Đợi đến khi dàn xếp xong xuôi, trời đã khuya, Ninh Giác Phi và Vân Thâm trở lại phòng ngủ, cả hai đều cảm thấy rã rời, vội vã tắm rửa một cái rồi ngủ ngay.
Ngày thứ hai, hai người tỉnh lại trong tiếng chim hót lảnh lót, còn chưa kịp sinh ra cảm giác bình yên thì công việc đã ào ào chảy đến.
Thượng triều ở Bắc Kế thì ba ngày tiểu triều, năm ngày đại triều, hôm nay không thượng triều, hoàng thượng chỉ triệu kiến mấy vị trọng thần, đương nhiên bao quát Ninh Giác Phi và Vân Thâm.
Hai người đi vào ngự thư phòng, liền gặp Đạm Thai Mục đang ngả lưng ở lương kháng, sắc mặt xám trắng, gầy rất nhiều. Đạm Thai Mục vẫn còn cố gượng với mấy vị đại thần, giọng nói có chút yếu: “Vân Thâm đã trở về, đại điển dời đô giao cho y toàn quyền phụ trách. Còn việc khác các ngươi cứ bàn bạc xử lý, Vân Thâm là quốc sư, những chuyện gì có liên quan đến quốc sách nhất định phải bẩm báo cho y. Giác Phi, trị an Lâm Truy, an toàn biên cảnh và quân đội toàn quốc giao cho ngươi…” Sau đó, Đạm Thai Mục tiếp tục bàn công việc, ý chủ yếu là để Vân Thâm tiếp quản, giải quyết mọi chuyện.
Các đại thần khác đều rất hiểu năng lực Vân Thâm, cũng vui vẻ nghe theo ý của hoàng đế, không có ai phản đối.
Lắng tai nghe hoàng đế bàn giao công việc, Vân Thâm thấy không có vấn đề gì nên nói với đại thần bên cạnh: “Các ngươi nếu không có việc thì cứ ra về.”
Khi các đại thần nối đuôi nhau ra khỏi, y mới hỏi: “Ngự y đâu?”
Thái giám ở cạnh khom người đáp: “Đều ở phía sau.”
“Gọi họ đến đây.” Vân Thâm ra lệnh rồi cầm tay Đạm Thai Mục bắt mạch.
Đạm Thai Mục im lặng không cố gắng nữa mà ngồi ngã ra sau, cúi đầu: “Vân Thâm, Giác Phi may mà các ngươi đã trở về, nếu không chắc trẫm mệt chết.”
“Bệ hạ nói cẩn thận.” Vân Thâm khẽ nhíu mày.
“Được rồi, không nói chết.” Đạm Thai Mục vui vẻ nở nụ cười. “Trẫm mệt xỉu, nói vậy được chưa?”
“Bệnh của hoàng thượng là do mệt mỏi mà sinh.” Vân Thâm thở dài, “Thật không nghĩ tới, hoàng thượng luôn tráng kiện lại bệnh nặng chỉ trong một thời gian ngắn như thế.”
“Đúng vậy, công việc quá nhiều, thiên đầu vạn tự, lại không ai đáng tin để giao phó.” Đạm Thai Mục thở dài một tiếng, rồi im lặng, lát sau mới nói: “Các ngươi trở về thì tốt rồi, trẫm có thể nhẹ nhàng được một chút, chẳng mấy chốc là khỏi bệnh thôi mà.”
“Phải, may mà không tổn thương nguyên khí.” Vân Thâm có chút vui, “Hoàng thượng nên nghĩ ngơi, đừng quá nhọc lòng.”
“Ta biết rồi.” Đạm Thai Mục vui vẻ, “Quốc gia như một tòa nhà, ngươi và Giác Phi là hai trụ cột chính, chỉ cần có hai ngươi, trẫm không còn gì lo nữa.”
“Thần tận lực, xin hoàng thượng yên tâm.” Vân Thâm lui ra phía sau hai bước, ý bảo ngự y chẩn trị cho Đạm Thai Mục.
Ninh Giác Phi đứng ở một bên, yên lặng nhìn Vân Thâm cùng các ngự y thảo luận mạch chứng, phương thuốc, trong lòng tính toán trọng trách mà Đạm Thai Mục giao cho mình.
Đời trước, hắn chỉ là một quan tư lệnh trong bộ đội đặc chủng, chưa từng quản lý quân đội quốc gia bao giờ, với hắn mà nói, đây là một nhiệm vụ có tính khiêu chiến, điều này làm cho máu của hắn lại một lần nữa sôi lên.
Vân Thâm và ngự y đã xác định được phương thuốc, Đạm Thai Kinh Vĩ cũng chạy tới.
