Beta: Mai_kari
Vì không để cho Nam Sở và Tây Vũ cảnh giác, sắc phong của Ninh Giác Phi vẫn không công khai tuyên bố.
Ninh Giác Phi một bên căn cứ thân thể của chính mình gia tăng rèn luyện, một bên đưa ra kế hoạch tổ kiến bộ đội đặc chủng của mình. Vì tưởng nhớ phụ thân Vân Thâm, Ưng vương, cùng cảm kích ưng đao Vân Thâm tặng cho, hắn đặt cho đội quân này tên “Ưng quân”, mới bắt đầu hoạch định là ba vạn người.
Dựa theo quân chế của Bắc Kế, một vương kèm một tướng, quản lý 20 vạn nhân mã, hiện tại tứ vương không ai nắm giữ, đều do tứ tướng lĩnh quân. Vì thế, 40 vạn quân đội của Thần Uy tướng quân và Viễn Uy tướng quân đều không có ai chỉ huy. Lần này đảm nhận chức vụ, Đạm Thai Mục liền cho Ninh Giác Phi quản lý cả hai đạo quân.
Dù chưa chính thức sắc phong nhưng các tướng sĩ trong quân đối với hắn và Liệt Hỏa đều có ấn tượng sâu sắc, không chỉ lập tức phục tòng sự lãnh đạo và chỉ huy của hắn mà rất nhanh đã thân thiết gọi hắn là “Liệt Hỏa tướng quân”
Ninh Giác Phi dẫn theo Vân Dương đã thành công qua được cuộc thi thử, bắt đầu tiến hành công tác căng thẳng. Ngoại trừ chuẩn bị quân trang võ bị ra, hắn còn chiêu mộ Ưng quân cả trong dân gian lẫn quân đội của hắn. Vì không làm hai vị tướng quân còn lại không vui, hắn không chọn người trong quân đội của họ.
Cuộc thi rất nghiêm khắc, rất nhiều phần thi khác nhau, nam nhi lớn lên trên thảo nguyên mỗi người nhanh nhẹn dũng mãnh, vừa nhìn bảng cáo thị chiêu mộ liền lên ngựa chạy tới đầu quân ngay.
Ninh Giác Phi dựng một doanh địa cách Kế đô hai trăm dặm khá lớn mà lúc này cũng trở nên chật chội, buổi tối còn có người phải màn trời chiếu đất, nghỉ ngơi ở bên ngoài doanh địa.
Bảng cáo thị nói rõ chỉ chiêu mộ quân trong Thần Uy quân, Viễn Uy quân và dân gian khiến cho trong hai đạo quân Thiên Uy, Võ Uy như nổ tung trời. Binh sĩ và các quân quan cấp thấp đều nhao nhao lên hết, ai cũng hô to không công bằng. Thiên Uy tướng quân, Đạm Thai Đức Thấm và Vũ Uy tướng quân, Tiên Vu Ký lập tức thiếu kiên nhẫn, ra roi thúc ngựa rời khỏi khu vực phòng thủ của mình chạy về Kế đô, trực tiếp chạy ào vào cung, chất vấn Đạm Thai Mục có phải khinh thường tướng sĩ trong quân của họ hay không.
Đạm Thai Mục tất nhiên là trong lòng vui vô cùng, liền triệu hồi Ninh Giác Phi, nói rõ tình hình. Ninh Giác Phi cũng đã gặp qua hai vị tướng quân ấy, xem ra bọn họ cũng rất thật tình, chấp nhận để tướng sĩ xuất sắc nhất trong quân của mình thêm vào Ưng quân của hắn. Lúc này, Ninh Giác Phi cười cảm ơn rồi đồng ý mở rộng phạm vi chiêu mộ tới toàn quân.
Vân Thâm lập tức nhạy cảm phát hiện, hoạt động chiêu mộ lần này của Ninh Giác Phi có tiếng lan rất xa trong quân lẫn trong dân gian, tác dụng của việc này không chỉ tuyển chọn nhân tài mà còn chấn hưng quân tâm, dân tâm, không chỉ phổ thông bình dân, tướng sĩ trong quân mà ngay cả thanh niên xuất thân quan to quý tộc cũng ùn ùn kéo đến, thậm chí, còn có vài thiếu nữ cũng chạy tới.
