Beta: Mai_kari
“Sư huynh, nhớ kỹ, lúc huynh vào là một đại gia, lúc đi ra cũng phải như một đại gia.” Ninh Giác Phi nói, kiên quyết mà đẩy Bích Anh ra cửa. “Tiểu Lâu đã chết, trở lại nói với sư phụ, mọi người phải rời khỏi đây, vĩnh viễn đừng quay về.”
Bích Anh ôm hắn khóc một đêm, lúc này vẫn không bằng lòng đi. “Tiểu Lâu, đệ đi đi, huynh ở lại.” Hắn cầm lấy tay Ninh Giác Phi, cầu xin. “Đệ hãy mặc lấy y phục của huynh, hóa trang một chút là có thể đi ra. Bọn họ nhất định sẽ không chú ý đến đệ đâu.”
Hiện tại, toàn thân Ninh Giác Phi căn bản không có khí lực, đi cũng chẳng được bao xa, huống hồ, hắn cũng không muốn hi sinh người khác để đổi lấy một cơ hội trốn thoát quá phiêu lưu. Nếu muốn trốn cũng phải một kích thành công, tuyệt đối không để người ta bắt lại.
Nghe Bích Anh nói vậy, Ninh Giác Phi mỉm cười: “Sư huynh, huynh nghĩ Tiểu Lâu sẽ để huynh ở lại sao? Đừng ngốc nghếch nữa, mau đi đi.” Nói xong liền đẩy Bích Anh ra ngoài.
Bích Anh còn muốn nhào vào cửa, Ninh Giác Phi lại kiên định nói: “Sư huynh đừng băng khoăn nữa, mau đi đi.” Sau đó đóng cửa phòng.
Lúc này đã gần sáng sớm, trong lâu rất an tĩnh. Không ai thức dậy, cũng không ai đốt đèn, đại sảnh âm u như mực. Bích Anh ngồi xuống bên cửa, nước mắt âm thầm tuôn rơi, Ninh Giác Phi vẫn đứng ở bên cửa, không nói một chữ.
Một lát sau, Bích Anh mới cúi đầu: “Tiểu Lâu, huynh đi đây. Là huynh có lỗi với đệ…”
Ninh Giác Phi nhìn cái bóng mông lung ấy chậm rãi bỏ đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ngồi lên giường, nhắm mắt ngưng thần, cố gắng mở rộng ý thức, lan tỏa đến tứ chi bách hài, dần dần đạt cảnh giới quên mình, trong lòng một mảnh không minh.
Khi Giang Tòng Loan biết được Ninh Giác Phi không chạy trốn thì có chút kinh ngạc, nhịn không được vào phòng thăm hắn.
Ninh Giác Phi vẫn đứng trước cửa sổ. Hắn luôn cố đứng lâu một chút để rèn luyện đôi chân.
Giang Tòng Loan ngồi vào ghế, nhìn người thiếu niên đứng nhìn cửa sổ ấy, thấp giọng hỏi: “Tiểu Lâu, vì sao ở lại?”
Ninh Giác Phi trầm mặc một hồi: “Sư huynh không có khả năng giúp ta trốn thoát, ta cần gì không biết tự lượng sức mình, hại người hại mình?”
Giang Tòng Loan nở nụ cười, đuôi lông mày khóe mắt đều là xuân ý. Y đứng dậy, đi đến ôm hắn vào lòng, đem cằm tựa vào vai hắn, cười nói: “Tiểu Lâu, ngươi thật khiến người ta yêu thương a. Ngươi chẳng biết nể mặt ai, làm người ta hận tới nghiến răng lại yêu đến tận xương tủy.”
Ninh Giác Phi nghe được mùi hương nhè nhẹ tản ra từ người y truyền tới, không đẩy y ra, cũng không nói gì.
Giang Tòng Loan buông hắn ra, trong lòng lại dâng lên một cảm giác yêu thương. Y đưa tay vuốt nhẹ lên mặt Ninh Giác Phi, nhẹ giọng nói: “Khách nhân đêm nay đã sớm có rồi. Ông ta là hội trưởng thương hội dược Tiền Sâm, tuổi đã lớn, nhưng không có ham mê cổ quái gì, rất dễ hầu hạ.”