Đạm Thai Kinh Vĩ ngoan ngoãn mà gật đầu rồi đứng canh bên cạnh phụ hoàng, tùy thời hầu hạ.
Vân Thâm cùng Giác Phi rời khỏi, đi ra cửa cung, cả hai cưỡi ngựa tới Bộ Binh, Vân Thâm vừa đi vừa nói chuyện: “Chúng ta không học theo Nam Sở, không phân tả tướng hữu tướng để tránh gây tranh cãi vô vị, bây giờ còn vẫn còn theo quan chế cũ, có lục bộ cửu khanh, chính vụ phụ trách quản lý cụ thể, nhưng lệ thuộc trực tiếp các vương và ta quản thúc. Bộ Binh phụ trách binh mã toàn quốc, thượng thư có hai vị, Đại Đàn Minh là chính, Kinh Vô Song làm phó, hễ là điều động quân đội hoặc võ quan các nơi sẽ xin chỉ thị của ngươi, nếu như không được ngươi đồng ý, họ không thể tự ý làm. Còn lúc ngươi không có, sẽ do Báo vương tạm thời giám sát, hiện tại, đương nhiên là nghe theo lệnh ngươi, làm theo ý ngươi. Nói chung, bọn họ đều do ngươi sắp xếp.”
Ninh Giác Phi gật đầu, “Được.”
Đại Đàn Minh vốn là một kiêu tướng, trí năng song toàn, sau đó còn theo Ninh Giác Phi học được không ít thứ, hầu như do một tay Ninh Giác Phi bồi dưỡng thành, nên bội phục hắn sát đất. Còn Kinh Vô Song là đại ca hắn, tuy là danh tướng Nam Sở nhưng với hắn tình nghĩa sâu nặng, tự nhiên sẽ không gây khó khăn, sắp xếp như vậy, là tốt nhất, Ninh Giác Phi cảm thấy rất thoải mái.
Suy nghĩ một chút, Ninh Giác Phi lại nói: “Kỳ thực, nên để cho Báo vương quản lý quân vụ toàn quốc, ta giúp đỡ là đủ.”
Vân Thâm lắc đầu, “Báo vương mặc dù dũng mãnh nhưng lúc trước chỉ ở Lâm Truy, thống lĩnh cấm vệ quân, đối với việc quản lý binh mã thiên hạ không có kinh nghiệm, hoàng thượng hy vọng Báo vương có thể theo ngươi học tập.”
“À”, Ninh Giác Phi gật đầu, “Vậy cũng tốt.”
Vân Thâm đưa hắn để cửa Bộ Binh, rồi mới chia tay, xoay người hồi cung, bắt đầu xử lý chính vụ.
Sĩ tốt canh giữ ở ngoài cửa Bộ Binh không nhận ra Ninh Giác Phi, nhưng nghe nói hắn là đại nguyên soái thì lập tức hành lễ, đi vào trong bẩm báo, Đại Đàn Minh và Kinh Vô Song bước nhanh ra, nhiệt tình hành lễ nghênh tiếp, Đạm Thai Tử Đình cũng đi theo họ, cười cười chắp tay chào Ninh Giác Phi.
Đại Đàn Minh đã lâu chưa gặp hắn, lúc này kích động không thôi: “Nguyên soái, cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi, các huynh đệ Ưng quân sốt ruột cứ hỏi ta mãi, hỏi tướng quân của họ chừng nào trở về, ta không biết trả lời thế nào cả. Các thống lĩnh Thần Uy, Viễn Uy hai quân không ngừng dâng thư, hỏi ta tướng quân đi đâu rồi, ta cũng hết cách đáp, aiii, mấy ngày này, ta sắp bị thư đè chết rồi.”
Ninh Giác Phi vừa nghe vừa cười, ba người cùng nhau đi vào chính sảnh rồi ngồi xuống, Ninh Giác Phi mới nói: “Khổ cực các ngươi, lúc đó ta bệnh nặng, phải tĩnh dưỡng một thời gian, nay cơ bản đã khỏi, nên trở lại rồi.”
“Tốt vậy là tốt.” Đại Đàn Minh nói ngay: “Nguyên soái, để ta kể rõ tình huống binh mã toàn quốc cho ngươi.”
Ninh Giác Phi gật đầu: “Được.”
Kinh Vô Song không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Ninh Giác Phi, tới khi nói đến chính sự, anh nghiêm túc lên, nói rõ tình hình cụ thể các đội quân của Nam Sở.
Sau đó, Đại Đàn Minh nói rõ tình huống của các đội quân phương bắc.