Đối với người báo danh, Ninh Giác Phi đều đối xử bình đẳng, dù là gia thế thế nào, giới tính ra sao, chỉ cần hợp cách, tất cả đều trúng tuyển, nhất thời oanh động cả thảo nguyên, không ít nữ tử hào sảng cũng từ bốn phương tám hướng chạy tới.
Thấy tình thế như vậy, Vân Thâm kiến nghị Đạm Thai Mục lập tức tuyên bố sắc phong của Ninh Giác Phi, tăng thêm tinh thần toàn quốc toàn dân, chuẩn bị cho chiến tranh.
Ninh Giác Phi không ngày nào không liên tục làm việc, rốt cục nửa tháng sau cũng kết thúc việc tuyển chọn. Tuy là tinh tuyển trong tinh tuyển nhưng người trúng tuyển vẫn vượt qua số lượng cần thiết, tổng cộng tuyển chọn 5 vạn người. Hắn dự định huấn luyện nửa tháng rồi sẽ đấu loại một vạn người, lại huấn luyện nửa tháng, sau đó đấu loại một vạn người nữa, những người còn lại chắc chắc là tinh anh trong tinh anh.
Lúc này, trong cung phát minh chiếu, Ninh Giác Phi được phong làm Thần Uy đại tướng quân, thống lĩnh Thần Uy, Viễn Uy lưỡng quân, phong vạn hộ, ban thưởng trăm con tuấn mã, trâu bò mười vạn con, lập Tướng quân phủ trong Kế đô.
Cùng lúc đó, trong dân gian đã có lời đồn đãi lan rộng tán dương, nói vị tướng quân thiếu niên này trời sinh dũng mãnh phi thường kỳ thực là chiến thần chuyển thế, chiến mã Liệt hỏa cũng là thiên mã lâm phàm, vốn là tọa kỵ của chiến thần. Một người một ngựa này là thiên thần ban tặng Bắc Kế, bảo hộ vạn dân, khai sáng thịnh thế. Không lâu sau, thuyết tháp ‘Thần linh chuyển thế’ rộ lên, nhất thời toàn quốc quân dân đều vạn phần kính ngưỡng ‘Liệt Hỏa tướng quân’.
Ninh Giác Phi thì chẳng biết gì về những truyền thuyết về mình mà người ta đồn thổi, hắn chỉ một lòng vùi đầu vào công việc. Nghe được tin đặc sứ trong cung cho khoái mã tới, tuyên đọc thánh chỉ xong, hắn quay đầu lại hỏi sư gia Cổ Anh mà Vân Thâm phái tới chuyên môn thay hắn xử lý công văn: “Phong vạn hộ là sao?”
Cổ Anh là một nam nhân trung niên, vô cùng trầm ổn, đã làm việc cho Vân gia hơn hai mươi năm nay, đối với Vân Thâm vô cùng trung thành nên cực kỳ được tin tưởng. Ông nghe thế thì cười: “Ninh tướng quân, đây có ý là, hoàng thượng tặng một vạn hộ nhân gia cho ngài, bọn họ sau này đời đời đều là gia nô của ngài, ngài muốn bọn họ làm gì cũng được.”
“Cái gì?” Ninh Giác Phi kinh hãi. “Ta muốn họ để làm cái gì? Không được, ta không muốn. Ngươi giúp ta viết một bảng tấu, thay ta từ chối.”
Cổ Anh đã theo hắn một tháng, cũng biết phần nào tính hắn, lúc này cười nói: “Hoàng thượng đã ban thưởng, không thể từ. Ninh đại tướng quân, ngài cứ nhận lấy đi thôi. Đây là lần đầu hoàng thượng ban thưởng cho ngài, nếu ngài lập tức từ chối, chẳng phải khiến cho người trong thiên hạ chê cười sao? Mặt mũi hoàng gia biết để đi đâu bây giờ?”
Ninh Giác Phi ngơ ngác một chút rồi hỏi: “Vậy…. một vạn hộ đó, có cần ta quản lý gì không?”
