nhìn về ngòi nổ này: "La Sinh Nhược Du Niệm..."
"Cô có thể gọi tôi là Du Niệm, hoặc là tiểu Niệm." Du Niệm thiển mỉm cười nhìn Đan Vận Hi.
"Hồn, hồn đạm! Câm miệng! Ai với cô quan hệ tốt như vậy!" khuôn mặt Đan Vận Hi tinh xảo kiều mỵ lại mang theo ba phần anh khí đỏ lên, lớn tiếng quát lớn, đầu khinh thường hất lên "Buổi chiều theo tụi tôi đi cảng đón người."
Cái gọi là ‘Tụi tọi’, là hiệu trưởng học viện và thất tịch học viện, còn có năm trước ở cuộc thi League Tứ đấu lấy được thành tích không tệ, năm nay sẽ đi tham gia tuyển thủ vĩ đại, đây là một loại nghi thức tôn trọng đối thủ và biểu hiện hoan nghênh đối phương đi vào công quốc Thụy Bỉ Tư, nghênh đón người từ ba học viện khác tới.
Đan Vận Hi nói, làm cho Cố Dịch Hiên và Khúc Quyến Sí đều dừng động tác, có chút giật mình nhìn Đan Vận Hi ngạo kiều không được tự nhiên, khóe miệng hơi chút rút gân.
Du Niệm nhíu mày hỏi: "Vì sao?"
"Hừ, thân là đối thủ của tôi, thế nhưng ngay cả quyền lợi nghênh đón đối thủ đều không có, nói ra làm cho bổn tiểu thư bị chê cười."
"Nga ~ như vậy sao." Điệu giọng Du Niệm kéo dài mang ý tứ hàm xúc không rõ, như dự kiến nhìn tới Đan Vận Hi hổn hển lại bắt đầu một trận quở trách cô.
Cô cứ ngạo kiều đi!
...
Cảng Bautis hoàng gia.
Bởi vì người ở sân bay lui tới nhiều lắm, mà học sinh ba trường đều quá mức kiêu ngạo, cho nên mới lựa chọn phương thức tòa thuyền này im lặng rộng rãi mà có vẻ cao nhã, cũng may địa điểm ba học viện đều là lâm hải thành thị.
Ba chiến thuyền hoa lệ thật lớn, có thể so với chiếc thuyền sang trọng RMS Titanic ngày 10 tháng 4 năm 1912 mà Du Niệm chứng kiến ở Southampton nước Anh từ xa tới gần chậm rãi tới, tiếng sáo tiếng kèn cùng nhau vang lên.
Giáo phục màu đen của Du Niệm rõ ràng xen lẫn trong thất tịch học viện, tựa vào trong lòng Khúc Quyến Sí, Du Niệm nhìn ba chiến thuyền không khỏi có chút ác ý tưởng, không biết chúng nó có thể giống RMS Titanic đâm vào núi băng chìm nghỉm hay không?