Sáng sớm, cưỡi ngựa ra khỏi thành, sau đó xuống ngựa chạy đường dài trên thảo nguyên, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Trở về thành, Giang Tòng Loan đã chuẩn bị sẵn bữa sáng chờ hắn, hai người cùng nhau ăn. Ninh Giác Phi sẽ ở trong sân tản bộ, sau đó đến thư phòng, ngồi xuống luyện chữ. Trước đây, hắn không có thời gian học dùng bút lông viết chữ phồn thể cổ đại, hiện tại đã nhàn rỗi, hắn bắt đầu tập viết.
Buổi chiều, Độc Cô Cập sẽ đến thăm hắn. Nếu như Độc Cô Cập có việc không tới được thì sẽ có vài võ tướng tính tình hào sảng đến bái phỏng. Bọn họ không thảo luận gì về chuyện quốc sự hay quân sự mà chỉ nói đến việc săn thú, đua ngựa. Bọn mà đến, phủ đệ bình thường luôn quạnh quẽ an tĩnh cũng náo nhiệt lên rất nhiều. Ninh Giác Phi rất thích tính cách của các võ tướng, luôn vui vẻ cùng họ nói chuyện trời đất, rồi cuối cùng vui vẻ mà tiễn họ về.
Tới buổi tối, hắn lại bình lặng đứng ngay trước cửa phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Đêm mùa hạ, trăng treo cao, sao đầy trời, những dải mây phủ rộng, toàn thế giới như phủ một tầng sương mông lung. Ninh Giác Phi đứng trên thảm cỏ trước sân, đắm chìm trong ánh trăng màu bạc, nét mặt vương vấn nỗi nhớ nhung xa xôi mà u buồn.
Những lúc thế này, Giang Tòng Loan sẽ để hạ nhân lui ra hết, tuyệt đối không quấy rầy Ninh Giác Phi, còn y, y sẽ đứng xa xa ở một góc tối trong sân, yên lặng nhìn dáng người lẳng lặng trong đêm ấy.
Đêm tĩnh lặng, từ xa vang lên tiếng dân ca, du dương êm tai, phi dương trong gió, làm cho người ta thêm phiền muộn vô hạn.
Từ khi Ninh Giác Phi đến Tây Vũ tới nay, chưa từng hỏi đến chuyện của Bắc Kế. Nếu hắn đã lựa chọn thoái ẩn, vậy không cần quan tâm làm gì. Hơn nữa, Đạm Thai Mục hùng tài đại lược, Vân Thâm túc trí đa mưu, muốn trị vì tốt quốc gia mới này, cũng không phải là chuyện khó.
Tuy rằng tận lực khống chế bản thân, Ninh Giác Phi vẫn có lúc không nhịn được mà nghĩ đến y, hiện tại Vân Thâm hẳn đã thành tể tướng rồi nhỉ. Y vốn là công thần triều đình, hiện tại nếu kể công từ đầu đến cuối, trở thành tể tướng cũng là chuyện đương nhiên. Mà dù y vẫn là quốc sư thì thân phận cũng là dưới một người trên vạn người, ngay cả tả hữu lưỡng tướng cũng do y quản lý. Từ quản lý chính vụ quốc sự mà nói, vốn nên sắp xếp như thế, nhưng không biết Đạm Thai Mục sắp xếp thế nào.
Hắn biết, khai quốc chỉ là bắt đầu, bách phế đãi hưng, Vân Thâm nhất định ngày đêm bận rộn, khó có thể nghỉ ngơi, rồi hắn lại tự nói với mình, bản thân nên bình đạm mà sống, đừng nghĩ nhiều nữa, nhưng lòng vẫn mơ hồ đau nhói.
Từng ngày cứ thế trôi qua, nhiều đêm hắn cứ xuất thần, ngẩn ngơ như thế cho đến tận nửa đêm mới trở về phòng. Chỉ có Giang Tòng Loan mới biết được, hắn ban ngày cười rực rỡ vui sướng thế nào, thì trong đêm an tĩnh càng thêm u uất sầu muộn bấy nhiêu.
