Beta: Mai_kari
Khi Ninh Giác Phi tỉnh lại trong trướng bồng thì ánh bình minh đã đỏ rực cả chân trời.
Nhớ mang máng hôm qua hình như ở đây có không ít người, Vân Thâm cũng ngủ bên cạnh hắn, chẳng qua giờ lại chỉ còn một mình hắn.
Nghe được động tĩnh phía bên trong, có hai cô nương đi vào, vừa thấy hắn, trong mắt toát lên sự ái mộ, mặt đỏ bừng.
Ninh Giác Phi không giỏi giao tiếp với phụ nữ nên cũng không nói gì, chỉ cười cười gật đầu, rồi xuất môn.
Hai cô nương khách khí ngăn hắn lại, sau đó kêu bên ngoài một tiếng, lập tức có vài đại hán khiêng dục dũng tiến vào.
Ninh Giác Phi liền biết đây là do Vân Thâm săn sóc, chiếu cố. Ngày hôm qua thi đấu, hắn đua đến người ướt sũng mồ hôi, buổi tối vừa uống rượu vừa cười đùa, đến tận khi không chịu nổi nửa thì lăn ra ngủ. Bây giờ người vừa đầy mùi rượu vừa đầy mùi mồ hôi, thực nhếch nhác không chịu nổi.
Nhìn bọn họ đưa khăn và quần áo để thay vào, hắn liên thanh cảm tạ.
Những người đó dường như đã được Vân Thâm phân phó, biết hắn không thích có người hầu hạ liền khom người rời khỏi, thay hắn hạ màn trướng xuống.
Hắn đã tới đây gần hai tháng rồi, Vân Thâm nói người may cho hắn không ít y phục, có kiểu Bắc Kế, có kiểu Nam Sở. Bởi vì thi đấu, hắn luôn mặc loại áo kiểu Bắc Kế gọn gàng mang giày ủng. Lúc này, khi tắm táp xong rồi, hắn lấy y phục để mặc thì thấy đây là phục sức Nam Sở, trường sam tay áo rộng bằng lụa màu xanh ngọc có thêu tùng hạc, thanh tú thoát tục. Phục sức loại này hắn rất quen thuộc, mặc rất lưu loát, dùng dây cột tóc cột lại mái tóc còn đang ướt, hắn cứ vậy đi ra ngoài.
Vân Thâm đang ngồi ở bên ngoài cùng tộc nhân ăn thịt dê, uống trà sữa. Y vẫn đang mặc trường bào màu sắc thanh nhã tú công tinh mỹ. Đó là hình thức dung hợp phong cách Bắc Kế và Nam Sở, giống như là tiêu chí của y, toàn Bắc Kế chỉ có y mặc như thế.
Y nhàn nhã ngồi đó, nhìn Ninh Giác Phi đi ra liền cười cười vẫy vẫy hắn: “Giác Phi, lại đây ăn.”
Rất nhiều người thấy Ninh Giác Phi lộ diện liền sáng cả mắt, xa xa gần gần có vô số ánh mắt kinh diễm phóng về phía hắn, rất ít người như Vân Thâm, cho dù hắn có bộ dạng gì đi chăng nữa, thần tình y vẫn bất biến.
Ninh Giác Phi không quản ánh mắt của người khác, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh y.
Cô nương bên cạnh đưa cho hắn một chén trà sữa, hắn cười cười tiếp nhận rồi hữu lễ mà nói: “Cảm tạ.”
Vân Thâm nói với hắn: “Sáng nay là thi đấu vật, buổi chiều là bắn tên, ở đây hảo thủ tập hợp, rất đặc sắc.”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta không đi xem được, phải vào trong thành một chuyến.”
Vân Thâm ôn hòa nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Ninh Giác Phi uống một ngụm trà sữa rồi ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Vân Thâm, ngươi ta thành tâm thành ý tương giao, ta không muốn giấu diếm ngươi, hôm qua ta mới biết được, đại ca ta, Kinh Vô Song đã tới Kế đô, hôm nay ta muốn đi thăm huynh ấy.”