Cổ Anh càng cảm thấy buồn cười, vội vã lắc đầu: “Không cần, ngài đến lúc cần thì đòi họ nạp người dâng lễ là được.”
Lúc này Ninh Giác Phi mới thở phào nhẹ nhõm: “À, vậy là tốt rồi, nếu không thật là muốn lấy mạng ta mà. Lễ gì đó, người gì đó thì thôi đi, ta không cần, để bọn họ tự do mà sống đi.”
“Tuân lệnh.” Cổ Anh tán thưởng cười gật đầu. Kỳ thực, Cổ gia bọn họ vốn là nô lệ đời đời của Vân gia, thân phận của ông cũng là gia nô của Vân gia, chỉ là Vân Thâm đối xử với mọi người phóng khoáng, chưa bao giờ xem họ như nô lệ mà thôi. Lúc này gặp Ninh Giác Phi e ngại việc nô dịch người khác, cảm tình dành cho hắn của ông càng thêm cao.
Tin tức Ninh Giác Phi đầu nhập Bắc Kế, trở thành thủ tọa đại tướng quân truyền đi xa, rung động thiên hạ.
Mấy tháng nay, trong triều Lâm Truy tình thế đang như một vũng nước đục bị khoáy lên, hệ hoàng hậu cùng hệ thái tử triền đấu không ngớt, giằng co dữ dội.
Ngay ngày hôm sau ngày sứ đoàn Bắc Kế chạy khỏi Lâm Truy, Chương Kỷ liền sai sử vây cánh trong triều làm khó dễ, liên danh ký tên, chỉ trích Du Huyền Chi thất trách, bất lực trong việc bảo vệ hoàng thành, không chỉ để địch nhân chạy trốn mà còn khiến Cảnh vương gia thân phận quý trọng bị bắt cóc, sinh tử chưa biết, thực là tội ác tày trời.
Lúc này Du Huyền Chi đang truy đuổi sứ đoàn Bắc Kế, không thể tự biện hộ cho mình, Thuần Vu Càn lập tức cho người thay ông biện hộ, nói rõ gian tế Bắc Kế đột nhiên làm khó dễ, kẻ khác khó lòng phòng bị, nhưng Du Huyền Chi đã bắt được gian tế ẩn núp ở trong cung, diệt trừ một họa lớn, thực là công không thể thiếu, dù có phần thất trách, nhưng có thể tha thứ.
Tiếp theo, phái Chương Kỷ có được sự ủng hộ của hoàng hậu muốn đưa Thuần Vu Triều lên giành ngôi thái tử, môi thương lưỡi tiễn với Thuần Vu Càn, tranh chấp không ngớt. Chương Kỷ âm thầm mượn hơi của những quan lại mang thế trung lập trong triều. Luận về thế lực, phái Chương Kỷ tuy ở thế hạ phong nhưng hậu lực mạnh mẽ, phía sau ông còn được các đại thương hội lớn các ngành mạch máu kinh tế của Nam Sở như dược liệu, tiền trang, cửa hàng gạo, cửa hàng muối, cửa vàng vải, cung cấp xe ngựa, thuyền buôn,…. ủng hộ, đến Thuần Vu Càn cũng có phần cố kỵ, đối phó với ông cũng không dễ.
Cũng vì thế, Thuần Vu Càn và Du Huyền Chi trong vòng một ngày mấy lần dùng bồ câu đưa tin lệnh Kinh Vô Song không tiếc đại giới cho dù để chạy sứ đoàn Bắc Kế và Ninh Giác Phi cũng bảo vệ cho được tính mạng Cảnh vương, hộ tống cậu bình an trở về. Kinh Vô Song gặp tình hình như thế, cũng biết tình thế trong triều hung hiểm, mặc dù vạn lần không muốn cũng phải tuân lệnh thả hổ về rừng.
Du Huyền Chi giữa đường nhận được tin Kinh Vô Song hộ tống Thuần Vu Hàn trở về liền vội vội vàng vàng chạy về Lâm Truy. Cảnh vương bình an trở về, tình thế càng lúc càng bất lợi cho Thuần Vu Càn mới dần ổn định lại.
