Kinh Vô Song và Lý Thư từng cùng Bắc Kế và Nam Khương đánh trận nhiều năm, đối với thiết kỵ dị tộc cũng không xa lạ, cũng không sợ hãi, đánh đến sinh động. Chẳng qua, đối phương là dân tộc du mục, chiến pháp linh hoạt, không bám vào một khuôn mẫu, thường thường đánh thắng thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, Kinh Vô Song và Lý Thư liên tiếp chiến đấu với họ, tiêu diệt từng nhóm địch nhỏ, nhưng chưa tổn thương đến đại quân của chúng, thậm chí ngay cả quan quân hoặc thủ lĩnh cao cấp cũng không tiêu diệt hay bắt được, cho nên tin thắng trận chỉ có thể yên ổn dân tâm, ổn định đại thế triều đình, nhưng không có tác dụng lớn với toàn cuộc.
Vì thế, cho dù là Đạm Thai Mục, Vân Thâm hay những quan lớn của Bộ Binh cũng biết rõ trong lòng, nhưng không nói gì thêm, chỉ bày ra vẻ vui mừng, tán thưởng hai vị hàng tướng Nam Sở, Kinh Vô Song và Lý Thư.
Còn chiến hỏa ở phía tây nam, trọng thần trong triều cũng không lo lắng nhiều, bởi họ còn có chuyện lớn hơn để nhìn ngó, họ muốn xem vị thái tuế Tiên Vu Lang kia cuối cùng có kết cục như thế nào.
Vân Thâm ngày ngày đều ở trong cung xử lý chính vụ, không đến phủ nha Lâm Truy. Ngày thứ ba Ninh Giác Phi rời đi, Đạm Thai Mục hạ chỉ, để thượng thư Bộ Hình Lâm Truy phủ doãn xử trí vụ án của Tiên Vu Lang, yêu cầu ông dựa theo luật pháp, chớ oan uổng chớ dung túng, nhanh chóng cho ra kết quả.
Thánh chỉ vừa xuống, một hòn đá làm gợn sóng cả mặt hồ, triều thần lén lén nghị luận, suy đoán ý tứ hoàng thượng, thế nhưng tâm tư Đạm Thai Mục thâm trầm như biển, bọn họ nào dám vọng gia kết luận. Vì vậy, trong lòng phần lớn đều thấp thỏm bất an. Trong lúc nhất thời, người đến phủ Hữu Tinh hầu và quốc sư nhiều như nước chảy, từ sáng đến tối, không lúc nào dứt.
Vân Thâm vẫn luôn ung dung thản nhiên, phân phó tổng quản đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ tiếp kiến một vài quan viên quan trọng để bàn chuyện công. Những người đó đều là quan lớn trong triều, giỏi nhất đạo trung dung và nhìn sắc mặt người, nên không khi nào đề cập đến vụ án Tiên Vu Lang, trong lòng ai cũng đã hiểu.
Ngày hôm qua, Đại Đàn Minh hồi phủ, cùng công chúa Chiêu Vân, thê tử của mình nói chuyện phiếm, cố ý đem chuyện Tiên Vu Lang nhục mạ Ninh Giác Phi nói cho cô. Vì vậy, việc này rất nhanh liền truyền đến tai quý tộc Bắc Kế, sau đó chẳng mấy chốc đã đến tai trọng thần triều đình.
Ngay từ đầu, mấy đại thần cũng không nghĩ công tử Hầu gia thương tổn một hạ nhân sẽ bị kết tội, thế nhưng hiện tại đã khác. Tiên Vu Lang nói lời ác độc, sỉ nhục Ninh Giác Phi, đó chính là đại nghịch bất đạo. Hoàng thượng đem binh quyền thiên hạ giao cho Ninh Giác Phi, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã biết bệ hạ tin tưởng nguyên soái đến thế nào. Người trong cung lẫn Bộ Binh truyền tin, đêm hôm Ninh Giác Phi bị nhục mạ, té xỉu tại đại đường Bộ Binh, hoàng thượng chạy đến thăm, tự tay ôm nguyên soái ra khỏi nha môn, mang vào cung, an trí trong ngự thư phòng, thậm chí tự mình bưng canh rót nước, chăm sóc cẩn thận, vinh sùng vô cùng, không gì sánh kịp. Từ đó về sau, Ninh Giác Phi cáo ốm không thượng triều, hoàng thượng liền ủy nhiệm thượng thư Bộ Hình hỏi đến việc này, ban hành thánh chỉ, mọi chuyện đã vô pháp cứu vãn, kết cục vụ án này trên cơ bản đã rõ ràng.