Vân Thâm không nghĩ tới hắn sẽ thẳng thắn đến thế, không khỏi có chút giật mình, nhìn hắn thật sau một hồi rồi cười nói: “Giác Phi, ngươi quả là bằng hữu đáng giá tương giao. Ta không nói cho ngươi chuyện này là vì không muốn ngươi phân tâm. Ta cũng từng phái người mời Kinh tướng quân tới xem thi đấu nhưng Kinh tướng quân không đi. Ta biết Kinh gia hận chúng ta nên cũng không miễn cưỡng. Vốn định chờ lễ đua ngựa kết thúc sẽ nói với ngươi, ngươi đã biết vậy đi gặp một lần cũng tốt.”
Ninh Giác Phi thoải mái mà cười gật đầu: “Vân Thâm, ngươi không cần giải thích, ta không có ý trách gì ngươi. Đại ca nếu tới, ta tự nhiên phải đi thăm huynh ấy rồi. Ta nói cho ngươi kỳ thực không có ý gì, ngươi không cần đa tâm. Ta với đại ca lâu rồi không gặp nếu như nói chuyện khuya quá, thì chắc sẽ không trở lại, ngươi không cần chờ ta.”
Vân Thâm có chút do dự, nhìn hắn: “Giác Phi, đại ca ngươi… hiện tại đã không còn là khâm phạm đang lẩn trốn cũng không phải thảo khấu chiếm núi xưng vương mà là nhất phẩm đại tướng quân, thân phận không như xưa.”
“Ta biết.” Ninh Giác Phi đạm đạm nhất tiếu. “Ta với huynh ấy chỉ ôn chuyện thôi.”
Vân Thâm nhìn hắn một lúc lâu rồi rốt cục không nói thêm gì nữa, chỉ dặn hắn ăn nhiều một chút, cần cái gì thì cứ nói với người trong phủ là được.
Ninh Giác Phi ăn xong một cách qua loa rồi cùng Vân Thâm nói lời từ biệt, cưỡi ngựa phi nhanh.
Vân Thâm nhìn bóng lưng hắn đi xa, không tiếng động thở dài.
Lúc này, Đạm Thai Chiêu Vân ăn vận đẹp đẽ cưỡi ngựa chạy vội tới trước trướng, tươi cười rạng rỡ kêu “Vân Thâm”, xuông ngựa đến bên cạnh y.
Ninh Giác Phi hài lòng chạy vào Hoàng Gia dịch quán tìm người làm hỏi thì biết sứ giả Nam Sở ở hậu viên dành cho khách quý. Hắn sải chân thật mau, trên mặt vui sướng như thấy gặp lại thân nhân.
Vừa đến khu dành cho khách quý đã thấy mấy người mặc trang phục binh lính Nam Sở đanh cầm kiếm đứng thủ ở nơi đó.
Hắn thả chậm cước bộ, đang chuẩn bị cầu kiến thì một đại hán đầu đội anh khôi, thân mặc chiến bào liền cười đón: “Ninh huynh đệ, ngươi đã tới.”
Ninh Giác Phi sửng sốt, sau đó mới nhận ra đây là trợ thủ Lục Nghiễm của Kinh Vô Song, không khỏi cười ha ha: “Lục đại ca, ngươi đổi trang phục làm ta suýt chút nữa nhận không ra đó. Ngươi đây là làm chức quan gì a?”
Lục Nghiễm hưng phấn mà đấm lên vai hắn, sau đó ôm vai hắn, vừa lắc lắc vừa đi: “Huynh đệ, ngươi cười ta rồi. Ta vẫn là Thiên Lôi sai đâu đánh đó của Kinh đại ca. Đại ca vào núi làm cướp, bọn ta liền theo làm thuộc hạ. Đại ca vào triều làm đại tướng quân, danh chính ngôn thuận bảo vệ bách tính, chúng ta đương nhiên cũng phải đi theo. Ta cũng có một danh phó tướng đó nghen, dù sao cũng là làm tùy tùng, theo đại ca giết giặc.”