Chương Kỷ phục nguyên chức, đảng nguyên thái tử vốn liên can bị bãi quan cách chức cũng đều bị phân trở về vị trí cũ. Thuần Vu Triều nói rõ bản thân không có tâm với thái tử vị, chỉ nguyện toàn tâm toàn ý phò tá Thuần Vu Càn.
Đương đội ngũ tống thân Tây Vũ đến gần Lâm Truy thì hoàng đế Nam Sở đã ban bố chiếu thư thoái vị, truyền ngôi cho Thuần Vu Càn, lên làm thái thượng hoàng.
Thuần Vu Càn đăng cơ hoàng đế, đại xá thiên hạ, sửa niên hiệu thành Tĩnh Ninh.
Một tháng sau, y dùng nghi thức cực kỳ long trọng nghênh thú Cổ Lệ cách cách của Tây Vũ, phong nàng làm Ninh phi, đứng đầu tứ phi, địa vị gần với hoàng hậu.
Tin tức truyền tới Bắc Kế, Vân Thâm giận dữ nghiến răng: “Khá lắm Thuần Vu Càn, thực sự là tà tâm không chết, mơ mộng hão huyền.”
Tây Vũ đối với việc Ninh Giác Phi đầu nhập Bắc Kế rất bất an, nên mới quyết tâm cùng Nam Sở liên thủ. Độc Cô Cập biết Thuần Vu Càn đối với muội tử của mình đón tiếp long trọng cũng bánh ít đi, bánh quy lại, phong Thiên Kim công chúa tiểu muội của Thuần Vu Càn làm quý phi.
Nhân dân hai nước cũng vì đại hỉ hoàng gia mà hòa hoãn với nhau, cho rằng hoàng đế lưỡng quốc hòa thân với nhau thì sau này có thể hưởng thái bình dài dâu, lại không biết rằng không khí chiến tranh đã phủ trên đầu.
Chẳng qua, trong ba tháng, Ninh Giác Phi một mực phong bế toàn bộ quân đội của hắn, tiến hành huấn luyện ma quỷ, đối với việc này hoàn toàn chẳng biết. Hắn cùng với Vân Thâm có ước định, chỉ cần không phải Tây Vũ hay Nam Sở điều động quân đội trên quy mô lớn hay sớm phát động tiến công thì đừng quấy rầy hắn, Vân Thâm tự nhiên cũng chấp nhận.
Hoàng đế hai nước cử hành đón dâu, lập phi rồi chính thức thành lập minh ước. Quân đội Tây Vũ và Nam Sở phân biệt bắt đầu tập kết, lương thảo cũng bắt đầu vận chuyển ra biên quan.
Ngay khi nhân dân hai nước còn đang đắm chìm trong sự vui sướng thái bình, thì đại chiến đã bắt đầu rục rịch.
Ngay khi tin báo nguy được Vân Thâm đem vào trướng Ninh Giác Phi thì hắn đã đại công cáo thành, nhờ Vân Thâm mời Đạm Thai Mục kiểm duyệt tân quân mới được huấn luyện.
Không chỉ Đạm Thai Mục và Vân Thâm đến xem, mà ngay cả hai vị đại tướng quân Đạm Thai Đức Thấm, Tiên Vu Ký cũng dẫn tướng lĩnh dưới trướng đi đến, theo bọn họ còn có Chiêu Vân và vài công chúa, vương tử trẻ tuổi khác.
Đầu tiên là thao diễn của Thần Uy, Viễn Uy quân.
Trong thời đại vũ khí hạt nhân, các quân nhân đều yêu thích kỵ binh Mông Cổ thời vũ khí lạnh, nhưng thứ yêu thích nhất của Ninh Giác Phi là thiết kỵ Kim triều. Vì thế, kiếp trước hắn thu thập không ít tư liệu, còn dành thời gian để nghiên cứu qua những gì thu thập được. Lúc này, hắn tiến hành rồi cải cách toàn bộ trọng kỵ binh của Bắc Kế, thiết kế cho trọng giáp có thể ra trận tốt hơn.