Ninh Giác Phi nhíu mày, hắn không muốn nghe những điều này. Dù hắn kiên cường đế thế nào đi nữa, nghe được những lời này trong lòng vẫn cảm thấy thật khuất nhục, luôn luôn làm hắn không khống chế được bản thân, làm hắn muốn bộc phát cơn giận đè nén đã lâu. Hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong lòng tính toán. Tuy rằng lượng hô hấp chưa đủ, nhưng chẳng biết có thể mạo hiểm chạy trốn bằng đường bộ hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình mới bắt đầu bình tĩnh lại.
Tiền Sâm kia đích xác rất dễ hầu hạ, bởi vì ông ta căn bản không cần lên giường.
Ông ta khoảng năm mươi tuổi, râu tóc hoa râm, mặt mũi hiền lành, có vẻ tao nhã, cách ăn mặc trên người cũng không hoa lệ, khá giản dị nhưng chất vải lại là lụa Vân Yên, hiển nhiên đây là một phú hào kín đáo.
Ông ngồi vào bàn uống trà, bảo Ninh Giác Phi ngồi uống với ông, sau đó nói chuyện phiếm.
Ninh Giác Phi vẻ mặt lãnh đạm, mười câu đáp không được một câu, nhất là ngay từ đầu hỏi hắn “mấy tuổi”, “người vùng nào”, “trong nhà còn có ai”,…., hắn thẳng thắn không nói một chữ.
Tiền Sâm nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Ninh Giác Phi, nhu hòa than nhẹ: “Quả nhiên là băng sơn mỹ nhân.”
Ninh Giác Phi nghe xong, trong lòng chỉ cười nhạt nhưng không nhúc nhích, không để ý gì tới ông.
Tiền Sâm thu tay, nhấp một ngụm trà, mạn bất kinh tâm: “Kỳ thực đổi một cách khác, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn.”
Ninh Giác Phi cảm thấy ông nói hết điều này tới điều kia đều là những chuyện vô ích, ý trong từ, cũng chẳng thèm để ý. Tay hắn cũng cầm một chén trà, nhẹ nhàng xoay xoay, xoay mãi đến nước trà nguội lạnh.
Tiền Sâm nhìn hắn một hồi rồi cười: “Tiểu Lâu, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Dù sao cũng phải sống ở đây, không bằng ngươi làm việc cho ta. Ta không chỉ cho ngươi tiền, ta sẽ che chở cho ngươi trong phạm vi của ta, để ngươi có thể ít chịu khổ một chút. Qua vài năm, chờ Võ vương gia hết giận, quên ngươi, ta sẽ nghĩ biện pháp chuộc ngươi ra, cho ngươi sống hạnh phúc. Ngươi thấy sao?”
Ninh Giác Phi ngẩng đầu nhìn ông, lãnh tĩnh hỏi: “Ông muốn ta làm gì?”
Tiền Sâm nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn, ngây người chốc lát rồi tựa như vừa tỉnh mộng, khẽ thở dài: “Chỉ là một kép hát, sao lại có được nhãn thần như thế chứ?”
Ninh Giác Phi cười nhạt: “Kép hát thì sao? Kép hát không phải người chắc?”
Tiền Sâm nghe xong, không khỏi bật cười: “Quả nhiên là Tiểu Lâu, trước đây ngươi luôn thích mắng những người hay trêu chọc ngươi như thế. Chẳng qua, vì thế đắc tội không ít quan to, quý nhân, hiện tại rơi vào chỗ này, ai không muốn bỏ tiền ra mua một đêm chứ. Trong thành bởi vì tranh nhau một đêm xuân phong cùng ngươi mà sắp đánh nhau tới vỡ đầu chảy máu rồi kìa, thật là ngàn vàng khó mua a. Ha ha, kỳ thực, điều này cũng là một cơ hội. Nếu ngươi không ngại bỏ cái giá, xởi lởi một chút với bọn vương công, quý tộc, còn có thể có được một cõi thiên địa.”