Ninh Giác Phi cười cười theo Lục Nghiễm mà đi, lính canh cửa đều mỉm cười hành lễ với hắn, Ninh Giác Phi nhanh chóng ôm quyền với họ. Lục Nghiễm đã sớm túm hắn vào cửa, trong miệng còn nói: “Huynh đệ sao cứ khách sáo vậy?”
Ninh Giác Phi buồn cười đang muốn trêu chọc hai câu thì liền thấy Kinh Vô Song.
Anh không mặc giáp trụ, vẫn là một thân màu ngân bạch như trước, chắp tay đứng trong viện, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp như này đó.
Ninh Giác Phi liền ôm quyền với anh: “Đại ca.”
Kinh Vô Song tiến đến kéo tay hắn vào phòng, vừa đi vừa nói với Lục Nghiễm: “Ngươi thủ ở chỗ này, đừng để ai vào.”
Lục Nghiễm lập tức đáp: “Tuân lệnh” rồi đứng ở cửa không xa, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, ngưng thần chú ý động tĩnh xung quanh.
Kinh Vô Song đứng ở trong sảnh, lui ra phía sau hai bước, tỉ mỉ đánh giá Ninh Giác Phi, một lát thì than thở: “Huynh đệ từ khi rời khỏi Yến Bình Quan, các hành động anh hùng của đệ, ngu huynh đều nghe thấy. Ngu huynh có một người huynh đệ như đệ thật sự là tự hào, chỉ hận không thể ở bên đệ, cùng nhìn thấy những gì đệ đã làm.”
Ninh Giác Phi mỉm cười: “Đại ca mỗi lần gặp tiểu đệ đều ca ngợi hết lời, kỳ thực đại ca mới là khí khái anh hùng, lòng dạ bao dung, khiến tiểu đệ kính phục.”
Kinh Vô Song cười nói: “Hiền đệ mời ngồi.”
Lúc này có tùy tùng bưng trà lên. Người tùy tùng đó mặc quân phục Nam Sở, hiển nhiên không phải người hầu trong dịch quán.
Kinh Vô Song ngồi một bên, cảm thán: “Huynh biết hiền đệ vì sao nói thế. Đương sơ triều đình giết phụ thân huynh, tru cả nhà huynh, truy rõ nguyên nhân cũng bởi vì kế ly gián của Bắc Kế. Lần này, Võ vương bình loạn, không chỉ giết sạch đảng thái tử, còn đem chuyện dụng công mưu tư hãm hại nhà huynh ra truy xét, bắt gian thần hại phụ thân huynh trảm thủ thị chúng. Phụ thân huynh suốt đời tinh trung báo quốc, hôm nay được bình oan giải tội, dưới cửu tuyền chắc cũng không muốn huynh đối địch với triều đình. Năm đó, ngu huynh gặp phải đại nạn, vinh hoa phú quý trong mắt huynh đều hóa hư vô, nhưng bách tính biên quan thì sao? Ngu huynh tiếp thu sắc phong của triều đình, không phải để rạng rỡ tổ tông Kinh gia mà là vì an nguy của ngàn vạn bách tính.”
Ninh Giác Phi nghe vậy cảm động vô cùng: “Đại ca, đệ biết huynh đã quyết, bởi vậy liền rời đi mà không khuyên can gì huynh. Đại ca không cần giải thích gì với đệ cả, những gì huynh làm, đệ đều hiểu.”
“Phải, huynh đệ chúng ta hiểu rõ nhau, là huynh quá lo lắng.” Kinh Vô Song rộng rãi nở nụ cười.
Lúc này, tùy tùng dâng trà vẫn chưa rời đi, Ninh Giác Phi dù không có khái niệm đẳng cấp nhưng biết quy củ các quốc gia nơi này đều đa phần giống nhau, chủ nhân nói chuyện người hầu đều phải dâng trà rồi lui xuống, cách một đoạn thời gian có thể chăm thêm nước hay thu dọn. Vậy người tùy tùng này cũng không phải người quy củ gì, hắn chưa bao giờ gặp người như vậy nên mới liếc nhìn một cái.