Loại trọng giáp này do hai tầng áo giáp đúc thành, tính chất cứng rắn, không chỉ toàn thân mà ngay cả mũ giáp cũng bao lấy toàn bộ mặt, chỉ lộ ra hai mắt. Giáp cho ngựa cũng chế tạo như thế, bảo vệ cổ, trước ngực và toàn bộ nửa người trước. Vũ khí bình thường khó mà xuyên qua được, hơn nữa còn chống lại lực đánh vào. Loại trọng giáp kỵ binh này còn có trang bị cung tiễn, trường đao, lang nha bổng, chiến phủ,…. những vũ khí dùng khi đối diện địch nhân.
Từ trước tới nay, dân tộc phương bắc sống trên lưng ngựa đã nắm giữ thuật tinh luyện kim loại cực kỳ tiên tiến, Bắc Kế tập trung công tượng toàn quốc, mấy ngày liền đẩy nhanh tốc độ, dựa trên thiết kế chế tạo của Ninh Giác Phi tạo ra mấy vạn bộ áo giáp, giáp ngựa thì đã có sẵn, vừa lúc phối hợp với áo giáp.
Ngoại trừ động tác chiến thuật thường quy ra, trọng điểm huấn luyện của Ninh Giác Phi là phối hợp ăn ý của các trọng giáp kỵ binh, lúc tiến công phát động “Phối hợp đồng nhịp”, ngàn vạn thiết kỵ như sóng biển dâng lên, ngay cả lui trận, phục trận, xung trận tất cả đều phối hợp như một thể, thế như sấm giật mưa rền, dũng mãnh vô cùng, địch nhân dù có thiên quân vạn mã, gặp phải trận này cũng phải tan rã.
Quân thần Bắc Kế trên đài cao quan khán đều biến sắc, rồi lập tức lộ rõ vẻ vui mừng, khen không dứt miệng, mấy võ tướng càng bội phục sát đất.
Tiếp theo đó là khinh kỵ binh ra trận. Nhân mã khinh kỵ binh không mang giáp, qua lại như bay, di chuyển trong trận nhanh như thoi, bọc đánh cực kỳ mau lẹ, hai người một tổ, yểm hộ cho nhau. Cung tiễn khinh kỵ binh sử dụng cũng khác trọng kỵ binh, cung lực không vượt ngũ đấu, người có sức mạnh cũng không quá thất đấu. Tuy lực cung không lớn nhưng đuôi tiễn lại rất dài, một số gần như 6 xích, hình dạng như chiếc đục, một ngày bắn trúng mục tiêu, rất khó lấy ra, người bị thương ắt bị thương nặng. Từng kỵ binh đều mang trên trăm mũi tên, chưa cách 50 bước chưa bắn, khi bắn đồng loạt, uy lực vô cùng.
Ninh Giác Phi gọi đội ngũ này là “Nhạn Kỵ”, mang ý hành động nhanh như chim nhạn, mà khi công kích địch nhân cũng mang tập tính như chim nhạn, cả đội ngũ liên kết cùng tấn công, kỷ luật nghiêm minh. Nếu địch đông ta ít, có thể để Nhạn Kỵ đột kích đánh lén, bắn mưa tên, làm quân địch bị thương rồi lập tức rút ngay. Nếu quân ta chiếm ưu thế, liền bao vây mà tiêu diệt. Nếu hai quân đánh chính diện với nhau, có thể lợi dụng trọng kỵ xông trận chính diện, Nhạn Kỵ đánh bọc hai cánh, hoặc phối hợp tác chiến, hiệp trợ tiến công. Ngoài ra, còn có thể đoạn đường lương thảo của địch, đánh lén địch doanh, thiêu lương thảo, bắt quân do thám,… Nói chung, khi lâm chiến thì tùy nghi hoạt động, tận dụng mọi ưu thế.
Kỳ thực, kỵ binh trước đây của Bắc Kế và Tây Vũ đều cũng có cách chiến đấu như thế, nhưng không biết cách phối hợp, làm mười mà chỉ thành có một, không có hiệu quả. Nay, Nhạn Kỵ do Ninh Giác Phi huấn luyện ra tiến thối có độ, phối hợp ăn ý, tiết tấu rõ ràng, vừa xuất kích liền nhìn thấy hiệu quả ngay.