Bởi vậy, có rất nhiều đại thần cùng phe với Vân Thâm hoặc phái trung lập âm thầm vỗ tay tỏ ý vui mừng, mà phe của Tiên Vu Lang và một vài hoàng thân quốc thích liền cảm thấy sầu lo, ai cũng muốn cầu kiến Đạm Thai Mục, nói tốt cho Tiên Vu Lang, khẩn cầu hoàng thượng nể tình hai tộc Đạm Thai và Tiên Vu mà giơ cao đánh khẽ, tiểu trừng đại giới là được. Cũng có nhiều người muốn đến Vọng Bắc Uyển dưới Tiểu Thương sơn gặp Ninh Giác Phi nhưng đều bị Vân Thâm phái người cản lại.
Sóng ngầm trong triều sôi trào mãnh liệt, nhưng những đương sự trong đó lại ra vẻ không có chuyện gì.
Mỗi ngày, Tiên Vu Tuấn đều làm việc ở Bộ Hộ, ngoại trừ xử lý sự vụ hằng ngày thì càng thêm ra sức điều vận lương thảo cho quân đội.
Vân Thâm tận chức mà làm, bận rộn vô cùng, y phải lãnh đạo hoặc đốc thúc các hạng mục nhanh chóng hoàn thành.
Đạm Thai Mục mỗi ngày canh ba ngủ, canh năm dậy, nhật lí vạn ky, đèn ngự thư phòng sáng suốt cả đêm, cung nữ thái giám hầu hạ vẫn đúng hạn thay ca, động tác vô cùng nhẹ nhàng, sợ quấy rầy đến vị quân vương cần cù quốc sự này.
Phủ nguyên soái của Ninh Giác Phi vô cùng tĩnh lặng, Giang Tòng Loan quản lý hạ nhân rất nghiêm, không có chuyện không được ra khỏi phủ, lại càng không được ăn nói bậy bạ. Na Nhật Tùng rốt cục tỉnh lại, tính mạng cũng không còn nguy hiểm, nhưng tinh thần bị đả kích nghiêm trọng, không nói một lời. Kỳ Kỳ Cách và Giang Tòng Loan dốc lòng chăm sóc, dịu dàng khuyên bảo, tuy rằng hiệu quả rất nhỏ nhưng hai người cũng không gấp gáp, dự định để cậu dưỡng thương cho tốt rồi chậm rãi khuyên bảo sau.
Đạm Du Nhiên vẫn giữ bản sắc thương nhân, không quan tâm đến chính trị, mỗi ngày vẫn ra ra vào vào, trù tính kế hoạch kinh doanh Du Nhiên các ở Lâm Truy. Nếu như Giang Tòng Loan rảnh rỗi, sẽ bị hắn kéo ra ngoài xem đất, chọn các loại nguyên liệu xây dựng hay tranh chữ trang trí. Đạm Du Nhiên rất thành khẩn hy vọng y cung cấp ý kiến, Giang Tòng Loan vô cùng cảm động, cũng tận lực giúp hắn. Hai người mỗi ngày đi có đôi, về có cặp, trong mắt mọi người xung quanh, liền có nhiều lời đồn đãi dần dần truyền ra. Giang Tòng Loan có chút bất an, nhưng Đạm Du Nhiên vẫn lôi kéo y ra ngoài, nói cười thân thiết như trước, dần dà, Giang Tòng Loan cũng thản nhiên hơn, tâm lý tự ti cũng giảm bớt, không còn lo lắng về thị phi của miệng người nữa.
Ngày cứ như thế trôi qua, người người đều mỏi mắt mong chờ, xem sự tình phát triển.
Ngày thứ tám khi Ninh Giác Phi rời khỏi Lâm Truy, thượng thư Bộ Hình đệ tấu chương lên Đạm Thai Mục, trong đó trình bày rõ ràng tóm tắt nội dung vụ án, chứng cứ vô cùng xác thực, cuối cùng kết luận là, căn cứ hình luật Bắc Kế, án tội xử trảm lập tức hành quyết.