Ninh Giác Phi tựa như không nghe ông nói gì, chỉ hững hờ hỏi: “Rốt cuộc ông muốn gì?”
Tiền Sâm vẫn nhã nhặn mỉm cười, chậm rãi nói: “Tiểu Lâu, ta là người làm ăn, hơn nữa còn là làm ăn rất lớn, khắp đại giang nam bắc. Ta lại còn là hội trưởng thương hội, chịu trách nhiệm đối với toàn bộ hưng suy của hành nghiệp. Mà bất luận biến động gì của triều đình đều ảnh hưởng rất lớn đến thương nhân chúng ta, thế nên, chúng ta rất quan tâm. Tiểu Lâu, theo như ta thấy, trong triều có không ít người thật tâm thích ngươi. Trong lúc lên giường, đang nhiệt tình, bọn họ có thể nói cho ngươi biết điều gì đó. Nếu là đang thân mật, có thể sẽ không giấu ngươi một vài việc. Nếu thương hội có thể biết một số tin tức mà mọi người không biết thì sẽ rất có lợi cho sinh ý. Đương nhiên, Tiểu Lâu, chúng ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi. Thí dụ như, thái tử điện hạ rất thích “biểu diễn” tại nhà, chẳng qua, chúng ta sẽ cố nghĩ cách để người khác đi thay ngươi. Nếu như thái tử điện hạ thực sự chỉ thích gọi ngươi, chúng ta sẽ tìm biện pháp khác ngăn cản. Ngươi thấy sao?”
Buổi nói chuyện của ông tựa như rõ ràng rồi lại mây mù dày đặc, rất cẩn thận. Ninh Giác Phi nhìn nụ cười thân thiết như đeo mặt nạ của ông, trong chốc lát không nói gì, suy nghĩ nhanh như chớp.
Tiền Sâm cũng không nói chuyện, kiên trì chờ hắn.
Một lúc lâu, Ninh Giác Phi mới hỏi: “Ông muốn ta tiếp cận ai?”
Tiền Sâm cười cười: “Trọng thần các bộ đều được, tin tức gì chúng ta đều hứng thú, đều có thể ảnh hưởng đến sinh ý của chúng ta. Chẳng qua, đương nhiên, chúng ta buôn dược, tất nhiên quan tâm nhiều nhất chính là tin chiến tranh. Nếu như biết trước lúc nào chiến tranh, chúng ta có thể thu mua trước rất nhiều dược liệu rồi bán cho triều đình.”
Ninh Giác Phi cười nhạt: “Vậy là Bộ binh rồi.”
“Tiểu Lâu quả nhiên thông minh.” Tiền Sâm ôn hòa cười nói. “Ngoại trừ Bộ binh ra, hữu tướng Chương Kỷ là võ tướng, hiệp trợ quân sự toàn quốc, tiếp cận người này cũng được.”
Ninh Giác Phi nhìn ông một cái, lẳng lặng nói: “Ta không có tự do, làm sao tiếp cận được?”
Tiền Sâm lại mỉm cười: “Chuyện này cũng dễ thôi, ta sẽ mua ngươi từ tay Giang lão bản rồi nghĩ cách tặng cho Du đại nhân hoặc Chương đại nhân.”
“Có thể dễ vậy được sao?” Ninh Giác Phi lãnh đạm. “Ông cũng biết vì sao ta ở đây phải không? Người đó sẽ để ông làm vậy sao?”
Tiền Sâm như có định liệu trước: “Tiểu Lâu nói Võ vương gia sao? Ta nghĩ y sẽ không phản đối đâu.”
Ninh Giác Phi cũng hiểu, hừ lạnh một tiếng: “Ta có quyền quyết định à? Tiền lão bản cần gì phải giả mù sa mưa ở đây, giả vờ trưng cầu ý kiến của ta làm gì.”