Nửa tháng trôi qua, Độc Cô Cập hăng hái bừng bừng hẹn Ninh Giác Phi đi đua ngựa, đồng thời muốn cả hai như lần đầu tiên, chạy về phía thần sơn.
Ninh Giác Phi vui vẻ đồng ý, cùng Độc Cô Cập giục ngựa ra khỏi thành.
Vẫn là Giang Tòng Loan phát lệnh, hai người song song phi đi.
Độc Cô Cập mi phi sắc vũ, vung roi thét to, hào hùng vạn trượng. Còn Ninh Giác Phi chỉ mỉm cười trầm mặc, người rạp sát thân ngựa, đem tất cả khát vọng chiến thắng nhắn nhủ cho Liệt Hỏa.
Hai tuấn mã đỏ rực lao đi trong thảo nguyên, tốc độ không giảm, khiến kẻ khác ngưỡng mộ không ngớt.
Tiếng gió thổi vù vù thổi qua bên tai bọn họ, hai người đón gió lao thẳng đến phía trước, toàn thân chỉ cảm thấy vui sướng nhễ nhại.
Chạm đích thần sơn, hai người cùng nhau nghỉ ngơi đôi chút rồi quay ngựa, trong ánh trời chiều phi về phía Minh đô.
Độc Cô Cập cười ha ha nói với hắn: “Hiền đệ, hôm nay vào cung đi. Hoàng cung của ta cũng không có nhiều quy củ gì, kỳ thực chỉ là nhà ta mà thôi, đệ đến nhà ta ăn một bữa cơm được không?”
“Được.” Ninh Giác Phi không chút do dự gật đầu. “Ta về nói với Tòng Loan một tiếng.”
“Không cần phiền phức như vậy, ta sẽ sai người đến nói cho y.” Độc Cô Cập xoay người nhìn về phía đội trưởng hộ vệ. “Ngươi đi quý phủ của Ninh tướng quân, nói cho Giang tổng quản, Ninh tướng quân hôm nay vào cung dùng bữa tối với ta, bảo y không cần chờ.”
“Tuân lệnh.” Đội trưởng ôm quyền hành lễ, lập tức giục ngựa phi đi.
Ninh Giác Phi liền cùng Độc Cô Cập vào hoàng cung. Nơi này cũng giống như những nơi khác, là thành lũy xây bằng đá, tường cung rất dầy, phía trên có lầu canh cho việc phòng thủ. Liếc mắt nhìn qua, Ninh Giác Phi liền hiểu rõ ràng, nơi này là một pháo đài kiên cố, cho dù có bị địch nhân vây khốn, cũng có thể thủ vững rất lâu.
Độc Cô Cập dẫn Ninh Giác Phi xuống ngựa cùng nhau vào cung thất.
Cung nữ nâng một bồn nước ấm và khăn đi ra, hầu hạ bọn họ rửa tay, rửa mặt, giúp cả hai cởi bỏ ngoại bào đầy bụi đường.
Hai người ngồi xuống trên thảm lông dê rực rỡ, lập tức có cung nô mang thịt dê cắt khối, một bình rượu mạnh ra.
Ninh Giác Phi nhấc bình, đem chất rượu mát lạnh đổ ra chén lớn, rồi cầm lấy chén nâng lên trước Độc Cô Cập.
Độc Cô Cập cười cầm lấy chén rượu nâng lên chào hắn rồi đưa lên miệng, uống một hớp lớn.
Ninh Giác Phi uống một ngụm rồi buông bát, bóc lấy một khối thịt bỏ vào miệng nhai, cười mỉm nói với Độc Cô Cập: “Đại ca, hôm nay ca thua rồi.”