Đạm Thai Tử Đình không nói gì, cũng như Ninh Giác Phi, im lặng lắng nghe.
Lúc này vẫn chưa có bản đồ toàn quốc, chỉ có lược đồ đại thể, nhưng không chuẩn xác, chỉ như hình thuyết minh mà thôi. Ninh Giác Phi nhìn lược đồ bằng những đừng cong, nét gãy tượng trưng cho biên giới và núi rừng, những chấm nhỏ tượng trưng cho các thành lớn và căn cứ quân sự trọng yếu, im lặng nghe rõ lời họ nói, thỉnh thoảng hỏi lại những gì chưa rõ.
Tròn một ngày đêm, bọn họ đều nói về chuyện này, để hiểu rõ tình hình toàn quốc, Ninh Giác Phi trầm ngâm một hồi rồi chỉ về phía tây nam lược đồ, hỏi Kinh Vô Song: “Trấn Nam tướng quân, Lý Thư này, ngươi biết y chứ?”
“Cũng xem như biết.” Kinh Vô Song trầm tĩnh nói: “Phụ thân y với phụ thân ta là thế giao, lúc nhỏ, chúng ta là bạn bè, cùng nhau tập võ. Phụ thân y trấn thủ phía nam, gửi đứa con còn nhỏ là y ở lại Lâm Truy, ở trong nhà ta. Sau này, y được phụ thân y mang về nuôi, chúng ta không còn gặp nhau nữa, chỉ có thỉnh thoảng thư từ qua lại. Xưa kia, phụ thân ta hàm oan, toàn gia bị tống giam, cuối cùng định tội, cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, phụ thân y từng đưa thư khẩn về triều, biện bạch cho phụ thân ta. Lúc đó, ông đã bị trách tội, phạt bổng lộc hai năm. Nếu như không phải không có ai tiếp nhận nhiệm vụ trấn thủ Nam Cương của ông, chắc số phận của họ cũng không khác gì Kinh gia ta. Lúc ta ở núi Ngọa Hổ làm sơn tặc, không lâu sau có nghe nói, phụ thân y bị bệnh qua đời, y tiếp nhận chức Trấn Nam tướng quân, tiếp tục thủ vệ Nam Cương. Lý Thư có dũng có mưu, lại có quan hệ tốt với các thủ lĩnh bộ lạc nam man di, y là nhân tài không thể thiếu được, nhưng y có phần bất mãn với triều đình Nam Sở. Bởi vậy mới có thể dẫn đầu viết thư cho ngươi, không chiến mà hàng, ta thấy, ở phương diện trung thành, y không có vấn đề.”
“Rất tốt.” Ninh Giác Phi gật đầu, “Như vậy, Nam Cương tạm thời không có vấn đề. Tây bắc có Du tướng quân, quan hệ chúng ta với Tây Vũ cũng tốt, phỏng chừng vấn đề cũng không lớn, ở phía đông, chúng ta chung một vùng biển với vài tiểu quốc, trước đây là nước phụ thuộc của Nam Sở, còn bây giờ đã đầu hàng nước ta, hơn nữa, với thực lực của họ cũng không có khả năng gây chuyện gì. Hiện tại, nơi duy nhất có thể ra vấn đề là tây bộ.” Nói xong, hắn khoanh tròn phía tây lược đồ lại.
Ở nơi này không có quốc gia, núi tuyết trùng điệp, cao không thể với, trên cơ bản không có người ở. Trên lược đồ, biên cảnh hơn ngàn dặm tuyến phủ mịt mờ, địa hình cũng không rõ, trú quân chỉ đống quân ở chừng trăm sơn khẩu và ba trăm thôn trấn gần biên cảnh, binh lực cũng không nhiều. Nếu có đội quân nào mạo hiểm lướt qua đỉnh băng, trên cao nhìn xuống, thế như chẻ tre xông đến thì quân đội ở đây căn bản đỡ không được.
“Phải nhanh chóng phòng bị.” Ninh Giác Phi vừa suy nghĩ vừa cảm thấy tình huống khẩn cấp, “Tăng quân đội ở những sơn khẩu, xây dựng thành trại.”
Kinh Vô Song và Đại Đàn Minh gật đầu tuân lệnh.
“Chúng ta lập tức làm ngay.” Đại Đàn Minh đáp: “Chúng ta sẽ tìm ra phương án, sau khi ngươi đồng ý, lập tức trình báo cho hoàng thượng.”