Ninh Giác Phi đứng ở bên người Đạm Thai Mục, lấy tay chỉ những trận hình từ đài cao, giải thích tỉ mỉ, trả lời vấn đề của mọi người.
Hai canh giờ sau, thao diễn kết thúc, mọi người ý do chưa hết, Ninh Giác Phi lại nói: “Bệ hạ, thỉnh xuống dưới nghỉ tạm một chút.”
Đạm Thai Mục khó hiểu: “Hả? Vậy Ưng quân do ngươi đặc biệt huấn luyện đâu?”
Ninh Giác Phi mỉm cười: “Đây là đội quân không thể công khai được. Trọng kỵ binh và Nhạn Kỵ đều có bọn họ, bình thường, bọn họ là binh sĩ phổ thông, lúc thời gian chiến tranh mới hiện diện. Nhiệm vụ của họ đều là bí mật, nói chung có thể lẻn vào địch doanh, có thể từ vạn quân lấy thủ cấp tướng địch mà không bị người phát hiện, có thể từ nơi tuyệt hiểm trở về như thường…”
Vân Thâm cười nói: “Nói chung, có vài phần như ngươi là được, đúng không? Có thể ở chiến trường độc chiến thiên quân, có thể từ vách núi trăm trượng thần không biết quỷ không hay cứu người, có thể ở lễ đua ngựa đoạt kim chương…”
Mọi người nghe Vân Thâm vừa trêu chọc vừa tán dương hắn như vậy cũng cười rộ lên.
Chỉ có Đạm Thai Chiêu Vân luôn nhìn chăm chú vào Ninh Giác Phi, đôi mắt trong veo như nước hồ thu của cô tràn đầy u buồn.
Theo lý thuyết, sau khi đội quân thao duyệt xong phải hướng về hoàng đế tung hô “Vạn tuế”, nhưng Ninh Giác Phi cảm thấy làm vậy thật buồn cười, trăm triệu lần cũng không muốn làm những chuyện như thế. Quân đội dưới đài sau khi thao diễn xong liền theo quan quân chỉ huy yên lặng nối đuôi nhau từ từ rút khỏi thao trường. Tuy đội quân lên đến mấy vạn binh mã nhưng hành động tất cả đều thống nhất, ngay ngắn trật tự, yên lặng không tiếng động.
Đạm Thai Mục nhìn tất cả những gì xảy ra, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Hắn quay đầu cười: “Giác Phi, đội quân của ngươi quả thật là một đội quân thép, tương lai nhất định bách chiến bách thắng. Mấy ngày nay quả thật ngươi đã vất vả rồi.”
Ninh Giác Phi đã khôi phục trạng thái ngày xưa, khí thế như một thanh đao sắc bén rời vỏ, phong mang không gì địch nổi.
Ba tháng nay, hắn luôn ở trong quân doanh cùng quân lính lăn lê bò trường, mỗi ngày đều một nắng hai sương, dầm mưa dãi nắng. Lúc này, màu da hắn đã biến thành màu đồng cổ, không chỉ gầy đi rất nhiều, da cũng bắt đầu trở nên thô ráp, tựa như đao tước rìu đục, đường viền trở nên sắc bén hơn, có thêm khí độ tướng quân, phong phạm nguyên soái, nhất cử nhất động, đều thần khí phi thường, anh tuấn đến rung động lòng người.
Vân Thâm nhìn hắn không chuyển mắt, cảm thán một câu: “Đúng vậy, Giác Phi, có thể trong ba tháng đem một đội quân khổng lồ nguyên bản còn chưa đủ nghiêm cẩn huấn luyện đến thoát thai hoán cốt như thế này, thực sự rất giỏi.”
Đạm Thai Đức Thấm và Tiên Vu Ký đều tâm phục khẩu phục, liền ôm quyền trịnh trọng xá lễ với Ninh Giác Phi: “Ninh đại tướng quân, còn phải thỉnh tướng quân huấn luyện cho chúng ta đội quân như vậy.”