Tiền Sâm thấy ngữ khí hắn không khách khí, nhất thời trầm mặt lại. Một lát sau, ông lại mang vẻ mặt ôn hòa: “Tiểu Lâu hiểu lầm ta rồi. Việc này không liên quan gì đến Võ vương gia. Chỉ là, nếu ngươi lung lạc được Du đại nhân hay Chương đại nhân, y cũng được lợi, ta tin y sẽ không phải đối đâu.”
Ninh Giác Phi suy tư một hồi. Nếu như đi Du phủ hay phủ đệ của Chương đại nhân gỉ đó, không biết có giống như ở đây hay không, bị giám sát gắt gao, vây ở một góc, không thể đi đâu? Nếu như chỉ là một nam sủng, cố ý tỏ ra mềm yếu hai ngày, có thể họ sẽ thả lỏng, có khả năng chạy thoát.
Tiền Sâm thấy hắn vẫn suy nghĩ mà không nói một lời liền thoải mái mà cười nói: “Như vậy đi, Tiểu Lâu, ngươi cân nhắc hai ngày, ba ngày, sau đó ta sẽ nghe câu trả lời của ngươi, được chứ? Việc này nên là ngươi cam tâm tình nguyện, ta tuyệt đối sẽ không ép ngươi. Đương nhiên, chỉ cần ngươi làm người của ta, ta chắc chắn không bạc đãi ngươi. Ngươi chẳng qua nhẫn nhịn nỗi đau tạm thời, tương lai sẽ có hạnh phúc mãi mãi, còn hơn như vậy giờ, ngày ngày chịu nhục, đến chết mới thôi.”
Khóe miệng Ninh Giác Phi lộ ra một nụ cười. Tiền Sâm này thật biết đúng bệnh hốt thuốc, nếu như hắn là Ân Tiểu Lâu chân chính hiện tại nhất định đã bị thuyết phục. Hắn mỉm cười gật đầu: “Được, Tiền lão bản, ta chắc chắn sẽ cân nhắc kỹ càng đề nghị của ông, ba ngày sau sẽ trả lời.”
“Tốt lắm, giờ ta phải đi. Đêm nay ta đã trả tiền rồi, không ai đến quấy rầy ngươi đâu. Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.” Tiền Sâm tươi cười mà đứng dậy, lấy một tấm ngân phiếu đặt lên bàn. “Đây là lễ gặp mặt đưa cho ngươi.”
Ninh Giác Phi mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn Tiền lão bản.”
“Không kiêu ngạo không nóng nảy, rất có khí độ.” Tiền Sâm tán thán. “Vì trên sân khấu diễn vai đại tướng quân sao? Thật có phong độ của một đại tướng a. Đáng tiếc, đáng tiếc….”
Ninh Giác Phi chỉ là đứng dậy đưa tiễn, không để ý đến những lời của ông.
Hắn trọng thương mới khỏi, vốn mệt mỏi rã rời. Tiễn Tiền Sâm xong liền ngủ một mạch đến sáng.
Sáng hôm sau, hắn cảm thấy tinh thần đã khá hơn, liền tập cơ chân trong phòng. Hắn nhón chân, nhẹ nhàng nhảy từ mặt đất lên giường rồi từ giường nhảy xuống đất, làm vậy nhiều lần đến khi chân bủn rủn mới thôi.
Đang ngồi ở mép giường xoa bóp chân, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng ồn ào xôn xao.
Chỉ nghe thấy tiếng Giang Tòng Loan trầm thấp uyển chuyển mà giải thích: “Dương tổng quản, không phải là tiểu nhân muốn làm khó ngài, thực sự là ba ngày này Tiểu Lâu đã được người khác bao hết cả rồi. Tiểu nhân đã nhận bạc của người ta, không thể đột nhiên hủy quy củ, ngài nói xem có phải không? Chờ ba ngày sau, tiểu nhân nhất định đưa Tiểu Lâu đến quý phủ, được không?”