Tùy tùng này tay cầm khay, mi khai nhãn tiếu mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Nụ cười trên mặt Ninh Giác Phi dần rút xuống. “Thật không ngờ, lá gan Thuần vương lớn như vậy.” Hắn lạnh nhạt. “Ninh mỗ bội phục.”
Thuần Vu Triều cười hì hì thả cái khay xuống bàn, rồi ngồi xuống, thân thiết nói: “Giác Phi, ta đến thăm ngươi.”
Thật không nghĩ tới, vị vương gia tôn quý văn nhược thư sinh này lại giả trang thành tùy tùng sứ giả, bôn ba thiên lý đến đây chỉ để nói cho hắn một câu như thế: “Ta đến thăm ngươi.”
Lúc này, bên ngoài là dương quang ấm áp, an tĩnh tường cùng, trong phòng sáng sủa, không khí tươi mát.
Ninh Giác Phi nhấp một ngụm trà, bình tĩnh đáp: “Đa tạ vương gia.”
Thuần Vu Triều vẫn mỉm cười với cái vẻ thư sinh mười phần, thân thiết nói: “Giác Phi còn khách khí với ta làm gì? Ta đã sớm coi ngươi như bằng hữu rồi. Có chút chuyện muốn nói, đại ca nhờ ta chuyển cho ngươi. Vốn định để Kinh tướng quân truyền đạt nhưng đại ca lại sợ Giác Phi cho rằng biểu đạt chưa đủ thành ý. Huống hồ gì, ta cũng nhớ Giác Phi, nên liền theo Kinh tướng quân tới đây.”
Ninh Giác Phi lãnh tĩnh hỏi: “Vương gia có chuyện xin cứ nói.”
Thuần Vu Triều thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Không lâu trước đây, thái tử cùng Tĩnh vương có ý đồ mưu phản, đã bị đại ca ta bắt, dư đảng thái tử tất cả đều bị trừ. Một vài triều thần mặc dù lễ nghĩa không đủ nhưng không phải đại ác, vẫn còn có thế sửa đổi, thỉnh Giác Phi chớ trách. Toàn bộ thị vệ Võ vương phủ đã đổi, toàn bộ phái đến chỗ Định Quốc tướng quân. Hiện tại, do Hộ Quốc tướng quân Kinh Vô Song trấn thủ Yến Bắc thất quận, Định Quốc tướng quân Du Hổ về trấn thủ tây bắc. Hôm nay, không khí trong triều đã biến, người người tiết kiệm tu thân, hành sự nghiêm cẩn. Nửa tháng sau, đại ca ta sẽ được sắc lập thành thái tử, phụ hoàng đã nói trước triều, phụ hoàng đã lớn tuổi, không thể để ý chính sự thêm được nữa, hiện tại do đại ca ta giám quốc, nửa năm sau liền truyền ngôi cho đại ca ta, còn bản thân phụ hoàng sẽ lên làm thái thượng hoàng, bảo dưỡng tuổi thọ.”
Ninh Giác Phi chỉ là nghe, không nói một lời.
Kinh Vô Song nhìn hắn: “Lần này Võ vương gia mạnh mẽ vang dội, trọng chấn triều cương, khiến rất nhiều người trung nghĩa thấy được hy vọng. Cứ như vậy tiếp tục, Nam Sở sẽ có ngày rạng rỡ.”
Ninh Giác Phi nhìn dương quang ngoài cửa, hững hờ nói: “Vậy thì chúc mừng vương gia, chúc mừng đại ca.”
Kinh Vô Song vẫn nhìn hắn, trong mắt dường như có một khe suối chảy xiết, nhất thời không tìm được từ nào để nói.