“Hai vị tướng quân quá khách khí rồi.” Ninh Giác Phi vội vã chắp tay hoàn lễ. “Ta sẽ phái phó tướng trong quân tức khắc vào trong quý quân, đem chiến pháp dạy lại cho tướng sĩ quý quân.”
Đạm Thai Mục cực kỳ vui vẻ, cao giọng nói: “Ba vị đại tướng quân đều là cột trụ Bắc Kế ta, từ nay về sau cùng rong ruổi sa trường, là chiến hữu, mấy chuyện này cũng không cần khách khí, cứ xưng hô như huynh đệ đi vậy.”
“Hoàng thượng nói phải.” Ninh Giác Phi cười nói. “Ta cũng hiểu xưng hô như vậy vừa khách khí vừa không tự nhiên, Đức Thấm huynh, Tiên Vu huynh, cứ gọi thẳng tên Giác Phi là được rồi.”
Hai vị đại tướng quân thân phận hiển quý kia cũng hào sảng cười đáp lại.
Tiên Vu Ký nói: “Nếu vậy, Ninh huynh đệ, chúng ta từng tỷ thí trong lễ đua ngựa, còn cùng nhau uống một trận đã đời trên thảo nguyên, giao tình cũng không khác huynh đệ rồi.”
“Đúng vậy.” Đạm Thai Đức Thấm là thân đệ đệ của Đạm Thai Mục, thái độ lại khiêm tốn. “Nhưng xét về luyện binh trì quân, chúng ta còn chưa sánh bằng ngươi.”
Ninh Giác Phi cười hì hì nắm tay vỗ vai họ, thân thiết mỉm cười: “Nào có? Chúng ta ai cũng có sở trường riêng, lấy ưu bên này đắp khuyết bên kia, tiểu đệ còn phải học tập hai vị đại ca nhiều.”
Bọn họ vừa khiêm tốn khen tặng nhau vừa cùng xuống khỏi đài cao.
Vân Thâm đột nhiên nói: “Giác Phi, ngươi còn chưa có quân kỳ của mình nữa, ta đã làm thay ngươi rồi, ngươi xem thử xem.”
Ninh Giác Phi ngẩng đầu nhìn theo tay y, chỉ thấy cách đó không xa có một đại kỳ hai mặt phấp phới đón gió, một mặt là hùng ưng đen nhánh giương cánh bay lượn, bên còn lại là một chữ “Ninh” thật lớn, lực bút trầm hùng rồi lại mang theo thanh khí siêu phàm thoát tục.
Hắn vừa nhìn một chữ đó vừa nhớ tới lúc mới đến Bắc Kế, trong ánh nến một căn phòng nhỏ, Vân Thâm ưu nhã viết lên giấy ba chữ “Ninh Giác Phi”.
Vân Thâm ngưng mắt nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Đại kỳ đó, ngươi thấy thế nào?”
Ninh Giác Phi nở một nụ cười đẹp như ngọc: “Cực đẹp.”
Hết chương 50
Kaori: Chương này diễn tả cảnh chẩn bị chiến đấu vừa mạnh mẽ hào hùng mà khúc cuối vẫn ngọt như đường.
Mai_kari:
“Một tháng sau, y dùng nghi thức cực kỳ long trọng nghênh thú Cổ Lệ cách cách của Tây Vũ, phong nàng làm Ninh phi, đứng đầu tứ phi, địa vị gần với hoàng hậu.
Tin tức truyền tới Bắc Kế, Vân Thâm giận dữ nghiến răng: “Khá lắm Thuần Vu Càn, thực sự là tà tâm không chết, mơ mộng hão huyền.””
Phong làm Ninh phi mới ghê chứ, anh yêu bạn Phi yêu đến điên cuồng rồi. >~<
Ồ hố, anh Thâm ảnh ghen ~~~~ ^_^
Kaori: Đừng quên chi tiết này nữa ‘Thuần Vu Càn đăng cơ hoàng đế, đại xá thiên hạ, sửa niên hiệu thành Tĩnh Ninh.’
Thuần Vu Càn cuồng ‘Ninh’ rồi ~~~ ^o^