“Việc này cần rất nhiều nhân lực, vật lực, thời gian.” Kinh Vô Song cau mày. “Trước đây, phụ thân của Lý Thư từng nhắc đến chuyện này nhưng bị Bộ Hộ phủ quyết, bọn họ nói không có tiền làm chuyện này, hoàng thượng cũng bác bỏ, mấy năm nay, bên y cũng không có chuyện gì xảy ra, nên không ai nhắc đến nữa.”
“Phải xử lý.” Ninh Giác Phi trầm giọng nói: “Nơi đó địa hình phức tạp, không xảy ra chuyện thì không sao, nhưng nếu xảy ra thì là chuyện lớn. Địch nhân nếu như đột kích từ đây thì liền có thể tiến quân thần tốc, trước hết chiếm lấy toàn bộ phía nam, đây là nguồn tài chính và thuế vụ chủ yếu của nước ta, nếu tình hình nơi này xảy ra nguy hiểm thì sẽ trở thành uy hiếp cực kỳ nghiêm trọng với quốc gia.”
“Ta hiểu.” Kinh Vô Song gật đầu, “Chúng ta lập tức làm ngay.”
“Vì phòng vạn nhất, toàn bộ thành trấn phụ cận đều phải tăng quân đội, hô ứng với nhau. Điều một phần Nhạn Kỵ qua đây, để ứng phó tình huống.” Ninh Giác Phi nói tỉ mỉ, “Nếu như chúng ta chưa xây dựng tốt biên ải mà có địch nhân xâm nhập thì còn có thể lùi phòng tuyến ra phía sau, không cho đối phương đi vào nội lục, sau đó triền đấu, chúng khẳng định chịu không nổi, sẽ lui binh hoặc đầu hàng, chỉ có hai con đường.”
“Tốt.” Kinh Vô Song và Đại Đàn Minh lập tức lên tiếng.
Bọn họ đều là danh tướng đương đại, với những gì Ninh Giác Phi nói đều hiểu cả, chỉ là xuất thân hai người không giống nhau, trải đời khác nhau, tư duy và lập trường có phần chênh lệch, nên trong lòng ít nhiều ngăn cách, làm việc cũng không thể chân thành hợp tác được, giao lưu cũng có cản trở, nên không khỏi va chạm ít nhiều. Ninh Giác Phi vừa xuất hiện, hai người tự nhiên nghe theo lệnh hắn, những vấn đề này sẽ không xảy ra nửa.
Đạm Thai Tử Đình vừa tạm quản Bộ Binh thì đã phát hiện ra vấn đề của hai người này, cũng đã nói chuyện với họ vài lần, nhưng ngoài miệng họ nói không có việc gì nhưng làm việc thì vẫn không khắc phục được, khiến y có chút đau đầu. Bây giờ, Ninh Giác Phi lớn nhất, những chuyện này liền dễ dàng giải quyết, lòng y không khỏi tâm hoa nộ phóng.
Lúc này, màn đêm buông xuống, bốn người đều cảm thấy đói bụng, Giác Phi cũng giật mình, cười nói: “Đã trễ rồi, tất cả mọi người về đi, ngày mai tiếp tục.”
Bọn họ đều là quân nhân, cũng không có lễ nghi phiền phức, liền chắp tay nói lời từ biệt, lên ngựa hồi phủ.
Ninh Giác Phi về trễ, Vân Thâm về còn trễ hơn hắn, đến tận giờ tý mới về, tắm rửa xong đã lên giường ngay.
Ninh Giác Phi thân thiết hỏi: “Thương thế của ngươi sao rồi? Để ta coi.”
Vân Thâm cười cười với hắn, “Không đau nữa.”
Ninh Giác Phi cởi trung y của Vân Thâm, quả nhiên băng vải trên vai y đã không còn, vết thương trên vai đã đóng mày, có vẻ đã khô rồi, hắn vui vẻ cười: “Cũng sắp khỏi rồi.”
“Đúng vậy.” Vân Thâm nhìn khuôn mặt gần ngay trước mặt, một gương mặt trẻ trung, tuấn mỹ dưới ánh nến mông lung càng thêm ôn nhuận, sáng bóng, y nhịn không được vươn tay chạm vào: “Giác Phi….”
Ninh Giác Phi nghe y khẽ gọi tên mình thì giật mình, bỗng nhiên, sóng tình cuồn cuộn, dục vọng tràn ngập, hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của Vân Thâm, có chút do dự, “Thân thể của ngươi…”
Vân Thâm ra sức, xô ngã hắn ra, khẽ nói: “Ta khỏe rồi.” Sau đó hôn lên.
Ninh Giác Phi cảm nhận đôi môi mềm mại của y lướt trên môi mình, nhiệt huyết dần dần dâng lên, không tự chủ được ôm thắt lưng y, càng ôm càng chặt.