“Đúng vậy, đại ca thua.” Độc Cô Cập cười gật đầu, sau đó thở dài. “Mụ nội nó, bây giờ y quan trong cung không cho đại ca uống nhiều rượu nữa, đại ca không nghe, lão ta chạy đến bẩm với chỗ thái hậu. Thái hậu lại bức ca phải lập lời thề trước mặt tổ tiên, sau này tuyệt đối không được say rượu nữa. Aiiiii, nam tử hán đại trượng phu, không thể thống khoái uống rượu, còn vui khỉ gì nữa?”
Ninh Giác Phi cũng biết chỗ hại của uống nhiều rượu, nghe Độc Cô Cập nói thế liền khuyên: “Đại ca, uống rượu hại gan, lời đại phu cũng có đạo lý. Đại ca thân là hoàng đế, một Tây Vũ lớn như thế, bách tính đông như thế, cần phải nhờ đại ca chăm nom, nên đại ca cần phải bảo trọng thân thể. Huống hồ, đại ca còn trẻ, còn sinh con đẻ cái, uống nhiều rượu sinh con không tốt đâu.”
Độc Cô Cập nghe được bật cười: “Đệ thật là cái gì cũng biết.”
“Biết chút chút mà thôi.” Ninh Giác Phi cười hắc hắc. “Lời đại phu nói thì phải nghe thôi.”
“Ừ ừ, cũng được, sau này uống ít một chút.” Độc Cô Cập nhìn chén rượu, liếm liếm môi, tiếc nuối nói thầm. “Mụ nội nó, không đã chút nào.”
Ninh Giác Phi không nói gì nữa nhưng cũng âm thầm cảnh cáo bản thân, sau này cũng phải uống ít lại. Chẳng qua, đời còn dài như vậy, thật không biết sống thế nào cho tốt nữa.
Hắn còn đang vẩn vơ suy nghĩ, Độc Cô Cập lại nói: “Huynh đệ, có chuyện này đại ca đã nghĩ cả hai ngày rồi, đại ca thấy cần phải nói cho đệ biết thì mới đúng.”
“Cái gì?” Ninh Giác Phi phục hồi tinh thần. “Chuyện gì đại ca?”
Độc Cô Cập cầm lấy chén uống một hớp lớn, rồi cười: “Huynh đệ, đại ca không nghĩ tới, Vân Thâm không ở lại Lâm Truy, mà chạy đến Tây Vũ ta.”
Ninh Giác Phi thất kinh: “Cái gì? Vân Thâm y … là …. đi sứ sao?”
“Không phải, nếu chỉ là đi sứ thì đại ca đã không nói cho đệ làm gì rồi.” Độc Cô Cập cười lắc đầu. “Vân Thâm dùng thân phận bình dân xin đi vào Tây Vũ. Đệ cũng biết đó, Tây Vũ và Bắc Kế đã kết minh, vĩnh viễn là huynh đệ, bách tính hai bên có thể tự do vượt biên quan chăn thả, kinh thương, thăm người thân, du ngoạn, chỉ cần ở cửa ải biên quan đăng ký một cái là có thể thông hành. Vân Thâm cũng quang minh lỗi lạc, không che giấu tung tích, dùng tên thật đăng ký, sau đó ra khỏi Kiếm Môn Quan. Quan viên biên quan biết việc này liền phái người phi ngựa đến báo cho ta, xin chỉ thị. Ta đã hạ chỉ cho bọn họ, không cần ngăn cản. Hiện tại, Vân Thâm đại khái chắc đang đi về phía Minh đô.”
Ninh Giác Phi cảm thấy ngoài ý muốn, nhất thời tâm loạn như ma, một lát sau mới tỉnh táo lại, nhanh chóng hỏi: “Vân Thâm đi một mình sao?”