Tiếp theo liền nghe được một thanh âm vênh váo tự đắc cất cao giọng: “Cái gì? Giang Tòng Loan ngươi có biết tốt xấu là gì không? Quy củ? Quy củ gì? Lời thái tử gia nói mới là quy củ. Nói cho ngươi biết, hôm nay phủ chúng ta có bằng hữu từ xa tới, còn nói từng ở Giang Nam xem qua kịch của Ân Tiểu Lâu, rất thích hắn, thái tử gia đã cam đoan, hôm nay đưa Tiểu Lâu tới hầu hạ khách. Ngươi muốn gì hả? Muốn để cho thái tử mất mặt trước bằng hữu sao?”
Thanh âm Giang Tòng Loan càng lúc càng thấp càng khép nép: “Tiểu nhân nào dám? Chỉ là… nếu khách nhân tới hỏi, tiểu nhân làm sao trả lời, xin tổng quản gia thông cảm cho tiểu nhân.”
“Thông cảm? Thông cảm thế nào? Vì ngươi mà làm khách nhà ta mất hứng à?” Người nọ cười nhạt. “Hôm nay cũng không phải biểu diễn tại nhà, tổng cộng chỉ có hai, ba người, ngươi sợ cái gì?”
Vừa nói, người nọ vừa một chưởng đẩy cửa phòng Ninh Giác Phi.
Giang Tòng Loan đứng ở một bên, trên mặt bất đắc dĩ vô cùng, đành nói: “Tiểu Lâu, ngươi đi với Dương tổng quản đi vậy.”
Ninh Giác Phi lạnh lùng mà nhìn tổng quản phủ thái tử ngang ngược kiêu ngạo, không nói không rằng đứng dậy ra cửa.
Có không ít tiểu quan vì nghe ồn ào mà tuôn ra khỏi phòng, họ vừa hồi hộp vừa thương hại nhìn hắn.
Đi tới dưới lầu, Nhất Tỷ bưng một chén dược đưa cho hắn, thấp giọng nói: “Tiểu Lâu, thân thể ngươi còn không có khỏi, uống hết chén này đi.”
Dương tổng quản cũng biết trận biểu diễn tại nhà lần trước thảm khốc đến mức nào, nên cũng không ngăn cản hắn.
Ninh Giác Phi lại biết đây là một chén mê dược, hắn nhận lấy, nhẹ giọng đáp: “Cảm ơn Nhất Tỷ” rồi cùng Dương tổng quản đi ra ngoài.
Giang Tòng Loan nhìn bóng lưng trầm ổn của hắn, khe khẽ thở dài.
Ninh Giác Phi đi đến một ngày một đêm.
Sáng sớm hôm sau, hắn hôn mê mà bị khiên trở về, trên người đầy vết thương, vết máu loang lổ, người thiếu điều chỉ còn lại một hơi thở.
Giang Tòng Loan vừa thu xếp đại phu đến chẩn trị thì ngoài cửa đã có một nam nhân trung niên xông vào. Tay y cầm trường kiếm, hùng hổ, chộp lấy Nhất Tỷ rống lên: “Ta hỏi ngươi, Ân Tiểu Lâu ở đâu?”
Nhất Tỷ nơm nớp lo sợ mà nhìn một vệt máu dài đến tận trên lầu, không nói được nổi một lời.
Lúc này, Giang Tòng Loan nghe được động tĩnh từ phòng Ninh Giác Phi đi ra, nhìn thần sắc hung ác của người nọ, trong lòng dù ngạc nhiên nhưng trên mặc vẫn mang nụ cười ôn hòa. Y thong dong xuống lâu, dịu dàng hỏi: “Ai da, đây không phải là Chương tướng gia, Chương đại nhân đây sao? Ai dám làm lão nhân gia ngài tức giận đến thế?”
“Ít nói nhảm.” Chương Kỷ thả Nhất Tỷ ra, nắm chặt lợi kiếm trong tay, vẻ mặt vô cùng giận dữ. “Nói mau, Ân Tiểu Lâu ở đâu? Hôm nay ta phải giết tiện nhân hại nước hại dân này.”