Ngày thứ hai lâm triều, Đạm Thai Mục muốn thượng thư Bộ Hình trước mặt bá quan văn võ trình bày vụ án lại một lần nữa. Thượng thư Bộ Hình luôn cương trực công chính, nên rất thẳng thắn nói hết trên triều đình, sau đó còn kể rõ điều khoản nào liên quan trong bộ luật Bắc Kế, nói rõ ràng phán quyết của mình.
Tiếng của ông vừa dứt, trong triều liền ồn ào, sắc mặt Tiên Vu Tuấn trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Đạm Thai Mục, giọng run rẩy: “Hoàng thượng, cựu thần biết rõ khuyển tử nghiệp chướng nặng nề, truy nguyên nhân đều là do lỗi của cựu thần, dạy con không nghiêm, khiến nó phạm sai lầm. Khẩn cầu hoàng thượng niệm tình cựu thần đời đời trung lương, gia môn bất hạnh, một thế hệ này chỉ có duy nhất một đứa con trai mà tha cho cái mạng chó của nó. Cựu thần nguyện tước chức vi dân, giao ra tước vị, chuộc tội cho khuyển tử. Hoàng thượng…” Nói đến đây, ông quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục, lão lệ ngang dọc.
Trong triều đình lặng ngắt như tờ, quần thần thúc thủ, chờ hoàng thượng tỏ thái độ.
Im lặng một hồi, Đạm Thai Mục mới nói: “Tiên Vu khanh gia, ngươi đứng lên mà nói.”
Nhiều ngày nay, Tiên Vu Tuấn đều mang vẻ mặt bình tĩnh, kỳ thật thể xác lẫn tâm trí đều mệt mỏi khôn cùng, cố gắng đứng lên nhưng thân thể không đứng nổi. Vân Thâm bên cạnh ông không nói tiếng nào, cúi người xuống, vươn tay, nâng ông dậy.
Hành động của y khiến toàn triều kinh ngạc, có người kính phục, có người thầm mắng y dối trá, nhưng ngoài mặc không ai lộ ra điều gì, chỉ quan sát.
Chờ Tiên Vu Tuấn đứng vững, Vân Thâm rút tay ra, cung kính mà đứng sang bên, lúc này Đạm Thai Mục mới trầm giọng nói: “Chư vị khanh gia đều là cột trụ triều đình, rường cột nước nhà, đương nhiên biết rõ vương tử phạm pháp, đồng tội như thứ dân. Tiên Vu khanh gia, ngươi là hoàng thân quốc thích, thân là Hữu Tinh hầu, lại chấp chưởng Bộ Hộ, huyết mạch của cả nước. Bởi thế mới biết, trẫm kỳ vọng vào ngươi cao như thế nào, đáng ra ngươi phải làm gương tốt cho bá quan chứ. Đạm Thai, Tiên Vu, Đại Đàn là tam đại gia tộc, đời nào cũng có thông hôn, trong triều sợ là có đến một phần ba đại thần có quan hệ thân thích với ba gia tộc này. Nếu như tất cả đều phạm tội không truy xét vậy, chẳng phải biết luật mà không theo? Chấp pháp không nghiêm? Trên làm dưới theo, thiên hạ chẳng phải sẽ đại loạn? Tiên Vu khanh, lời này của trẫm là đúng hay sai?”
Tiên Vu Tuấn á khẩu không trả lời được. Nếu nói lời vô lý vô lý, đó là phạm thượng, tội đại bất kính. Nếu nói hoàng thượng có lý, vậy con trai của ông sẽ đầu rơi xuống đất. Trong lòng quýnh quáng, muốn quỳ xuống nữa nhưng lại nhớ hoàng thượng mới vừa nói, muốn ông đứng, nên cũng không dám quỳ. Sắc mặt ông càng lúc càng trắng, cả triều im lặng, ông đột nhiên ngã xuống.
Quần thần không ngờ tới, đại điện như sôi trào.
Vân Thâm phản ứng nhanh nhất, lập tức ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lật người Tiên Vu Tuấn lên để ông nằm thẳng rồi một tay nâng đầu ông, một tay bắt mạch.