Thái độ Thuần Vu Triều vẫn thong dong như cũ, chậm rãi: “Được rồi, mấy tháng trước, kép chính nổi danh của Giang Nguyệt Ban, Ân Tiểu Lâu vừa qua đời, long trọng phát tang, chấn động một thời a. Ngay cả Giang lão bản của Thúy Vân lâu và người trong lâu cũng đưa tiễn hắn. Nguyên bản, đại ca ta thấy Thúy Vân lâu long xà hỗn nạp vốn muốn diệt trừ nhưng nhất thời không có thời gian xuất thủ. Qua một thời gian, khi chuyện chính yếu đã xong, sẽ không dung chỗ đó nữa.”
Ninh Giác Phi nghe thế bỗng nhiên nhớ đến những loại hành vi thường xưng là ‘bốc hơi khỏi nhân gian’. Đó hoặc là bảo vệ nhân chứng, hoặc là trốn tránh đuổi bắt, có người phẩu thuật thay đổi nhân dạng, thay đổi thân phận, xóa hết các các vết tích đã từng tồn tại, trong lòng cảm thấy rất buồn cười.
Thực sự có thể biến mất sao?
Hắn nhìn sự thân thiết trong mắt Kinh Vô Song, liếc qua Thuần Vu Triều mãi vẫn giữ nụ cười thân thiện. Hai người này đại khái là những người duy nhất làm hắn có hảo cảm trong quan trường Nam Sở nhỉ. Kinh Vô Song thì không cần phải nói, Thuần Vu Triều khi đó thường tới thăm hắn, cũng chưa bao giờ xâm phạm hắn. Với thân phận hai bên khi đó, Thuần Vu Triều có thể tự hạn chế hành vi bản thân như vậy, chưa từng trong ngôn hành cử chỉ khinh thường hắn, quả thật hiếm có. Lần này Thuần Vu Càn phái hai người đến đây, cũng thực sự là nhọc lòng rồi.
Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: “Những người của Thúy Vân lâu, mỗi người đều cơ khổ. Giang lão bản đã cứu ta nhiều lần, vì ta thỉnh y bốc thuốc, lại phái người chiếu cố ta cẩn thận. Nếu không có y, Ninh mỗ sợ sớm đã biến thành một nắm đất rồi. Bọn họ mưu sinh không dễ, đừng nên khó xử bọn họ.”
Thuần Vu Triều lập tức đáp: “Giác Phi đã nói thế, đại ca ta chắc chắn nghe theo. Dù cho bận rộn, ta cũng sẽ chiếu ứng cho Giang Tòng Loan, ngươi cứ yên tâm đi.”
Ninh Giác Phi nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy đa tạ Thuần vương gia.”
Kinh Vô Song tựa như không thể nhịn thêm, trầm giọng: “Giác Phi, chuyện quá khứ, cứ để nói trôi qua đi, đừng để ở trong lòng, đừng nhắc lại.”
Ninh Giác Phi diện vô biểu tình quay đầu nhìn về ngoài cửa sổ, nhàn nhạt đáp lại: “Những chuyện trong quá khứ của Giác Phi, chắc đại ca cũng đã biết, đã hiểu. Giác Phi không muốn nói đến nữa, nhưng lẽ nào trong lòng đại ca nó thật sự không tồn tại sao?”
Kinh Vô Song nghe thế, nhớ tới lúc đầu khiếp sợ, không đành lòng, thương tiếc, đau đớn, phẫn nộ khi nghe đến rồi tới những hiểu biết thêm khi ở Lâm Truy, trong lòng càng thêm chua xót khổ sở, mắt bỗng nhòe lệ. Anh đứng phắt dậy, kéo Ninh Giác Phi ôm vào lòng, ghé vào tai hắn: “Những chuyện trong quá khứ, chỉ khiến huynh càng thêm kính đệ, thương đệ, vĩnh viễn không thay đổi.”
_____________
Kaori: Ngay cả Kinh Vô Song cũng liêu xiêu rồi sao?
Mai_kari: Thật ra Kinh Vô Song cũng không tệ, có điều … ai kêu tự dung kết nghĩa làm chi cho anh Phi mặc định làm anh em lun rồi. Mà anh Phi đời nào có tình cảm với anh em của mình.