“Đúng vậy, một mình.” Độc Cô Cập hiển nhiên cũng khó xử. “Theo lý, y làm vậy rất nguy hiểm. Đại ca không rõ, người cẩn thận như Vân Thâm sao lại hành động lỗ mãng như thế? Đạm Thai Mục càng lão luyện thành thục hơn, sao lại để y một mình xuất quan? Đại ca đương nhiên không có ác ý gì với y nhưng đường từ Kiếm môn quan đến Minh đô, đệ cũng đã đi qua rồi đó, ở giữa có sa mạc, có rắn độc, mãnh thú, trộm cướp, y lại là thư sinh tay trói gà không chặt còn một mình một ngựa, đơn thân xuất quan như thế, vạn lý tha hương tìm người, thực sự quá lớn gan, chuyện này rất nguy hiểm. Nếu Vân Thâm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy Đạm Thai Mục chẳng khác nào mất một cánh tay, Bắc Kế cũng đổ một trụ cột.” Độc Cô Cập vừa nói vừa lắc đầu, hiển nhiên không tán thành hành động này của y.
Ninh Giác Phi trầm ngâm hồi tưởng lại đoạn đường mình đã đi qua. Lúc đó hắn còn có quan viên Tây Vũ đi theo, có binh sĩ hộ vệ, đi thì chọn con đường an toàn nhất, nhưng cũng không phải không có trở ngại gì, giữa vạn lý sa mạc, một giọt nước cũng không có, còn thêm độc trùng lúc nhúc, nguy hiểm rất nhiều, hơn nữa đạo tặc hoành hành. Vân Thâm không biết rõ đường đi, lại đi một mình như vậy, thật không nên.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn rốt cục phải nhìn thẳng vào vấn đề kia, Vân Thâm vượt vạn lý quan san, không tiếc tự đẩy mình vào nguy hiểm, một mình xuất quan, là vì cái gì? Ngoại trừ việc y đang tìm mình ra, thì hắn quả thực không nghĩ ra được nguyên nhân thứ hai.
Nghĩ tới đây, tim hắn lại lần nữa ấm lên, rồi đau xót, chuyện cũ như sống lại trước mắt, tất cả ào ào đổ vào đầu hắn, khiến hắn chẳng biết phải làm sao.
Hắn trầm mặc thật lâu, Độc Cô Cập mới ôn hòa cười nói: “Huynh đệ, Vân Thâm nhất định là tới tìm đệ đó. Hiếm thấy tâm ý nào kiên định như y, đệ cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn y vào hiểm cảnh. Đại ca thấy hay là như vậy đi, đại ca cho đệ mượn một ngàn khinh kỵ, đệ đi đón y, xem y có sao không. Chẳng qua, đại ca có một điều kiện, đệ phải trở về, đừng có cứ như vậy mà đi với y luôn đó.”
Ninh Giác Phi nghe Độc Cô Cập nói như thế, vừa lúc mượn nước đẩy thuyền, trút được gánh nặng, cười gật đầu: “Cảm ơn đại ca nghĩ chu toàn thay đệ. Xin đại ca yên tâm, đệ nhất định không bỏ đi như vậy đâu. Minh đô có nhà của đệ, đệ sống ở chỗ này cũng rất vui vẻ. Đệ thấy Vân Thâm bình an rồi sẽ trở về, có lẽ y có việc muốn nói với đệ, xong việc sẽ quay về Bắc Kế thôi. Nếu thế, đệ liền đưa y an toàn đến Kiếm môn quan, sau đó sẽ trở lại.”
“Được.” Độc Cô Cập giơ chén, rất hài lòng. “Huynh đệ tốt.”
Lúc này Ninh Giác Phi cũng không nhớ nổi y quan căn dặn cái gì, rất thống khoái nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Vào đêm, hắn liền mang theo một ngàn khinh kỵ binh Độc Cô Cập cho mượn rời khỏi Minh đô, phi về phía nam.
Giang Tòng Loan đưa hắn đến cửa thành, lưu luyến không rời, Ninh Giác Phi cười nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ trở về.”
Giang Tòng Loan cười gật đầu, nhìn hắn quay đầu ngựa, Liệt Hỏa mang theo người như gió rít lao đi, chạy về phía chân trời.