Đạm Thai Mục cũng đứng dậy, nói với thái giám bên cạnh: “Mau, truyền ngự y.”
Thái giám nhanh như chớp chạy đi, tổng quản thái giám vốn lanh trí, không đợi hoàng thượng kêu đã chỉ huy mấy tiểu thái giám chạy lấy sập gụ, đỡ Tiên Vu Tuấn lên.
Bởi vậy, công sự cũng không bàn nổi nữa, Đạm Thai Mục phất phất tay.
Tổng quản thái giám kêu một tiếng: “Bãi triều.”
Mấy vị đại thần có phần khó xử, có phần muốn ở lại, biểu thị quan tâm với Tiên Vu Tuấn để hoàng thượng không thấy mình lạnh lùng, không quan tâm đồng liêu, nhưng lại sợ hoàng thượng nghĩ mình thuộc phe Tiên Vu Tuấn, bị liên lụy, chỉ một chuyện như vậy đã khiến các đại thần tổn hao không ít tâm tư, luồn suy nghĩ nhanh như chớp đảo qua vấn đề này không biết bao nhiêu lần.
Ngôn hành cử chỉ Vân Thâm vẫn quang minh lỗi lạc như cũ, ngẩng đầu nói với Đạm Thai Mục: “Hoàng thượng, Tiên Vu đại nhân nhất thời nóng ruột công tâm, không đáng ngại, chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng vài ngày, đợi ngự y tới, viết cho Tiên Vu đại nhân một đơn thuốc, để Tiên Vu đại nhân đúng giờ uống thuốc thì rất nhanh sẽ khỏi.”
“Như vậy là tốt rồi.” Đạm Thai Mục chậm rãi bước xuống thềm son, đi tới trước người Tiên Vu Tuấn, thân thiết nhìn sắc mặt ông, rồi ngẩng đầu nhìn đại thần bốn phía: “Các khanh đều trở lại làm việc đi, có chuyện gì thì trình tấu.”
“Tuân chỉ.” Quần thần khom người thi lễ, cung kính đáp lại, lúc này mới thở phào một hơi, chậm rãi lui ra.
Một thái giám nhanh chóng mang một cái ghế nệm lại, dè dặt đặt phía sau hoàng thượng. Đạm Thai Mục không ngồi xuống mà đứng trầm tư một lúc lâu, rồi phất tay ra ý bảo Vân Thâm cùng ra khỏi điện với mình.
Hai người đứng ở bậc thang cao, nhìn bóng dáng các vị đại thần đi ra khỏi cung, không ai nói gì.
Một lát sau, Đạm Thai Mục than nhẹ: “Thanh danh suốt đời của Tiên Vu Tuấn toàn bộ bị hủy bởi tay gã nghịch tử này rồi, thực đáng tiếc. Tiên Vu thị tộc có công với đất nước, nếu mà nói thì miễn cưỡng tha chết cho Tiên Vu Lang cũng không phải không thể. Thế nhưng, trẫm muốn sửa đổi từ tận gốc, không thể mãi muông chiều được, bằng không, việc này sẽ thành bệnh lâu năm, dần dần thành họa lớn.”
“Bệ hạ anh minh.” Vân Thâm ca ngợi từ tận nội tâm. “Tiên Vu Lang làm nhiều việc ác, tội đáng chết. Tiên Vu đại nhân cũng không còn cẩn thận làm việc, giữ mình nghiêm cẩn như hồi còn ở Kế đô nữa. Ông qua lại rất thân mật với các cựu thần Nam Sở, thường tụ họp với nhau nghị luận triều chính, càng nói năng càng lỗ mãng, chửi bới Giác Phi, Tiên Vu Lang mưa dầm thấm đất mới có thể ở trước mặt Giác Phi thốt ra những lời nhục mạ ác độc như vậy. Đây là những gì Tiên Vu Lang chính miệng mói ra, với trí thông minh của gã, khẳng định không nghĩ nổi những chuyện phức tạp thế này, thần nghĩ những lời này có thể tin.”
“Đúng vậy, trẫm cũng nghĩ vậy.” Đạm Thai Mục nhìn về phía những mái nhà trong hoàng thành, sắc mặt thâm trầm. “Những đại thần như Tiên Vu Tuấn không ít, trẫm phải cho bọn họ một cái cảnh cáo mới được.”